Lúc này, lời nói của đội trưởng đội hộ vệ bên cạnh Lôi Khải Hoành truyền đến, "Trưởng
quan, có phải bây giờ ngài khởi hành không?"
Vu Hiểu Thao đang yêu thích mà vỗ vỗ thân cây hoa tiêu nhỏ trong không
khí, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ngay lúc Lôi Khải Hoành gật đầu đồng
ý.
Vu Hiểu Thao: .
Nếu sắp phải rời đi, cây tiêu nhỏ của cậu phải làm sao?
Vu Hiểu Thao nhìn Lôi Khải Hoành chốc lát rồi lại nhìn qua cây tiêu nhỏ.
Cậu vừa mới lập lời hứa với cây tiêu nhỏ xong, vừa được vài phút đã nuốt lời, có phải là hơi tệ không?
Lôi Khải Hoành bước vài bước qua đó, ngồi xổm bên cạnh mèo nhỏ, liếc
nhìn trong đống kiến trúc đổ nát đó, thực vật nhỏ lúc nãy vẫn còn lá,
bây giờ không biết tại sao chỉ còn mỗi thân cây, đột nhiên có cảm giác
mèo nhỏ lúc này đang ngồi trước thân cây nhỏ có chút phiền muộn và suy
sụp.
Lôi Khải Hoành đưa tay vuốt vuốt gáy của mèo nhỏ, nói: "Nếu thích cái cây này thì đem theo."
Vu Hiểu Thao hơi phân vân, sau khi quan hót phân trở lại, cậu đã chắc
chắn không nỡ bỏ cây tiêu nhỏ rồi, cậu ngẩng đầu nhìn Lôi Khải Hoành,
"Meo?"
Phải đem theo một cách lành lặn, không được để hoa tiêu nhỏ chịu một hư tổn nào?
Lôi Khải Hoành nhìn ra được nỗi lo âu ẩn giấu trong ánh mắt to tròn đó
của mèo nhỏ, liền hứa ngay lập tức, "Yên tâm, sẽ không gây ra tổn thất
gì cả."
Vu Hiểu Thao từ trong đống hoang tàn đứng lên, bốn cái chân trắng bíu
vào cánh tay của Lôi Khải Hoành, dùng đôi mắt mèo nghiêm túc nhìn chằm
chằm Lôi Khải Hoành: "Meo!"
Nói lời giữ lời! Nếu không, trẫm sẽ rất giận dữ đó!
Lôi Khải Hoành tiện tay nhấc mèo nhỏ lên, vừa chỉ tay xuống mặt đất vừa
nói với đội trưởng đội hộ vệ đứng bảo vệ bên cạnh rằng: "Xới cây con này ra đem đi, không được tổn thương bộ rễ của nó."
Đội trưởng đội hộ vệ: .
Cây con? Rõ ràng trên mặt đất là một cọng cỏ.
Cho dù thế nào, đây là mệnh lệnh của trưởng quan.
Đội trưởng đội hộ vệ lập tức sắp xếp hai binh sĩ của đội hộ vệ, phụ trách xới cây non ra khỏi mặt đất.
Hai vị binh sĩ bước vài bước qua đó, dỡ đống đồ bỏ đi ở xung quanh kiến
trúc ra, sau vài lần đã dọn dẹp sạch sẽ xung quanh, tận trách mà bắt đầu đào cây non.
Sau khi xác định có người đi sắp xếp cho cây non, Vu Hiểu Thao dời tầm
mắt, chân thì bíu vào mu bàn tay Lôi Khải Hoành, ngẩng đầu nhìn lên
thiêt bị bay đang dừng cách đó không xa cùng chiếc phi thuyền ở nơi cao
hơn.
Đồ khoa học kỹ thuật mới, cậu vẫn chưa đi qua.
Lôi Khải Hoành một tay ôm mèo nhỏ cùng với những binh sĩ hộ vệ khác đi
về phía thiết bị bay, thiết bị bay rất nhanh đã cất cánh, bay về hướng
phi thuyền hộ vệ ở phía trên.
Mà vị binh sĩ xách theo con lợn rừng đã quay về phi thuyền trước một
bước, bị một đám binh sĩ trên phi thuyền dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu
ta.
Nguyên soái còn chưa lên đến nơi, xách theo con lợn rừng lên đây là có chuyện gì vậy?
Vị binh sĩ mặc kệ ánh mắt mọi người, hất cằm nói, "Đây là do Nguyên soái bắt được, trong các cậu có ai biết làm thịt nó không?"
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, những binh sĩ đứng xung quanh bỗng chốc bổ nhào lên.
"Thịt lợn rừng thông thường chỉ có ở khu săn bắn mới bắt được, nơi dừng chân của Nguyên soái có lẽ vừa vặn là khu săn bắn."
"Lợn rừng mà Nguyên soái bắt được không tồi nha, thịt rất chắc, thân hình to lớn, thịt ăn chắc chắn rất ngon."
"Thịt lợn rừng có thể nướng, có thể hầm, có thể om, có thể ngâm tương,
còn có thể kho, loại lợn rừng này, chắc chắn ở nơi rừng núi hoang dã
chạy không ít, ăn cũng không tệ, làm theo cách nào ăn cũng ngon, thịt
tươi ngon lại thơm mà không ngấy.."
Nói đến đây, tầm nhìn của tất cả binh sĩ đồng loạt nhìn về con lợn rừng đó, nuốt nước miếng trong vô thức.
Còn binh sĩ đang xách chân của lợn rừng thì tranh thủ cầm con lợn rừng
trong tay mình nhét vào tay người kia nói câu này, "Vậy giao cho cậu đó, Nguyên soái bảo là, làm xong thì đem đến phòng ngài!"
"Không thành vấn đề!"
Binh sĩ nói câu này vui vẻ xách lấy móng của lợn rừng, đi bước lớn về khoang sau.
Ngay lúc này, thiết bị bay của Nguyên soái họ đi đã lên tới rồi, tất cả
binh sĩ lập tức đứng nghiêm chỉnh, đón tiếp Nguyên soái mà họ tôn sùng.
Không có gì xúc động bằng việc lúc này tận mắt thấy sự xuất hiện không chút tổn hại nào của vị Trưởng quan mà họ tôn sùng.
Chỉ là, Trưởng quan lần này dường như có hơi khác so bình thường.
Cách ăn mặc tùy ý giản dị không liên quan của Trưởng quan, Trưởng quan
của họ cho dù là mặc một bộ đồ rách nát cũng tuấn mỹ bất phàm như vậy.
Nguyên soái lúc này, vẫn lạnh lùng như trước, gương mặt không một chút
biểu cảm, nhưng mà, cái khí thế bức người ấy lại ngầm bị thứ gì đó trung hòa rồi.
Là thứ gì vậy ta?
Ánh mắt của tất cả binh sĩ tất nhiên sẽ không càn rỡ mà quan sát cử chỉ hành vi của Trưởng quan.
Sau đó, một chú mèo nhỏ màu trắng cam mềm mại đột nhiên chui ra khỏi
cánh tay trái của Trưởng quan, quay đầu rồi dựng đôi tai và mở đôi mắt
to tròn long lanh đánh giá cảnh vật chung quanh.
Không biết đang ở đâu vậy mà động tác cực kỳ tự nhiên thành thục mà dùng bàn chân nhỏ màu trắng giẫm lên mu bàn tay Trưởng quan của họ, thò nửa
người ra để nhìn kỹ.
Mà lúc loài động vật nhỏ đó nhìn về hướng họ, còn mở miệng kêu một tiếng, "Meo!"
Dường như, nó mới là đối tượng mà họ đang kính cẩn chờ đợi.
Các binh sĩ: .
Chắc chắn là họ bị ảo giác rồi!
Cho đến khi Nguyên soái của họ đi xuống thiết bị bay, rời khỏi khoang
thuyền, các binh sĩ mới định thần lại, biểu cảm khó mà tin được nhìn
theo vị Trưởng quan đã đi xa.
Lôi soái - người có chức vụ Trưởng quan cao nhất của quân đoàn 7, khi ở
trong quân đoàn ngoài việc dùng thực lực thể hiện uy danh lẫy lừng khiến toàn đội vì điều đó mà tôn sùng và kính trọng ra, còn có một đặc điểm
mà ai cũng biết, đó chính là say mê huấn luyện và chế tạo vũ khí để
phòng địch, trước giờ không thân thiết với ai, cho dù là cha ruột của
mình.
Vậy mà giờ đây, Trưởng quan của họ ôm về một con vật nhỏ, một chú mèo nhỏ có bộ lông màu quýt siêu ấm với đôi mắt to long lanh.
Chớp mắt có sự tương phản đang nảy sinh, có cảm thấy vậy không!
Sau thời gian kinh ngạc nhất thời, trong lòng các binh sĩ đột nhiên kích động hơn bao giờ hết.
Rất muốn nhìn thử, bộ dạng của Trưởng quan họ khi dùng gương mặt lạnh lùng đó vuốt ve vật nhỏ!
Cảnh tượng đó chỉ cần tưởng tượng thử liền đột nhiên hăng hái hẳn lên là thế nào!
Lôi Khải Hoành đem theo mèo nhỏ đi thẳng một đường về khoang riêng của
hắn, đặt mèo nhỏ xuống rồi xoa xoa đầu nó, rồi xoay người đi vào phòng
trong.
Vu Hiểu Thao đánh giá căn phòng gọn gàng rộng rãi, sau khi kiểm tra hết
một lần, rồi nhảy lên giường nằm trên đó vươn vai, sau đó trở mình cọ cọ đầu vào gối.
Vu Hiểu Thao duỗi dài thân thoải mái kêu, "Meo~"
Dễ chịu, về sau chỗ này là giường của trẫm rồi~
Lúc Lôi Khải Hoành tắm rửa sạch sẽ thay đồ xong đi ra ngoài thì nhìn
thấy mèo nhỏ đang nhắm mắt lộ ra cái bụng nhỏ ngủ gà ngủ gật.
Cái bụng nhỏ màu trắng phơi ra trước mắt, nhìn thế nào cũng phải sờ thử xem có phải bụng rỗng không.
Vì thế, Lôi Khải Hoành mặt không biểu cảm đi qua đó, đưa tay phủ trọn lên chiếc bụng nhỏ.
Da lông trên bụng của mèo nhỏ mềm mại mịn mà, đụng vào rất dễ chịu.
Hơn nữa, đúng như dự đoán, là cái bụng rỗng.
Lôi Khải Hoành xoa thêm vài vòng để xác định.
Còn mèo nhỏ mơ màng nào đó được xoa bụng nhỏ, thuận theo đó mà nhấc cái
chân hơi co tròn, lộ ra nhiều phần bụng mềm mại hơn, không chỉ vậy còn
ngửa cổ lên đồng thời để lộ những chiếc răng nhỏ sắc nhọn dưới khuôn
miệng đang khép hờ, cũng lộ ra nhúm lông trắng mịn dưới cổ.
Vì thế, bàn tay to lớn nào đó ban đầu chỉ định kiểm tra xem bụng nhỏ có
rỗng hay không liền thuận thế mà gãi gãi luôn chiếc cổ của mèo nhỏ.
Bộ lông xù mềm mại gần như phủ lấp hết ngón tay, sờ vào rất thích.
Còn mèo nhỏ nào đó thoải mái mà phát ra tiếng ngáy, chân nhỏ trong vô thức đè lên bàn tay của quan hót phân đang mát xa cho cậu.
Đợt mát xa lần này không tồi, trẫm thích!
Lôi Khải Hoành đổi tay vân vê chân nhỏ, rồi quay lại tiếp tục gãi cằm cho mèo nhỏ.
Chính vào lúc này, Bạch Hào đột nhiên lên tiếng, "Nguyên soái đội trưởng hộ vệ Lý Đỉnh Thần đã yêu cầu một cuộc gọi."
Lôi Khải Hoành thu bàn tay đang vuốt ve mèo nhỏ về, "Nhận đi."
Tiếp đó, hình ảnh gương mặt đội trưởng đội hộ vệ xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn trong phòng Lôi Khải Hoành.
"Báo cáo Trưởng quan, có một việc cần phải hỏi ý kiến của Ngài một chút."
"Nói."
"Trưởng quan, là thế này, thực vật nhỏ mà Ngài bảo chúng tôi đào lên, xảy ra một chút vấn đề."
Sau đó, đội trưởng hộ vệ Lý Đỉnh Thần truyền đến hình ảnh ở hiện trường.
Vừa thấy, vị trí đống kiến trúc hoang tàn ban đầu xuất hiện một cái hố
lớn, trong hố là gốc rễ tơ dày đặc, mà phía trên bộ rễ to lớn đó là cái
thân cây nhỏ đến mức không đáng nhắc đến.
Lôi Khải Hoành: .
Đội trưởng hộ vệ cũng rất bất lực, loại thực vật này quá kỳ dị rồi, rốt cuộc là mọc lên như thế nào vậy?
Ở phía trên chỉ có cái thân nhỏ không bằng đốt ngón tay, phần rễ ở dưới
lại phức tạp đến mức khiến người ta suy nghĩ muốn trọc đầu.
"Trưởng quan, theo ước tính thì hệ thống rễ của loài thực vật này vô
cùng dày đặc lại cắm sâu trong lòng đất, muốn di chuyển chỗ khác rất
khó, cho nên, thuộc hạ muốn xin hỏi Trưởng quan, liệu chúng thuộc hạ có
thể cắt đứt bộ rễ để tiến hành di chuyển không?"
Khoa học công nghệ bảo tồn sinh mệnh hiện nay rất tiên tiến, đừng nói là cây con bây giờ đã bị đào rất nhiều rễ, cho dù là chỉ còn phần thân
trên mặt đất, chỉ cần nhúng cây con vào dung dịch dinh dưỡng cũng đủ để
cây non sống sót.
Lôi Khải Hoành liếc nhìn mèo nhỏ vì không được xoa bụng mà cọ vào đùi hắn.
Kiến trúc đổ sập xuống đè thực vật ở dưới, mèo nhỏ hoảng hốt lo sợ, chỉ
hận không thể dùng chân đào đống kiến trúc đổ nát ra, sau đó hắn đi săn, mèo nhỏ lại nóng lòng đuổi theo, nhớ lại thực vật này lúc trước, vốn dĩ là thực vật nhỏ mọc mầm non liền biến thành một cái thân trụi lơ, vì
việc này mà mèo nhỏ có chút phiền muộn và suy sụp.
Cho nên..
Lôi Khải Hoành đưa tay tiếp tục gãi cằm cho mèo nhỏ, nói với đội trưởng
hộ vệ: "Không được cắt đứt bất kỳ cọng rễ nào, bảo đảm gốc rễ nguyên
vẹn, tôi sẽ sắp xếp cơ giới xuống trợ giúp."
"Vâng thưa Trưởng quan."
Vì vậy, đội trưởng hộ vệ đem theo người tiếp tục khai quật.
Sau vài phút, một thiết bị bay đã đáp xuống, một đám rô-bốt nano thuộc
về phòng thí nghiệm vũ khí độc quyền của Nguyên soái tạo thành một đám
mây chui ra từ trong thiết bị bay, men theo gốc rễ dày đặc của cây non
nhanh chóng tách ra chui vào trong lòng đất, dưới điều kiện không làm hư hại đến cốt lõi của ngọn núi, rễ của cây con đã được đem lên nguyên
vẹn.
Vì thế, ngay khi Vu Hiểu Thao tỉnh giấc, căn phòng rộng rãi gọn gàng của Nguyên soái ban đầu, bây giờ có thêm một đồ vật khổng lồ, từ góc độ của cậu nhìn qua, thì không thấy phần bên hông.
Vu Hiểu Thao xoay đầu nhìn một vòng.
Trong phòng không có người, quan hót phân của cậu không biết đã đi đâu rồi.
Vì vậy, mèo nhỏ Thao Thiết tò mò nào đó, chạy vài bước leo lên.
Sau đó, Vu Hiểu Thao đã thấy thứ ở trong đó.
Phía trên chất lỏng trong suốt đó, là thân cây hoa tiêu nhỏ ngắn thẳng
tắp sừng sững, còn phía dưới chất lỏng trong suốt, bộ rễ dày đặc tụ lại
thành một nắm lớn, quấn thành từng vòng có trật tự, tương đối đồ sộ.
Vu Hiểu Thao: .
Đây là cây tiêu nhỏ yêu quý của trẫm sao? E rằng trẫm không nhận ra mày rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT