Cố Thanh bay lơ lửng phía trên cung Phượng Cấm, nhìn thi thể của mình
rơi xuống bị dập nát, máu tươi loang lổ đầy đất, không khỏi cười khổ.
Không nghĩ tới nàng đường đường là nữ nhi của cố Đại tướng quân, cũng
đồng thời là Hoàng Hậu cao cao tại thượng của Tống Quốc, thế nhưng lại
rơi vào kết cục như vậy.
Còn cả đứa con vẫn chưa chào đời của nàng nữa, nàng không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
"Ta cũng không cam lòng." Một giọng nói nhu nhược vang lên từ phía sau.
Cố Thanh quay đầu lại, chỉ thấy một nữ quỷ nhỏ gầy đang rưng rưng nhìn nàng.
"Ngươi là ai?"
"Ta là Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng, Tô Phi Sắc." Nữ quỷ nói.
Phủ Thừa tướng?
Nhà mẹ đẻ của Tô Tĩnh Nhu sao? Mà kẻ đã dẫn quân đến diệt cả Cố gia của
nàng chính là cha của Tô Tĩnh Nhu, đương kim Thừa tướng Tô Đức Ngôn!
Cố Thanh nhìn đánh giá nữ quỷ trước mắt một lần, thông thường người sau
khi chết sẽ mặc quần áo giống như trước lúc chết, nhưng quần áo trên
người nữ tử này lại rách nát tả tơi, đừng nói đến tiểu thư, thậm chí có
khi nha hoàn trong phủ Thừa tướng còn ăn mặc đẹp đẽ hơn cả nàng ta nữa.
"Theo ta được biết, phủ Thừa tướng chỉ có ba vị tiểu thư, Tô Tĩnh Nhu,
Tô Tĩnh Hương và Tô Tĩnh Điềm." Hàm ý trong lời nói vô cùng rõ ràng,
nàng không tin lời nữ quỷ nói.
Nữ quỷ dường như đã sớm biết sẽ như vậy, cười thảm một tiếng: "Mặc kệ
ngươi có tin thân phận của ta hay không, ta là tới tìm ngươi giúp ta báo thù."
"Báo thù? Sao lại tìm ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy ta và ngươi giống
nhau, đều đã chết sao?" Cố Thanh tự giễu, bản thân nàng cũng còn có
huyết hải thâm thù chưa báo được, sao có thể giúp nổi người khác.
"Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù. Tỷ muội Tô gia vẫn luôn khinh thường,
hãm hại ta, Tô Đại phu nhân lại chính là kẻ đã hại chết mẹ của ta, Tô
Đức Ngôn biết rõ tất cả nhưng vẫn dung túng như cũ. Tuy là máu mủ ruột
thịt, nhưng lại coi mạng sống của ta giống như cỏ rác. Ta không cam
lòng! Nhưng ta tay trói gà không chặt, ta biết ngươi là Hoàng Hậu Cố
Thanh, tất cả những chuyện vừa mới xảy ra ở cung Phượng Cấm ta cũng đều
nhìn thấy, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta báo thù, ta sẽ cho ngươi mượn
cơ thể ta để hoàn hồn." Nữ quỷ căm giận nói, nói xong lời cuối cùng,
ngay cả huyết lệ cũng đều rơi xuống.
Tuy là máu mủ ruột thịt, nhưng lại coi mạng sống của ta giống như cỏ rác.
Lời này giống như một nhát dao găm thẳng vào lồng ngực Cố Thanh, Tống
Lăng Tu đối xử với nàng và đứa con trong bụng nàng không phải cũng như
vậy sao.
"Được, ta đồng ý với ngươi, Cố Thanh ta thề, sẽ có một ngày giết hết những kẻ khốn kiếp trong thiên hạ đã phụ chúng ta!"
Nữ quỷ nghe được lời này, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, nàng ta
bất ngờ hóa thành một tia sáng trắng nhập vào trong cơ thể Cố Thanh, Cố
Thanh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân giống như bị lửa
thiêu đốt vô cùng khó chịu.
***
"A..." Cố Thanh đột nhiên mở mắt ra, trước mắt một mảnh mông lung, đầu cũng nhức nhối đến mức gần như không thể chịu được nổi.
"Này, các ngươi đã nghe gì chưa? Cố tướng quân đã bị Hoàng Thượng diệt
môn rồi, nghe nói, là cố Hoàng Hậu sắp đặt muốn hãm hại Đại tiểu thư phủ chúng ta đó, chậc chậc, Cố Thanh này đúng là không biết tự lượng sức
mình, ai chẳng biết Hoàng Hậu như nàng ta cũng chỉ là tấm bình phong mà
thôi, người mà Hoàng Thượng yêu nhất chính là Nhu Quý Phi của chúng ta
chứ, a, Tam tiểu thư người đã tỉnh?"
Nghe thấy tiếng kêu của Cố Thanh, nha hoàn đang khua môi múa mép ở ngoài cửa cuối cùng cũng đi tới.
Cố Thanh vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ mơ hồ thấy có một bóng người
đi về phía nàng, liền theo bản năng vươn tay ra bóp cổ người nọ, lập tức bên tai truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người đó: "Ui da, Tam tiểu
thư, là ta, A Châu đây mà."
A Châu là ai? Cố Thanh dùng sức cắn chót lưỡi, đau đớn xen lẫn với mùi
máu tươi khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, mọi thứ trước mắt cũng trở
nên rõ ràng hơn.
Nàng nhanh chóng quét mắt nhìn khắp bốn phía, một căn phòng vô cùng tồi
tàn, trong phòng ngoại trừ một cái bàn, hai chiếc ghế dựa, một chiếc tủ, và cả chiếc giường ngủ nàng đang nằm ra thì không hề có thêm một thứ đồ nào khác.
Mà nữ hài mặc hồng sam vẻ mặt đầy đau đớn đang đứng trước mặt nàng, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có cả chán ghét.
Xem ra A Châu này cũng không hề thích nàng.
"Có phải ngươi vừa mới nói nhà Cố tướng quân bị Hoàng Thượng diệt môn
đúng không?" Cố Thanh chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn từng hồi, sức lực
bàn tay đang bóp cổ A Châu cũng giảm đi vài phần.
"Ai da, đau, đau chết mất, Tam tiểu thư, đầu óc ngươi là bị đập đến
choáng váng rồi à? Còn không mau buông tay ra!" A Châu bị đau la lên oai oái, còn giơ tay lên định cho Cố Thanh một cái tát.
Nhưng không ngờ tới tay nàng ta chỉ vừa mới nâng lên, đã bị Cố Thanh hung hăng bắt được.
Trong mắt Cố Thanh nhanh chóng hiện lên một tia tàn nhẫn: "Nếu ngươi đã
gọi ta một tiếng Tam tiểu thư, vậy hẳn là biết ta là chủ, ngươi là tớ.
Một nha hoàn nho nhỏ cũng dám xuống tay với chủ nhân, không muốn sống
nữa sao?"
Ký ức trong cơ thể Tô Phi Sắc chậm rãi dung hòa với ký ức của nàng, đúng rồi, nàng nhớ ra tới, bây giờ nàng đang mượn xác hoàn hồn, mà A Châu
trước mặt này chính là nha hoàn bên người của Tô Phi Sắc, hay nói chính
xác hơn, là nha hoàn duy nhất trong viện này.
Mẹ ruột Tô Phi Sắc vốn dĩ chỉ là một nha hoàn trong phủ Thừa tướng,
trong lúc vô tình được Tô Đức Ngôn sủng hạnh, đáng tiếc lại bạc mệnh,
lúc sinh nàng ta ra thì khó sinh mà chết.
Không còn mẹ, từ đó Tô Phi Sắc mang tiếng là Tam tiểu thư trong phủ Thừa tướng nhưng thực tế cuộc sống hằng ngày thậm chí còn không bằng một nha hoàn.
Ngay cả A Châu vốn cũng chỉ là loại tam đẳng hạ nhân, còn chưa tính là
nha hoàn, cũng dám động thủ với nàng ta, là biết địa vị của nàng ta
trong phủ Thừa tướng thấp đến mức nào.
"Chủ? Tớ? Tam tiểu thư, ngươi bị ngốc đến hồ đồ luôn rồi à? Một tiểu thư không được sủng ái cũng dám tự xưng là chủ sao, mấy năm nay nếu không
có ta chăm sóc ngươi, ngươi đã sớm chết từ lâu rồi." A Châu chỉ thẳng
vào mũi Cố Thanh mà mắng, mắng xong vẫn cảm thấy chưa hết giận: "Người
khác thì được chăm sóc Nhị tiểu thư với Tứ tiểu thư, không chỉ được ban
thưởng bạc, lời nói ở trong phủ cũng có trọng lượng, chứ đâu như ta,
mệnh khổ phải hầu hạ chủ nhân như ngươi, mỗi ngày phải ở phá viện này
lãng phí thanh xuân, ngươi tiện nhân này, sao lại không chết quách đi
cho rồi."
Cố Thanh đã bao giờ bị một nha hoàn mắng đến mức này, lập tức lửa giận
công tâm, nâng tay lên muốn tát A Châu, lại phát hiện ra cơ thể này cũng không lợi hại như nàng tưởng.
Dù là sức lực hay tốc độ cũng đều thua xa nàng kiếp trước.
Sự thật này khiến nàng không thể không hiểu rõ, bây giờ nàng đã không còn là một Cố Thanh rong ruổi sa trường ngày nào nữa rồi.
Nàng bây giờ chính là Tô Phi Sắc, Tam tiểu thư Tô gia, nữ nhi của kẻ thù.
Nàng nhất định phải nhẫn nhịn, không thể lại kiêu ngạo giống như lúc trước.
Nếu không lấy thân phận và lực lượng hiện tại của nàng, chỉ sợ còn chưa kịp báo thù đã chết.
Không sai, nàng muốn quên đi thân phận của mình, từ nay về sau trên đời
này sẽ không còn Cố Thanh nữa, chỉ có Tô Phi Sắc mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc dứt khoát nhắm mắt lại chấp nhận bị A Châu mắng.
Mắng có là gì, một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại hết thảy, khiến phủ Thừa tướng máu chảy thành sông.
A Châu thấy Tô Phi Sắc lại trở lại thành Tam tiểu thư yếu đuối không dám phản kháng như trước kia, trong lòng không khỏi cười lạnh, dứt khoát
càng mắng lớn tiếng hơn, dẫn tới không ít hạ nhân tới xem náo nhiệt.
A Châu giáo huấn Tô Phi Sắc chính là trò hay mà bọn hạ nhân vừa tới đây
thích xem nhất, mà A Châu cũng thích dùng cách này nhất để lấy lại mặt
mũi cho mình trước đám hạ nhân khác.
"Chậc chậc, không phải vừa rồi mới nói rất hay sao? Cái gì chủ? Cái gì
tớ cơ?" A Châu thấy có nhiều người xem, càng thêm kiêu ngạo, trực tiếp
dí tay vào trán Tô Phi Sắc: "Bản thân mình còn khó bảo toàn lại còn hỏi
nhà Cố tướng quân có phải đã bị Hoàng Thượng diệt môn hay không, ta nói
cho ngươi hay, đúng, không chỉ có diệt môn, mà cả một đám đều chết thảm, lúc ngươi vẫn chưa tỉnh, ta đã nghe được về những kẻ Cố gia chết vẫn
chưa hết tội ấy đấy..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT