Tô Phi Sắc bị nghẹn đến mức á khẩu không trả lời được, dứt khoát nói
sang chuyện khác: "Hôm nay Phi Sắc tới đây là muốn nhờ đến sự giúp đỡ
của Cửu Thiên Tuế."
Ngọc Tuyền Cơ phun vỏ nho ra, ngay cả mặt cũng chẳng thèm động: "Bổn Đốc đã nói sẽ không giúp ngươi."
Dường như đã sớm đoán được Ngọc Tuyền Cơ sẽ trả lời như vậy, Tô Phi Sắc
cũng không nóng vội, ngược lại còn tìm một cái ghế rồi ngồi xuống:
"Chẳng lẽ đốc chủ cũng không muốn xem thử trò hay sao?"
Thấy Ngọc Tuyền Cơ không lập tức cự tuyệt, Tô Phi Sắc lại tiếp tục nói:
"Trò hay lần này có liên quan đến Tích Vương, thân phận của ta lại hèn
mọn, không có đốc chủ giúp đỡ thì không được."
Môi mỏng của Ngọc Tuyền Cơ khẽ nhếch lên, trong mắt lại lộ ra một cỗ tà khí: "Ngươi cũng có lúc phải thừa nhận bất lực."
Tô Phi Sắc nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, không khỏi trợn trắng mắt: "Ta cũng đâu phải nam nhân."
"Khụ......" Ngọc Tuyền Cơ suýt nữa thì bị quả nho trong miệng làm sặc.
Tô Phi Sắc đây là đang chửi xéo hắn bất lực sao? Được lắm!
Con ngươi tối tăm của Ngọc Tuyền Cơ chợt lóe, giọng điệu không cho phép phản kháng: "Lại đây."
Tô Phi Sắc cũng không nghĩ nhiều lập tức đứng dậy đi tới vài bước, nhưng Ngọc Tuyền Cơ lại vẫn chưa vừa ý: "Tới trước mặt Bổn Đốc."
Này...... Tô Phi Sắc hoài nghi nhìn hắn một cái, trong lòng không ngừng suy đoán xem hắn đến cùng muốn làm gì.
Thấy nàng chậm chạp chưa bước tới, đôi mắt của Ngọc Tuyền Cơ nguy hiểm
nheo lại, bầu không khí tức khắc lạnh đi mấy độ: "Thế nào? Bây giờ mới
biết sợ sao?"
Không được, nàng tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi trước mặt Ngọc Tuyền
Cơ, nếu không một khi hứng thú của Ngọc Tuyền Cơ với nàng bị mất đi,
nàng sẽ mất mạng.
Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ai nói ta sợ chứ."
Quả nhiên, Ngọc Tuyền Cơ nghe được lời này sắc mặt liền tốt lên không ít: "Vậy lại đây."
Dù sao cũng sẽ không tránh được, Tô Phi Sắc đành hận đến mức cắn răng, đi về phía Ngọc Tuyền Cơ.
Nhưng ngay khi nàng vừa đến trước mặt hắn, Ngọc Tuyền Cơ lại đột nhiên
đưa tay ra kéo nàng vào trong ngực, Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy một mùi
hương xa lạ phả vào mặt, mê hoặc lòng người.
Đợi đến khi nàng phản ứng lại, một bên mặt đã dán lên trên khuôn ngực đang lộ ra của Ngọc Tuyền Cơ rồi.
Trong lòng Tô Phi Sắc hoảng loạn, vội vàng giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của Ngọc Tuyền Cơ.
Nhưng phản ứng của nàng lại đúng lúc gợi lên hứng thú của Ngọc Tuyền Cơ, hắn khẽ cười một tiếng, ngược lại còn ôm cả người nàng ngồi lên trên
đùi hắn.
Khoảng cách ái muội, tư thế ái muội, Tô Phi Sắc thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Ngọc Tuyền Cơ, cực kỳ ấm áp...
Tim đập rất nhanh, giống như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không được, nàng không thể để hắn làm càn như vậy được!
Tô Phi Sắc giãy giụa càng thêm lợi hại, nhưng cánh tay Ngọc Tuyền Cơ lại giống như sắt, căn bản không dao động được nửa phần.
Ngọc Tuyền Cơ rất có hứng thú nhìn Tô Phi Sắc đang hoảng loạn giãy giụa
như con thú nhỏ trong lòng mình, dứt khoát vươn tay nâng cằm nàng lên,
đôi môi mỏng mảnh như cánh hoa nhẹ nhàng hôn xuống, đúng là mùi thơm chỉ có ở thiếu nữ.
Lạnh lẽo trên môi Ngọc Tuyền Cơ truyền đến, khiến Tô Phi Sắc cả kinh đến mức không nhịn được mà rùng mình một cái, nhưng nhanh chóng đã trấn
định lại.
Không đúng, Ngọc Tuyền Cơ rõ ràng là một thái giám, căn bản không có khả năng làm ra chuyện gì với nàng.
Mà hắn làm như vậy mục đích chỉ có một, chính là trêu đùa nàng!
Cho nên nàng càng giãy giụa, Ngọc Tuyền Cơ sẽ càng vui vẻ, nhưng ngược
lại, nếu nàng không giãy giụa, trò chơi này cũng sẽ kết thúc.
Nghĩ thông suốt, Tô Phi Sắc dứt khoát nhẹ cong môi lên, đón nhận Ngọc
Tuyền Cơ, sau đó hung hăng cắn xuống, trong nháy mắt, mùi máu tươi đã
tràn ngập trong miệng hai người.
Kỳ quái mà cũng thật mỹ vị.
"Tô Phi Sắc, ngươi thật to gan." Đôi mắt của Ngọc Tuyền Cơ đã lạnh lẽo đến cực điểm.
Tô Phi Sắc lại không cho là đúng nhún vai: "Cửu Thiên Tuế bớt giận, Phi
Sắc làm như vậy tuyệt đối là vì nghĩ cho ngài, miễn cho đến lúc đó muốn
nhưng lại không có cái công cụ kia, vậy chẳng phải là sẽ nghẹn đến mức
khó chịu sao?"
Ngọc Tuyền Cơ nhìn nữ tử trước mắt, chỗ nào còn kinh hoảng nữa, rõ ràng
là bình tĩnh đến mức giống như hắn mới là kẻ bị ăn đậu hũ, trong lòng
không khỏi có chút mất hứng.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh đè Tô Phi Sắc ở dưới thân, một tay thăm dò vào trong quần áo nàng.
Ngón tay của hắn giống như đá lạnh, những nơi chạm qua càng khiến cho Tô Phi Sắc thật muốn chửi đổng.
Nàng suýt chút nữa đã không nhịn được mà một chân đá văng Ngọc Tuyền Cơ xuống.
Nhưng nàng không làm được, một chân này mà đá xuống là nàng cũng sẽ xuống địa ngục luôn.
Tô Phi Sắc hít một hơi thật sâu, nỗ lực để bản thân mình bình tĩnh lại:
"Cửu Thiên Tuế đây là đang làm gì? Thấy không ăn được nên muốn sờ một
chút sao?"
Ngọc Tuyền Cơ suýt chút nữa bật cười, cô gái này, lá gan đủ lớn, miệng đủ độc, rất hợp ý hắn.
Hắn cúi người xuống khẽ cắn vành tai của nàng, sâu kín nói: "Tuy rằng
Bổn Đốc là thái giám, nhưng lại có rất nhiều phương pháp có thể khiến
ngươi thoải mái, có muốn thử hay không?"
Trong lòng Tô Phi Sắc thất kinh, nhưng trên mặt lại vẫn cười nhạt nhẽo
như cũ: "Cửu Thiên Tuế tự trọng, Phi Sắc bán nghệ không bán thân, ngài
vừa muốn xem diễn lại cũng vừa muốn ăn thịt, hình như là đã muốn quá
nhiều rồi."
"Ha ha, hay cho một câu vừa muốn xem diễn lại cũng vừa muốn ăn thịt, Bổn Đốc chính là tham lam như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?" Ngọc Tuyền Cơ dứt khoát giở thói vô lại, muốn xem nàng sẽ ứng đối như thế nào.
Không ngờ tới Tô Phi Sắc lại trực tiếp giang tay ra: "Nếu Cửu Thiên Tuế
đối với vở kịch này không có hứng thú, vậy Phi Sắc cũng không thể nói gì hơn, Cửu Thiên Tuế tuỳ tiện."
Hắn vô lại, nàng còn vô lại hơn hắn, thử đánh cược xem Ngọc Tuyền Cơ đối với vở kịch lần này của nàng đến cùng là có bao nhiêu hứng thú.
Ngọc Tuyền Cơ híp mắt lại, trầm tư một lát mới lười nhác mở miệng: "Nữ
nhân, ngươi đến cùng là muốn gì? Xuất đầu ở phủ Thừa tướng? Hay là...
Tống Lăng Tu?"
Quả nhiên, thông minh như Ngọc Tuyền Cơ sao lại không nhìn ra được quan hệ giữa nàng và Tống Lăng Tu không bình thường chứ.
Chỉ là, ngay cả là hắn cũng chắc chắn sẽ không đoán ra được có chuyện quỷ dị như mượn xác hoàn hồn đâu.
Tô Phi Sắc nhẹ cong khóe môi: "Phi Sắc muốn cũng không nhiều lắm, nhưng những gì Cửu Thiên Tuế vừa nói hoàn toàn không phải."
"A, không cầu lợi nhỏ, ắt có mưu lớn." Ngọc Tuyền Cơ nói ra đơn giản rõ ràng, căn bản không cho Tô Phi Sắc có cơ hội phản bác.
Mà Tô Phi Sắc cũng không phản bác, không sai, mưu lớn của nàng chính là
thiên hạ này, nàng muốn giang sơn đổi chủ, cũng muốn những kẻ đã hại
nàng đều không được chết tử tế.
"Vậy Cửu Thiên Tuế có chịu hỗ trợ hay không?" Đây mới chính là mấu chốt.
"Bổn Đốc đã nói sẽ không giúp ngươi, có điều mấy ngày trước Bổn Đốc lại
nghe được một tin thú vị, không biết Tam tiểu thư có hứng thú nghe thử
hay không?" Ngọc Tuyền Cơ rút tay từ trong quần áo Tô Phi Sắc về, vê một quả nho ăn.
Tô Phi Sắc thấy giam cầm trên người biến mất, liền nhanh chóng đứng dậy
lui hai bước, lúc này mới kéo ra một chút khoảng cách với Ngọc Tuyền Cơ: "Là tin gì?"
"Tích Vương nhìn trúng một thư sinh trong quán trà, sai người âm thầm
trói thư sinh về phủ, thư sinh không chịu nổi loại khuất nhục này, đã
đập vào tường tự sát ngay hôm ấy, chậc chậc chậc, nghe nói máu còn bắn
ra rất xa." Ngọc Tuyền Cơ cười như có như không.
Trong mắt Tô Phi Sắc nhanh chóng loé qua một tia sáng, thì ra là thế,
tuy rằng Ngọc Tuyền Cơ không chịu trực tiếp ra tay giúp nàng, nhưng lại
nói cho nàng tin này.
Ý của hắn nàng hiểu, hắn vẫn đang muốn thăm dò thực lực của nàng.
Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc lập tức nở một nụ cười cảm kích với Ngọc Tuyền Cơ: "Đa tạ Cửu Thiên Tuế chỉ điểm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT