Tô Đức Ngôn thở dài, vỗ nhẹ lên tay Lý thị làm như hai vợ chồng già an ủi lẫn nhau, sau đó mới nhìn về phía Tống Lăng Tu:
"Hoàng Thượng, vi thần sinh dưỡng ra nghịch nữ bậc này, tự nguyện lĩnh
tội, còn nó và phủ Thừa tướng đã không còn liên quan, bất kể Hoàng
Thượng muốn trừng phạt như thế nào vi thần cũng tuyệt đối không một câu
nhiều lời."
Nàng và phủ Thừa tướng đã không còn liên quan, cho dù có phạm vào tội lớn tru di cửu tộc thì cũng chỉ có một mình nàng, thời
khắc mấu chốt bỏ xe giữ tướng, Tô Phi Sắc coi như đã nhìn thấy rõ cái
gọi là tình thân này.
Điều may mắn chính là, nàng cũng chưa từng
đặt lên đó bất kỳ hy vọng gì, không có hy vọng thì cũng chẳng phải sợ sẽ có thất vọng.
Ngọc Tuyền Cơ rất có hứng thú nhìn màn kịch này,
vốn còn muốn xem Tô Phi Sắc sẽ có phản ứng gì, lại phát hiện mặc dù Tô
Phi Sắc bị người của cả gia tộc vứt bỏ cũng không hề có một chút dao
động, không khỏi khẽ cong môi.
Thong dong bình tĩnh, máu lạnh vô tình như vậy, thật ra cũng ngoài dự kiến của hắn.
Có điều càng là như vậy, hắn lại càng tò mò, nếu như lần này hắn không ra tay, nàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Ngay khi Ngọc Tuyền Cơ đang muốn mở miệng, Tô Phi Sắc đột nhiên đứng lên từ
trên ghế, thấy nàng cười âm trầm, Ngọc Tuyền Cơ biết lúc này nàng đang
muốn phản kích, lập tức thức thời ngậm miệng lại xem kịch vui.
Chỉ thấy Tô Phi Sắc đi tới trước mặt Yên Nhi: "Yên Nhi, ngươi nói ta và Thôi công tử có tư tình, vậy có tín vật đính ước không?"
"Cái này..." Yên Nhi nghĩ một lát, sau đó vội vàng móc ra một cái túi vàng
từ trong ngực, đây là Tô Tĩnh Nhu vừa mới cho nàng ta để nàng ta chịu
làm nhân chứng giả, đúng lúc có thể dùng để hãm hại Tô Phi Sắc: "Tiểu
thư một lòng muốn vào cung làm nương nương, đã sớm vứt hết mấy thứ Thôi
công tử đưa rồi, có điều Thôi công tử vẫn nhớ tình cũ, mỗi tháng đều đưa chút vàng tới cho tiểu thư tiêu xài như cũ, đây là mấy hôm trước Thôi
công tử mới đưa."
Nói một hồi, không chỉ lấy ra được bằng chứng, mà còn trách mắng được Tô Phi Sắc thành nữ nhân tham tài.
Trong mắt Tô Phi Sắc chợt lóe qua tàn khốc, cắn răng nói: "Vậy sao? Vậy ngươi có dám đổ vàng trong túi ra cho mọi người cùng nhìn không?"
Yên
Nhi không rõ nguyên do, chỉ đành phải ngoan ngoãn đổ vàng ra mặt đất,
nhìn vàng dính phải đất cát, không khỏi có chút đau lòng.
Nàng ta vừa đổ ra, Tô Phi Sắc lập tức cười lạnh: "Chỗ này ít nhất cũng phải đến mười lượng hoàng kim, ta cũng không biết hóa ra mình lại có mị lực tới
vậy, lại có thể khiến cho công tử của Thôi tri phủ lấy ra mười lượng
hoàng kim mỗi tháng."
"Thôi công tử nói, tình yêu không thể dùng
tiền bạc đến để đo đếm." Việc đã tới nước này, Yên Nhi cũng chỉ có thể
tiếp tục nói dối.
Nhưng người hiểu ra cũng đã âm thầm nhíu mày, lời của nha hoàn này...
Tô Phi Sắc không dò hỏi Yên Nhi nữa, mà là trực tiếp đi đến trước mặt Tống Lăng Tu quỳ xuống: "Hoàng Thượng, chứng cứ tham ô của Thôi tri vô cùng
xác thực, kính xin Hoàng Thượng phán quyết."
Nghe thấy lời này,
Yên Nhi lập tức ngây ngốc, Thôi tri phủ tham ô? Rõ ràng bọn họ đang nói
đến chuyện Tô Phi Sắc và Thôi Bằng Trình tư thông mà, sao đã trở thành
Thôi tri phủ tham ô rồi?
Tô Phi Sắc thấy vẻ mặt nàng ta mờ mịt,
dứt khoát có lòng tốt giải thích: "Một tháng mười lượng hoàng kim, vậy
thì một năm chính là một trăm hai mươi lượng hoàng kim rồi, còn chưa kể
đến phí sinh hoạt hàng ngày của những người khác trong Thôi phủ nữa, nếu không tham ô, thì chỉ dựa vào mỗi bổng lộc của một tri phủ thì sao có
thể gánh được nổi chứ?"
Cũng chẳng trách Yên Nhi không hiểu, dù
sao nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, sao có thể biết được một
năm tri phủ có bao nhiêu bổng lộc.
Tô Tĩnh Nhu cho rằng mua chuộc nha hoàn bên người của nàng là đã có thể đưa nàng vào chỗ chết, lại
không nghĩ rằng nha hoàn cũng có nhược điểm của nha hoàn.
"Cái
này... Cái này..." Chuyện này không chỉ có Yên Nhi không trả lời được,
mà ngay cả Thôi Bằng Trình cũng gấp đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Tô
Tĩnh Nhu thì càng hận đến ngứa răng, chỉ ước ngay lúc này có thể xông
lên bóp chết nha đầu Yên Nhi chết tiệt tự chủ trương này mà thôi.
Đã không biết lại còn giả vờ là mình biết, giờ thì hay rồi, để cho Tô Phi
Sắc bắt được nhược điểm, muốn xoay người lần nữa cũng khó.
"Thôi Bằng Trình, trẫm đang đợi ngươi giải thích." Tống Lăng Tu lạnh lùng mở miệng, ánh mắt đủ để giết người.
Tư thông thật ra chỉ là việc nhỏ, nhưng mà tham ô... Hắn ta tuyệt đối sẽ không dung tha!
Thôi Bằng Trình ngắc ngứ một hồi: "Hoàng Thượng, tội thần và Tam tiểu thư ở
bên nhau cũng chưa lâu, đây là lần đầu tiên tội thần cho nàng ta bạc,
muốn bỏ vốn lớn để lấy lại lòng của nàng ta, mười lượng hoàng kim cũng
là tội thần tích góp trong nhiều năm."
Giọng nói của gã vừa mới
dứt, Tô Phi Sắc đã cười lạnh: "Nếu là lần đầu tiên, vậy sao lúc nãy Yên
Nhi lại nói là Thôi công tử nhớ tình cũ, hàng tháng đều đưa vàng tới đây như cũ?"
"Đó là nô tỳ lỡ lời." Mặt Yên Nhi đỏ lên nói.
"Vậy sao? Thôi công tử thật đúng là hào phóng, ở bên nhau cũng chưa lâu đã
ra tay tận mười lượng vàng, nếu như ở bên nhau lâu một chút, hoặc là
ngày nào đó Phi Sắc may mắn gả vào Thôi phủ, vậy chẳng phải là được
hưởng của cải vàng bạc không bao giờ hết, sống còn sung sướng hơn cả
Hoàng Hậu sao?" Giọng điệu của Tô Phi Sắc vô cùng lạnh nhạt, nhưng khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi khẽ nhíu mày.
Hoàng Hậu, đó chính là điều cấm kỵ!
Không thể tùy tiện nói bậy!
Mặt Tống Lăng Tu lại trầm xuống mấy độ, ánh mắt dường như có thể giết
người, Thôi Bằng Trình thấy vậy sợ tới mức sắp ngất luôn rồi, vội vàng
giải thích: "Không phải, không phải, tội thần chỉ là muốn dùng mười
lượng hoàng kim này để lấy lòng nàng ta trước mà thôi."
"Ồ? Nói
cách khác mười lượng hoàng kim này chỉ là mồi câu ta, đợi ta cắn câu rồi thì sẽ không có ngày lành phải không?" Tô Phi Sắc cau mày tặc lưỡi hai
tiếng: "Quả nhiên lời nói của nam nhân thì không thể tin."
Nàng
vừa nói ra lời này, Thôi Bằng Trình ngay lập tức trở thành một gã nam
nhân phụ lòng, ánh mắt mọi người nhìn gã cũng nhiều thêm mấy phần khinh
thường.
"Ngươi..." Thôi Bằng Trình cũng không ngờ tới Tô Phi Sắc
lại nhanh mồm nhanh miệng như thế, nghẹn một lúc lâu, ngay cả cái rắm
cũng thả ra được, chỉ có thể để mặc người khác chỉ trỏ soi mói gã.
"Được rồi, Yên Nhi, ta lại hỏi ngươi, nếu Thôi công tử nói hai chúng ta ở bên nhau cũng chưa bao lâu, vậy thì đó cũng chính là chuyện mới gần đây, mà gần đây trong nhà không ngừng xảy ra chuyện, vậy ngươi thử nói xem ta
và Thôi công tử đã lén gặp nhau ở đâu?" Tô Phi Sắc lại chuyển ánh mắt về phía Yên Nhi.
Yên Nhi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại lập tức treo lên cao: "Là..."
Dù gì cũng chỉ là một chuyện bịa ra, Yên Nhi lắp bắp hồi lâu cũng không thể nói ra ra được thời gian và địa điểm cụ thể.
Ngay khi Tô Tĩnh Nhu tức giận đến mức muốn nhảy ra nói giúp nàng ta, Ngọc Tuyền Cơ vẫn luôn trầm mặc lại đột nhiên cười.
Tiếng cười kia âm trầm quỷ quyệt, tất cả mọi người ở đây nghe thấy mà không
khỏi da đầu run lên: "Không bằng để cho bổn đốc tới nói giúp ngươi?"
Tô Phi Sắc có chút kinh ngạc quay đầu, Ngọc Tuyền Cơ lại đang muốn chơi
trò gì nữa đây? Chẳng lẽ hắn còn ngại nàng chưa đủ phiền toái sao?
Yên Nhi nghe thấy lời này mà cũng ngây ngẩn cả người, Ngọc Tuyền Cơ với
nàng ta mà nói là người cao không thể chạm tới mà cũng tuyệt đối không
muốn chạm tới, bây giờ lại muốn nói chuyện giúp nàng ta.
Không biết vì sao, nàng ta chẳng những không hề vui sướng, mà ngược lại còn có một loại dự cảm xấu.
"Chỗ của bổn đốc có một thứ có thể điều tra rõ được vụ này, có điều nếu như
cuối cùng chứng minh được Tam tiểu thư trong sạch, bổn đốc muốn mang nha đầu ăn nói bừa bãi này lột sạch dạo phố, còn Thôi công tử, ám sát Hoàng Thượng chính là tội lớn tru cửu tộc, chỉ hy vọng đường dưới hoàng tuyền đủ rộng, sẽ không bị một hai trăm mạng Thôi gia ngươi làm tắc, nếu
không thì bổn đốc thật đúng là tạo nghiệt nha."
Ngọc Tuyền Cơ làm ra vẻ tự trách hơi nhíu mày, Tô Phi Sắc nhìn thấy mà suýt chút nữa bật
cười thành tiếng, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, nếu như hắn sợ tạo
nghiệt, thì có khi trời cũng phải sập mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT