"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Phi Sắc hơi nhíu mày, Tô Tĩnh Nhu ở trong
chính Hiền Nhu cung của mình thì có thể xảy ra chuyện gì được? Nàng ta
không hại người đã là tốt lắm rồi.
"Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Quý Phi nương nương vẫn
luôn cảm thấy rất áy náy, cho rằng là do ngài ấy không quản lý tốt Hiền
Nhu cung, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, nên mới đứng dậy đi lại
một chút. Ai ngờ bệnh đau đầu lại tái phát nên lâm vào hôn mê, bây giờ
mới tỉnh, ngài ấy nói rằng nhất định phải thấy Tam tiểu thư, muốn giáp
mặt xin lỗi Tam tiểu thư." Cung nhân nói liền một hơi.
Trong lòng Tô Phi Sắc lập tức nổi lên nghi ngờ, nếu như bảo rằng Tô Tĩnh Nhu vì chuyện tối hôm qua mà không ngủ được thì nàng tin, nhưng nếu như bảo Tô Tĩnh Nhu vì áy náy mà bệnh tái phát...
Tô Tĩnh Nhu có bệnh đau đầu lúc nào, sao ngay cả nàng cũng không biết?
Ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua mặt cung nhân, chỉ thấy trên trán hắn phủ đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là vô cùng vội vàng tới đây: "Bệnh đau đầu
của Đại tỷ tái phát, ngươi không đi tìm thái y mà lại tới tìm ta làm
gì?"
Cung nhân ngẩn người, vội vàng nói tiếp: "Đã phái người đi tìm thái y,
phu nhân và các vị tiểu thư cũng đều đã phái người đi mời rồi ạ, nô tài
là đặc biệt đến mời Tam tiểu thư."
"Vậy sao? Nhưng không phải vừa rồi ngươi mới nói Đại tỷ chỉ muốn nhìn
thấy ta thôi sao?" Tô Phi Sắc cố ý hỏi vòng vo cung nhân, mục đích là để xác định suy nghĩ trong lòng.
Xem ra bệnh đau đầu của Tô Tĩnh Nhu tái phát chỉ là giả, nàng ta muốn đối phó với mình mới là thật.
"Này......" Cung nhân nghẹn lời, gấp đến độ toát mồ hôi.
"Được rồi, ta đi theo ngươi." Tô Phi Sắc tiện tay choàng thêm y phục.
Biết rõ phía trước có quỷ, nàng cũng phải đến xem thử, nếu không Tô Tĩnh Nhu nhất định sẽ lấy chuyện này làm cớ, nói rằng nàng lạnh nhạt vô tâm, ngay cả tỷ tỷ phát bệnh cũng mặc kệ.
Nghe thấy lời này, cung nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Tang Tử muốn đi theo nhưng lại bị Tô Phi Sắc ngăn lại.
Nếu như Tô Tĩnh Nhu đã sắp đặt sẵn, vậy chắc chắn nàng ta sẽ mong nàng chỉ đi một mình.
Cung nhân bước đi rất nhanh, chưa tới một lúc đã ra khỏi Hiền Nhu cung,
Tô Phi Sắc quan sát con đường mà bọn họ đi, dường như bỗng nhớ ra gì đó, hai mắt liền nheo lại.
Nếu như nàng nhớ không lầm, đây chính là đường dẫn tới lãnh cung, chỗ đó hẻo lánh không người, cho dù có người kêu to cũng sẽ bị coi là phi tần
bị nhốt ở lãnh cung đang nổi điên, chắc chắn sẽ không có ai để ý đến,
quả thực là một nơi rất thích hợp để xuống tay.
Cũng không biết lần này Tô Tĩnh Nhu lại muốn dùng thủ đoạn gì để đối phó với nàng.
"Vị công công này, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến?" Tô Phi Sắc sợ hãi nhìn quanh bốn phía: "Sao ta lại có cảm giác chúng ta càng đi
càng vắng người vậy?"
Cung nhân cười lạnh một tiếng khinh thường, chỉ về phía trước: "Không xa, Tam tiểu thư đừng sốt ruột."
Phải sốt ruột chứ, sao lại không sốt ruột được, nàng phải xem thử Tô Tĩnh Nhu có thể bày ra được trò gì mới đây.
"Chính là chỗ này, Tam tiểu thư mau vào đi." Cung nhân vừa dứt lời, lập tức một tay đẩy mạnh Tô Phi Sắc vào trong phòng.
Chưa đợi Tô Phi Sắc phản ứng, đã nghe thấy cửa 'rầm' một tiếng đóng lại, nàng vươn tay đập thử vài cái, quả nhiên như nàng dự đoán, cửa đã bị
khoá từ bên ngoài rồi.
Mặc dù biết rằng gọi cũng sẽ chẳng có ai tới, nhưng nàng vẫn giả vờ kêu
lên hai tiếng, tránh làm cho cung nhân nghi ngờ. Nghe được tiếng nàng
gọi to, lúc bấy giờ cung nhân mới vui vẻ trở về lĩnh thưởng.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Tô Phi Sắc cong môi cười,
hai mắt nhìn khắp xung quanh, bắt đầu quan sát căn phòng này.
Chỉ thấy gian phòng này vô cùng bình thường, ngoài trừ một vài đồ dùng
trong nhà cần thiết ra cũng không thấy có gì không ổn hết, nàng thử lắng tai nghe ngóng một chút, cũng không thấy trong phòng có ai cả,
này......
Tô Tĩnh Nhu mời nàng tới đây nhất định không đơn giản như vậy, nhưng trong phòng này lại không thấy có mối nguy hại nào.
Đúng lúc này, tầm mắt Tô Phi Sắc bỗng quét tới một chiếc lư hương ở
trong góc, lư hương nhỏ bé tinh xảo, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là
bên trên nó có một làn khói nhẹ lượn lờ, nhưng nàng lại không ngửi thấy
có một mùi hương gì trong phòng cả.
Trong lư hương đốt không phải huân hương, vậy sẽ là gì chứ?
Chẳng lẽ là khói độc?!
Tô Phi Sắc vội lấy khăn tay ra che mũi lại, sau đó mới tìm một ô cửa sổ
nằm ở vị trí kín đáo, nhổ trâm trên đầu xuống, cắm đầu nhọn vào ổ khoá
cửa sổ, vặn một lúc, khoá liền bị mở.
Hiện tại nàng vẫn chưa biết kế hoạch cụ thể của Tô Tĩnh Nhu là gì, nên
không thể phá hỏng giấy ở ô cửa sổ, tránh làm cho Tô Tĩnh Nhu nghi ngờ.
Nhưng nàng lại không thể hít khói độc vào được, chỉ có thể mở ra một khe hẹp nhỏ khó phát hiện trên cửa sổ để có thể hít thở.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng chân chạy chậm,
sau đó là tiếng mở khóa cửa, Tô Phi Sắc cảnh giác đóng cửa sổ lại, ngã
trên mặt đất, giả vờ bị ngất do hít phải khói độc.
Kỳ lạ là, người đó mở khoá xong lại không đi vào, mà lại bỏ chạy đi rất nhanh.
Chẳng lẽ là có người muốn cứu nàng? Là người của Ngọc Tuyền Cơ chăng?
Không đợi Tô Phi Sắc nghĩ nhiều, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, nhưng không giống với tiếng bước chân vội vàng vừa nãy, lúc này tiếng
chân lại vô cùng tản mạn, thậm chí như đang đi cũng không nổi.
Trong lòng Tô Phi Sắc có chút nghi hoặc, dứt khoát lén từ khe hở cửa sổ
nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy, trong mắt nàng rất nhanh liền nổi lên
sát ý.
Đó là một gương mặt có vài phần tương tự với Tống Lăng Tu, chính là đệ đệ của Tống Lăng Tu, Tích Vương.
Kiếp trước nàng đã từng tiếp xúc qua với Tích Vương vài lần, thực ra
cũng không phải là tiếp xúc, nhưng Tích Vương là người như thế nào nàng
cũng biết rất rõ ràng, bởi vì thanh danh của hắn ta đã sớm truyền khắp
kinh thành.
Tích Vương là kẻ vô năng nhất trong tất cả các Vương gia, hắn không chỉ
vô cùng bại hoại, gian dâm bắt cướp tất cả đều làm, mà thủ đoạn còn cực
kỳ biến thái, nghe nói các cơ thiếp trong phủ của hắn đều bị hắn tra tấn đến không ra hình người.
Lãnh cung xa như vậy, Tích Vương xuất hiện ở đây nhất định không phải là trùng hợp, nhìn bộ dáng của hắn, xem ra là đã uống không ít rượu.
Lãnh cung xa xôi, Vương gia biến thái say rượu, và cả một nữ tử bị bất tỉnh.
Liên hệ ba điều lại với nhau, sẽ không khó để đoán ra Tô Tĩnh Nhu đang có ý đồ gì.
Tô Phi Sắc nhanh chóng ẩn mình vào trong bóng tối, thân thể nàng nhỏ
gầy, kiếp trước lại từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người bình
thường sẽ khó mà phát hiện ra được.
Tích Vương lảo đảo đẩy cửa ra, thấy trong phòng không có ai, không khỏi
lớn tiếng mắng: "Người đâu? Nhu Quý Phi dám lừa bổn vương, còn nói ở
lãnh cung cất giấu mỹ nhân, nào có mỹ nhân, ngay cả một người còn không
có."
Dường như đã đi lâu như vậy cũng khá mệt, Tích Vương liền tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Lúc này Tô Phi Sắc mới nhớ ra lư hương vẫn còn chưa dập tắt, mà chỗ Tích Vương đang ngồi lại ở ngay cạnh lư hương, đúng lúc có thể giúp nàng thử xem bên trong lư hương đến cùng đang đốt thứ gì.
Chưa đến một lúc, Tô Phi Sắc đã phát hiện Tích Vương có vẻ không được
bình thường, chỉ thấy mặt hắn càng lúc càng đỏ, hô hấp cũng càng thêm
dồn dập, hai tay ra sức tự cởi quần áo trên người mình ra, còn không
ngừng kêu nóng quá.
Nóng quá? Thứ gì sẽ khiến cho người ta cảm thấy nóng chứ? Chẳng lẽ trong lư hương không phải đốt khói độc, mà là mị dược sao?
Tô Tĩnh Nhu quả thật đúng là ác độc, nàng ta không chỉ muốn để cho Tích
Vương hủy hoại trong sạch của nàng, mà còn muốn làm cho mọi người tưởng
rằng nàng đã tự mình câu dẫn Tích Vương. Một nữ nhân không còn trong
sạch, ngay cả thanh danh cũng mất, sẽ còn mặt mũi nào mà sống tiếp chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT