Về phần đống gạch cổ này, trái lại thật sự đã cứu người gặp nguy, mắt thấy dự báo thời tiết thông báo rằng vài hôm nữa sẽ có một trận tuyết lớn, nếu mà trần và sàn nhà không được thay đổi, có lẽ sẽ phải tạm thời tu sửa, nhưng không dưng từ trên trời rơi xuống một đống gạch đã dễ dàng hóa giải khó khăn này.
Vấn đề là, hơn mười thùng gạch cũng phải tốn hàng vạn tiền, rốt cuộc là thiên thần nhỏ nào làm việc nghĩa không chùn bước giải cứu anh khỏi tai họa vây khốn vậy…
Đúng là một vấn đề trăm ngàn lỗ hổng không thể ngó lơ.
Chủ nhật đó, Trì Phi Điềm trở về nhà, lúc ăn cơm đã cố ý kể chuyện này cho cha Trì và mẹ Trì.
Cha Trì không thèm đợi anh nói xong, nghe đến chuyện nhà hàng bị dột bèn nổi giận: “Sớm bảo anh trước khi mua thì phải xem xét kỹ lưỡng, anh thì sao, tính tình hấp tấp, làm việc thì liều lĩnh!”
“Vừa hay cần một cô gái dịu dàng có thể dàn xếp…” Mẹ Trì lặng lẽ bổ thêm một đao.
Trì Phi Điềm bị hai vợ chồng kẻ xướng người họa làm cho nuốt không trôi, bèn bới thêm cơm và ăn thật nhanh. Thành thật sẽ được khoan hồng, chuyện nhà hàng bị dột mà cha mẹ Trì không biết nữa thì khẳng định không phải bọn họ rồi.
Anh đã gọi điện cho chỗ bán hàng hỏi xem, cũng không hỏi ra được điều gì…
Đầu năm nay vẫn còn một Lôi Phong làm việc tốt không cần để lại tên, Trì Phi Điềm thực sự không tưởng tượng nổi.
(1) Lôi Phong 雷鋒 là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Mà anh! Chàng trai thế kỷ hai mươi mốt ngọc thụ lâm phong cao phú soái dung mạo còn đẹp hơn cả Phan An, không ngờ rằng lại bị ép thành đối tượng cần sự giúp đỡ! Đúng là một câu chuyện bi thương.
Vấn đề này rất nhanh chóng đã nhận được lời giải thích hợp lý vào ngày hôm sau…
Chuyện là như này.
Lúc Trì Phi Điềm đang nghiêm trang (rảnh đến nhức cả trứng) xem weibo của Tôn Ngộ Sắc, thì chợt thấy một nick thường xuyên comment bài của hắn, căn cứ vào khẩu khí của hai người, dường như cái nick tên “Gái lập trình viên oanh tạc trời” vô cùng thân quen với Tôn Ngộ Sắc?
(2) oanh tạc trời: là ngôn ngữ mạng ý chỉ ai đó rất lợi hại
So với Tôn Ngộ Sắc mỗi ngày hết đăng vài cái quảng cáo cho doanh nghiệp tài trợ lại bay sang tỏ tình thì chị Viên này rõ ràng năng động hơn nhiều.
Tôn Ngộ Sắc đăng quảng cáo tuyên truyền game mobile, chị Viên lén lút đăng: Không cần chín nghìn chín trăm chín mươi chín, chỉ cần chín trăm chín mươi chín, mang khỉ con về nhà, ông chủ cười ra tiếng.
Lúc Tôn Ngộ Sắc đăng weibo “Hôm nay đi gặp nam thần”, chị Viên lại lén đăng: Ông chủ điên cuồng bá đạo chảnh cún lại bị t*ng trùng lên não, bà đây chờ đến mức rộng cả hoa cúc rồi # chờ tôi đưa ông chủ đi gặp người yêu nhỏ mối tình đầu sẽ quay về tiếp tục 818 cho các bạn #!
Lúc Tôn Ngộ Sắc tag Thất Điểm Thủy Dã, chị Viên lén lút đề cập vài chuyện ngắn # hằng ngày của ông chủ mặt than muộn tao #, được rất nhiều người hâm mộ ủng hộ.
Ví dụ như…
Có người hâm mộ hỏi phía dưới: Chỉ vì nhìn người đó nhiều hơn một chút thì là yêu sao?
Người hâm mộ A: hhhhhhhhh ông chủ của cô hôm nay vẫn moe vậy sao…
Người hâm mộ B: Tìm khu vực bóng ma tâm lý của đồng nghiệp nữ mới tới.
Người hâm mộ C: Cho phép tôi đưa ra một phỏng đoán nhé, chẳng lẽ người yêu nhỏ trong mối tình đầu của ông chủ cô lớn lên mặt trông rất giống bông cúc sao?
…
Mặc dù Trì Phi Điềm thấy bông cúc cũng rất bình thường nhưng vẫn không tránh khỏi rùng mình chẳng dám nghĩ lại, anh thầm xoa xoa tiếp tục xem trang của “Gái lập trình viên oanh tạc trời” thì nhanh chóng phát hiện ra chị gái lập trình viên này đã đăng một bài viết trên diễn đàn người đọc mà Học sinh tiểu học thường xuyên lăn lộn!
Bài viết còn được viết bằng mực đỏ vô cùng oanh tạc trời!
“818 chuyện ông chủ mặt than muộn tao thâm tình mà tôi theo hầu ba năm”.
…
Lầu mới nhất trong bài viết là: Hôm nay ông chủ sai tôi đi đặt hơn mười thùng gạch ẩn danh gửi đến một nhà hàng, thật đúng là meo meo hù chết bóe rồi, hồ đồ quá đi, không tin nổi quá đi, có bản lĩnh yêu đương thì có bản lĩnh sửa luôn căn phòng nhỏ trong công ty đi! Sắc đẹp họa quốc mà!
Người hâm mộ A: hhhhhhh ông chủ cô hôm nay lại đi con đường giám đốc bá đạo sao?
Người hâm mộ B: Lão phu chưa bao giờ gặp người nào còn hôi mùi sữa mà vô liêm sỉ như ông chủ nhà cô…
Người hâm mộ C: Cho phép tôi đưa ra một phỏng đoán, chẳng lẽ người yêu nhỏ trong mối tình đầu của ông chủ cô mở nhà hàng sao?
Người hâm mộ D: Nếu bạn gặp một người mua cho bạn cục gạch mà bạn không thể dùng để đánh người thì mau gả đi!
Liếc thời gian… Ngày mà lầu một đăng bài đúng vào hôm có cái bánh rơi từ trên trời xuống, hai cậu trai mở xe tải ra khuân mấy thùng gạch vào!
Trì Phi Điềm: “… …”
Xem ra anh hiểu rồi.
Cả người Trì Phi Điềm ngơ luôn, quả thực rùng-mình-luôn-đấy!
# thế giới này lớn như vậy, mọi chuyện thật là quá là trùng hợp #
Căn cứ vào mấy tin tức vô cùng lớn trên weibo, anh đã có thể xem xét ra vài thứ, và hoàn toàn xác định, người đưa gạch cứu nguy chính là Tôn Ngộ Sắc.
Nhắc nữa thì sao Tôn Ngộ Sắc lại biết nhà hàng của anh bị dột chứ?
Đáp án một: Tôn Ngộ Sắc đã tới nhà hàng ăn cơm.
Đáp án hai: Tôn Ngộ Sắc từng đứng ở góc đường lặng lẽ nhìn nhà hàng của anh, thuận tiện rình thấy bên trong bị dột, có lẽ còn trông được anh nằm ở phía sau quầy hàng gãi chân… [ngọn nến]
Đáp án ba: … Dung lượng não Trì Phi Điềm có hạn, nghĩ không ra nổi.
Tôn Ngộ Sắc là bạn học của anh, nhưng anh hoàn toàn chưa từng nghe nói có ai trong đám bạn của mình mở công ty game mobile cả!
Nếu như lúc trước anh còn có thể tinh phân chơi với Tôn Ngộ Sắc một chút, thì lần này Trì Phi Điềm thực sự cảm thấy bức bách! Nói không chừng Tôn Ngộ Sắc rất chân thành đấy! Có người nào động một tí là ném mấy vạn cho đối tượng mình thầm mến hồi cấp ba chứ! # nếu người này không ngốc thì chính là đầu óc có vấn đề #
Hơn nữa, cảm giác bị theo dõi từng giây từng phút này thật sự làm người ta sởn gai ốc! Chính là cái cảm giác tựa như có một luồng hơi thổi phà phà sau cổ mình, mà anh vẫn không hề biết người thổi hơi có phải bị hôi miệng hay không!
Trì Phi Điềm mở weibo Tôn Ngộ Sắc ra, phát hiện lời tỏ tình đã bị gián đoạn ba ngày rồi, bắt đầu từ hôm gạch được đưa tới.
Có chuyện gì xảy ra sao?
Trì Phi Điềm nhanh nhẹn mở QQ của Dương Hoa Lộ, đi thẳng vào vấn đề: Bà quen ai học lớp 11 và 13 mở công ty game mobile không?
Mười phút sau, avatar của Dương Hoa Lộ sáng lên.
Dương Hoa Lộ: Không biết ==
Trì Phi Điềm: Lớp trưởng chưa từng tìm hiểu sao?
Dương Hoa Lộ: Tìm cái quỷ gì, bây giờ là xã hội pháp trị, ông cho rằng đây là trò chơi cơ quan tình báo sao! Lớp mình mất liên lạc với rất nhiều bạn học, những người còn lại thì toàn khoác loác bay lên tận trời, tôi làm sao có thể biết được họ làm nghề gì chứ?
Trì Phi Điềm: =|=
Dương Hoa Lộ: Sao ông lại tự dưng muốn biết chuyện này?
Trì Phi Điềm rút kinh nghiệm xương máu, quyết định nói ra chuyện mình bị người ta si hán, bắt đầu như vậy diễn biến như kia rồi phát triển thành như này như đó…
Mười phút sau: hhhhhhhhhh ý ông là ông tinh phân thành một tác giả làm quen với người thầm mến ông, ông biết tinh phân của hắn nhưng lại không biết hắn là tinh phân của ai, chỉ biết hắn không chỉ si hán ông mà còn sùng bái nick tinh phân của ông?
Trì Phi Điềm: … … Hơi chóng mặt, ờm, hình như là vậy…
Dương Hoa Lộ: Bây giờ trong thành thật nhiều người thích đùa ~
(3) câu DHL nói là một câu ngôn ngữ mạng châm biếm, ý chỉ bây giờ thế giới có nhiều người thích bày ra mấy trò khiến người ta không thể giải thích.
Trì Phi Điềm: →→
Dương Hoa Lộ: Có lẽ tôi có thể giúp ông bày trận… dẫn rắn rời hang <(* ̄ - ̄)ゞ lễ tình nhân ngày mai ông rảnh không?
Trì Phi Điềm: … Gì đấy, tôi đi xem mắt.
Dương Hoa Lộ: Phắc! Ông muốn đi xem mắt, Tống Quy Phàm có biết không?
Trì Phi Điềm: Không liên quan đến ổng.
Dương Hoa Lộ: Thắp cho ông một ngọn nến, nghe nói ổng vẫn ở Tân Thành đấy, còn nghe bảo ba hôm trước ổng bị nhận hóa đơn phạt, lại nghe tiếp dạo này ổng đang tìm phòng tính định cư ở Tân Thành. Thế giới này nhỏ như vậy, ông đi xem mắt thì kin kín thôi, biết đâu đang đi trên giao lộ thì đụng phải ổng đấy. Hi vọng ông có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sau khi xem mắt xong.
Trì Phi Điềm: Dự báo thời tiết nói ngày mai mưa.
Dương Hoa Lộ: …
Ánh mắt Trì Phi Điềm dừng trên hai chữ “định cư”. Định cư sao? Ở cùng thành phố với anh? Thành phố này nhỏ thế, nhưng không phải muốn ở là ở, muốn đi là đi đâu.
Trì Phi Điềm hoàn toàn ngẩn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT