Editor: Nyanko

Nàng ta vốn muốn trở lại đây để xem Tô Phi Sắc sẽ chết như thế nào, không ngờ tới mọi chuyện lại diễn ra đến nước này.

"Xin Hoàng Thượng và Cửu Thiên Tuế minh xét, nếu như không phải Quý Phi nương nương hứa hẹn sẽ cho vi thần chỗ tốt, còn bảo đảm sẽ không để cho cả nhà vi thần bị liên lụy, thì cho dù vi thần có mười cái lá gan cũng không dám vu oan cho thiên kim tướng phủ đâu ạ." Thôi Bằng Trình dứt khoát không để ý tới Tô Tĩnh Nhu, chỉ hướng về phía Tống Lăng Tu và Ngọc Tuyền Cơ xin tha.

Tô Tĩnh Nhu tức giận đến mức toàn thân phát run: "Hoàng Thượng, ngài nhất định đừng tin người này nói bậy, hắn ta đây là chó cùng rựt giậu loạn cắn người, thần thiếp sao có thể tìm thích khách hành thích ngài chứ? Kể cả có muốn hành thích đi nữa thì cũng không thể ngu ngốc chọn ở phủ Thừa tướng như vậy được!"

Nàng ta chọn phủ Thừa tướng vốn là muốn để cho cả nhà được lợi có công cứu giá, không ngờ bây giờ lại trở thành cái cớ giải vây cho nàng ta.

Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhướng mày: "Thôi công tử, nói chuyện cần phải có chứng cứ."

"Chứng cứ? Đúng rồi, tội thần có chứng cứ." Được Ngọc Tuyền Cơ nhắc nhở, Thôi Bằng Trình bèn vội vàng móc từ trong ngực ra một cái túi thơm hai tay dâng lên.

Đây là lúc ấy gã đòi Tô Tĩnh Nhu một thứ để làm tin, bên trên còn thêu tên của Tô Tĩnh Nhu, cũng là để phòng ngừa Tô Tĩnh Nhu trở mặt không nhận người.

Tô Tĩnh Nhu nhìn thấy túi thơm thiếu chút nữa ngất xỉu, nàng ta suýt thì quên mất là vẫn còn thứ này, làm sao bây giờ, túi thơm chính là vật riêng của nữ tử, chẳng lẽ lần này nàng ta thật sự phải chết trong tay Ngọc Tuyền Cơ sao?

Ngọc Tuyền Cơ nhận lấy túi thơm liếc mắt nhìn qua, lập tức đưa cho Tống Lăng Tu: "Đồ của Quý Phi nương nương vẫn nên giao cho Hoàng Thượng tới xem thì hơn."

"Quý Phi, ngươi giải thích sao đây." Tống Lăng Tu hung hăng ném túi thơm tới trước mặt Tô Tĩnh Nhu, trong mắt gần như muốn phun ra lửa.

Tô Tĩnh Nhu đã từng thêu cho hắn ta không ít túi thơm, cho nên thủ pháp thêu thùa của nàng ta hắn cực kỳ quen thuộc, túi thơm này vừa nhìn đã biết là từ tay Tô Tĩnh Nhu mà ra, còn chưa kể tới bên trên còn có tên nàng ta.

"Hoàng Thượng, thần thiếp..." Tô Tĩnh Nhu vơ vét hết trí thông minh trong bụng lại, cuối cùng mới nghĩ ra được một lý do chân thọt: "Hoàng Thượng, túi thơm này thần thiếp đã làm mất lâu ngày, không ngờ hóa ra là bị người lén trộm mang ra ngoài cung, mong Hoàng Thượng minh xét, nhất định phải bắt được tên trộm trong cung thần thiếp."

Hay cho nàng ta không biết xấu hổ vừa ăn cướp vừa la làng, đáng tiếc sẽ có bao nhiêu người tin đây?

Trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, túi thơm lại là vật luôn bên người của Tô Tĩnh Nhu, cho dù thực sự có người trộm đồ mang ra ngoài cung đem bán đi chăng nữa, thì vì sao có nhiều vàng bạc châu báu như vậy không trộm, lại đi trộm cái túi thơm bé xíu không đáng tiền như vậy chứ?



Truyện được edit và đăng trên diễn đàn Việt Nam Overnight (dembuon)

Tống Lăng Tu trừng mắt liếc Tô Tĩnh Nhu một cái, hiển nhiên là không tin lý do thoái thác này của nàng ta, Tô Tĩnh Nhu thấy vậy lập tức rưng rưng khe khẽ lắc đầu, giống như là đang cầu xin, mà cũng giống như là đang giải thích.

Tô Phi Sắc nhìn hai người bọn họ, trong lòng không khỏi cười lạnh, Tô Tĩnh Nhu là nữ nhi của thừa tướng đương triều, còn là một lợi thế mà Tống Lăng Tu dùng để áp chế Ngọc Tuyền Cơ.

Bây giờ người vạch trần âm mưu của Tô Tĩnh Nhu lại là Ngọc Tuyền Cơ, Tống Lăng Tu sao có thể hạ uy phong của Tô Tĩnh Nhu xuống dưới khí thế của Ngọc Tuyền Cơ chứ.

Thế nên dù cho lời giải thích của Tô Tĩnh Nhu có rất nhiều lỗ hổng đi chăng nữa, thì chuyện này đến cuối cùng sợ là cũng sẽ để cho Thôi Bằng Trình và Yên Nhi làm người chết thay mà thôi, cũng chẳng dao động được Tô Tĩnh Nhu bao nhiêu.

Ngọc Tuyền Cơ dường cũng nhìn ra điều này, dứt khoát vung tay áo lên: "Người đâu, Thôi Bằng Trình trước thì ám sát Hoàng Thượng, sau thì vu oan cho Quý Phi, lôi ra ngoài lập tức xử trảm, mà cả phủ Thôi gia cũng bắt giam hết lại, ba ngày sau xử trảm, còn nha hoàn này thì lột sạch lôi ra diễu phố, để cho tất cả nha hoàn cùng nhìn xem phản bội chủ tử, bất trung bất nghĩa thì sẽ có kết cục gì."

Lời này của hắn là cố ý nói cho hạ nhân của phủ Thừa tướng nghe, cảnh cáo bọn họ đừng phạm phải chuyện phản bội Tô Phi Sắc lần nữa.

Muốn dùng Thôi Bằng Trình để kéo Tô Tĩnh Nhu xuống nước là không có khả năng, nhưng muốn dùng Thôi Bằng Trình để giết gà dọa khỉ, thì vẫn có chút tác dụng.

Hắn đổi lại muốn nhìn xem sau này còn ai dám làm ra chuyện phản bội Tô Phi Sắc nữa.

Tuy rằng Tống Lăng Tu bất mãn Ngọc Tuyền Cơ không hỏi hắn ta một câu đã trực tiếp chém cả nhà Thôi gia, nhưng cũng không tiện nói nhiều thêm một lời.

Dù sao Ngọc Tuyền Cơ cũng đã cho hắn ta một cái bậc thang đi xuống, nếu không chuyện này mà truy cứu sâu hơn, Tô Tĩnh Nhu nhất định sẽ không thoát khỏi liên quan.

Vốn tưởng rằng vở hài kịch này coi như là đã kết thúc, lại không ngờ Ngọc Tuyền Cơ xử lý xong Thôi Bằng Trình và Yên Nhi, lại chuyển ánh mắt về phía Tô Tĩnh Nhu, nhìn đến mức sống lưng Tô Tĩnh Nhu lạnh toát, ngay cả hít thở cũng dồn dập vài phần.

"Hoàng Thượng, tuy rằng Quý Phi nương nương là bị vu oan, nhưng nàng chưởng quản hậu cung mà lại để cho hậu cung xảy ra loại chuyện trộm gà trộm chó này, nếu như truyền ra ngoài thì uy nghiêm của hoàng thất đặt ở đâu?" Giọng điệu Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, hiển nhiên là không làm cho Tô Tĩnh Nhu mất chút máu thì sẽ không thoải mái.

Sắc mặt Tống Lăng Tu hơi trầm xuống: "Nhu Quý Phi quản lý hậu cung thất trách, khiến cho tài vật trong cung mất mát, tước đi danh hiệu Quý Phi, biếm làm Nhu Phi."

"Hoàng Thượng anh minh, có điều việc ở hậu cung quá nhiều, Nhu Quý Phi, à không, là Nhu Phi nương nương một mình xử lý hình như không hết, bổn đốc nghe nói Hoàng Thượng gần đây đang sủng hạnh Vân Phi mới vào cung, hay là chia công việc trong cung ra, để cho hai vị nương nương đồng thời quản lý."



Giáng chức sao? Chưa đủ! Hắn còn muốn phân quyền nữa.

Cái gì? Muốn nàng ta và tiện nhân Vân Phi kia đồng thời quản lý hậu cung ư?

Vậy thì sau này ở trong cung uy nghiêm của nàng ta ở đâu, nàng ta còn bước lên ngôi vị Hoàng Hậu như thế nào nữa!

Tô Tĩnh Nhu gấp đến mức nước mắt cũng sắp rơi, hận không thể đi lên cho Ngọc Tuyền Cơ hai cái tát.

Nhưng nàng ta không dám, chỉ đành phải mở mắt trông mong nhìn Tống Lăng Tu, hy vọng có thể dùng mỹ nhân kế để kéo lại một ván.

Nhưng mặc dù Tống Lăng Tu thích như vậy, nhưng hắn ta lại xem trọng giang sơn hơn bất cứ thứ gì, hắn ta cố tình sủng hạnh Vân Phi chính là để cân bằng hậu cung, không muốn cho một mình Tô Tĩnh Nhu thống trị.

Bây giờ kiến nghị này của Ngọc Tuyền Cơ quả là rất hợp ý hắn ta, còn có thể đổ hết mọi chuyện lên trên đầu Ngọc Tuyền Cơ, còn hắn ta sẽ không phải đắc tội với phủ Thừa tướng, có thể nói là đẹp cả đôi đường, sao hắn ta lại không vui mừng mà làm cơ chứ?

Tống Lăng Tu không hề để ý tới ánh mắt của Tô Tĩnh Nhu, trực tiếp mở miệng: "Vậy nghe theo Cửu Thiên Tuế, từ giờ trở đi Nhu Phi quản lý Đông Cung, Vân Phi quản lý Tây Cung, nếu cung nào lại xảy ra chuyện, trẫm chắc chắn sẽ trách phạt."

Tô Tĩnh Nhu nghe được cảnh cáo trong lời nói của Tống Lăng Tu, cũng biết thiên tử mở miệng chính là thánh chỉ, thánh chỉ đã ban ra đồng nghĩa với việc chuyện này chính là ván đã đóng thành thuyền, không có cách nào thay đổi.

Thật vất vả mới lấy được quyền lớn về tay lại cứ thế bị chia ra dễ dàng như vậy, nàng ta quả thực đau lòng muốn cắt ra máu.

Tô Phi Sắc, tất cả là tại tiểu tiện nhân Tô Phi Sắc này, nếu như không phải tại nàng thì sao mọi chuyện lại sẽ biến thành như vậy, còn cả Ngọc Tuyền Cơ tên thái giám chết bầm này nữa, một ngày nào đó, nàng ta nhất định sẽ khiến cho hai người phải quỳ xin nàng ta tha mạng.

Một bữa yến tiệc cứ như vậy kết thúc chẳng mấy vui vẻ, Tô Đức Ngôn vốn còn muốn mượn lần này để cho Tô Tĩnh Điềm được thượng vị, mà bây giờ ngay cả Tô Tĩnh Nhu cũng bị kéo xuống dưới, ông ta còn có thể trông cậy vào ai nữa đây.

Trông cậy vào ai ư? Ánh mắt Tô Đức Ngôn chợt lóe sáng, lập tức nhìn lại về phía Tô Phi Sắc.

Không đúng, ông ta vẫn còn một người có thể trông cậy được, biểu hiện vừa rồi của Tô Phi Sắc cũng không tầm thường, nếu như bồi dưỡng thật tốt, có lẽ còn có thể làm nên chuyện.

"Phi Sắc à, cha đã biết là con nhất định sẽ không làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này mà, khiến cho con phải sợ hãi rồi, may mà Cửu Thiên Tuế nhìn rõ mọi việc, xử trí nha đầu Yên Nhi chết tiệt kia." Tô Đức Ngôn tiến lên nắm chặt tay Tô Phi Sắc, trên mặt tràn đầy tình thương ấm áp của một người cha, đã hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tô Phi Sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play