Chờ thêm mấy ngày nữa, Tô Tĩnh Điềm và Lý thị đều sẽ không nhịn được nữa, chính là lúc nàng ra tay.
Mỗi ngày Tang Tử đều báo lại cho Tô Phi Sắc tình hình của Tô Tĩnh Điềm và Quế ma ma.
Ngày đầu tiên, Tô Tĩnh Điềm chê đồ ăn do Quế ma ma đưa tới không ăn
được, chỉ có chó mới ăn, Quế ma ma bèn sai người dắt một con chó tới,
ngay trước mặt Tô Tĩnh Điềm đổ hết đồ ăn cho chó ăn, sau đó bữa cơm nào
cũng đều làm như vậy.
Ngày hôm sau, Tô Tĩnh Điềm bắt đầu thấy đói bụng, không ngờ Quế ma ma
không hỏi một tiếng đã trực tiếp đổ đồ ăn cho chó, khiến cho Tô Tĩnh
Điềm tức giận đến thiếu chút nữa khóc chết.
Ngày thứ ba, Tô Tĩnh Điềm không chịu đựng được nữa, đành phải xin Quế ma ma cho nàng ta cơm ăn, Quế ma ma lại nói đồ ăn này không ăn được, chỉ
có chó mới ăn, sau đó đổ hết thức ăn cho chó ngay trước mặt nàng ta.
Ngày thứ tư, Tô Tĩnh Điềm thật sự đói đến nỗi không còn lý trí, vừa nhìn thấy đồ ăn đưa tới, cũng mặc kệ thân phận của mình là gì mà xông tới
tranh đồ ăn với chó, có thể nói là hình tượng mất sạch.
Tô Phi Sắc nghe mà không khỏi híp híp mắt, dồn ép Tô Tĩnh Điềm đến mức
này xem ra cũng đủ rồi, cũng đã đến lúc cho Lý thị và nàng ta được thấy
mặt nhau một lần.
Nếu không lại dồn ép tiếp, ép Tô Tĩnh Điềm đến phát điên thì có khi nàng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
"Tang Tử, ngươi lấy chút ngân lượng đưa qua cho Quế ma ma đi, nói rằng
mấy hôm nay vất vả cho bà ấy rồi, bảo bà ấy giữ cửa nương tay một chút,
nếu như có người muốn vào trong gặp Tô Tĩnh Điềm thì cứ mở một con mắt
nhắm một con mắt. Bên cạnh đó cũng cho người truyền đến tai Lý thị
chuyện Tô Tĩnh Điềm chịu khổ, mấy ngày nay trong viện Tô Tĩnh Điềm đều
là người của Quế ma ma, tin tức đều bị chặn lại kín kẽ, chắc chắn Lý thị đã sớm sốt ruột muốn chết." Tô Phi Sắc mở miệng phân phó.
"Vâng ạ." Tang Tử âm thầm có chút kích động, Tô Phi Sắc tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, nhất định là sẽ có trò hay.
Không ngoài dự đoán của Tô Phi Sắc, quả nhiên Lý thị vừa nghe tin đã
ngay lập tức chạy tới viện của Tô Tĩnh Điềm, còn đặc biệt bỏ bạc ra muốn mua chuộc người giữ cửa.
Bà ta không biết rằng, những người đó đã sớm nghe được chỉ thị của Tô Phi Sắc nên mới cho bà ta vào.
"Điềm Nhi." Lý thị trông thấy Tô Tĩnh Điềm đầu bù tóc rối ngồi dưới đất, lập tức đau lòng không thôi.
Nữ nhi bảo bối của bà ta, Tứ tiểu thư cao ngạo kia của phủ Thừa tướng,
sao mới chỉ mấy ngày không gặp đã biến thành bộ dạng này rồi?
Tô Tĩnh Điềm nghe thấy giọng nói của Lý thị còn tưởng là mình nghe nhầm, nhưng khi nàng ta quay đầu lại thì lại thật sự nhìn thấy Lý thị, lập
tức nước mắt ào ào rơi xuống: "Nương, mau cứu con, con sắp bị lão thái
bà kia ức hiếp đến chết rồi."
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Lý thị ôm chặt Tô Tĩnh Điềm vào trong ngực, giọng nói lại tràn ngập bi
ai: "Việc này là do lão gia đồng ý, ngay cả nương cũng không nói được
gì. Đều do tiểu tiện nhân Tô Phi Sắc kia, nếu không phải do nó đề nghị
linh tinh thì sao con phải chịu khổ như vậy chứ."
"Đúng vậy, là do nàng ta, con thấy nàng ta nhất định là muốn hại chết
con." Tô Tĩnh Điềm kể lại cho Lý thị nghe từ đầu đến cuối những chuyện
xảy ra mấy ngày nay.
Lý thị nghe xong gần như tức giận đến phát điên, chỉ muốn bóp chết Tô Phi Sắc ngay lập tức.
"Nương, nữ nhi từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ phải chịu qua khuất nhục như vậy, ngài nhất định phải lấy lại công đạo cho nữ nhi." Tô Tĩnh Điềm nói xong liền khóc lóc nhào vào trong lòng Lý thị.
Lý thị hận đến mức nghiến răng ken két, một thứ nữ nho nhỏ mà cũng dám
làm nhục nữ nhi của bà ta như thế, muốn bà ta phải nhịn như thế nào đây!
"Điềm Nhi, con cố chịu đựng thêm một chút, ngày mai nương sẽ đi tìm cha
con." Lý thị vỗ nhẹ sau lưng Tô Tĩnh Điềm, dịu dàng nói.
Nghe thấy lời này, tiếng khóc của Tô Tĩnh Điềm cuối cùng cũng nhỏ lại:
"Thật vậy sao? Nương, ngài nhất định phải nói với cha, nếu không còn
tiếp tục như vậy nữa thì nữ nhi sẽ bị bọn họ tra tấn đến chết mất."
"Không được nói bậy, có nương ở đây, nhất định sẽ không để cho bọn họ
thương tổn con." Lý thị lại an ủi Tô Tĩnh Điềm một lúc, sau đó mới đành
miễn cưỡng mà rời đi.
Mà bà ta vừa đi, Tang Tử cũng lập tức báo lại cho Tô Phi Sắc nhất cử nhất động của bà ta.
Tô Phi Sắc cũng chỉ nhẹ nhàng cười: "Xem ra ngày mai có trò hay để xem rồi."
Sáng sớm hôm sau Lý thị liền đến chờ ngoài viện của Nhị di nương.
Từ sau khi bà ta bị Tô Tĩnh Hương dùng mị dược hãm hại, Tô Đức Ngôn cũng không chịu chạm vào bà ta lần nào nữa, mà hằng đêm đều sẽ đến chỗ của
Nhị di nương qua đêm.
Bà ta vốn còn tưởng rằng Nhị di nương trời sinh tính tình lạnh nhạt,
không màng thế sự, cũng không có lòng tham với chức quyền ở phủ Thừa
tướng, vậy là bà ta có thể yên ổn mà khống chế nội viện của phủ Thừa
tướng rồi.
Vậy mà không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là Tô Phi Sắc, quả thật là tức chết bà ta mà.
"Lão gia." Lý thị thấy Tô Đức Ngôn đi ra, bèn vội vàng tiến lên đón.
Tô Đức Ngôn nhìn thấy bà ta thì không khỏi khẽ nhíu mày, sắc mặt vốn
đang tốt cũng lạnh đi mấy độ: "Mới sáng sớm bà đứng ở đây làm gì?"
Lý thị bị Tô Đức Ngôn khiển trách mà có chút tủi thân, nhưng vì Tô Tĩnh Điềm, bà ta chỉ có thể nhịn.
Nghĩ đến đây, bà ta lập tức vẽ ra một nụ cười dịu dàng: "Lão gia, cả nhà chúng ta cũng đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, hay là hôm nay thừa
dịp thiếp tự mình xuống bếp, cả nhà cùng ăn chung với nhau được không?"
Tô Đức Ngôn vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại thì ngày thường cũng không có cơ hội gì để bồi đắp tình cảm với Tô Phi Sắc.
Cả nhà ăn cơm cùng nhau cũng là một cơ hội tốt để diễn vai cha con tình
thân, còn có thể khiến cho Tô Phi Sắc càng thêm trung tâm với ông ta,
cho nên ông ta bèn đồng ý.
Lý thị không biết tính toán của Tô Đức Ngôn, còn tưởng rằng ông ta đã bị mình làm cho cảm động, trong lòng vui sướng, liền lập tức đi xuống
chuẩn bị.
Mà Tô Phi Sắc vừa nhận được tin báo cũng lập tức phái Tang Tử đến phòng bếp theo dõi.
Lý thị vừa mới gặp Tô Tĩnh Điềm xong đã đưa ra đề nghị cả nhà cùng nhau ăn cơm, chắc chắn là có động cơ không bình thường.
Nếu bà ta chỉ đơn giản muốn cầu tình giúp cho Tô Tĩnh Điềm, thì chỉ cần
làm một bàn đồ ăn cho một mình Tô Đức Ngôn ăn thì chẳng phải tốt hơn
sao.
Nhưng lại còn mời cả nàng nữa? Chỉ sợ là cũng là cáo chúc tết gà, không có ý tốt!
"Tam tiểu thư, lão gia bảo ngài đến sảnh ngoài dùng cơm." Tri Cầm đi vào phòng cung kính nói.
Tô Phi Sắc nhẹ gật đầu, đứng dậy liền muốn ra cửa, lại vừa vặn gặp được Tang Tử vừa trở về.
Tang Tử khẽ lắc đầu một cái gần như không thể nhìn ra với Tô Phi Sắc, ý là không phát hiện có điều gì khác thường.
Không phát hiện có gì khác thường? Sao có thể? Chẳng lẽ nàng đã đoán sai rồi?
Theo lý mà nói Tô Tĩnh Điềm đã bị nàng dồn ép đến thành như vậy, Lý thị
không thể ngay cả một chút hành động cũng không có được, nhưng lời của
Tang Tử chắc chắn có thể tin được, vậy thì đã tính nhầm ở đâu?
Tô Phi Sắc khẽ nhíu mày, cuối cùng dứt khoát trước mắt cứ ném chuyện này ra sau đầu, đợi tới sảnh ngoài rồi nói sau.
Lúc nàng đến sảnh ngoài, những người khác cũng đã tới hết rồi, Tô Phi
Sắc chú ý tới, ngay cả Nhị di nương ngày thường không hay ngồi ăn cơm
chung với bọn họ vậy mà cũng tới.
Xem ra lần này nàng đã hại Lý thị không ít, còn nhân thể đã giúp cả Nhị di nương.
Lý thị thấy Tô Phi Sắc tới đây, trong mắt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, Tô Phi Sắc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
"Phi Sắc, con đã tới rồi sao, mau, tới ngồi xuống bên cạnh cha đi." Tô
Đức Ngôn vừa nhìn thấy Tô Phi Sắc đi tới đã lập tức ân cần vẫy tay với
nàng.
Thấy vậy, Lý thị tức giận đến mức cả người cũng có chút phát run, nhưng vì Tô Tĩnh Điềm bà ta phải nhịn, nhất định phải nhịn.
"Lão gia, thiếp cũng mấy ngày rồi chưa được gặp Điềm Nhi, nếu như cả nhà ăn cơm cùng nhau, hay là cũng gọi cả con bé tới?" Lý thị cố áp chế lại
tức giận trong lòng, mở miệng cười nói.
Thì ra dự định của bà ta là như vậy, vẻ mặt Tô Phi Sắc hơi động: "Cha,
cả nhà cùng ăn cơm sao có thể thiếu Tứ muội muội được chứ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT