"Tang Tử, mau đi gọi người tới đây, càng nhiều càng tốt, bảo rằng điện phía Tây đã xảy ra chuyện, nhưng đừng nói rõ là ai, phải mơ hồ một chút mới có thể gợi được lòng hiếu kỳ của mọi người." Tô Phi Sắc nhanh chóng phân phó xong, lúc này mới thay bằng vẻ mặt hoảng loạn: "Lưu mama, Lưu mama ngài làm sao vậy? Ngài mau nói gì đi, người đâu rồi, mau tới đây!"

Tang Tử quả thực bội phục kỹ thuật diễn xuất của Tô Phi Sắc, lập tức động thân đi ra ngoài.

Lý thị với Tô Tĩnh Điềm đã sớm biết điện phía Tây sẽ sớm xảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn chú ý.

Bây giờ nghe được có người hô lên, lập tức vọt qua đó.

Mà Tô Tĩnh Hương cũng ngốc tại hoa viên chờ Tô Phi Sắc trúng độc bỏ mình, vừa nghe thấy có người hô lên, cũng gấp không chờ nổi liền chạy tới.

Nhưng bọn họ vừa mới bước vào điện phía Tây đã bị mọi thứ trước mắt làm cho sợ ngây người.

Tô Phi Sắc không có việc gì, nhưng Lưu mama lại miệng đầy bọt mép nằm trên mặt đất không rõ sống chết, này......

Lưu mama chính là tâm phúc của bà ta, lần trước bị đánh mấy bản tử bà ta cũng đã đau lòng không chịu nổi, bây giờ sao lại biến thành như vậy? Lý thị tức giận đến thiếu chút nữa bắt lấy Tô Tĩnh Hương hỏi mọi chuyện là như thế nào.

Tô Tĩnh Hương cũng trợn tròn mắt, nàng ta nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao lại thành Lưu mama chứ?

"Đại nương, Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội, mọi người mau đến xem xem Lưu mama đây là làm sao vậy? Con mới chỉ mời bà ấy ăn ít điểm tâm Nhị tỷ tỷ mang đến thôi, sao lại thành như vậy rồi?" Tô Phi Sắc thấy phản ứng của bọn họ mà chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn tiếp tục diễn kịch.

Lý thị đại khái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, thật muốn mở miệng mắng người. Bỗng bên ngoài không biết từ khi nào đã tụ tập không ít cung nhân đến xem náo nhiệt, chuyện này nếu như bị truyền ra......

Vì kế hoạch ngày hôm nay, trước hết vẫn là nên nghĩ cách ém nhẹm mọi chuyện xuống, tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng với Ngọc Tuyền Cơ biết được, nếu không một người sẽ ảnh hưởng đến địa vị ở hậu cung của Tô Tĩnh Nhu, còn một người sẽ mượn cơ hội gây sóng gió.

Lý thị quyết định xong xuôi, đang định mở miệng, ngoài cửa lại đột nhiên có hai người đi vào, đợi đến khi bà ta nhìn thấy rõ là ai, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm ngất xỉu.

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, đây chẳng phải là Tống Lăng Tu và Ngọc Tuyền Cơ sao? Hai người bọn họ sao lại đến đây chứ?!

Không chỉ Lý thị, ngay cả Tô Phi Sắc cũng ngẩn người, nàng không ngờ tới Tống Lăng Tu với Ngọc Tuyền Cơ sẽ đến, theo lý thì dù cho trong cung tin tức lan truyền rất nhanh, bọn họ cũng không thể nhanh vậy được, trừ phi ngay từ lúc còn chưa biết tin này, bọn họ cũng đã định tới đây rồi.



Tô Phi Sắc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Ngọc Tuyền Cơ, tức khắc hiểu ra, là hắn tìm Tống Lăng Tu tới đây, xem ra ngay cả Hiền Nhu cung cũng không tránh khỏi con mắt của hắn.

Có điều như vậy cũng tốt, nàng cũng đang muốn càng loạn càng tốt.

Nàng vốn còn đang lo chuyện lớn như vậy, Lý thị sẽ không nhịn được mà thiên vị, nên mới bảo Tang Tử đi kêu gọi cung nhân tới đây xem náo nhiệt, ít nhất ở trước mặt mọi người, Lý thị cũng sẽ không dám quá phận.

Nhưng bây giờ Ngọc Tuyền Cơ đã trực tiếp tìm Tống Lăng Tu tới cho nàng, nàng muốn xem thử, lần này Lý thị sẽ giải quyết chuyện này ra sao, Tô Tĩnh Hương sẽ giải thích thế nào về điểm tâm nàng ta mang tới lại có thuốc chuột.

"Chuyện gì thế này?" Tống Lăng Tu thấy điện phía Tây loạn thành một đoàn, không khỏi nhíu mày.

"Này...... Này......" Lý thị lắp bắp không biết nên nói thế nào, trong một lúc xảy ra nhiều chuyện như vậy làm cho bà ta trở tay không kịp.

"Ai nha, Lưu mama bị sao thế này? Người đâu, mau đi mời thái y đến đây." Nghe tin Tống Lăng Tu tới, Tô Tĩnh Nhu cũng lập tức đến đây, cũng may nàng ta tới mới có thể thay Lý thị trả lời cho Tống Lăng Tu.

Tô Tĩnh Nhu cho cung nhân một ánh mắt ra hiệu, cung nhân liền lập tức chạy ra ngoài.

Lý thị thấy Tô Tĩnh Nhu đã tới, trong lòng lập tức trấn định không ít: "Nơi này dơ dáy bẩn thỉu, Hoàng Thượng vẫn nên đến chính điện của Quý Phi nương nương ngồi, tránh làm bẩn mắt ngài."

"Dơ dáy bẩn thỉu? Trong tẩm cung của Quý Phi nương nương lại còn có chỗ dơ bẩn nữa sao?" Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhàng vuốt ve hộ giáp hoàng kim, sâu kín nói.

Tô Phi Sắc nghe xong thiếu chút nữa phì cười, mà Lý thị cứng đờ á khẩu không trả lời được, không biết nên nói sao cho ổn thoả.

Ngọc Tuyền Cơ ngược lại cũng không để bụng bà ta có trả lời hay không, hộ giáp hoàng kim chỉ một cái, lại chỉ đúng vào Lưu mama đang nằm trên mặt đất: "Môi phát tím, miệng sùi bọt mép, đây là triệu chứng trúng độc? Xem ra Hoàng Thượng đúng là nên nhanh rời đi thì hơn, chỗ này của Quý Phi nương nương đâu chỉ dơ dáy bẩn thỉu, mà còn có cả ma quỷ làm loạn nữa, nếu không người đang sống sờ sờ sao lại bị trúng độc được?"

Mặt Tô Phi Sắc sắp nghẹn thành màu gan heo rồi, hay cho ngươi Ngọc Tuyền Cơ, tổn hại người khác mà không làm bẩn chính mình.

"Cửu Thiên Tuế nói đùa, Lưu mama là lão bộc đã hầu hạ trong phủ Thừa tướng mấy thập niên, đây không phải trúng độc, chỉ là bệnh mà thôi, mỗi năm đều sẽ tái phát vài lần." Tô Tĩnh Nhu đen mặt giải thích.

Vốn tưởng rằng Ngọc Tuyền Cơ sẽ từ bỏ, không ngờ biểu tình trên mặt hắn càng thêm khoa trương: "Hoàng Thượng, hoá ra đây là Hoàng Hậu mà người muốn lập sao, ngay cả lão bộc hầu hạ phủ Thừa tướng mấy thập niên còn có thể quản lý thành dáng vẻ này, sau này làm sao mà quản lý hậu cung?"



Sắc mặt Tống Lăng Tu lập tức xấu đi, hắn có vài phần trách cứ nhìn lướt qua Tô Tĩnh Nhu, làm nàng ta sợ tới mức trong lòng không khỏi run rẩy, nhưng khiến cho nàng ta khổ sở hơn là, sau chuyện ngày hôm nay, nàng ta muốn ngồi trên hậu vị sẽ càng thêm khó khăn.

"Thái y tới." Cung nhân dẫn theo thái y vội vàng chạy tới.

Thái y hành lễ, sau đó nhanh chóng bắt mạch cho Lưu mama, mà hắn cơ hồ là vừa chạm vào mạch của Lưu mama đã lập tức mở miệng nói: "Đây là bệnh đã mang suốt mấy thập niên, vi thần cũng không chắc có thể cứu sống được."

Tô Phi Sắc híp híp mắt, khó trách Tô Tĩnh Nhu lại lập tức sai người đi mời thái y, thì ra thái y này đã sớm bị nàng ta mua chuộc rồi.

"Nếu là bệnh, vậy......" Tống Lăng Tu đang muốn mở miệng, đã bị Ngọc Tuyền Cơ ngắt lời.

"Bệnh sao? Thái y, ngươi chắc chứ?" Mắt phượng Ngọc Tuyền Cơ sâu thẳm, cơ hồ có thể nhiếp hồn đoạt phách.

Thái y sửng sốt, sợ tới mức toàn thân run rẩy: "Vậy...... Cửu Thiên Tuế cho rằng là gì?"

"Bổn Đốc cho rằng? Rốt cuộc ngươi là thái y hay Bổn Đốc là thái y?" Ngọc Tuyền Cơ không hề để ý tới ông ta, mà chuyển ánh mắt về phía Tô Phi Sắc: "Bổn Đốc thấy Tam tiểu thư vẫn luôn ngồi cạnh bệnh nhân, chắc là biết sao lại thế này, không bằng liền mời Tam tiểu thư nói thử xem."

Tô Phi Sắc hiểu rõ ý tứ của Ngọc Tuyền Cơ, thiệt hại một Lưu mama vẫn chưa đủ, chuyện này phải kéo thêm càng nhiều người xuống nước mới càng vui.

Thật là nam nhân tàn nhẫn độc ác.

Có điều không hiểu sao, nàng lại đột nhiên cảm thấy Ngọc Tuyền Cơ như vậy thật đáng yêu.

Tô Phi Sắc lau nước mắt: "Đều do thần nữ không tốt, mấy ngày trước thần nữ đã hại Lưu mama bị Đại nương đánh mấy bản tử, trong lòng vẫn luôn áy náy, hôm nay thấy Nhị tỷ tỷ mang sang cho một ít điểm tâm tinh xảo, liền bảo Tang Tử đi mời Lưu mama tới đây ăn cùng, không ngờ Lưu mama ăn xong liền......"

"Liền tái phát bệnh cũ." Lý thị sợ Tô Phi Sắc nói sai, vội vàng cướp lời.

Ngọc Tuyền Cơ nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Phải không? Người đâu, mang ngân châm tới đây."

Giọng nói vừa dứt, ngân châm đã được dâng lên trước mặt, hiển nhiên là đã được chuẩn bị tốt từ trước, xem ra hôm nay hắn không kéo thêm được kẻ nào xuống nước là không chịu bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play