28.
Khi Lục Vi Tầm tỉnh lại, Từ Tấn đang chống tay lên đầu, tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhận ra người nọ tỉnh dậy, y liền lập tức mở mắt ra.
"Thế nào rồi, vết thương còn đau không? Có muốn trẫm mời thái y đến xem cho ngươi một chút không?"
Lục Vi Tầm nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu hoàng đế, cười yếu ớt rồi lắc đầu chống đỡ thân thể ngồi dậy. Từ Tấn vươn tay giúp hắn, "Trẫm sai người đi nấu cháo ngọt rồi, ăn trước đi rồi uống thuốc, ấm dạ dày."
Lục Vi Tầm không nói chuyện, chỉ gật đầu, hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ an phận của người này, Từ Tấn gọi cung nữ múc một bát cháo tới, tự mình đút cho hắn.
"Hoàng thượng..." Cung nữ này cũng là lần đầu tiền thấy Hoàng đế phục vụ người khác, Từ Tấn liếc nàng một cái, từng muỗng từng muỗng đưa tới bên miệng Lục Vi Tầm, nhiếp chính vương vô cùng hưởng thụ, ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.
Ăn xong, Từ Tấn lại mang thuốc ấm nóng vừa mới sắc xong đến, Lục Vi Tầm nhận lấy uống một hớp, mắt không chớp mày không động. Cung nữ theo lẽ thường đưa tới một viên kẹo mật ong ngọt ngào, Từ Tấn bóc một viên đưa tới trước mặt Lục Vi Tầm, hắn liền đẩy ngược trở về, "Bệ hạ ăn đi."
Từ Tấn hừ một tiếng, vừa nhai kẹo vừa phất tay cho cung nữ lui xuống. Từ trước đến giờ Từ Tấn không phải là kiểu quý nhân yếu ớt uống thuốc xong liền đòi kẹo ngọt, nhưng nếu như là kẹo mà Lục Vi Tầm đưa đến bên môi, y chắc chắn sẽ vui lòng há miệng ăn, trong miệng ngọt, trong lòng càng ngọt hơn.
"Thuốc đắng không?"
Lục Vi Tầm gật đầu, "Đắng."
Từ Tấn bất mãn nhìn hắn, "Sợ đắng còn không chịu ăn kẹo ngọt."
"Được thôi." Lục Vi Tầm vươn tay kéo y, Từ Tấn liền ngã vào trong ngực hắn, bàn tay giữ lấy sau gáy tiểu Hoàng đế, vững càng hôn lên môi y, không nhanh không chậm mút mát thưởng thức, đầu lưỡi vươn ra cạy mở hai hàm răng, vươn vào khoang miệng quét sạch một lượt, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của kẹo mật ong, cuối cùng hài lòng tách ra, "Ừm, bây giờ thì ngọt rồi."
Từ Tấn vung tay dọa đánh hắn, "Đầu lưỡi ngươi đắng!"
Lục Vi Tầm cười nắm lấy quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt người đối diện, nghiêng người kéo tiểu Hoàng đế ngã xuống đè dưới thân.
Từ Tấn cảm nhận được cự vật của ai kia đang chạm vào giữa hai đùi mình có dấu hiệu cứng lên, gấp gáp đẩy hắn ra, "Lục Vi Tầm, trẫm còn có lời muốn nói với ngươi!"
"Ừm..." Lục Vi Tầm chậm chạp đáp lại, nhưng động tác tay thì không ngừng lại, hắn nắm lấy vạt áo của Từ Tấn cởi ra, muốn lừa người nọ vào tròng.
Từ Tấn bị nụ hôn nóng bỏng sau gáy làm cho choáng váng chịu thua, Lục Vi Tầm còn le lưỡi liếm láp vành tai y, không nhịn được cọ xát hai chân phát ra tiếng sột soạt cực nhỏ, Lục Vi Tầm tai rất thính, vươn tay vào giữa hai đùi chuẩn xác nắm lấy góc khố kéo xuống, xoa lên long căn bán cương.
"Ư..." Từ Tấn được sờ thoải mái, nâng eo nhổm người dậy, "Ha... Không được... Ngươi còn bị thương..."
Lục Vi Tầm cúi người gặm cắn một bên đầu v* ửng đỏ của Từ Tấn, bàn tay rảnh rỗi mạnh mẽ nắn bóp một bên còn lại, "Nếu như ngay cả việc phục vụ bệ hạ còn không thể làm tốt, thì há chẳng phải đau đớn của thần đều uổng phí rồi sao?"
Từ Tấn ngẩng đầu, dâng ngực lên trước mặt Lục Vi Tầm, vừa rên rỉ vừa mắng hắn, "Vậy mà lúc nãy... Ư... Lúc nãy còn phải đợi ngươi..."
"Đó không phải là do bệ hạ tự nguyện sao?" Lục Vi Tầm có lý chẳng sợ, há miệng ngậm lấy long căn đã tiết ra chút dịch, chậm rãi làm nó dựng đứng.
"Ư a..." Từ Tấn thấp giọng kêu rên, vươn tay bắt được đầu của Lục Vi Tầm, luồn tay vào tóc hắn khẽ siết, kỹ thuật của Lục Vi Tầm rất điêu luyện, quy đầu trượt vào cổ họng vừa sâu lại hẹp, tiểu Hoàng đế dễ chịu bật khóc, cong eo bắn ra lần thứ nhất, Lục Vi Tầm không cẩn thận nuốt xuống tất cả, nhả dương v*t ra ngoài còn không quên hôn lên hai khỏa châu.
"Thần đây cũng là tự nguyện, không phải bệ hạ cũng rất thoải mái à?" Lục Vi Tầm nâng cằm tiểu Hoàng đế, nhìn sâu vào ánh mắt mê ly cùng khóe mắt ướt đỏ của Từ Tấn sau cao trào, không tự chủ được hôn lên môi y, để cho Từ Tấn nếm thử mùi vị tanh nồng của chính mình, hôn xong còn hỏi y, "Không đắng nữa rồi, thần lấy công chuộc tội có được không?"
Từ Tấn vô lực nện vào ngực hắn, cái gì mà công, cái gì mà tội? Đừng tưởng rằng y không biết hắn muốn dụ dỗ y lăn giường lấy lòng y xóa bỏ chuyện lúc trước, "Công này của ngươi không đủ."
Lục Vi Tầm khẽ cười một tiếng, cởi hết toàn bộ y phục của mình, móc ra cự vật vừa to vừa dài ra ngoài, hắn lật người tiểu Hoàng đế lại, nắm lấy tính khí đã rỉ ra chất lỏng đặt trước miệng huyệt, "Vậy thì thần sẽ khiến cho bệ hạ chịu phục, như thế đã đủ chưa?"
Từ Tấn vùi đầu vào gối, thở dốc, "Hừ... Ngươi cứ làm thử xem."
Lục Vi Tầm khẽ ngâm nga một tiếng, cúi xuống đặt lên vết sẹo trên lưng y một nụ hôn, thấp eo đỉnh tới, nhanh chóng rút ra cắm vào.
"Ư! A... Lục... Lục... Ha a..." Từ Tấn ư a rên rỉ theo từng nhịp va chạm, đến tên người nọ cũng không thể kêu ra nổi, hai cánh tay chống đỡ thân thể của chính mình, Lục Vi Tầm vươn tay về phía trước cổ, chỉ dùng hai ngón tay nắm lấy cằm tiểu Hoàng đế, "Bệ hạ, thoải mái không?"
"A... Không, không... Ư..." Từ Tấn sống chết không thừa nhận, Lục Vi Tầm liền tìm tới chỗ thịt mềm đỉnh vào, cả người tiểu Hoàng đế thỏa mãn run rẩy, lệ vươn khóe mắt, Lục Vi Tầm cảm nhận được vách thịt run run co rút, biết rằng người bên dưới sắp sửa lên đỉnh, không chút lưu tình rút tính khí ra ngoài.
"Ô..." Cao trào sắp đến lại bị hạ nhiệt, Từ Tấn khó chịu cắn răng nức nở, Lục Vi Tầm lật ngược người trở lại, nhìn thẳng vào y, chậm rãi cúi người xuống hôn lên những vết đỏ trên khuôn ngực trắng như tuyết, vươn tay tuốt lộng long căn phía dưới, cuối cùng dùng sức vuốt ve mã mắt, Từ Tấn yêu kiều rên lên một tiếng, lại bắn ra thêm một lần.
Tinh dịch tí tách nhỏ giọt trên bụng cả hai, Từ Tấn thở dốc hai tiếng, phía trước cao trào sảng khoái, nhưng huyệt sau lại trống rỗng ngứa ngáy, y khổ sở cọ qua cọ lại, ngón tay siết chặt đầu vai đối phương, "Lục Vi Tầm!"
"Hử?" Lục Vi Tầm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y, cực kì vô tội, "Thần phục vụ người không tốt sao?"
Từ Tấn lại đấm hắn, quả đấm rơi trên ngực mềm mại giống như đang làm nũng, Lục Vi Tầm cong khóe môi, nâng chân tiểu Hoàng đế tiến vào lần nữa.
"Ưm..." Từ Tấn nhắm mắt ôm lấy Lục Vi Tầm, mông đào âm thầm dùng sức kẹp chặt gậy th*t đang chu du trong huyệt động, Lục Vi Tầm hừ một tiếng vỗ lên mông thịt trắng nõn, tiểu tử này giờ còn muốn trả thù hắn.
Lục Vi Tầm ôm Từ Tấn trở mình, để cho tiểu Hoàng đế ngồi lên phía trên, dương v*t cắm vào nơi sâu nhất không lệch một li, Từ Tấn chống hai tay lên ngực người nọ thở hổn hển, hai tay Lục Vi Tầm vươn ra nắn bóp hai bờ mông đầy đặn đang nuốt lấy cự vật của mình.
"Ư a... A... a, Lục Vi Tầm... Vi Tầm... ha a a..." Huyệt sau Từ Tấn co rút, khoái cảm đạt tới đỉnh điểm, tính khí phía trước chỉ có thể đáng thương tiết ra chút bạch trọc, Lục Vi Tầm rút dương v*t ra ngoài, dịch thể bên trong mất đi thứ ngăn chặn nó mãnh liệt chảy ra, dính nhớp nhỏ xuống đầy cơ bụng săn chắc của hắn.
Tiểu Hoàng đế vừa thở dốc vừa mắng trong lòng sao hắn lại còn chưa bắn? Đến khi Lục Vi Tầm nằm nghiêng lại một lần nữa đi vào bên trong, y mới thầm nghĩ trong đầu không biết có phải người này muốn chơi hết tất cả các tư thế luôn trong đêm nay hay không?
Cuối cùng, Từ Tấn thật sự không thể bắn ra được thêm chút gì, bị nhiếp chính vương lăn đến chóng mặt, Lục Vi Tầm ôm lấy y từ phía sau, quy đầu chôn vào nơi sâu nhất bắn ra tinh dịch đặc sệt, nóng bỏng tận sâu bên trong khiến cho Từ Tấn hé miệng, mê ly rên rỉ, thế nhưng mà bên dưới y trống rỗng, không bắn ra được, rũ xuống tội nghiệp phun ra một ít chất lỏng màu vàng nhạt.
Tiểu Hoàng đế phát hiện mình vậy mà bị làm đến mức tiểu ra, xấu hồ che mặt khóc nức nở, Lục Vi Tầm đau lòng ôm y, hôn lên gò má mềm mại. "Bệ hạ làm sao thế?"
"Ô huhu... Muốn, muốn tiểu..."
Nghe vậy, Lục Vi Tầm trầm thấp cười một tiếng, hôn lên mặt y như trấn an, "Bệ hạ ngoan." Hắn ôm người đến bên cái bô, vươn tay nhéo lên gốc dương v*t của tiểu Hoàng đế, Từ Tấn rúc đầu vào hõm vai của Lục Vi Tầm, rên hừ hừ tiểu ra, lần này xong thật rồi, tiểu Hoàng đế đâm đầu vào ngực nam nhân như con đà điểu, trong lòng mơ hồ nháo nhào một trận, cho đến khi hạ nhân chuẩn bị xong nước ấm, chăn ga trên giường cũng được thay mới, Lục Vi Tầm mới ôm y trở về lại, cả đoạn không nói lời nào.
"Bệ hạ đừng tức giận, nhé?" Lục Vi Tầm cưng chiều cọ lên chóp mũi tiểu Hoàng đế, "Không có gì phải ngại."
Từ Tấn mấp máy môi, chui vào trong ngực của Lục Vi Tầm, bực bội nói, "Lần cuối cùng, nếu như còn tái phạm... Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi."
Lục Vi Tầm ngây người, sau đó gặm cắn dái tai của tiểu Hoàng đế, nhẹ nhàng day day, "Thế phải chăng bệ hạ là một tên hôn quân, dù là tội mưu nghịch thì chỉ cần lên giường là có thể xóa bỏ được?"
Từ Tấn liếc mắt đẩy hắn, xoay lưng lại, "Vậy chẳng lẽ ngươi còn không phải là kẻ mê đắm tên hôn quân này sao?"
"Ừm..." Lục Vi Tầm không biết xấu hổ dán sát vào người nọ, vòng tay ôm eo y, "Là thần vì sắc mất trí, nhưng nếu bệ hạ nguyện ý cho thần, thần cũng sẽ không bức cung."
Từ Tấn dùng sức thụi hắn một cú, "Ngươi lại nói bừa cái gì thế, chẳng lẽ lại không cho ngươi..." Tiểu hoàng đế nói được phân nửa liền đỏ mặt ngậm miệng.
Lục Vi Tầm khẽ cười, nắm tay y, "Được được được, thần không biết phải trái, thần sai rồi, hửm?"
"...Lần sau không được phá lệ."
Từ Tấn vểnh môi, ngạo kiểu thả một câu như vậy rồi đắc ý nhắm mắt, mà người nằm phía sau y lại rũ mi, che đậy bớt tia u tối ngập ngừng nơi đáy mắt.
29.
Phủ Việt Vương.
Từ Di ngồi ngay ngắn trên ghế đầu, trên khuôn mặt ngây thơ phủ một tầng khói mù hoàn toàn tương phản, mãnh liệt âm u.
"Di nhi, bốn ngàn tinh binh, dù thành hay bại, cho đi rồi thì sẽ không thể lấy lại được nữa." Thục Thái phi lo lắng nói.
Từ Di cười lạnh, "Binh mã có thể nuôi lại, tương lai còn dài. Với tình thế hiện tại, bổn vương chỉ muốn dùng một cây quạt thật lớn, đốt một ngọn đuốc mới đẩy Lục Vi Tầm lâm vào tình cảnh khó xử."
Thục Thái phi cau mày, "Di nhi, hà cớ gì con lại nhằm vào nhiếp chính vương, nếu như có hắn tương trợ, chúng ta không khác gì hổ thêm cánh a."
Từ Di nghe vậy rũ mắt, "Mẫu phi, điều gì sẽ xảy ra nếu như Lục Vi Tầm tiếp tục phò tá nhi thần? Là con người ai mà không ích kỉ, Lục Vi Tầm chỉ là muốn nhận được thứ mình muốn để thỏa mãn dã tâm của hắn, đến nỗi người kia với hắn trước đây mà nói chẳng hề quan trọng? Trong khi nhi thần ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, bất quá cũng chỉ là một con rối, thế thì có ý nghĩa gì chứ? Là khuất nhục, nhi thần phải dựa dẫm vào một tên phiên vương khác họ, bị hắn chặn đứng gót chân, mọi cử động đều bị hắn đặt vào trong mắt, bị người khác ràng buộc... Nhi thần chịu đủ rồi."
Dường như nó đã hung hăng nuốt xuống một chút ác ý, chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt thoáng qua nỗi âm hiểm tàn nhẫn, "Lục Vi Tầm, lần này, dù cho có thể nào đi chăng nữa, bổn vương nhất định sẽ không để cho ngươi được sống đến ngày mà bổn vương được ngồi lên vị trí đó."
Khoé miệng của Thục Thái phi không ngừng co giật, cuối cùng cũng chỉ để lại một tiếng thở dài, không thể nói được một câu nào cả.
Nửa đêm, Từ Tấn trở mình mò được một mảnh lạnh như băng ở bên cạnh, bất chợt thoát khỏi giấc mộng, quay đầu nhìn thấy ngọn đèn lấp ló bên ngoài mới đỡ cái eo đau nhức xoay người xuống giường, khoác áo bào đi ra, y nhìn thấy Lục Vi Tầm đang ngồi trên thảm, trên tay là một con diều giấy đã hoàn thành, người nọ đang cầm bút múa máy vẽ tranh, nghe được tiếng động cũng không có ngẩng đầu.
Từ Tấn cũng chẳng nói lời nào, đi tới bên cạnh ngồi xuống, tựa đầu vào vai hắn, nhìn hắn sửa sửa chữa chữa con diều giấy.
"Bệ hạ thích không?"
Từ Tấn nhận lấy con diều, "Thích."
Lục Vi Tầm nghiêng đầu, dùng gò má cọ vào tóc mai mềm mại của tiểu Hoàng đế, thấy y chỉ cúi đầu nhìn diều giấy trong tay không nói không rằng, vì vậy thở dài một hơi, "Bệ hạ muốn hỏi cái gì?"
Từ Tấn liếc nhìn hắn, "Ngươi cố ý lừa gạt trẫm?"
Lục Vi Tầm khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Từ Tấn, "Nếu như bệ hạ không hỏi, sợ là đến khi binh mã đánh vào hoàng cung, thần có thể chẳng còn cơ hội để mở miệng nữa."
Từ Tấn ngưng lại, buông con diều xuống nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, "Giữa ngươi và Từ Di đã xảy ra chuyện gì?" Y lạnh lùng hừ một tiếng, "Rõ ràng ngươi chọn nó trở thành Hoàng đế."
Lục Vi Tầm né tránh được tầm mắt của y, vươn tay ôm lấy y tựa vào vai mình, thấp giọng thừa nhận, "Ừ."
"Ngươi hối hận rồi?"
"...Ừm."
"Cho nên ngươi để cho ta làm Hoàng đế, là vì thế này phải không?"
"...Phải."
Từ Tấn lạnh mặt đẩy hắn ra, "Lục Vi Tầm, ngươi thật là trẻ con."
Lục Vi Tầm không phản bác y, dáng vẻ rũ đầu tội nghiệp giống hệt con chó nhỏ bị rơi xuống nước, đáng thương một cách khó hiểu, Từ Tấn mím môi, lại không đành lòng ôm đầu hắn, xoa xoa an ủi, "Ta không ngăn cản ngươi tra xét những chuyện trước kia, cho nên ngươi không thể nào lừa gạt ta chuyện của ngươi, dù sao ta sẽ không trách cứ, cũng sẽ không oán hận."
Lục Vi Tầm hoảng hốt rất lâu, rồi sau đó lại vòng tay ôm eo tiểu Hoàng đế, giọng nói nghẹn ngào gọi y, "Bệ hạ..."
Từ Tấn khẽ thở dài, "Cho nên rốt cuộc đây cũng là lý do mà ngươi điều tra quá khứ của ta?"
"...Có thể xem là vậy."
Từ Tấn cau mày, y luôn cảm thấy Lục Vi Tầm vẫn còn giấu y điều gì đó, nhưng mà y không biết nó là cái gì, cũng không có cách nào hỏi tới. Tiểu Hoàng đế đảo mắt, hỏi hắn, "Vậy... Ngươi còn biết cái gì nữa?"
Lục Vi Tầm ngẩng đầu, trong ánh nến mờ nhấp nháy chăm chú nhìn đối phương, "Bệ hạ sinh ra vào một đêm trăng rằm của năm Chính Đức thứ hai mươi, vào tiệc đầy năm bắt được một cái chuôi kiếm."
"Năm hai mươi ba, Nhược Tần thất sủng, bệ hạ cùng mẫu phi chuyển đến lãnh cung."
"Năm hai mươi lăm, bệ hạ đến học phủ cùng với các hoàng tử."
"Năm hai mươi chính, bệ hạ tư chất thông minh, bái Đỗ tướng quân làm thầy dạy võ."
"Năm ba mươi lăm, thiếu niên bệ hạ đầu quân."
"Năm ba mươi tám, bệ hạ tòng quân chinh phạt phía Tây."
"Năm bốn mươi, Nhược Tần nương nương qua đời."
"Năm bốn mươi lăm, bệ hạ theo Đỗ tướng quân tham gia chiến trận phía Bắc, tướng quân hy sinh nơi sa trường."
"Năm bốn mươi chín, bệ hạ bình định ngoại địch biên giới, hồi kinh, Tiên đế băng hà..."
Đến đây, Lục Vi Tầm hơi ngập ngừng, rồi sau đó nhéo nhéo cánh tay y, "Năm Tân Thụy thứ nhất, tân Hoàng lên ngôi." Hắn thở dài thườn thượt, "Từng việc, từng việc, chỉ cần là chuyện người bên dưới có thể tra được, thần đều biết, bao gồm mỗi một vết thương trên người bệ hạ, vào trận chiến nào, do binh khí gì gây ra, thần đều nhớ."
Từ Tấn sững sờ tại chỗ, y vốn cho rằng Lục Vi Tầm chỉ là đi hỏi thăm các cung nhân những chuyện cũ có liên quan đến mình, lại không nghĩ tới hắn vừa biết rõ vừa nhớ kỹ từng chi tiết như vậy, Lục Vi Tầm siết chặt cánh tay y, "Từ nay về sau, thần nhất định sẽ ở bên cạnh phụng bồi bệ hạ."
Trong mắt tiểu Hoàng đế ngấn nước, ngửa đầu hôn lên đôi môi của người nọ, "Lục Vi Tầm..." Y hít mũi, "Ngươi gạt người, hôm nay ngươi rõ ràng muốn bản thân đứng ra chịu chết, sao bây giờ lại lên tiếng thanh minh?"
Lục Vi Tầm cười khổ, "Thần không thể để cho bệ hạ bị thương, cho dù tất cả mọi chuyện đều là vì bệ hạ, thì giờ này người vẫn không cảm kích thần sao?"
Ánh mắt Từ Tấn lay động, "Muốn ngươi dùng mạng mình đổi lấy bất kì thứ gì, trẫm mới không cần, việc nào nặng việc nào nhẹ, trẫm tự có thể tự hiểu rõ... Là ngươi đánh giá trẫm quá thấp, Lục Vi Tầm." Y khựng lại, "Hôm nay ngươi biết đau cho nên mới bằng lòng nói ra chứ gì?"
Lục Vi Tầm khẽ cười, nâng niu bàn tay tiểu Hoàng đế, cọ cọ vào bờ vai y, giọng nói trầm ấm cực kì dễ nghe, "Con đường thần chọn, có đau cũng nên là thần hứng chịu."
Hắn mấp máy môi, "Là do bệ hạ quá tín nhiệm thần, thần làm sao nỡ phụ lòng bệ hạ."
Từ Tấn nói không sai, hắn đánh giá y quá thấp, y là Hoàng đế, không cần tới cái người vẫn luôn dùng ý nghĩ tự cho mình là đúng mà lớn lên là hắn. Chính vì hắn xem y như một Hoàng đế không hiểu chuyện giống Từ Di đời trước, cho nên Từ Tấn mới trở nên tức giận.
Hắn cũng đánh giá thấp sự cố chấp của Từ Tấn, bởi vì một mũi tên căn bản không thể bắn thủng được sự chân thành.
Thế nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng tin tưởng lẫn nhau, cho nên Lục Vi Tầm mới chuẩn bị sẵn thuốc trên xe ngựa phòng trường hợp xấu nhất, và cho dù Từ Tấn cảm thấy ý chí của mình vốn đã nguội lạnh, nhưng khi nhận được tin tức hắn muốn làm phản, y liền cho mình một lý do làm việc nghĩa không được chùn bước để đuổi theo.
Một khắc khi nhìn thấy Từ Tấn cưỡi ngựa vọt tới Tuyên Vũ môn, Lục Vi Tầm cảm thấy dù kết quả có ra sao thì hắn cũng không thể tiếp tục tàn nhẫn được nữa, dứt khoát yếu đuối bán thảm một lần đi, nước đi này còn có thể làm cho bệ hạ của hắn bớt giận.
Từ Tấn ngồi nghe những lời của hắn, cao hứng kéo cong khóe môi, con ngươi đảo quanh, xoay người vươn hai tay vòng qua cổ hắn, giống như là đang cố tình tra khảo, "Vậy ngươi có biết nhũ danh của trẫm hay không?"
Lục Vi Tầm bật cười, nhéo chóp mũi béo mập của đối phương, "Bệ hạ cho phép thần gọi sao?"
Mấy cái khuê danh tiểu tự của cô gái nhỏ này thường chỉ có cha mẹ hoặc trượng phu mới gọi mà thôi.
Từ Tấn dời tầm mắt, không nói lời nào, đôi môi chu chu lên vô cùng đáng yêu, Lục Vi Tầm hôn lên má y một cái, ôm y trở vào trong điện đặt xuống giường, "Một chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ tỏ."
Từ Tấn kéo ống tay áo của hắn, "Trời sắp sáng rồi, ngươi muốn đi đâu?"
Lục Vi Tầm cúi người vỗ về hôn y, "Đi đến nơi thần nên đi, tướng sĩ Bắc doanh đều đuổi tới đây rồi, thần theo lý phải đền tội."
Từ Tấn ỉu xìu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, "Vi Tầm..."
Lục Vi Tầm cầm con diều giấy nhét vào trong ngực tiểu Hoàng đế, gạt bàn tay đang nắm lấy áo mình của người nọ xuống, lại hôn lên trán y, "Thần tin bệ hạ, cho dù có bất cứ thù oán nào thì bệ hạ cũng phải giao cho thần."
Cuối cùng Lục Vi Tầm hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Từ Tấn.
"Nữu Nữu ngoan."
Ngón tay của Từ Tấn siết chặt cánh diều, khi còn nhỏ mẫu phi vô cùng cưng chiều y, nuôi nấng cực kì mát tay, trắng trắng mập mập, Tiên đế ôm y cười nói đứa nhỏ này ngũ quan thật tinh xảo, cười lên xinh xắn giống như một bé gái, liền đặt cho y cái tên Nữu Nữu. Thế nhưng về sau Tiên đế không còn đến thăm Nhược Tần nhiều như trước kia nữa, nương nương nhớ tới cái tên này, cho nên trước khi Từ Tấn hiểu chuyện thì nàng rất thích gọi y như vậy.
Sau đó đứa trẻ lớn lên, bởi vì sống trong môi trường yên tĩnh, tính cách của Từ Tấn cũng trở nên lầm lì lãnh đạm, Nhược Tần chưa từng gọi lại nhũ danh này, cho đến khi mẫu phi qua đời, Từ Tấn cũng chẳng còn kịp nghe được nàng gọi y hai tiếng Nữu Nữu nữa.
Tiếng gọi này của Lục Vi Tầm, cùng với lần trước Từ Tấn nghe được mẫu phi dựa ở bên cửa cung gọi mình, ấy thế mà cách nhau gần hai mươi năm trời.
Từ Tấn nín nhịn, ôm diều giấy xoay người rúc vào trong chăn, hướng tấm lưng gầy gò về phía Lục Vi Tầm, giống như là đang nói lời từ biệt với hắn. Lục Vi Tầm chỉ cười một tiếng, cất bước đi ra khỏi điện, dáng vẻ ôn nhu cuối cùng trên khuôn mặt biến mất không để lại chút gì.
30.
Khi mặt trời mọc, bầu trời rạng lên ánh sáng, Bắc doanh tướng quân cùng với Hứa gia giá ngựa chạy tới Trường Minh cung, Lục Vi Tầm mặc một bộ trường bài màu xanh đen, đứng lặng ở cửa cung, ngắm nhìn chân trời màu bạc trắng, ánh mắt chợt sâu thăm thăm như đầm nước không đáy.
Quân đội Bắc doanh đến chính là nhắm vào nhóm binh mã được mượn tới từ chỗ Từ Di, giao chiến trực diện với ám vệ của phủ nhiếp chính vương chủ yếu là người của Kim Dực Vệ trong tay Từ Tấn, Hứa gia giữ lại hậu thủ, bắt Phương Dự nhưng là thả thủ hạ của bọn họ đi, tướng quân thân thể cường tráng, trên mặt còn dính máu, thấy Lục Vi Tầm đang định cầm trường kiếm định xông lên, Hứa gia vội ngăn cản.
Hứa gia nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi tới trước mặt Lục Vi Tầm, lễ phép hành lễ với hắn, "Vương gia, đi cùng vi thần một chuyến đi."
Lục Vi Tầm gật đầu, thần sắc ung dung đưa hai cổ tay ra phía trước. Hứa gia vậy mà lại khoát tay, lệnh cho một binh sĩ bước xuống khỏi ngựa, Lục Vi Tầm cũng không nói nhiều, leo lên ngựa để binh lính áp giải ra cung, ngay lúc này, trong các tướng sĩ bỗng có người lầm bầm một câu, "Đó là cái gì?"
Mọi người nghe vậy đều quay đầu, nhìn thấy một con diều giấy bay lên từ Trường Minh cung phía sau, cánh diều giương mình bay cao như một cánh chim cô độc, đuôi diều được tước tách ra nhiều nhánh, mắt diều sáng ngời, nhìn vào tưởng như nó là một mũi tên đang chuẩn bị xé rách bầu trời.
Lục Vi Tầm nhìn chăm chú hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt ánh lên lệ quang, hắn siết chặt cương ngựa trong tay, nghiêng người giá ngựa xuất cung. Cằm hắn khẽ năng, thái độ ngồi trên lưng ngựa vô cùng ngạo nghễ, lại nghiêm chỉnh không hề giống như một tử tù sắp phải vào thiên lao chờ định tội.
Nhiếp chính vương phản loạn đã nhận tội, vào thiên lao, ước chừng mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một đêm, ngày hôm sau vào triều, thần sắc của mỗi người đều khó có thể nhìn ra được, trái lại, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Từ Tấn lại khiến cho người ta không kìm được nghi ngờ đây có phải là một chiêu trò do Hoàng đế dày công bày ra hay không, mục đích chính là vì muốn thoát khỏi nhiếp chính vương trong tay nắm đại quyền.
Nghĩ như vậy, các đại thần âm thầm rùng mình, trước đây Tiên đế không hề yêu thương Túc Vương, nhưng dù thế nào đi nữa thì y cũng là chiến thần nổi danh trên chiến trường ngoài biên ải, nắm quyền sinh sát trong tay, thủ đoạn quả quyết đến mức Tiên đế cũng không bì kịp. Trước đây dù có rất nhiều lời đồn đãi về mối quan hệ giữa Hoàng đế và nhiếp chính vương, nhưng không ngờ là nhanh như vậy đã đến cục diện đoạt quyền này.
Duy chỉ có Lưu Thừa tướng đặc biệt nổi lên nghi ngờ, lão vốn vẫn luôn đứng ở phía Từ Tấn, đầu gió triều đình biến hóa quỷ quyệt, lão gia hoả như lão ít nhiều gì cũng có thể phân biệt được kẻ nào là kẻ lòng lang dạ thú, người nào là người thật tâm thật dạ. Nhưng mà thánh ý không cho người khác có quyền suy đoán hiểu lầm, nếu không có cách nào đóng góp ý kiến, vậy thì nên dứt khoát lựa chọn yên lặng.
Thừa tướng đứng đầu không lên tiếng, những triều thần còn lại tự nhiên không dám đá động tới chuyện của nhiếp chính vương, quyền hành trong tay Lục Vi Tầm cuối cùng cũng đã có thể trở về trong tay Từ Tấn, trong triều còn lắm việc, Thừa tướng tốt nhất cũng không nên quan tâm làm gì.
Nửa tháng sau, Từ Tấn vẫn như cũ chậm rãi không truyền xuống xử lí như thế nào, quay đi quay lại đã đến đầu tháng ba, Trịnh An từ bên ngoài cung đi vào, nhìn thấy Hoàng đế đang thất thần ngắm con diều giấy treo trên tường, lão khom người thấp giọng bẩm, "Hoàng thượng, Việt Vương điện hạ thỉnh chỉ, một ngày là thầy, suốt đời là cha, thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép được vào thiên lao thăm nhiếp chính vương."
"Một ngày là thầy, suốt đời là cha." Từ Tấn lặng lẽ đọc lại một lần, "Nó còn có thể nói ra những lời tốt đẹp như vậy sao?"
Trịnh An không rõ Hoàng đế sao lại có thái độ thù địch như vậy, "Hoàng thượng, suy cho cùng thì Việt Vương cũng chỉ là đứa con nít mà thôi."
Từ Tấn liếc lão một cái, ánh nhìn kia khiến cho Trịnh An rợn cả tóc gáy, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng bớt giận, vậy thì để nô tài đi từ chối Việt Vương."
"Không cần, để cho nó đi đi." Từ Tấn nói, Trịnh An lên tiếng đáp lại muốn thoái lui.
"Khoan đã."
Từ Tấn bước lên một bước, vươn tay lướt nhẹ lên mắt diều sắc sảo, nhớ lại thuở thiếu thời khi ở học phủ từng được nghe qua thuyết tái sinh của diều hâu. Khi sống hết nửa đời, lông của nó, móng vuốt và mỏ đều sẽ bị lão hóa, nó rời bỏ cuộc sống hiểm nguy trong núi rừng, nhất định phải bay lên vách đá làm tổ, sau đó đem móng vuốt và mỏ của mình đập vỡ trên nham thạch, chờ đợi bộ phận mới dài ra, lại nhịn thêm đau đớn khi phải rút từng cọng lông trên mình, cả người đầy máu ở trong nham động chờ đợi thay một bộ lông mới, cuối cùng mới có thể dang rộng cánh tiếp tục bay lượn, sống thêm nửa đời còn lại.
Cũng không biết có phải vì bị tư tâm quấy phá hay không, Từ Tấn nhìn đáy mắt rực rỡ lấp lánh, có chút dịu dàng mơ hồ thoáng qua.
Y thở dài, hai tay buông thõng, "Để Việt Vương thay trẫm đi làm một chuyện đi."
Trịnh An khẽ chau mày, khom người tiến lên mấy bước, Từ Tấn cúi đầu bên tai lão thấp giọng phân phó mấy câu, Trịnh An tỏ vẻ kinh ngạc đôi chút, nhưng vẫn thỉnh chỉ làm theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT