Ryu vừa mới tắm xong lúc điện thoại reo. Và số của người dạo này gần như ngày nào cũng gọi hiện lên rõ ràng. Và vì theo kiểu sĩ diện của người cứng miệng mà khóe miệng lại đi nhếch lên, nên giọng nói được phát ra không khác gì tiếng quát mắng.
"Gọi làm cái quái gì vào đêm khuya vậy? Tao sắp ngủ rồi!"
[...]
Thế nhưng đầu bên kia vẫn im lặng. Chỉ thoáng nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười đùa mà nghe có vẻ như là thằng Sun đang ở giữa đàn người, tới nỗi phải lên tiếng gọi lần nữa.
"Sun! Mày có gọi lộn không vậy?". Kỳ này bắt đầu bực bội vì đối phương không chịu nói. Thế nên giọng nói trở nên cộc cằn, kiểu mà làm đầu bên kia bật cười.
[Vợ ơi... Dữ quá, dữ quá! Đừng dữ chứ, vợ à~~~! Hihi!]
"Hihi cha già mày. Mày say phải không?". Kỳ này Ryu hỏi bằng giọng gắt gỏng. Rõ ràng luôn! Nó cười giống như người say thuốc như vậy. Và điều đó làm cho người ở đầu bên kia nói bằng giọng rên rỉ.
[Hônggggg! Sanny không có saiiiii! Ai? Ai say? Không hề!]
"Mày uống bao nhiêu rồi vậy!"
[2 lít rượu và... ực... 2 ly... bia thôi mà.]
Ryu đưa tay lên vuốt tóc bực bội. Không hiểu được rằng thằng quỷ này mới năm nhất, học mới được 3 tháng, tại sao nó lại có bạn nhậu nhiều tới như vậy được chứ? Cả bạn cùng khóa, cả mấy anh khóa trên. Xem người yêu tao là cái gì vậy? Lần nào rảnh cũng lôi nó đi uống hết.
Khoan đã, tao gọi thằng Sun là gì đó?
Người lỡ suy nghĩ điều điên khùng liền chau mày rồi gắt giọng.
"Mày say rồi, về phòng đi.". Đây không phải lần đầu tiên nó gọi cho cậu lúc say. Thế nên Ryu đuổi nó về phòng như mọi lần khi mà càng say thì lại càng ghẹo gan. Thằng nhóc gì mà không biết nữa. Và mỗi lần khi cậu đuổi nó về, nó đều 'Ok ạ~~~! Chụt chụt! Mơ về em nhé!', giọng kéo dài một chút, chứ không phải...
[Hông về được. Ực... Choáng quá vợ ơi!]
"Thì ai bảo mày đi uống tới như vậy chứ. Không biết, nhanh chóng về phòng đi mày. Tao sắp ngủ rồi.". Ryu nói cho qua như muốn gạt bỏ phiền phức, mặc dù tảng thịt trong ngực nó đập là lạ, giống như là đang lo lắng sao sao ấy không biết. Nhưng bởi vì chưa từng chịu xuống nước với ai bao giờ nên mèo của Sunny đe dọa.
"Mày nhanh chóng kêu bạn mày chở về rồi ngủ chết ở trong phòng đi, Sun. Đừng để tao biết là mày say rồi ngủ như chó ở đâu đó rồi nói mớ tên tao, không thì mày biết chân tao đó!!!". Người đẹp dọa rồi cúp máy, sau đó ném điện thoại vào giữa giường, chau mày lại khi cảm thấy thằng Sun nó là lạ.
"Chết tiệt!". Kêu lên bực bội đó, nhưng lại cầm lấy điện thoại gọi vào số trước.
[Anh Ryu ơiiiii... Hông nổi nữa rồi...]
"Mày ở quán nào? Nói ngay cho tao trong vòng 2 giây. Nhanh lên!"
Khi người say vẫn còn tỉnh táo nói được tên quán, Ryu liền bước đùng đùng đi lấy chìa khóa xe rồi thẳng tiến đi đón người say.
Ôi! Tao bị điên cái gì vậy? Tại sao phải lo cho nó chứ!
****************************************
Tốn thời gian không lâu, Ryu đã đứng xoa thái dương nhìn người suýt nữa đã nằm ôm chậu hoa quán rượu bằng sắc mặt giống như muốn đá cái gì đó. Chắc rồi, nếu được đá người say, chắc cậu sẽ hạnh phúc nhiều hơn.
"Sun, dậy!". Người đẹp đưa tay tới khều vai người say thật mạnh, lên tiếng để cho Sun lim dim đôi mắt đỏ hoét nhìn trước khi mỉm cười híp mắt.
"Nàng tiên phải không nè?... Tới đón Sunny hả?... Không được đâu, vợ sắp tới đó... Tôi đi với nàng tiên không được.". Vừa nói vừa huơ ngón tay như người đã say hết mình làm cho người nghe càng gồng chặt nắm tay. Cảm xúc này không phải nổi nóng vì nó khen là nàng tiên hay là gọi vợ... Nhưng nếu định say xỉn thì mày không nên làm gánh nặng cho tao như vậy!
"Về!!!". Vì vậy, cậu nói nặng giọng, đi tới kéo tay nó qua ôm cổ. Và nó cũng chịu đứng dậy, mặc dù đi loạng choạng, suýt nữa làm cho Ryu té xuống theo đi chăng nữa.
"Ưm... Mùi này là mùi vợ... Không phải nàng tiên..."
"Ôi, nếu mày định giúp tao thì đi thẳng thẳng lên. Và đừng có vùi vào cổ tao được không? Thân như con trâu mà lại đi say xỉn nữa!". Ryu cắn răng. Mãi cho tới khi lôi nó lên xe, cho tới khi nói chuyện với người say để biết được người đón là ai, lúc đầu cũng định dẫn nó về phòng trọ, nhưng chợt nhớ ra rằng cậu không biết nó ở phòng nào, thế là cuối cùng đành phải dẫn nó về phòng của mình.
Và mãi cho tới khi lôi được thằng say xỉn lên ném vào giữa ghế salon thì Ryu đã thở gấp, mặt đỏ gắt bởi sự mệt mỏi.
"Nếu mày say như vậy nữa, tao sẽ không đi đón mày nữa!!". Ryu hét lên lớn tiếng, nhìn cái xác của Nam khôi khoa mà bây giờ áo sinh viên đã được cởi ra mấy nút, vừa nhăn nhúm, vừa nồng nặc mùi rượu, tóc tai rối bù giống như vừa cắn lộn với chó. Và có vẻ như giọng của cậu đã đánh thức nó, người mà lúc này đang cố gắng mở mắt ra.
"Vợ ơi... Vợ dữ quá, chụt chụt chụt!"
"Chụt kiếm cha già mày hay sao?". Miệng nói lớn tiếng, nhưng lại thở dài.
"Giờ tao lấy áo cho mày thay. Nằm đàng hoàng, đừng ói đó.". Nói xong liền đi vào phòng tìm áo thun. Nhưng trong khoảng thời gian không bao nhiêu giây để bước vào phòng và đi ra, người say đã có thể lăn xuống khỏi cái ghế salon êm ái để mà nằm phè phởn cởi hết nút áo ra ở trên sàn.
"Lên nằm trên ghế salon! Một hồi sốt đó!!!". Ryu chỉ biết tiến tới kéo, định đem cái người cao hơn một chút lên nằm lại vào chỗ cũ, nhưng nó cứ ư a một mực không chịu, ra vẻ định ôm chân bàn nhỏ trong phòng, tới nỗi người cố gắng giúp càng bực bội. Thề với chính mình rằng nếu nó say thì để cho nó nằm như ngủ chó luôn.
"Tao không thèm để ý mày nữa!"
*Mặp*
"Hey!!!". Nhưng trước khi ném áo vào mặt, đột nhiên người say nắm lấy tay kéo xuống làm cho cả thân va vào thằng Sun mà bản thân nó chắc cũng thấy nhói. Thế là đôi mắt đọng nước mở lên ngay vào lúc Ryu ngẩng mặt lên định mắng một cách bực bội. Và điều đó... làm cho gặp phải đôi mắt ngọt ngào bởi tác dụng của cồn.
"Anh Ryu...". Giọng hơi rên rỉ một chút vang lên làm cho người nghe định đẩy người ra, nếu không phải bởi vì...
"Muốn ôm... muốn hôn... muốn vùi... cả người luôn.". Nếu không phải bởi vì thằng say xỉn này nói hết sạch điều ở trong lòng. Hơn nữa cả 2 tay còn đặt lên mông của người nằm đè lên nữa, tới nỗi Ryu trợn to mắt, cố gắng kéo tay nó ra nhưng kẹt ở chỗ...
Người say lật thân người cậu nằm xuống sàn làm cho Ryu hết hồn, gò má bắt đầu lan màu đỏ một chút. Càng nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cậu một cách ẩn ý, hai tay sờ ở mông càng bóp bóp, nâng niu làm cho người được nhận nóng lên cả người từng chút một.
Trong khi đó, hình ảnh gò má đỏ ửng, đôi mắt đẫm nước giống như đang phân thân ra làm cho Sun mỉm cười rồi nói một cách thật lòng cực kỳ.
"Em muốn làm anh muốn chết rồi đây.". Nói xong liền vùi mặt vào cái cổ thơm tho, làm cho râu cạ vào làn da trắng trẻo tới nỗi Ryu nổi da gà, lắc đầu tránh, hơn nữa còn đẩy nhẹ vai của thằng Sun, nhíu mày lại như vừa không thích, vừa cảm thấy là lạ khi bộ phận bên dưới của cơ thể đang cọ xát vào nhau.
"Thơm, mềm... ah! Thiên đường...". Thằng Sun cứ lầm bầm liên tục, nhưng miệng vẫn cứ hôn đáo để, miệng lại còn liếm khắp cổ làm cho người được nhận dần dần mềm khắp cả người.
"Thôi mà mày. Tao không thích mùi rượu.". Miệng nói như vậy, hơn nữa còn vùng vẫy trốn tránh nhưng kẹt ở chỗ đã bị khóa chặt lại. Miệng ấm áp thì cứ hôn khắp nơi. Hai tay quờ quạng, vuốt cái kia, sờ cái này làm nhột hết cả người. Và Sun còn thò tay vào trong áo, vào trong quần lót làm cho người ở dưới thân... rên.
"Mày... a!... Đừng... Chỗ đó...". Ryu cúi xuống nhìn bản thân mình rồi thấy rằng thằng nhóc nghiệp chướng đang bao trùm lấy núm vú trong lớp áo của cậu. Bóp bóp, ve vãn giống như có vú đã mà xoa. Đầu có ngón tay khều mạnh mấy lần làm cho cậu vô thức ngước mặt lên một chút.
Để cho nó làm được không ta? Tao bị cụt hứng mấy đêm rồi. Tự làm cũng không cảm thấy thích như thằng Sun làm cho. Nhưng nếu nó không dừng lại thì sao...
Ryu chỉ biết hỏi chính mình trong lúc quấn quýt với người say. Cơ thể nó trở nên mềm dẻo, cậu thò tay vào bên dưới lớp áo sinh viên của Sun mà vuốt ve lại thân người nó. Nhưng đầu óc thì đang hỏi chính mình rằng cậu định thế nào với tình thế hiện giờ, mà nói thẳng luôn rằng cậu cũng muốn lắm rồi, nhưng không muốn bị đâm... chỉ muốn nó làm cho thôi.
"Anh Ryu... Anh Ryu... ưm... chụt...". Tiếng mút da thịt cậu vang lên khắp nơi cùng với tiếng rên trầm thấp làm cho người nghe cảm thấy thích.
Sau đó, Sun ngẩng mặt lên nhìn vào mắt rồi mỉm cười... Nụ cười làm cho Ryu cảm thấy rằng nếu mất đi cửa sau thì cũng kệ mẹ nó đi nếu nó mỉm cười với cậu như vậy và nói chuyện... kiểu như vậy.
"Em thích anh cực kỳ luôn đó."
Chính vì vậy, Ryu quyết định nói ra kiểu mà thần trí không hoàn toàn tỉnh táo...
"Mày làm đi Sun. Tao chịu rồi."
Không thử thì không biết! Có thể không đau đâu.
Ryu nói rồi nhắm nghiền mắt, gó má nóng hổi, muốn lấy dao cứa cổ chính mình khi cậu đang định bỏ đi sự nam tính, bước vào con đường không thể quay đầu trở lại nữa. Hơn nữa còn mở đường cho thằng nhóc nghiệp chướng này một cách tình nguyện nữa. Và điều đó làm cho người nghe mỉm cười tươi, tươi cực kỳ... rồi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm.
Sự tiếp xúc làm cho Ryu kéo cổ thằng Sun xuống, hơi há miệng một chút như mời gọi kiểu mà nóng hết cả phần cơ thể bên dưới. Muốn cho 2 bàn tay từng đưa cậu lên thiên đường lại dẫn dắt cậu tới cảm giác đó nữa.
Nụ hôn đáng lẽ nên sát sao, nóng bỏng, quấn quýt đầu lưỡi tới mức một mất một còn, chứ không phải... bất động.
Biểu hiện bất động làm cho Ryu lim dim mở mắt ra từ từ, không hiểu tại sao thằng khốn này lại dừng. Và khi vừa mở mắt ra thì thấy... người đang nhắm chặt mắt chỉ buông mình xuống để cho miệng áp vào miệng cậu mà thôi. Hơn nữa...
"Khò khò~~~!"
Nó ngủ! Thằng quỷ này ngủ rồi!!!
Và rồi để chứng minh suy nghĩ. Khi mà chỉ đẩy thằng Sun một chút, người lúc nãy còn quấn quýt đã lật người nằm bịch xuống bất tỉnh ở bên cạnh. Ngủ say kiểu mà người cụt hứng chỉ biết nằm sốc, hơi há hốc mồm một chút, không thể tin được rằng đây là cái chuyện quái gì!
"Sun!". Quay lại nhìn nó rồi gọi một cách không chắc chắn.
"..."
"Sun..."
"Khò... Phù..."
Biểu hiện đáp trả làm Ryu nhắm mắt lại 2 giây, hít một hơi thật sau rồi đứng dậy một cách nhanh chóng, cúi xuống lấy áo của bản thân mà cậu định đưa cho thằng đàn em thay. Và rồi quay lại nhìn nó...
"Thằng khốn Sun!!! Tao bỏ công chịu cho mày 'gặt' đít tao, nhưng mày lại ngủ vào mặt tao như vậy ấy hả? Đi chết đi, thằng chết tiệt!!! Thằng nghiệp chướng, thằng quần,... thằng... thằng... thằng...". Ryu lao thẳng vào cơ thể người say tới nỗi nó giật mình, nằm co người do bị đau, thần trí vẫn còn mơ màng. Sau đó, người giận tới đỏ mặt liền ném áo vào người, quay qua cầm lấy gối, cầm lấy tất cả món đồ ở gần ném vào người để cho cậu cụt hứng kiểu mà vừa đáng giận vừa mất mặt.
"Tao đã bỏ công chịu! Thằng nghiệp chướng! Đừng mong là sẽ được động vào tao nữa!!!". Giải tỏa cảm xúc với người không thể chống trả tới nỗi đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch hết cả lên, sau đó đi giậm gót chân vào trong phòng ngủ, kiểu mà không định ngoái nhìn một chút nào.
*Păng*
Cánh cửa phòng ngủ được đóng lại lớn tiếng. Cậu khóa phòng kỹ càng kiểu mà chắc chắn không chịu để cho cái người bên ngoài lén vào trong phòng, rồi buông người xuống giường một cách bực bội. Hai tay thì vò đầu thật mạnh. Thừa nhận rằng chưa từng mất tự tin như vậy bao giờ.
"Rồi cái đang dựng đứng, tao nên làm thế nào đây! Tao nên làm thế nào!!!". Ryu gầm thấp giọng, cúi xuống nhìn bộ phận đang trồi lên ở dưới quần rồi cắn răng, thò tay vào trong rồi nhắm mắt lại.
"Bao nhiêu đêm tao đã phải dùng tay bởi vì mày rồi... Bởi vì mày, Sun!... Ưm... Vì... mày..."
Kiểu mà nếu Sun tỉnh táo hơn như vậy một chút thôi, chắc sẽ nhận ra rằng đã bỏ lỡ thứ mà mình muốn có nhất một cách đáng tiếc. Và chắc chắn rằng người say vẫn là người say, bởi vì nó vẫn cứ say thảm hại ở bên ngoài. Còn người ở bên trong... vừa giận vừa hờn. Nhưng vẫn... rên gọi tên người mà bản thân giận thôi.
****************************************
"Haizzz, 3 ngày rồi, tao vẫn chưa nghĩ ra."
Việc Dear tới trường vào sáng sớm đã trở thành chuyện bình thường, kiểu mà bạn bè hỏi rằng mày nhận việc mở khóa tòa nhà làm nghề tay trái hay sao, tới nỗi phải ngồi uể oải ở cái bàn thường ngồi cùng 1, 2 món đồ ăn, không thì chơi game giết thời gian. Nhưng hôm nay hơi lạ một chút khi chú chó con đang đen mặt chăm chú vào nội dung trên internet với đề tài...
Nếu có người thứ ba bước vào cuộc sống lứa đôi.
Ok, người ta ngu mà. Không tự mình nghĩ ra được rằng phải làm thế nào đâu. Rồi đây, đây, đây, càng đọc càng không giúp được gì. Bởi vì phần lớn đôi nào, con trai họ cũng chịu 'chơi cùng' người thứ 3 hết. Càng là cô gái hay đeo bám thì lại càng dễ dàng ra đi. Nhưng mà xin lỗi nhé, tao là con trai có người yêu là con trai, biết đi đọc ở web nào để giải quyết vấn đề đây?
"Càng đọc tao lại càng bắt đầu dè chừng. Nếu anh Porsche để lọt hố cô quần lót thì sao?". Dear lầm bầm với chính mình một cách bực bội. Một số web thì kêu lấy lòng người yêu thật nhiều, để họ không phải 'lạc lối'.
Nhưng cỡ như tao thì lấy lòng cái gì chứ?
Và dáng vẻ chăm chú kiểu nghĩ không ra của chú chó con có vẻ đã làm vấp tầm mắt của một người cũng tới sớm... Oat.
Đàn anh vừa bước vào tòa nhà liền phải khựng lại khi thấy mặt đàn em mà cậu đã tránh mặt mấy tuần. Mặc dù muốn gặp, muốn tới trò chuyện, nhưng bởi vì biết rõ nằm lòng rằng em nó đã có người yêu, thế nên cố gắng né, như mong rằng nó sẽ giúp cho cảm thấy đỡ hơn một chút. Nhưng khi thấy em nó làm vẻ mặt căng thẳng, cái trái tim không biết điều nó lại sinh ra cảm giác... lo lắng.
Haizzz, mày đúng là ngu như bạn Dear nói mà, Oat.
"Dear... có bị làm sao không?"
"Hả? Hả? A! Anh Oat! Xin chào ạ. Lâu rồi không có gặp gì hết.". Và người mải mê với màn hình liền giật mình, ngẩng mặt lên ngay lập tức. Khi thấy là ai thì liền mỉm cười tươi, chào hỏi một cách vui mừng làm cho người được nhận nụ cười cảm thấy vui một cách không tả được.
Nhớ nụ cười ngây thơ, đôi mắt trong veo đã làm cho mình thấy an lòng như vậy thiệt mà.
"Ừm, một thời gian rồi... Đang làm gì đó?"
"Ơ... Không có gì ạ. Hehe!". Câu hỏi cùng biểu hiện hất đầu về phía điện thoại trong tay làm cho Dear lật úp nó xuống, đem nó đặt lên đùi một cách đáng ngờ trước khi mỉm cười khô khan.
"Anh Oat tới sớm nhỉ?". Lại còn đổi chủ đề một cách hoảng hoảng làm cho người lo lắng gật đầu rồi mỉm cười.
"Anh thường hay tới sớm sẵn rồi."
"Ủa? Rồi tại sao lại không gặp nhau gì hết vậy ạ? Em không gặp anh... ưm... 1, 2... 3 tuần rồi, phải không?". Dear giơ tay lên đếm ngón tay. Nhìn có vẻ nhẹ nhõm khi mà đề tài đã rời xa cái điện thoại trong tay. Và điều đó làm cho Oat suýt nữa đã thở dài.
"Từ lúc thi giữa kỳ xong."
"Ờ, ờ, nó đó anh. Em không thấy anh gì hết. Hay là chúng ta không có học cùng một tòa nhà? Nhưng lúc trước em gặp anh thường xuyên hơn vậy mà.". Dear nói rồi hơi nghiêng mặt một chút như không dám chắc cho lắm. Nói thật nhé, không có nhớ tới anh Oat gì hết mãi cho tới khi anh ấy đi tới đó. Và dáng vẻ như vậy, có vụ người nhìn không biết hay sao? Thế là chỉ biết gượng cười.
"Tại anh có giờ học ở tòa nhà khác. Rồi đang làm gì vậy? Thấy vẻ mặt căng thẳng.". Oat nói rồi đặt sách học lên bàn và Dear vừa dọn đồ đạc vừa trả lời.
"Đợi thằng Sun với thằng Shin-chan ạ. Nhưng tụi nó vẫn chưa dậy đâu... Anh Oat ngồi đi.". Chú chó con nói một cách tốt bụng khi thấy đàn anh đứng cao quá đầu. Không có ý định cho bất kỳ hy vọng gì hết, nhưng đối với người thầm thích thì đó cũng đã đủ làm cho ý định ban đầu vỡ nát, rồi buông người xuống ngồi theo lời mời.
"Ăn sáng không? Anh đãi cho."
"Thật không! Định đãi em hả?... Ơ... mà thôi đi thì hơn. Em ăn sáng rồi, bây giờ không làm anh phá sản không đủ vui đâu.". Nói rồi cười với chính mình làm cho khuôn mặt trắng trẻo lại càng ưa nhìn, tới nỗi người nhìn để lọt ra nụ cười theo. Và điều đó càng làm cho Oat cố gắng bắt chuyện như muốn thấy nụ cười ngây thơ và đôi mắt trong veo này lâu hơn một chút.
"Rồi tại sao lại tới sớm? Gần giờ học hẳn tới cũng được mà."
"À, tại anh ở cùng phải đi làm từ sáng sớm đó, anh Oat. Thế nên em quá giang xe anh ấy đi cùng luôn. Không đúng, bị ép đi cùng thì đúng hơn. Anh ấy nói rằng không sợ gió đánh vào tóc tới nỗi hết đẹp trai khi ngồi xe ôm hay sao. Vì vẻ đẹp trai, em chịu tới sớm cũng được.". Dear nói theo như những gì mình nghĩ, hơn nữa miệng càng lúc càng cười tươi hơn khi nhớ tới người chở đã tới trước tòa nhà. Nhưng đối với người nghe... khuôn mặt mỉm cười liền tắt đi ngay lập tức.
Chỉ nhìn thôi Oat còn cảm thấy được rằng người mà Dear nhắc tới mang lại cảm giác đặc biệt hơn người khác. Hơn nữa gò má trắng trẻo còn đỏ lên rồi còn đưa tay lên gãi gò má giống như mắc cỡ nữa.
Nếu mắc cỡ với cậu như vậy, chắc cậu sẽ thấy hạnh phúc. Nhưng bởi vì mắc cỡ với người khác, thế nên Oat chỉ có thể quay mặt sang hướng khác.
"...Ra là như vậy."
Chú chó con đang lảm nhảm liền im lặng đi. Cảm thấy anh Oat có vẻ căng thẳng hơn lúc nãy sao sao ấy không biết. Nhưng theo kiểu người ngây thơ, không biết gì, dẫn tới tự suy diễn rằng chắc bản thân đã nói hơi nhiều. Giọng nói đã lặng đi, nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn người bên cạnh một chút.
Ờ, anh Oat lớn hơn mấy năm, mặt mũi đẹp trai nữa, chắc chắn phải có ai đó thôi. Anh ấy đã từng gặp chuyện như vậy bao giờ chưa ta?
"Anh Oat, anh Oat!"
"Sao?". Chủ nhân cái tên đáp lời ngay lập tức. Hơn nữa còn quay qua nhìn một cách thắc mắc, điều chỉnh sắc mặt cho tốt hơn một chút, làm cho Dear vui mừng hơn một xíu.
"Em hỏi anh cái chút."
"Nếu anh trả lời được nhé.". Người nghe lưỡng lự một chút, liếc nhìn điện thoại trên đùi rồi hít một hơi thật sâu.
"Anh Oat, giả sử nhé, chỉ giả sử thôi... Chuyện là... nếu anh có người yêu mà tụi anh rất là yêu nhau, rồi một ngày đẹp trời, người yêu cũ của người yêu anh quay lại tuyên bố rằng sẽ giành lấy người yêu anh cho bằng được... Anh sẽ làm thế nào vậy?... Hey, hey, không phải chuyện của em nhé. Tại... ơ... tại bạn... Đúng rồi, đúng rồi, bạn em nhờ hỏi.". Dear cúi mặt cúi mũi nói cho hết, kiểu mà 2 bên gò má đỏ ửng, thể hiện ra sự đáng ngờ cho thấy luôn rằng không phải bạn bè gì hết. Đây hoàn toàn... là vấn đề của bản thân.
Thế nhưng, Dear không hề biết rằng đàn anh to con đã lặng đi từ lúc... người yêu mà tụi anh rất là yêu nhau... Hơn nữa 2 tay được đặt trên bàn lại vô tình gồng chặt, kiềm nén cảm giác thất vọng sao cho sâu nhất có thể.
"Tại sao lại hỏi anh? Không hỏi bạn Dear đi."
"Ôi, cái tụi miệng thối đó ấy ạ? Thôi, thằng Sun thì điên, thằng Shin thì gian xảo. Lỡ mà hỏi tụi nó thì tụi chọc e... ới... chọc bạn em chết luôn. Không hỏi được. Hỏi anh Oat là đúng rồi, hehe!". Hơn nữa còn cười khô khan, làm cho người không muốn liên quan với tình yêu của người trước mặt muốn gạt bỏ đi... nhưng lại không nỡ làm.
Không nỡ làm khi đôi mắt trong veo đó nhìn tới giống như đầy hy vọng.
"Có căng thẳng lắm không?"
"Căng thẳng! Hey, không, không, không có căng thẳng. Chỉ căng thẳng thay bạn.". Tới nỗi giật bắn mình, ngẩng mặt lên nhìn đàn anh đẹp trai đang nói giống như đã biết hay sao ấy, làm cho Oat chỉ quay qua hướng khác rồi nói một cách đơn giản.
"Nếu người ở giữa không chịu đáp lại thì không có ích gì đâu, dù cho người yêu cũ đó nói thế nào đi chăng nữa."
"Nhưng nếu người yêu cũ nó bám dai tới mức muốn đấm thì sao anh?". Dear thốt lên hỏi ngay lập tức, hơn nữa còn ngước mặt tới một cách hứng thú. Và điều đó làm cho Oat quay qua nhìn vào mắt.
"Vậy người ở giữa có đáp lại hay không?"
"Không!...". Dear kêu lớn, nhưng rồi điều mà mình đọc thấy ở trên mạnh lại làm cho giọng nói tiếp sau đó yếu đi tới mức đáng sửng sốt.
"...Em không biết."
"Anh cũng không biết. Nhưng đối với anh, anh nghĩ nó phụ thuộc vào người ở giữa. Dù sao thì Dear hãy hỏi người ở giữa cho rõ ràng rằng người đó nghĩ thế nào và sẽ giải quyết thế nào...". Oat nói rồi đứng dậy, gom hết sách vở vào trong 1 tay. Đôi mắt sắc cạnh nhìn một phần khuôn mặt trắng trẻo đang rơi vào suy nghĩ của chính mình. Nhưng trước khi đi khỏi chỗ này như không muốn nhận biết chuyện làm cho trái tim ngột ngạt hơn như vậy nữa, cậu đã lỡ... thật sự đã lỡ.
"Nhưng nếu anh là người yêu Dear, anh sẽ không làm cho Dear căng thẳng như vậy... Anh đi nhé."
Nói xong, Oat liền bước dài biến mất vào trong tòa nhà, để lại người nghe chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn như không hiểu được. Đầu óc như chưa ổn định để nhận biết lúc nãy anh Oat nói gì, chỉ biết rằng đôi mắt mà anh Oat nhìn cậu nó là lạ... Lạ tới mức phải chau mày vào nhau.
"Anh Oat nói giống như... thích tao... Não mày chắc bị lật người rồi Dear!". Nhưng suy nghĩ chỉ vừa mới lọt ra, Dear đã lắc đầu. Anh Oat ấy hả? Cựu trưởng nhóm giáo dục siêu đẹp trai của các cô gái trong cả khoa mà đi thích thằng chó con giống đực như cậu ấy hả?... Đem cái đầu của thằng Sun ra để đảm bảo, không bao giờ!
Suy nghĩ của người mà nếu bạn bè nghe thấy chắc sẽ la lối om sòm. Thì đem đầu nó ra đảm bảo... thì chắc thằng Sun đã chết mấy lần rồi.
Sau đó, Dear quay lại chìm đắm vào suy nghĩ của mình. Và điều mà anh Oat gửi lại... mọi thứ phụ thuộc vào người ở giữa.
"Không phải tao không tin tưởng anh Porsche, nhưng tao sợ anh Porsche... lỡ.". Cậu thật sự không biết rằng người phụ nữ như cô Pattie làm được những gì, khi mà cậu thừa nhận rằng mình vẫn còn nhỏ, vẫn chưa kịp được mưu mẹo của người phụ nữ lớn tuổi hơn như vậy. Còn chưa tính rằng 2 người họ... đã từng với nhau rồi.
"Không, không, không! Tao sẽ chỉ tin một mình anh Porsche thôi. Tao phải tìm cách làm cho cô Pattie dừng lại cho bằng được!"
Suy nghĩ của người vùi mặt xuống bàn như kiệt sức, kiểu mà không ngờ rằng kiếp này sẽ phải u sầu vì phụ nữ... hơn nữa người phụ nữ đó còn định giành người yêu của mình nữa.
****************************************
Mặc dù đã khuya lâu rồi, nhưng Dear vẫn chưa nghĩ ra. Cậu nhóc ngồi khoanh chân ở trên giường trong phòng anh Porsche, chau lông mày, 2 tay khoanh lại, nghiêng người qua trái rồi qua phải như đang cân nhắc có nên hỏi anh Porsche rằng dạo này có gặp người phụ nữ đó hay không.
"Aaaaaaa! Tại sao tao phải suy nghĩ chuyện khó khăn như vậy chứ!". Cuối cùng chỉ biết lao người xuống nằm lên giường, đem đầu đập vào gối mấy cái.
"Đừng mà, đừng ngớ ngẩn... Nhưng không hỏi thì có thể làm người ngu đó mày... Nhưng anh Porsche nói không có mà.". Vừa nghĩ vừa cầm cái gối lớn tới ôm, lăn qua lăn lại ở trên giường. Trong não nó đánh nhau loạn xạ tới nỗi suýt nữa đã quặn vào nhau rồi. Vùi đầu vào gối, lắc đầu qua lại tới nỗi tóc rồi hết cả lên, trong khi... tiếng tin nhắn vang lên.
"Hửm?". Tiếng như vậy không phải máy của cậu, vậy có nghĩa là...
Dear bắn người dậy ngay lập tức, liếc nhìn về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng nước từ vòi sen, thế là nhanh chóng bò tới phần giường bên kia, cầm điện thoại anh Porsch lên xem, liếc nhìn về phía phòng tắm lần nữa rồi chạm nhè nhẹ.
Số lạ.
Số được hiện lên không có được lưu trong máy, nhưng bởi vì tuyến nhiều chuyện cộng với tuyến ghen nó phát tác, người chưa từng xâm phạm chuyên của anh Porsche liền bấm mật mã vào máy kiểu mà tay nhanh hơn não (Sao tôi biết được mật mã ấy hả? Anh Porsche yêu muốn chết, chỉ xin là cho liền), mắt nhìn chăm chú trước khi đôi mắt to to càng trợn to hơn cả trứng ngỗng.
Khốn kiếppppp!
Dear kêu lớn trong lòng khi tin nhắn ngắn gọn xuất hiện trước mặt.
...Ngủ ngon nhé, anh Porsche. Từ người mà anh nói là em gái <3...
Em gái gì mà bỏ cái trái tim to như con trâu vào như vậy chứ!
Mặc dù bị chửi là ngu mấy lần, nhưng Dear vẫn biết đối phương là ai tới nỗi mím chặt môi. Não bộ làm việc nặng nghĩ xem cậu nên làm thế nào. Đặt nó vào chỗ cũ làm như không hay không biết được không? Nhưng một mặt khác lại nghĩ rằng tin nhắn đã được đọc như vậy, dù thế nào anh Porsche cũng sẽ biết.
"Làm sao đây ta? Làm sao đây?"
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại càng hối thúc biểu hiện hoảng hốt của người đang run tay cầm điện thoại. Và trước khi nghĩ ra cái gì, 2 tay đã nhấn lia lịa xóa toàn bộ tin nhắn một cách nhanh chóng. Quan trọng là... chặn số. Nhanh chóng nhào tới đặt điện thoại vào chỗ cũ rồi ào về nằm vào giữa giường.
*Krét*
An toàn!
"Làm gì đó? Ngứa răng nên cắn vào gối anh?". Anh Porsche bước ra khỏi phòng tắm hỏi một cách buồn cười khi thấy cậu ôm cái gối lúc trước thật chặt, vùi mặt vào như không dám nhìn mắt đối phương, trái tim đập đùng đùng, ầm ầm như bản thân vừa mới gây ra tội lỗi to lớn.
Cuộc đời nào tao chưa từng có ý định làm như vậy bao giờ. Huhuhu, tay nó đi trước bộ não mà!
"Rồi hôm nay không chơi game hay sao?"
"Kh... Không, không. Dear buồn ngủ rồi. *Ngáp*. Buồn ngủ ơi là buồn ngủ.". Nói rồi nhanh chóng bò qua nằm đàng hoàng, vùi mặt vào bên dưới cái mền, nhắm nghiền mắt và quay lưng lại, làm cho người nghe chau mày, nhưng vẫn chịu đi tới mở đèn rồi chui người vào dưới cùng một cái mền, nhích tới gần sát cho tới khi 2 tay đem cái eo nhỏ vào ôm.
"Tim đập mạnh quá vậy?"
"Th... Thì anh Porsche ôm Dear". Ôi, tim tao đập mạnh bởi vì tao xóa tin nhắn của anh ấy đó!
Câu trả lời có vẻ làm cho người nghe hài lòng bởi vì cậu nhích tới thơm má một cái thật đã.
"Anh ôm như vậy mỗi đêm mà."
"Rồi sao? Trái tim mà ép buộc nó đập nhanh hay đập chậm được hay sao?". Giọng giận dỗi của nhóc nhỏ vang lên từ bên dưới cái mền, làm cho người nghe mỉm cười tươi trước kéo cái vai nhỏ thật nhẹ.
"Quay qua chút đi."
"Không!"
"Đi mà, bé ngoan của anh. Quay qua nhanh lên.". Lời cầu xin làm cho người sợ cậu bắt quả tang muốn đem mền trùm lên nhiều hơn trước. Nhưng cuối cùng cũng chịu quay qua một cách nửa sợ nửa không, tưởng rằng đối phương bắt gặp sự đáng ngờ.
*Thơm má*
"Phải như vậy mới ngủ ngon được.". Anh Porsche mỉm cười sáng mắt kiểu mà tắt đèn rồi mà vẫn thấy trước khi kéo cậu vào nằm đàng hoàng rồi nhắm mắt lại.
"Ngủ ngon nhé Dear."
"Ng... Ngủ ngon ạ, anh Porsche.". Thêm câu cầu chúc mà có vẻ như càng làm người đổ mồ hôi hột càng run rẩy, nhắm nghiền mắt, sợ anh Porsche bắt được. Nhưng khi thấy người to con ôm bất động thì cậu bắt đầu thư giãn hơn một cách nhẹ nhõm rồi an ủi chính mình rằng...
Tao không có sai nhé. Tao có quyền với tư cách là người yêu, có thể cho phép anh Porsche liên lạc với ai hay không.
Khi an ủi chính mình như vậy thì trong lòng thấy thư thả đi một chút, mà Dear không hề biết rằng bản thân... có vẻ như cũng có một chút gen của chế Dream.
------------ End Chap 42 ------------