Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Giữ vững.

Hữu nghị muôn năm.

Bốn chữ này phải nhắc lại đêm đầu tiên.

Kỳ nghỉ đông vào cuối học kì hai của lớp Mười một, trường đã gửi mười người có thành tích đứng đầu đến trại đông. Nỗ lực hơn một năm, thành tích Trì Phi Điềm tuy đã nằm ở tầm giữa, nhưng vẫn còn xa lắm mới đủ tư cách tham gia trại đông lần này. Anh ở nhà ném! Hất! Đánh! Lăn! Tuyệt thực để uy hiếp, ép mẹ Trì dùng quyền lợi của phó chủ nhiệm, làm việc thiên tư cho thêm một người vào danh sách, đương nhiên, là tự túc.

Trì Phi Điềm tuyệt thực nhiều ngày, cả người chẳng còn tí sức lực nào, sắc mặt tái nhợt, chạy đến nhà ga, tựa như gã mặt trắng sắp chết mà giữ lấy Tống Quy Phàm không tha.

Tống Quy Phàm: “Buông tay.”

Trì Phi Điềm yếu ớt mà ngao một tiếng: “… Không buông.”

“Buông tay.”

Trì Phi Điềm trợn mắt nhìn: “Chết cũng không buông.”

“Buông tay.”

Trì Phi Điềm lập tức biến thành người sắp chết, tủi thân mà rơi lệ: “Oẹ, khó chịu quá, tớ muốn nôn. QAQ”

“…”

...

Tống Quy Phàm cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Cậu nặng quá đấy.”

Trì Phi Diềm kéo áo khoác ngoài của hắn, thầm chà chà xát xát khuôn mặt của mình, ánh mắt liếc nhìn hắn, yếu ớt nói: “Tống Quy Phàm, tớ làm vậy có xấu không?”

Ài, cũng chẳng thèm liếc nhìn luôn kìa, Tống Quy Phàm mặc nhiều lắm, mấy tầng áo lông nhỉ, đếm xem nào, một, hai… Hắn sợ lạnh đến vậy sao? Hay là mua cho hắn một cái khăn quàng cổ rồi bảo là mình tự đan nhỉ, hắn có thể cười như nhặt được ngàn vàng không… Mua xong khăn quàng rồi, nếu có thể tích đủ tiền mừng tuổi để mua thêm giày đôi thì càng tốt, mua hai đôi màu đen, người khác sẽ không phát hiện… Thế nhưng, Tống Quy Phàm chịu đi nó không chứ?

Tống Quy Phàm vỗ nhè nhẹ trên ót anh: “Đoán mò cái gì đấy? Chú ý hình tượng đi.”

Hai tay Trì Phi Điềm chà xát lung tung trên cổ áo hắn, bất ngờ trượt xuống, đột nhiên khuôn mặt đẹp trai đỏ lên: “Tớ chạm phải…”

Tống Quy Phàm: “…”

Qủa thực không thể nhịn được nữa!

“Cậu… Tiểu Trì, cậu tự trọng…”

Trì Phi Điềm nghiêm mặt nhìn hắn: “Tớ không nặng, tiết tháo của tớ bị cậu ném rồi, cậu sờ mà xem, tớ bây giờ chẳng còn bao nhiêu cân.”

(1) trọng trong tự trọng, nặng trong trọng lượng, chơi chữ đồng âm

Tống Quy Phàm: “…”

Số người chờ xe dần nhiều lên, bắt đầu có người âm thầm giở báo ra đọc, nhưng thật ra là thông qua tờ báo để nhìn lén hai người họ.

Mặt Tống Quy Phàm đỏ ửng, lông mi cụp xuống, giống như vợ bé tuấn mỹ bị đùa giỡn đến bước đường cùng, một tay nhấc lấy hành lý của hai người, một tay kéo lấy Trì Phi Điềm đang uốn éo bên cạnh hắn, nhanh chóng lên xe.

Khụ, còn là một vợ bé mạnh mẽ, sau này cải cách và mở cửa, hình ảnh thanh xuân này sẽ thực sự không còn hiếm thấy.

Trì Phi Điềm rạo rực vui vẻ nhìn Tống Quy Phàm thay mình bận trước bận sau, cảm thấy tuyệt thực, tự trả tiền cho một chuyến đi này quả thực không-uổng-phí!

“Tớ khát.” Trì Phi Điềm suy yếu dựa vào cửa sổ thủy tinh.

Tống Quy Phàm yên lặng thay anh vặn bình nước ra.



“Hơi say xe.”

Tống Quy Phàm không nói tiếng nào lôi thuốc chống say xe ra.

“Trên phim truyền hình bảo rằng, vào lúc này mà có một bờ vai để dựa vào thì thoải mái bao nhiêu.”

Tống Quy Phàm: “…”



Một số học sinh trong trường thì vốn đã nhìn không vừa mắt, chẳng qua Trì Phi Điềm vốn là con trai chủ nhiệm, các giáo viên ưu ái anh còn chưa tính, dựa vào cái gì mà ở bên ngoài có quyền lực như vậy, không chỉ dám thêm số người vào danh sách, mà còn muốn ăn hiếp hoa khôi giảng đường của bọn họ, không nhìn thấy đầu Tống Quy Phàm đầy mồ hôi hả?

# bảo vệ hoa khôi giảng đường là trách nhiệm của mỗi người #

Từ nhỏ Trì Phi Điềm đã say xe, rất khó chịu, thời điểm ấy không có nhiều ô tô trong nước, xe lửa thì bẩn và hỗn loạn, để ra tới trại đông thì học sinh càng không có khả năng mua giường nằm, anh chỉ có thể mang sắc mặt tái nhợt gắng gượng ngồi trên ghế cứng chờ một đêm, hơn nữa đêm đông trên xe lửa gió lạnh bốn phương tám hướng thổi qua, anh thật sự chịu không nổi.

Chờ Trì Phi Điềm dựa vào cửa sổ ngủ mất, có người đi đến châm ngòi ly gián, một nam sinh lòng đầy căm phẫn nói: “Tống Quy Phàm, cậu làm sao mà chuyện gì cũng thuận theo cậu ta chứ, cậu ta dựa vào cái gì…” Gã sẽ không dám nói mấy điều này trước mặt Trì Phi Điềm, ai cũng biết, Trì Phi Điềm có nhân duyên rất tốt ở lớp, tính cách thẳng thắn lại to gan, vạn nhất cậu ta tính sổ mình liền không dễ coi rồi. Nhưng mà giúp đỡ sau lưng Tống Quy Phàm nhất định phải có.

Trì Phi Điềm run lên một cái ở trong mơ.

Tống Quy Phàm không thèm quan tâm lý lẽ, chống đầu chăm chú nhìn Trì Phi Điềm, hơi ngồi thẳng lên, lấy một cái chăn mỏng trong rương hành lý, không tiếng động đắp lên người anh.

Nam sinh giống như miệng ngậm lông vũ, tiếp tục lải nhải.

“Tôi cam tâm tình nguyện.” Mí mắt Tống Quy Phàm không thèm nhấc lên, nhẹ nhàng cắt ngang lời gã.

Nam sinh cùng mấy học sinh bên cạnh vây xem đều ngây người, cảm thấy trái tim bị cái gì đó chà chà. Đạp một cái, hình như có vật vỡ nát rồi, còn kêu vang nữa chứ…

Trại đông vốn chuẩn bị cho những con ngoan trò giỏi, Trì Phi Điềm thành tích bình thường, tư chất tầm thường, bị xa lánh cũng không có gì đáng trách, chẳng qua anh vốn thiên tính lạc quan, vẫn cười toe toét, căn bản không nhận ra địch ý của bọn học bá đối với anh.

Ngược lại, chính bởi vì sự xa lánh đó, Trì Phi Điềm “bị ép” ở chung phòng cùng Tống Quy Phàm…

# cảm ơn ông trời, cảm ơn đất mẹ #

Trì Phi Điềm vui đến phát khóc.

Ban ngày, Tống Quy Phàm đến viện bảo tàng nghe giảng bằng tiếng anh, rất là mệt, nên tối về đi ngủ rất sớm, nửa đêm mơ màng tỉnh lại, mở to mắt, chỉ thấy…

Trì Phi Điềm mặt đỏ tới mang tai ngồi xổm ở đầu giường. Hai tay nắm hai bên, cái cằm đặt trên vạc giường, mắt nhìn hắn chằm chằm, mười bảy tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn rúc vào một cục ngồi dưới đất.

Tống Quy Phàm thoáng nhìn xuống, vừa vặn trông thấy một cái đầu tròn, ánh trăng chiếu xuống, khiến cho khuôn mặt tuấn tú đỏ như cà chua của Trì Phi Điềm trở nên vô cùng sinh động.

“…” Tống Quy Phàm không bị dọa đến hồn phi phách tán, tỉnh táo vươn tay, sờ lên trán Trì Phi Điềm: “Không thoải mái à? Mở đèn trước đi, mặc đồ vào, tôi đi tìm thầy gọi bác sĩ cho cậu.”

Hắn nói xong cũng nhanh chóng ngồi dậy.

Trì Phi Điềm bắt lấy tay hắn, dán lên trán của mình, thấy Tống Quy Phàm không có phản ứng, thì được một tấc lại muốn tiến một thước, nhanh nhẹn dùng tay hắn chà chà thêm vài cái trên mặt mình.

Tống Quy Phàm: “…”

Trì Phi Điềm cười tủm tỉm nói: “Được rồi, cảm giác không thoải mái đã biến mất, bây giờ cả người tớ vô cùng dễ chịu.”

“…” Tống Quy Phàm mặt không đổi sắc nhìn anh.

“Cậu mặc áo ngủ hở?” Trì Phi Điềm vẫn cầm tay hắn, nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng như sao.

Tống Quy Phàm: “… Không buồn ngủ à? Ngủ trước đi đã.”

“Ngao! Ngủ ngủ ngủ!” Trì Phi Điềm không đợi hắn trả lời, nhanh chóng nâng chăn lên, lấy tốc độ nhanh như chớp chui vào trong: “Ngủ một mình sẽ rất lạnh, tớ giúp cậu làm ấm chăn moa moa moa.”

Tống Quy Phàm không có cách nào bình tĩnh được nữa, trong đêm tối mặt hắn đỏ bừng lên bởi ba chữ cuối cùng.

“Tăng nhiệt độ lò sưởi lên sẽ không lạnh nữa.”



Trì Phi Điềm ngôn từ chính nghĩa: “Không, tớ nóng.”

“Nóng thì ngủ một mình thôi.”

“Không, tớ lạnh.”

“Cậu…”

“Tống Quy Phàm, ọe, tớ không thoải mái, bụng tớ đau, ruột tớ hỏng, tớ sắp chết rồi…”

“…”

Hai người nằm trong chăn lăn qua lăn lại, eo Tống Quy Phàm bị hai cái chân dài của Trì Phi Điềm cuốn lấy, đầu bị hai cánh tay gắt gao ôm chặt, tức giận cũng thở không ra, hắn càng không thể trực tiếp hung hăng đẩy Trì Phi Điềm ngã xuống như đối xử với giai cấp thù địch được…

Nửa đời tên tuổi của anh hùng Tống Quy Phàm quả thực đã bị giày vò đến không còn khí chất…

Tay Trì Phi Điềm lục lọi trong chăn, mở to mắt nhìn Tống Quy Phàm, trên mặt toàn là tiếc hận, nhỏ giọng giận dữ nói: “Hầy, cậu vẫn mặc áo ngủ sao.”

Dưới ánh trăng mờ nhạt, trên mặt anh rõ ràng viết, ông đây cũng đã cởi quần rồi mà anh vẫn còn mặc đồ ngủ?!!!

Tống Quy Phàm: “…”

Tống Quy Phàm phát hiện ra, cứ tưởng mọi việc sẽ chấm dứt như vậy, mặc dù thắt lưng bị một con bạch tuộc lớn quấn lấy rất khó chịu, nhưng vẫn có thể ngủ một giấc ngon, hắn quả thực quá ngây thơ rồi!

Ngày hôm sau thức dậy.

Hai người cùng lúc phát hiện trên chăn có một vệt trắng.

Nó nằm im trên chăn, không buồn không vui… Đêm qua cọ qua cọ lại, thanh niên khí thịnh, ai biết người nào cứng cơ chứ.

Tống Quy Phàm mặt đỏ như máu, nhanh chóng đem chăn gấp lại thành một quả bóng.

Da mặt Trì Phi Điềm dù dày cũng dày không nổi nữa, mặt đỏ tới mang tai mà nắm lấy một góc chăn, nhỏ giọng vo ve nói: “Tớ đi giặt cho… Cái này, bình thường mà, tớ cũng mười bảy tuổi rồi, rất bình thường mà… Ha ha ha… Hô hô… Ha ha…”

“Đưa tôi.” Tống Quy Phàm bị anh ép cho nổi điên.

Trì Phi Điềm há miệng run rẩy quấn lấy chiếc chăn: “Không đưa được không?”

“Có đưa hay không?”

“Không đưa!!!” Trì Phi Điềm còn hét to hơn hắn.

“Trì Phi Điềm!!!”

Trì Phi Điềm ôm lấy Tống Quy Phàm, chiếc chăn kẹp giữa hai người. Hơi thở của anh rất gần, phả vào cổ Tống Quy Phàm, tê tê ngứa ngứa, thẳng xuống xương quai xanh rồi nhảy vào trái tim, chỗ đó “bình bịch… bình bịch…”.

Tống Quy Phàm thật sự không hề phòng bị, tim run rẩy, toàn thân đều hơi choáng váng.

Nhân cơ hội này, Trì Phi Điềm vô cùng lanh lợi tách chiếc chăn ra, vừa chạy vừa hô: “Tình bạn muôn năm!” Anh vào phòng vệ sinh, khóa chặt cửa nhốt mình trong đó đến tận buổi trưa, mặt đỏ tới mang tai giặt sạch sẽ chiếc chăn. Ở nhà anh còn chưa từng giặt quần áo, không ngờ rằng ở bên ngoài phải ngồi giặt cái này.

Quả thực mất hết mặt mũi! Mới cọ cọ có vài cái mà đã…

Trì Phi Điềm thực sự không dám ra ngoài nữa, má ơi, còn không biết Tống Quy Phàm lát nữa gặp có đánh giá gì mình không, không phải xem mình là tên biến thái chứ…

[ngọn nến]

# nhật ký hoa hậu giảng đường #

Ngày 18 tháng 1 năm 2006, tuyết rơi dày

Thực sự Tiểu Trì đã giặt sạch cái đó của tôi…

Không thể viết tiếp nữa, tôi nghĩ bây giờ tôi phải đi vào phòng tắm, tấp nước lạnh lên cổ đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play