Trì Phi Điềm lăn qua lăn lại trên đất rồi nằm im ở một góc, ánh đèn hơi gai mắt, anh đưa tay lên che tầm nhìn lại, tay kia đưa điện thoại ra, mở album ảnh.
Năm ngoái anh đổi điện thoại, không cẩn thận nên dữ liệu trong album ảnh ban đầu đều mất sạch, vì vậy anh không còn một bức hình nào của Tống Quy Phàm. Chỉ tìm thấy bóng dáng Tống Quy Phàm trên tấm ảnh tốt nghiệp nằm lặng lẽ trong tủ quần áo. Ảnh tốt nghiệp hơi ố vàng cũ kĩ, Tống Quy Phàm đứng ở hàng cuối cùng, cổ áo được bẻ gọn gàng ra dáng một học sinh ngoan, Trì Phi Điềm thì không thành thật như thế mà cứ liên tục nhìn trái nhìn phải, lén chen sang chỗ Tống Quy Phàm.
Có trời mới biết, sau khi mất hết ảnh, anh điên cuồng lái xe quanh mấy con phố đến vài tiệm sửa trong thành, cố gắng vãn hồi, ngặt nỗi, mất chính là mất.
Có lẽ không có ai để thổ lộ tiếng lòng đã lâu, Trì Phi Điềm thốt nhiên xúc động mà muốn dốc bầu tâm sự.
Bạn bè của anh không ít, nhưng trừ Dương Hoa Lộ ra thì không ai biết chuyện của anh và Tống Quy Phàm, hai năm dần trôi, không biết anh làm sao có thể vượt qua được.
Cho người khác nhìn thấy sự thảm hại của mình không phải tác phong của anh, huống chi chưa chắc Học sinh tiểu học có thể hiểu được.
Ngón tay anh hơi dừng lại, sau đó tà mị điên cuồng ngay thẳng hồi âm: Sống phải biết nhìn về phía trước, ảnh chụp cô ấy anh xóa bằng sạch rồi, khí phách không? Nhóc cho rằng đại đại của nhóc không ai theo sao? Có rất nhiều người theo đuổi anh, xếp từ đầu đến tít cuối quốc lộ 103 đấy! Ngày mai anh sẽ đi tìm sư mẫu mới cho nhóc.
Học sinh tiểu học: … Ngực nhỏ không?
Trì Phi Điềm: … Nhỏ chứ.
Học sinh tiểu học: … Đại đại anh rất tuấn tú
Trì Phi Điềm: Xời ơi, boy à, miệng nhóc thật là ngọt đấy.
Học sinh tiểu học: Đại đại anh rất tuấn tú? Vừa nãy em đánh thiếu dấu hỏi.
Trì Phi Điềm: … … con nít ranh! Thèm đánh hả! Đại đại anh đây hoa dung nguyệt mạo phong lưu phóng khoáng!
Học sinh tiểu học: Bây giờ trên quốc tế vẫn chưa được phẫu thuật đổi đầu đâu ==
Trì Phi Điềm: … … Cái đệch, nhóc học nhà ai vậy, gần đây phong cách nói chuyện cũng thay đổi luôn? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Học sinh tiểu học: … Em, em sai rồi QAQ
Học sinh tiểu học lại hỏi: Chẳng lẽ anh không còn thích chị ấy ạ?
Trì Phi Điềm: Nhóc tính lập chí làm phóng viên sao?
Học sinh tiểu học: Anh thích phóng viên?
Trì Phi Điềm: …
Không thích?
Sao có thể không thích?
Giữa anh và Tống Quy Phàm mãi mãi không có khả năng hiểu lầm liên quan người thứ ba, bởi chỉ cần yêu đủ nhiều, hết thảy mấy cái tình tiết hiểu lầm máu chó não tàn trên phim đều sẽ không xảy ra. Huống chi Trì Phi Điềm lại là chiến binh đại diện cho # sừng sững bất khuất quấn quít bám chặt của giới não tàn đã nhiều năm #, người bình thường chơi không lại anh.
Có lúc Trì Phi Điềm thực sự hy vọng giữa hai người họ sẽ hiểu lầm nhau vì ai đó, như vậy mới giống mấy cặp đôi yêu nhau bình thường, cãi nhau rồi làm lành, đôi khi mới là việc tốt.
Anh rất yêu Tống Quy Phàm, nhưng anh trưởng thành rồi, đã biết cách thu liễm, sẽ không đi tìm hắn nữa.
Da mặt anh dày không nổi nữa rồi.
Đúng là một câu chuyện bi thương [ngọn nến].
Trì Phi Điềm: Rõ là vậy, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, anh thấy mình cũng không có thích ổng như vậy.
Bạn tốt của bạn [Miệng thì ngại mình thì nghiện] đã online.
Học sinh tiểu học: Ổng?
Trì Phi Điềm nheo mắt, nhanh chóng gõ lại: Cô ấy, đánh nhầm ==
Học sinh tiểu học không nói thêm nữa, avatar bỗng dưng tối lại. Trì Phi Điềm đoán là nó chơi điện thoại trong chăn bị mẹ tóm được rồi, hoặc là lo chơi xong bị điện thoại rơi xuống mũi nên ngủ luôn rồi…
Tâm trạng Trì Phi Điềm đã khá hơn đôi chút, internet đúng là đồ tốt, cách một dây mạng, không ai biết ai là ai, lúc cười nói ra hết nỗi lòng của mình cũng không cần lo bị người ta nhìn thấu bi ai nơi đáy mắt.
Anh buồn chán mở mạng ra chơi game trên 4399, rồi lướt weibo, phát hiện Tôn Ngộ Sắc vẫn không có động tĩnh gì, tối muộn thế rồi nhưng có không ít bạn bè chuyển phát buổi ký sách tháng tới vào nhóm, một số người còn tag anh.
Trì Phi Điềm vi diệu phát hiện, từ khi tên nhà giàu vung tiền như rác, anh hình như từ nhà văn hạng ba bay lên nhà văn hạng hai rồi, thế mà lại có người tag anh vào vào ký sách! Ký sách đấy!
Tuyệt-đối-không-muốn-đi-ký-sách, nghĩ tới đã đủ mệt rồi có được không hả, nhất định sẽ có một đám hủ nữ túm tay anh nhiệt tình mê muội xin anh ký tên, ký cái mắm gì bây giờ, không lẽ ký “Dùng cả cuộc đời tôi đổi cho em mười năm hồn nhiên trong sạch”, hoặc dụ như “Trì Tống vương đạo”?
[ngọn nến]
Điện thoại Trì Phi Điềm bỗng rung lên, tin nhắn mẹ anh gửi tới nói con gái của bạn mẹ từ nước ngoài về được mấy hôm rồi, đã tìm được công việc ổn định, mai anh đi gặp cô ấy đi.
Ngón tay chạm vào màn hình, dừng lại giữa xóa bỏ và lưu lại.
Trì Phi Điềm nhớ tới sáng nay trước khi đi, nếp nhăn nơi khóe mắt Vương Lệ Quyên hình như đã sâu hơn. Thật ra lúc trước anh và Tống Quy Phàm chia tay, nguyên nhân trực tiếp là do cha Trì và mẹ Trì mạnh mẽ phản đối, nhưng nếu như hai người thật sự muốn ở bên nhau thì cha mẹ có kháng cự đến mấy sớm muộn cũng bị dao động, vì vậy, vấn đề vốn nằm giữa anh và Tống Quy Phàm… Trì Phi Điềm do dự, đáp lại: “Vâng.”
Xem mắt thì có gì khó? Chẳng qua chỉ là ngắm mặt nhau, ăn một bữa… Nhiều hơn nữa thì đi dạo một vòng, ra vẻ mình bủn xỉn một tẹo, mặc cái áo lông cũ nát phối với quần thụng và giày vải màu đen, nhà gái chưa chắc đã để ý tới anh… nhở?
Trì phi Điềm cũng không tự tin lắm với vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở của mình.
Trì Phi Điềm sắp xếp lại tâm trạng, nhìn đồng hồ, tiệm ăn cũng sắp phải đóng cửa rồi. Anh rời khỏi hầm rượu, đồng hồ điểm mười một giờ, chỉ còn mấy nhân viên đang đi qua đi lại phụ trách việc quét dọn, tiệm ăn của anh không lớn nên cũng không phân chia nhiệm vụ cụ thế, trừ ba đầu bếp phía sau thì nhân viên phục vụ phía trước cũng chịu trách nhiệm quét dọn và mua đồ ăn, Tiểu Quách xem như quản lý đại sảnh, chỉ nằm ở sau quầy hàng nhai ống hút.
Chỉ là… sao chẳng có khách quen nào nhỉ?!
“Người đâu hết rồi?” Trì phi Điềm nhéo hông Tiểu Quách, bây giờ còn chưa đến giờ đóng cửa, bình thường thì sẽ có một vài khách quen ngồi lại mà nhỉ.
“Á.” Tiểu Quách nâng lên khuôn mặt mê trai nhìn chằm chằm vào cửa.
Bên kia đường là một vài vị khách của tiệm anh, nom có vẻ hào hứng, còn có em gái bán quần áo kế bên và ít người qua đường, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Cái mắm gì vậy?
“Vừa nãy có một anh đẹp trai ôm mấy cái nến đến đây, xếp thành hình trái tim ngay giữa đường quốc lộ, bị cảnh sát gửi giấy phạt vì ảnh hưởng giao thông.” Tiểu Quách mơ mộng: “Thật là lãng mạn… Có điều anh đẹp trai kia hơi ngáo, có ai đi tỏ tình mà dùng nến trắng chứ, cứ như cúng người chết ấy…”
“Năm nay ngáo đá vùng này đặc biệt nhiều, người nọ chắc chắn không có kinh nghiệm tỏ tình rồi… Đen đủi thật đấy, gặp phải cảnh sát giao thông, không chỉ bị phạt tiền mà còn bị trừ ba điểm.” Trì Phi Điềm đi quanh kiểm tra tình huống tiệm ăn.
(1) thi được bằng lái xe sẽ có thẻ điểm giao thông, tổng 12 điểm, cả năm mỗi lần bị phạt sẽ trừ một số điểm nhất định, nếu hết năm mà trên 0 điểm thì sang năm bắt đầu trừ lại từ 12, còn nếu dưới 0 thì phải thi lại bằng, thật ra nếu nộp tiền hối cải sẽ không sao, này xui cái gặp trúng cảnh sát giao thông, vừa bị phạt tiền vừa bị trừ điểm.
Tiểu Quách đi theo phía sau anh vẫn chưa thỏa mãn nói tiếp: “Đúng ớ anh, cảnh sát giao thông bảo phạt tiền, anh đẹp trai vô cùng khí phách kéo khóa một cái, móc bóp ra…” Tiểu Quách hình dung lại cảnh tượng oanh động sông núi lúc đó, xoa xoa ngực mình, “Cơ mà, ha ha ha, anh đó hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, trong bóp ảnh không có tiền! Mắc cười muốn chết!”
“Cha đó là đậu bỉ nhà khỉ mời tới sao?” Trì Phi Điềm khẽ cười nhạo, ngồi xổm xuống, quệt một cái lên vết nước trên sàn nhà.
(2) đậu bỉ nhà khỉ mời tới: ngang nghĩa “ổng là đặc biệt tới trêu chọc người khác sao?”, hoặc “ổng đặc biệt tới đây giả ngu sao?”
“Đẹp trai cực kỳ ấy, không thèm quan tâm mắt nhìn của người ta luôn, có điều tự dưng anh đó nhìn điện thoại thì ngẩn ra một lát, hơi mất mát, rồi lên xe rời đi.” Tiểu Quách chưa thỏa mãn chép miệng chậc lưỡi: “Em còn muốn nhìn anh đó thêm vài lần nữa cơ.”
“Đẹp trai hơn anh sao?” Trì Phi Điềm liếc cô một cái.
“…” Tiểu Quách vân vê tạp dề: “Đẹp trai hơn anh tí xíu xiu à…” Cô đưa hai ngón tay lên đo thành một đoạn.
Thật to gan! Dám khen người khác trước mặt ông chủ mình, Trì Phi Điềm khẽ nói, “Em tan làm được rồi.”
Hai mắt Tiểu Quách tỏa sáng: “Mới mười một giờ mà anh, còn hai mươi phút nữa mới tan tầm, em được về sớm ạ?”
“Được chứ.” Trì Phi Điềm cười thân thiết.
Tiểu Quách đang vui như bay lên trời, cô tựa con nai đi loạn trước câu nói “được chứ” đầy kiêu ngạo điên cuồng chảnh cún của anh.
“Ngày mai cưng cũng không cần đến nữa.” Trì Phi Điềm lại kiêu ngạo điên cuồng chảnh cún bổ sung thêm một câu.
Tiểu Quách: “… …” Nai con đập đầu chết tươi.
“Ở đây cũng bị phồng nước.” Trì Phi Điềm ngồi xổm tại chỗ, tiếp tục gõ sàn nhà, bị dặm nước trong thời gian dài, mấy tấm gạch này bắt đầu bị hở ra rồi.
Mấy ngày nay anh cứ như tai họa đến dồn dập, chẳng hiểu sao chọc trúng thằng cha Tôn Ngộ Sắc, rồi tới gặp lại Tống Quy Phạm phải đi hồi tưởng mấy chuyện cũ đau lòng, trang hoàng trong tiệm lại vừa khéo xảy ra vấn đề.
Cái gì gọi là không may? Ví dụ như ngay giây phút này, ở một góc phòng đang nhỏ nước tí tách…
Cái hồi thuê chỗ này, người giám định kiến trúc cũng đã nói trần nhà góc cầu thang có vấn đề, thời gian dài dễ bị mưa ăn mòn, nhưng mà lúc ấy thấy rẻ quá nên Trì Phi Điềm không quá để ý.
Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, băng trên mái nhà bắt đầu rỉ nước, nhỏ từng giọt từng giọt lộp độp, muốn sửa thì chắc phải đổi luôn sàn của cửa hàng…
Chi phí mất một khoản lớn đây…
# nghèo như một con chó #
Trì Phi Điềm thở dài, tiền trong tay không có đủ, cũng không thể không biết xấu hổ đi mượn cha mẹ được, chuyện này sẽ kéo tới chuyện kia mất.
Anh đứng dậy, ngửa đầu nhìn chỗ rỉ nước, một giọt nước nhỏ xuống chóp mũi anh.
“…”
Tiểu Quách dạo này hay đọc sách, đứng phía sau anh ngây thơ đề nghị: “Anh chủ à, gần đây không phải rất phổ biến vụ gây quỹ cộng đồng sao, bọn mình có thể lừa sinh viên quyên góp tiền, vừa hay bên cạnh chỗ mình là trường đại học, nghiên cứu cho thấy, sinh viên rất dễ bị lừa vụ gây quỹ…”
Hai vị khách vẫn chưa đi ngẩng đầu đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiểu Quách.
Trì Phi Điềm câm nín quay người sang chỗ khác, thật mất mặt!
Đang lúc nhân viên cửa hàng về hết, Trì Phi Điềm và Tiểu Quách định đóng cửa tiệm thì bên ngoài có một chiếc xe chở hàng màu đỏ lao tới, tốc độ đi rất nhanh, “xát” một tiếng dừng ngay ngoài cửa, hai nhân viên mặc đồng phục màu lam nhảy xuống khỏi xe nhao nhao nhác nhác, không rằng nửa lời mà bắt đầu khuân đồ đi vào tiệm.
“Guể, hai vị đại cưa, hai anh làm cái gì vậy?” Tiểu Quách tiến lên ngăn lại, mũi chân đá đá chiếc thùng lớn vừa chuyển xuống, đá thế nào cũng không có tiếng, nhìn kỹ thì hình như là một thùng gạch!
“Chuyện gì vậy?” Trì Phi Điềm lười nhác nằm sau quầy.
“Ký tên đi.” Một anh chàng trong đó lau mồ hôi, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiểu Quách một lát, ý thức được người phía sau mới là chủ tiệm thì đem bản kê khai lại chỗ quầy bar: “Nửa đêm rồi còn phải chuyển đống gạch men này từ thành Đông tới thành Tây, cả cái xe tải toàn là gạch không đấy, hàng cao cấp nên phải cẩn thận không được va chạm nhiều nữa chứ, bọn tôi mệt lắm rồi, anh mau ký tên hộ cái.”
Trì Phi Điềm mở một trong mấy cái thùng ra, đúng là gạch đang cần để thay ở chỗ bị dột, màu sắc và hoa văn giống y như đúc, nhưng mà chất lượng của tấm gạch hoa này còn tốt hơn gạch anh từng mua, giá tiền chắc là cũng đắt hơn.
“Đưa nhầm sao?” Trì Phi Điềm đứng dậy, mắt nhìn một cậu trai khác đang vận chuyển mấy cái thùng nặng trịch.
“Anh là ông chủ ở đây?” Anh chàng số hai nhấc mi lên.
“Không sai.”
“Anh là Trì Phi Điềm?”
“Không sai.”
“Vậy đúng người rồi.” Anh chàng số hai nhún người, vỗ vỗ vai anh: “Bọn tôi chỉ phụ trách vận chuyển thôi, bộ phận khách hàng bảo phải giữ bí mật thông tin người mua, nếu không phải anh đặt hàng thì chắc là người thầm mến anh đấy… Nếu gạch nãy vẫn bị hở vì rỉ nước thì báo lại cho bọn tôi tới kiểm tra nhé.”
Anh chàng ban nãy đi qua anh, nháy mắt ra hiệu: “Nói cho anh biết một chuyện nè, người đặt hàng là-nam-đấy nhaaaa!”
Trì Phi Điềm: “…”
Hai cậu trai tận trách mà bê hơn mười thùng gạch vào tiệm, sau đó lên xe tải hất bụi mà đi.
Để lại Trì Phi Điềm với vẻ mặt kinh ngạc.
Thật đúng là tiền từ trên trời rơi xuống.
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 9 tháng 6 năm 2007 trời trong xanh
Kỳ thi Đại học vừa kết thúc, Tiểu Trì hình như đang lén lút nghe ngóng nguyện vọng của tôi từ người khác…
Chuyện này không phải nên trực tiếp hỏi tôi thì rõ hơn sao?
Tôi không cẩn thận ghi xong giấy nguyện vọng, không cẩn thận để nó trên bàn, không cẩn thận bị em ấy tới nhà chơi trông thấy…
Hết thảy chỉ là trùng hợp thôi đấy.
Em ấy điền nguyện vọng y hệt tôi luôn.
Tôi vốn muốn học đại học A, nhưng mà thành tích của em ấy không đủ vào đại học A thì phải… cơ mà đại học B cũng được, nhở?
Tôi thật là bất cẩn quá, phải đi sửa lại thôi.
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 10 tháng 6 năm 2007
Hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp.
Tiểu Trì năng động như bé khỉ con vậy đó, cứ nhìn ngó xung quanh không biết đang tìm ai.
Tôi không cẩn thận mà hơi nhích người sang bên cạnh một chút.
Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không đứng cạnh nhau ở trong ảnh.
Tôi không thèm để ý em ấy nữa.
Diuisca: mình xin giải thích hai chỗ thôi.
1. Đoạn Trì đang nói chuyện với Tống tiểu học thì có một dòng là bạn tốt [Miệng thì ngại mình thì nghiện] đã online, tác giả đang đá xéo Trì vì nói dối là không thích Tống nữa.
2. Người tỏ tình với nến cúng người chết các bạn đoán là ai =))?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT