Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Thuở nhỏ Trì Phi Điềm không hiểu chuyện, thích Tống Quy Phàm, thích đến mức nào? Trong mắt anh, Tống Quy Phàm là người đàn ông luôn mang theo BGM, hắn vừa xuất hiện, ngàn cây vạn hoa đua nở.

(1) Câu nói lưu hành trên mạng, chỉ nhân vật kinh điển thường xuất hiện trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình, luôn có BGM (nhạc nền) dành riêng cho mình.

Nhưng bây giờ, Trì Phi Điềm ngồi cạnh bên Tống Quy Phàm, cả người không thoải mái, dưới mông như có cái kim đâm lên. Trong lòng anh không nén được mà rục rịch, ngặt nỗi hết lần này đến lần khác Tống Quy Phàm lại bình tĩnh gần như lãnh cảm, càng thêm phô trương thanh thế của bản thân. Da mặt Trì Phi Điềm không còn dày như năm đó, ngồi không nổi nữa, anh mượn lý do đi thu tiền, nhanh nhẹn đứng lên, lần lượt thu từ cửa vào.

Nhân duyên của Trì Phi Điềm trong lớp vô cùng tốt, người người nhìn thấy anh đều muốn nói vài câu vui đùa. Vương Dương hay nói giỡn với anh: “Thằng nhóc nhà cậu năm đó thành tích cũng tầm trung thôi! Tự dưng sao hai năm cuối lại đột nhiên như ăn mãi không ngừng, thành tích bỗng tăng vọt, còn đậu vào cùng trường với học thần Tống nữa?”

“Bớt nói nhảm, đem tiền đây!” Trì Phi Điềm cười nói, đồng thời khẽ lén đưa mắt nhìn Tống Quy Phàm chút, phát hiện hoa khôi của lớp đang đi tới chỗ hắn, nói với hắn cái gì đó. Biểu cảm Tống Quy Phàm nhu hòa, còn gật nhẹ đầu với hoa khôi.

“…” Trì Phi Điềm chuyển người, đá đến ghế sô pha, nhìn người kế tiếp, không khách khí nói: “Nhả tiền ra.”

Hoa khôi của lớp hỏi Tống Quy Phàm: “Hai cậu vẫn đang ở bên nhau sao? Chỗ ở thế nào?” Hoa khôi của lớp nằm trong số ít người biết rõ chuyện của Tống Quy Phàm và Trì Phi Điềm, hôm đó cô bỏ ra thời gian ba buổi tối, ngay cả bài tập về nhà cũng không làm, ngồi chép một phần thơ “Thương ương gia thố” cho Tống Quy Phàm… để tỏ tình.

Ba buổi tối đấy! Nhiều thành ý làm sao! Còn tặng kèm một bức ảnh đen trắng của mình nữa chớ! Đổi lại là nam sinh khác đã sớm máu sói sôi trào rồi có được không hả?!

… kết quả, Tống Quy Phàm nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã từ chối.

Tâm hồn mối tình đầu của thiếu nữ xinh đẹp không chịu nổi tàn phá, hoa khôi của lớp hùng hổ dọa người hỏi: “Cậu dựa vào cái gì mà không chấp nhận? Trên diễn đàn bỏ phiếu ai xứng với cậu nhất, số phiếu của tôi cao nhất, cậu có thấy không? Cậu từ chối tôi như vậy có phải bị ngốc không?”

Tống Quy Phàm đẩy chiếc xe đạp đứng dưới tán cây, bị hoa khôi của lớp ngăn lại, hắn mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, dáng hình thiếu niên cao vút. Trên mặt không có kiên nhẫn, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Hoa khôi của lớp tức giận chạy về nhà, mở diễn đàn ra, dò từ dưới lên trên từng chút một. Tống Quy Phàm nói cho cô biết, sở thích của hắn rất đặc biệt, chỉ thích người có hai phiếu bầu… bởi vì số 2 là con số may mắn của hắn.

# Đầu óc học thần đều có bệnh #

Hoa khôi của lớp nổi tiếng nhất, có hơn bốn trăm phiếu bầu, tất cả mọi người đều cho là cô và Tống Quy Phàm sẽ bên nhau. Nhưng mà Tống Quy Phàm không cho là vậy thì có lợi ích gì đây.

Hoa khôi của lớp tìm trong bài viết bỏ phiếu, phát hiện có mười ba người có hai phiếu bầu, trong đó có Trì Phi Điềm cùng lớp rõ ràng cũng có hai phiếu!

Mười hai người còn lại đều là nữ sinh lớp khác, hoa khôi của lớp dựa vào nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hào phóng cho Trì Phi Điềm thêm một phiếu, sau khi bỏ phiếu này… cô quỷ dị phát hiện ra, càng xem càng cảm thấy Tiểu Trì rất xứng với Tống Quy Phàm.

Ví như, Trì Phi Điềm vịn vai Tống Quy Phàm, xin hắn cho mình một biệt danh…

Dụ như, ngày nào Trì Phi Điềm cũng cho Tống Quy Phàm một phần sữa chua…

Cái này có thể dùng tình bạn muôn năm để giải thích sao?!

Nhiều năm sau này, cô mới hiểu rằng, cái này gọi là… kỹ năng hủ nữ đã được thắp sáng.

Ngón tay Tống Quy Phàm xuôi theo miệng chén, nói với cô: “Chúng tôi ổn, cảm ơn.” Giọng điệu vẫn lãnh cảm như trước, ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.

Hoa khôi lớp cười dễ chịu, phong tình vạn chủng vén sợi tóc tung ra sang bên tai.

Cô cẩn thận chu đáo nhìn Tống Quy Phàm chốc lát, trải qua nhiều năm tẩy rửa như vậy, trên người Tống Quy Phàm không phải không thay đổi, năm đó thiếu niên trầm mặc cao lãnh này luôn mang theo một phần lệ khí bén nhọn, xa cách nhiều năm, những tính chất đặc biệt đó trên mình hắn lắng xuống, khí chất trở nên lặng im như nước.

Tóm lại là rất đẹp trai!

Đáng tiếc tiện nghi cho người khác [ngọn nến].

Hai mươi bạn học ngồi xuống bàn cơm, bởi vì Tống Quy Phàm mới đến nên phục vụ mang thêm một bộ bát đũa nữa.

Trì Phi Điềm ngồi xuống một vị trí hẻo lánh, vừa khéo sát lò sưởi. Anh nhìn chằm chằm vào những ly thủy tinh đủ màu sắc lấp lánh, hơi trầm mặc. Trong cốc vừa vặn phản chiếu hình ảnh Tống Quy Phàm, đối phương đang nhận cốc nước ở chỗ máy đun nước, ngón tay thon dài ma sát với cốc nước một lát, ánh mắt đột nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh.

Trì Phi Điềm rất nhanh đổi góc độ của ly nước… giấu đầu hở đuôi.

Trì Phi Điềm tuyệt đối không ngờ tới sẽ gặp phải Tống Quy Phàm, trong lòng anh cũng không phải chưa từng tưởng tượng qua, nếu gặp Tống Quy Phàm nên ứng phó như thế nào cho thật tự nhiên, nhưng mà tựa như đi thi vậy, một khi gặp chân đao thực thương (đao thật thương thật) trên mặt trận, cái gì cũng quên sạch. Đối với anh mà nói, Tống Quy Phàm chính là đề thi môn hình học khó nhất!



Cái tên Tôn Ngộ Sắc si hán gì đó đều bị anh ném ra sau đầu. Anh càng không nghĩ tới chính là…

“Tiểu Trì, chỗ này ấm ghê, tớ ngồi ở đây nhé.” Tiêu Ngọc vuốt vuốt váy của mình, vừa muốn ngồi xuống chỗ bên phải của Trì Phi Điềm…

Đuôi lông mày của Tống Quy Phàm nhấc lên, đi tới, như lơ đãng va chạm, cái ly nước trong tay vô cùng không cẩn thận mà trượt rơi.

“Choang…” Trong nháy mắt, cốc nước làm ướt đẫm vị trí Tiêu Ngọc định ngồi.

Tiêu Ngọc: “…”

Trừ khi cô muốn tiểu cả quần, nếu không thì vị trí này không thể ngồi nữa.

Tống Quy Phàm khom người, thản nhiên nói: “Ngại quá.”

Tiêu Ngọc: “… Không sao.”

Nhưng thoạt nhìn hắn rõ ràng bày ra bộ dáng không biết xấu hổ mà…

Tiêu Ngọc vội nói không sao, định chuyển sang ngồi bên trái Trì Phi Điềm, chân dài của Tống Quy Phàm mở ra, bình tĩnh ngồi xuống bên trái Trì Phi Điềm, còn quay lại gật đầu với cô, nói: “Chỗ còn rất nhiều, ngồi tạm đi.”

Tiêu Ngọc: “…”

Vô sỉ! Sao có thể ép người như vậy chứ…

Nước không cẩn thận bị đổ ra: Trách tui rồi mà.

Dương Hoa Lộ đứng ngoài quan sát vở kịch mà máu sói sôi trào, cắn đầu ngón tay cười híp cả mắt. Cô kéo Tiêu Ngọc lại ngồi bên cạnh mình, vui tươi hớn hở gắp thức ăn cho cô ấy.

Sư thái à, ai bảo thím dám có gan đoạt hòa thượng với đạo trưởng đây?! [ngọn nến]

Tiêu Ngọc tủi thân mà ăn một mồm thức ăn.

Trì Phi Điềm ngồi cạnh Tống Quy Phàm, cả người thấy không thoải mái, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn phải cố gắng bày ra nụ cười Mona Lisa trên mặt.

Nội tâm của Trì Phi Điềm: A a a a a a a a a a a!

Một đám bạn học cũ nhàn nhã tán dóc, chỉ tâm sự đơn giản những năm này trôi qua như thế nào. Lúc đầu Trì Phi Điềm còn vểnh tai nghe, vốn muốn mượn chuyện của họ để lòng dạ thảnh thơi, trộm nhìn xem hai năm trôi qua Tống Quy Phàm như thế nào.

Kết quả Tống Quy Phàm chính là như vậy, miệng vàng khó mở, không nói nhiều lời cho lắm.

Chờ tâm trạng Trì Phi Điềm bình tĩnh lại, nghiêm túc dùng bữa, thì bỗng bị ném qua một quả bom.

Một bạn học nữ anh chẳng nhớ rõ danh tính cười hỏi anh: “Tiểu Trì, đừng chỉ ăn ăn ăn như vậy, hai năm trước cậu cũng chẳng đến, lần này tới rồi thì sao không giới thiệu em dâu cho mọi người xem nhỉ?”

Người nào ăn ăn ăn chứ… Đừng có nói tôi giống như heo vậy nhé…

Em dâu nào sao tôi không biết…

Mặt Trì Phi Điềm bất lực.

Tiêu Ngọc nghe thấy đề tài này thì khá dũng cảm, thăm dò hỏi: “Trì Phi Điềm, không phải cậu chưa có bạn gái chứ?”

Một đám người trêu chọc cười lên.

!

Trì Phi Điềm nhanh chóng dùng ánh mắt nhìn thoáng qua, Tống Quy Phàm yên tĩnh đặt đũa xuống, vẻ mặt nhàn nhạt.

“Ai không có bạn gái?” Trì Phi Điềm ngểnh cổ hô lên, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, điện thoại anh cũng không có ảnh cô gái nào cả, nhưng mà may mắn mấy hôm trước Vương Lệ Quyên muốn anh đi xem mắt, gửi cho anh vài tấm ảnh của Đường Thấm, bởi vậy, dù cho người ta có hỏi bạn gái anh trông thế nào, anh cũng có thể đem ảnh chụp của Đường Thấm ra bảo là bạn gái mình không chút sơ hở.



Trì Phi Điềm tràn đầy tự tin nói: “Bạn gái tôi là thạc sĩ, khá bận rộn, nhưng rất xinh, lần sau tôi đưa đi cho mấy cậu quỳ bái.”

Bát đũa của Tống Quy Phàm phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Trì Phi Điềm vi diệu mà hơi chột dạ, vụng trộm dịch chiếc ghế ra xa, cách Tống Quy Phàm mấy cen-ti-mét.

Lúc mọi người trong bàn đang nhao nhao hò hét bắt Trì Phi Điềm đem ảnh chụp của em dâu ra thì…

Liễu Bội Ny vỗ gáy kinh ngạc nói: “Hả, không phải chứ, Tiểu Trì, nãy dưới khách sạn gặp cậu, cậu bảo cậu chưa có bạn gái, sao giờ mới chốc lát, cậu lại có rồi?”

Trì Phi Điềm: “…”

Xong đời, anh quên mất chuyện này!

Vương Dương cười hì hì vô cùng gian trá: “Không phải mới lắc ra chứ?”

Trì Phi Điềm: “…”

Mấy người đủ rồi! Một đôi cẩu nam nữ, lôi ra ngoài, chém!

Da mặt Trì Phi Điềm rất dày, đao thương bất nhập, nhưng mà khi quay đầu, thoáng thấy Tống Quy Phàm có vẻ mặt cười như không cười, anh tựa như bị chọc một lỗ, chột dạ mà bốc lên tức giận.

Giảm thọ rồi!

“Phụt!” Trên bàn có một bạn học không nể tình mà cười ha ha.

Cái đệch, thật là mất mặt…

Mặt Trì Phi Điềm đã nhăn thành một đóa hoa cúc.

Trì Phi Điềm phiền muộn vùi đầu dùng bữa, có cảm giác không thể lưu luyến gì thêm. Tống Quy Phàm khẳng định biết rõ sau khi chia tay anh không có hẹn họ với cô nào, thật là xấu hổ chết người ta mà! Có lẽ anh nên cân nhắc ngày mai đi xem mắt, mang bạn gái về nhà trước lễ valentine vào thứ sáu tuần sau.

Có điều, khi đó có lẽ Tống Quy Phàm đã xong việc, rời thành phố này rồi.

Được thôi, trước mặt Tống Quy Phàm cái quần lót mình cũng chẳng còn, sĩ diện làm gì nữa.

Trì Phi Điềm ủ rũ cúi thấp đầu, bỗng thoáng nhìn sắc mặt lạnh nhạt ăn thức ăn của Tống Quy Phàm, ở dưới bàn, thắt lưng lên lực, mặt hắn không biến sắc xê dịch cái ghế, khoảng cách mười cen-ti-mét thu nhỏ còn tám cen-ti-mét… năm cen-ti-mét nữa…

Đệch, Tống Quy Phàm làm cái quần gì vậy?!

# Trì Phi Điềm mở ra đại lục mới #

# nhật ký hoa khôi giảng đường #

Ngày 13 tháng 6 năm 2005 mưa nhỏ

Tôi luôn chú ý bài viết trong diễn đàn.

Tiểu Trì có hai phiếu bầu, trong đó có một phiếu của tôi, một phiếu khác chẳng biết ai bỏ cho.

Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên phát hiện Tiểu Trì có ba phiếu…

Chẳng lẽ lúc tôi mộng du đã tinh phân ra một nick clone nữa rồi?

Không, tôi luôn tự chủ rất tôi, sẽ không làm loại chuyện đó đâu.

Tác giả có lời muốn nói: Vì Tiểu Trì mà thắp một ngọn nến [ngọn nến].

# khi si hán mặt dày gặp phải si hán ẩn hình muộn tao, sẽ tạo ra tia lửa như thế nào! # – là tiêu đề nguyên văn của chương này.

Nếu có thể làm mọi người cười một cái, ngọt ngòn ngọt, thư giãn một tí, chính là khen ngợi lớn nhất với tui đó! [xấu hổ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play