Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ một lát, vuốt ve đầu của cậu, rồi lại cùng Bạch Hào tiếp tục thử nghiệm mô phỏng.

Thời gian dần trôi qua, ánh nắng mặt trời từ từ di chuyển sang nơi khác, mèo nhỏ cuộn tròn thân mình nằm ngủ cũng mơ màng mà đổi tư thế, đầu tì lên cánh tay của Lôi Khải Hoành, cuộn tròn chân trước rồi nằm ngửa, lộ ra chiếc bụng nhỏ trắng mềm, phát ra thanh âm hô hấp khe khẽ trong căn phòng yên tĩnh.

Trong phòng làm việc, Meo hoàng bệ hạ cùng với vị Nguyên soái hào phóng của cậu đang trải qua một cuộc sống có tháng ngày bình yên tươi đẹp.

Mà lúc này các thế lực khắp nơi đang nóng ruột, rối bời đến mức vò đầu bứt tai.

Chuyện tuyển chọn người hầu thân cận còn chưa hạ màn, hoàng đế bệ hạ lại ném ra một câu đố không một chút manh mối như thế này.

Rốt cuộc thì có mục đích gì đây?

Vị kế nhiệm hoàng đế bệ hạ này tại sao lại khó đối phó như vậy, hành vi của những vị hoàng đế bệ hạ được ghi chép lại trong lịch sử tại sao không có một chút tính tham khảo nào?

Mà dân chúng ở Tinh Võng đa số đều cho rằng, đây rất có thể là một bản đồ sao do hoàng đế bệ hạ vẽ ra.

Trong bản đồ sao ẩn giấu vị trí hiện tại của bệ hạ, hoàng đế bệ hạ chính là muốn kiểm tra xem ai là người đầu tiên có thể tìm ra vị trí hiện tại của ngài để ngài giao phó cho nhiệm vụ quan trọng!

Cho dù là như thế, họ vẫn lấy bức tranh được công bố trên trang giao dịch Tinh Diệu so sánh với bản đồ sao, thử lấy bản đồ sao trong vũ trụ đối chiếu với vị trí hành tinh tương ứng.

Nhưng mà, bản đồ sao của đế quốc đang sử dụng có hàng trăm hệ hành tinh khớp với bức tranh nhỏ này..

Đương nhiên trên Tinh Võng cũng có một số người đưa ra những dự đoán kỳ lạ.

* * *Có thể là hoàng đế bệ hạ thiếu tiền, bán đi bản thư pháp chỉ đơn giản là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.

Tiếc là bình luận này đã bị vùi lấp, hoàn toàn không nhận được sự hưởng ứng của mọi người.

Đùa nhau à, tài sản tích lũy hàng nghìn năm nay của hoàng đế cũng gần như có thể tương đương với một nửa quốc khố, hoàng đế bệ hạ làm sao lại thiếu tiền cho được!

Lúc này, nhiệm vụ tính toán của Bạch Hào không còn phức tạp nữa, có thể dành ra rất nhiều không gian số liệu, xem lướt qua các tin tức về hoàng đế bệ hạ trên Tinh Võng, cho dù là chuyện tuyển chọn người hầu thân cận hay việc suy đoán bản thư pháp của hoàng đế, ai nấy đều bừng bừng khí thế, thậm chí có phi thuyền tư nhân đã xuất phát, hướng về địa chỉ trên bản thư pháp của hoàng đế để điều tra..

Đem ra so sánh mà nói, Nguyên soái của họ đã mất tích hai ngày trời. Vậy mà ngoài vài bản tin ít ỏi ra thì rõ ràng không có chút cảm giác tồn tại nào.

Tất nhiên cũng không loại trừ lí do có người cố ý tạo nên.

Nhưng mà nghĩ lại khi xưa lúc Nguyên soái của họ chiến đấu trong sóng trùng, những lời tán tụng và sùng kính không ngớt ngập tràn trên Tinh Võng.

Rồi nhìn lại bây giờ, một hoàng đế bệ hạ từ đâu xuất hiện, việc gì cũng chưa làm đã gạt bỏ hết những huy hoàng đã từng có của Nguyên soái bọn họ.

Nếu không phải do Nguyên soái của họ lúc đó gánh chịu sự công kích của hai con trùng tự bạo kia thì tuyến phòng ngự của đế quốc đã sụp đổ từ lâu rồi.

Đàn trùng cũng bởi vì tổn thất hai con trùng tương nên mới tiến vào trạng thái ngủ đông, hòa bình hiện tại của đế quốc đều là do trọng thương của Nguyên soái đổi lấy cả.

Bạch Hào nhất thời không khống chế được mình, sau khi tổng hợp tất cả những tin tức này đã nói ra toàn bộ cho Lôi Khải Hoành - người đang tháo dỡ lắp ráp linh kiện của các loại vũ khí.

Lôi Khải Hoành: .

"Có phải cậu rảnh rỗi quá không? Tính toán số liệu lại từ đầu một lần nữa đi."

Vì vậy, không gian số liệu của Bạch Hào lại bị những vận hành tính toán phức tạp chiếm mất, không còn thời gian lên Tinh Võng nhiều chuyện nữa.

Lúc hoàng hôn buông xuống, Lôi Khải Hoành đã lắp ráp xong mô hình vũ khí thô sơ.

Hắn bóc một viên chế phẩm dinh dưỡng ra nuốt xuống, xách vũ khí lên chuẩn bị thử nghiệm.

Vu Hiểu Thao mơ màng mở mắt, trong một khắc không biết là ở ngày tháng năm nào, ngay lúc đang muốn duỗi lưng, thì bỗng nhiên có một thứ gì đen xì không biết ở đâu ra phủ lên người cậu.

Một Vu Hiểu Thao cho dù trong bóng tối vẫn nhìn thấy được mọi thứ, ngơ ngác một lát, giơ chân bắt đầu cào xung quanh.

Lôi Khải Hoành, sao anh lại có thể nhốt trẫm!

Vừa cào được một lát thì nghe được tiếng vang lớn ở bên ngoài, làm chấn động đến chiếc bàn dưới chân Vu Hiểu Thao có hơi rung lắc.

Vu Hiểu Thao: . Bị tập kích rồi?

Quan hót phân có thể chất và tinh thần lực tụt dốc đó của cậu có thể chống đỡ nổi không đây?

Vu Hiểu Thao lập tức móc từ trong không gian ra lá bùa bảo vệ, bắt đầu điên cuồng mà cào.



Meo một tiếng, người hầu của trẫm cũng dám công kích, cho dù là ai cũng hãy đợi đấy!

Vu Hiểu Thao trong lúc đang cào cũng la to không ngừng, "Meo! Meo! Meoooo!"

Thả trẫm ra! Tên ngu ngốc Lôi Khải Hoành này, hãy thả tôi ra ngoài trước!

Nhưng mà Lôi Khải Hoành không nghe hiểu tiếng mèo.

Cách một lớp thiết bị bảo vệ, điều hắn nghe được chính là tiếng kêu càng lúc càng thê thảm của mèo nhỏ, cùng với tiếng kêu thì tiếng cào cấu bên trong thiết bị bảo vệ cũng càng lúc càng to.

Lúc trước khi mèo nhỏ thấy quả cầu chớp nổ tung nghiêm trọng như thế ở công viên cũng không thấy lo sợ như vậy, bây giờ chỉ là đậy nó ở dưới lớp thiết bị bảo vệ không có ánh sáng mà đã sợ hãi đến mức này.

Lôi Khải Hoành ngay lập tức dừng ngay lần thử nghiệm thứ nhất, lấy tay mở thiết bị bảo vệ ra.

Chú mèo nhỏ bên trong ngay tức khắc nhảy ra, bổ nhào lên vai của hắn.

Đồng thời toàn thân nhanh chóng bày ra trạng thái tấn công cảnh giác xung quanh, đôi mắt mèo sắc sảo quét nhìn bốn phía.

Là kẻ nào muốn hại trẫm và quan hót phân của trẫm?

Tuy nhiên, trong căn phòng chất đầy lương thực dự trữ và dụng cụ linh kiện thì không có chút tổn thất nào, không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ đợt tấn công nào, cũng không có ai khác trong căn phòng này.

Vu Hiểu Thao: .

Cậu lặng lẽ nhét lá bùa bảo vệ lại vào trong không gian.

Lôi Khải Hoành đưa tay vuốt ve đầu của mèo nhỏ đang căng thẳng: "Bị dọa sao?"

Vu Hiểu Thao lấy chân gạt ra, cong thân gầm gừ: "Meo?"

Vậy nên không có chuyện gì xảy ra, anh nhốt trẫm lại làm gì?

Lôi Khải Hoành cười nhẹ, vác theo mèo nhỏ trên vai đi về hướng phòng thử nghiệm vũ khí.

Nhưng mà kết quả thử nghiệm lại khiến cho Lôi Khải Hoành nhíu chân mày.

Hiệu quả tấn công của vũ khí mà hắn tạo ra cũng giống như quả cầu sét mà chú mèo nhỏ phải hứng chịu khi ở công viên nhỏ.

Tuy nhiên, kết quả thử nghiệm của trường ion tích điện mà hắn tạo ra nhỏ hơn nhiều so với trị số mong đợi.

Chỗ Vu Hiểu Thao không hiểu là ở đây, nghi ngờ mà đưa đầu ra nhìn.

Nhưng mà mấy số liệu khoa học gì gì đó, không nằm trong phạm vi hiểu biết của cậu.

Lôi Khải Hoành duỗi tay đặt mèo nhỏ xuống, quay lại trước bàn làm việc, trước khi đặt mèo nhỏ vào lại thiết bị bảo vệ, hắn gãi gãi cằm của mèo nhỏ, "Đừng sợ, ở trong thiết bị bảo vệ đi, tao phải làm thử nghiệm lại một lần."

Cảm giác cằm được gãi ngứa, không nói rõ được nhưng rất thoải mái, Vu Hiểu Thao mém chút nữa là mắc bẫy!

Thấy sắp bị nhét vào trong cái đồ vật trông như cái nồi vừa đen vừa lạnh lẽo ấy, bốn chân của Vu Hiểu Thao dùng hết sức bám vịn lùi về sau, ý chí phản kháng rất kiên quyết, "Meooo!"

Trẫm tuyệt đối không muốn bị nhốt trong cái nồi đó!

Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ toàn thân đang xù lông, lại tiếp tục gãi gãi cằm của nó.

Vu Hiểu Thao: .

Ưm, thoải mái! Gãi thêm một lát~

Vừa thoải mái được vài giây, liền sắp bị nhét vào trong thiết bị phòng hộ. Vu Hiểu Thao loạch xoạch giơ bộ móng vuốt sắc nhọn, "Meo!"

Còn nhét nữa là trẫm phản kích đó!

Bộ dáng sắp bùng nổ của mèo nhỏ thật sự quá dễ thương, Lôi Khải Hoành nhịn cười rồi chịu thua, "Được rồi, không vào nữa."

Vu Hiểu Thao đã hài lòng, ngẩng đầu lên đem cằm đè lên ngón tay người, vừa cọ xát vừa kêu một tiếng mập mờ, "Meo~"

Mát xa cho trẫm một tí, trẫm sẽ tha thứ cho hành vi nhốt trẫm vừa nãy của anh.

Lôi Khải Hoành bật cười, một bên gãi cằm cho mèo nhỏ, một bên lại tiến hành thử nghiệm vũ khí.



Vu Hiểu Thao thấy món đồ do Lôi Khải Hoành lắp ráp phát ra tia sáng lóng lánh, hình thành nên quả cầu sét khổng lồ đánh vào khu vực thử nghiệm.

Tuy nhiên, chỉ là thùng rỗng kêu to..

Kết quả thử nghiệm không đạt yêu cầu, giá trị thiệt hại cực kỳ thấp.

Lôi Khải Hoành nhìn số liệu rồi lại nhíu chân mày, lực tấn công không đủ, còn cần phải tiếp tục cải tiến.

Hắn trực tiếp để cho Bạch Hào, đang vận hành tính toán, thay đổi một vài trị số, bắt đầu thử nghiệm lại từ đầu.

Mà Vu Hiểu Thao lúc này đang híp đôi mắt mèo hưởng thụ cảm giác được mát xa dưới cằm.

Ngay lúc quả cầu ánh sáng tấn công khu thử nghiệm, cậu cảm nhận được rõ ràng những chỗ bị cậu vẽ rất nhiều bùa bảo vệ, lay động linh lực một trận, chặn đứng hết tất cả sự công kích của quả cầu ánh sáng trắng số lượng lớn đó.

Chu sa ngàn năm của tổ tiên Thao Thiết chế tạo quả nhiên lợi hại, ngay cả khi bị pha loãng rồi, nhưng hiệu quả vẫn còn đó.

Bán lỗ rồi..

Sắc trời dần tối, Lôi Khải Hoành thu dọn lại mọi thứ, nằm ở đó ôm mèo nhỏ mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn về Vu Hiểu Thao thì do ban ngày ngủ quá nhiều rồi nên lúc này cậu rất tỉnh táo, không buồn ngủ tí nào.

Cậu chui ra khỏi tầm tay của người nào đó, đi dạo khắp nơi, tiện thể ăn một chút gì đó.

Ừm.. chủ yếu là ăn chút gì đó.

Lúc ăn xong quay lại thì Lôi Khải Hoành đã ngủ say rồi.

Vu Hiểu Thao không có gì làm, ngồi đó rồi lại bắt đầu sắp xếp lại không gian thừa kế Thao Thiết.

Tiêu hao linh lực càng nhiều thì cảm giác đói bụng sẽ tăng lên càng nhiều, thời gian này quan hót phân đem theo cậu dựa vào đống lương thực dự trữ này bế quan, tất nhiên Vu Hiểu Thao không muốn tiêu hao linh lực quá nhiều.

Vì vậy, cậu không cần phí sức để cạy cánh cửa vào không gian thừa kế mà chú tâm đem những sợi tơ linh lực vào trong đó lấy đồ ra.

Món đồ lần này mò được không giống với những cái trước, cho dù là từ trọng lượng hay kích thước đều không thể so sánh với giấy vàng trống trơn hay viên chu sa trước đó.

Vu Hiểu Thao rất tò mò, rốt cuộc lần này bới ra được bảo bối gì đây.

Mà lúc tia linh lực từ từ kéo món đồ hướng về lỗ nhỏ, cậu nhanh chóng phát hiện rằng món đồ này đang hấp thu linh lực của cậu, tia linh lực của cậu vậy mà lại có thể thay đổi một cách rõ ràng như vậy, vừa ngắn vừa nhỏ, có nguy cơ đứt đoạn bất cứ lúc nào!

Vu Hiểu Thao liền kích thích linh lực, càng lúc càng tập trung tinh lực nhanh chóng lần theo tia linh lực, trước khi linh lực bị đứt đoạn đã có thể kéo ra đồ vật đó.

Món đồ được câu ra rơi trên mặt đất, nếu như không phải mang theo lượng ít linh lực thuộc về Vu Hiểu Thao, thì cậu đã suýt chút nữa không tìm thấy nó!

Vu Hiểu Thao cúi đầu nhặt thứ từ bàn chân cậu rớt xuống mặt đất, rất nhỏ, nó nhỏ hơn cả viên chu sa cỡ hạt đậu.

Là màu nâu đen, còn hơi khô.

Vu Hiểu Thao lăn nó lại gần ngửi thử, một mùi hương nồng đậm truyền đến, làm cậu sặc đến mức hắt hơi.

Đây là có ý gì, hương vị nồng đậm, dường như còn có chút quen thuộc.

Sau khi dùng chân cào thứ này qua lại vài cái, trong đầu Vu Hiểu Thao chợt lóe lên tia sáng, cậu lập tức phản ứng ngay.

Đây là một loại hạt giống, hạt giống cây hoa tiêu!

Cậu không nhận ra nó ngay từ đầu là bởi vì chỉ có một hạt hoa tiêu khô dẹt nên độ nhận diện quá thấp.

Đường đường trong không gian thừa kế của thượng cổ thần thú, tại sao lại có hạt giống hoa tiêu?

Theo lẽ thường mà nói, cho dù có hạt giống thì cũng nên là loại hạt giống linh thảo hiếm có mới đúng chứ.

Điều này có lẽ chỉ có Thao Thiết mới có thể giải thích được.

Sau khi Vu Hiểu Thao bị giật mình lúc ban đầu, đột nhiên phấn khởi mà xoay vòng tại chỗ.

Hạt giống hoa tiêu có thể được tổ tiên Thao Thiết để trong không gian thì chắc chắn đây không phải cây hoa tiêu bình thường.

Cậu muốn trồng cây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play