"Tôi nghe tin rằng có người không tôn trọng anh chị khóa trên. Tôi nghĩ rằng tôi đã nói với các bạn rồi. Ở đây!!... Dù cho bạn giàu có hay là tài giỏi cỡ nào, các bạn tới sau, các bạn là đàn em và chúng tôi là đàn anh, đàn chị. Nhưng vẫn có một số người nghe không hiểu tiếng người!!!"

Cả phòng họp cổ động chỉ biết ngồi thẳng lưng im lặng giữa bầu không khí áp lực mà các đàn anh đang tạo nên. Đôi mắt ai nấy đều chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước để nhìn đàn anh áo đen không cần nhờ vào dụng cụ giúp đỡ, chỉ tiếng quát thôi đã vang vọng xuyên thấu vào tai mọi người.

Và không cần phải để cho anh ấy giải thích gì thêm thì cũng đủ hiểu rõ rằng đang nói về chuyện gì... Đàn em gây chuyện giữa sân khấu dự thi hôm qua.

Dear chỉ biết gồng chặt nắm tay, muốn liếc mắt nhìn về phía đứa bạn đang ngồi ngay hàng phía sau. Nhưng biết rằng bây giờ ngay cả thở còn khó khăn khi gặp phải ánh mắt của các đàn anh mà hôm nay đều đồng lòng nhìn chằm chằm. Trong khi một anh khóa trên đang nói, cách đó không xa, anh Oat đang đứng khoanh tay im lặng. Nhưng nhìn từ dáng vẻ thì Dear có thể nói luôn rằng... đáng sợ.

"Các bạn nghĩ mình là ai!!!"

"..."

"Tôi hỏi các bạn là ai!!!". Một dàn đàn em chỉ có thể giật nảy mình với tiếng quát. Dear lén nhìn thấy bạn nữ ngồi phía trước run rẩy nữa. Tiếng trả lời kiểu lầm bầm của mỗi người vang lên tới nỗi không nghe rõ được là đang nói cái gì.

"Tôi hỏi như vậy thôi mà các bạn còn không biết. Vậy có cần tôi nói rằng bạn của các bạn đã làm gì hôm qua hay không!!!". Kỳ này tiếng quát càng tăng decibel hơn nữa cùng với sắc mặt đáng sợ của người được xem là chiến hữu của trưởng nhóm giáo dục.

Vào lúc đó, anh Oat liền bước lên phía trước, mặt mũi hung tợn kiểu lầm lì rồi quét mắt nhìn khắp phòng họp cổ động làm cho ai nấy đều lạnh sống lưng. Và đôi mắt đó đã dừng lại ở chỗ Dear một nhịp.

...Em năn nỉ...

Dear không biết rằng anh Oat định làm gì đâu. Cậu chỉ lo lắng cho đứa bạn ngồi sau lưng, chỉ biết cử động miệng, mong rằng anh ấy sẽ thông cảm. Nhưng cậu có thể thề rằng thấy anh Oat lắc đầu một chốc rồi quay qua nhìn hướng khác.

"Năm 2!!!!"

*Hực*!

Giọng người đầu tiên đã lớn rồi, giọng anh Oat còn lớn hơn làm cho cả phòng giật hết cả mình. Tiếng đáp lại của năm 2 liền vang lên.

"Tất cả bước hết lên sân khấu!!!". Chỉ việc anh Oat quát lên lần nữa, dàn năm 2 liền hối hả lên sân khấu một cách nhanh chóng, đứng 3 hàng thẳng phía trước dàn năm nhất mà lúc này chỉ có thể làm vẻ mặt căng thẳng.

"Tôi sẽ không phạt đàn em về việc đã xảy ra hôm qua! Nhưng tôi sẽ phạt các bạn vì đã dạy dỗ đàn em không tốt..."

Ngay khi anh Oat nói xong, dàn năm nhất liền lên tiếng nói chuyện với nhau rầm rộ lên vang khắp cả phòng. Không ngờ rằng chuyện sẽ trở nên như vậy. Bởi vì thay vì phạt chính bọn họ, nhưng lại đi trách đám năm 2. Và điều đó làm cho anh trưởng nhóm giáo dục quét mắt nhìn gay gắt.

"Tôi kêu các bạn nói hả!!!"

"..."

Cả phòng lại rơi vào im lặng lần nữa, làm cho anh Oat quay qua nhìn đám năm 2.

"Khóa của các bạn có tất cả bao nhiêu người!"

"956 người ạ.". Tiếng đáp lại vang lên đồng thanh.

"Các bạn có tận 956 người, nhưng các bạn lại không thể nào dạy các em ấy kính trọng anh chị khóa trên được hả?". Anh Oat ngắt quãng một chút trước khi nói với giọng vang vọng.

"Khi mà các bạn không làm được, tôi sẽ phạt các bạn. Nhảy cóc 956 lần! Thi hành!". Dứt câu lệnh phạt, dàn năm 2 nhìn mặt nhau lúng túng trước khi đưa tay lên ôm cổ và lên tiếng đáp lại.

"1, 2, 3,..."

"Không đều!!! Làm lại!!!". Chỉ mới bắt đầu không bao nhiêu lần, Oat đã hét vang làm cho năm 2 đứng dậy lại và bắt đầu lại lần nữa.

Chắc chết quá! Mấy anh chị ấy không liên quan gì hết!

Dear kêu la trong lòng, gồng chặt nắm tay, thừa nhận rằng bây giờ giận anh Oat lắm. Nhưng cậu không làm gì được... Không đúng... Cậu không biết nên làm gì thì đúng hơn.

*Vụt*

"Xin phép ạ!!!"

Thằng Shin-chan!

Dù Dear không quay lại nhìn, nhưng cậu nhớ nằm lòng giọng của đứa bạn. Khi tiếng xin phép vang vọng khắp phòng hội trường, làm cho tất cả anh chị khóa trên quay qua nhìn người gây chuyện ngày hôm qua.

"Tôi không cho phép, ngồi xuống!"

"Không! Em tên là Chananon, là người gây chuyện ngày hôm qua.". Ngay khi anh Oat kêu ngồi, thằng Shin-chan liền trả lời lại cũng ngay lập tức, làm cho trưởng nhóm giáo dục ra hiệu cho năm 2 dừng lại rồi quay qua đối mặt với đàn em mà ngay cả lúc này cũng không hề thể hiện ra rằng đang sợ sệt hay hãi hùng gì.

"Là cậu... sao?". Hỏi mặc dù đã biết trong lòng rồi. Và điều đó làm cho Shin nói với giọng trầm tĩnh.

"Vâng, em chính là người vô lễ với tất cả anh chị khóa trên. Không liên quan gì tới việc các anh chị năm 2 dạy dỗ em không tốt. Bản chất của em là như vậy sẵn rồi."

Shin-channnn! Tao cầu xin đó. Mày nổi tính nghệ sĩ với tao nhưng mày đừng nổi cái tính nghệ sĩ với anh ấy được không vậy!

Dear chỉ biết hét vang trong lòng với cái người nói rằng bản chất là như vậy sẵn rồi, quyết định quay lại nhìn nó và thấy rằng nó vẫn đang nhìn chằm chằm anh Oat kiểu không rời mắt đi đâu. Và nó nói tiếp.

"Nếu anh đủ công bằng thì anh phải phạt em. Chứ không phải cho người không có tội chịu tội thay như vậy.". Giống như sự tuyên chiến giữa thằng Shin-chan và đàn anh, làm cho Dear lại càng sợ thay. Sợ rằng nó sẽ gặp phải những chuyện gì. Nhưng dù cho suy nghĩ như vậy, cậu lại thấu hiểu. Thằng Shin nói như vậy bởi vì muốn cho anh ấy chuyển hướng sang một mình nó.

"Chết tiệt, mày định nhận lỗi một mình ấy hả!". Và cũng giống cậu, cậu nghe thấy thằng Sun thốt lên bên cạnh.

"Vậy cậu muốn tôi làm thế nào?"

"Em sẽ là người nhảy cóc cho.". Anh Oat lặng đi một chút trước khi dang tay ra sau lưng.

"Cậu có thấy rằng năm 2 trên đây có hơn trăm người không? Tôi ước lượng đơn giản rằng 100 người nhảy cóc 95600 lần với một mình cậu chỉ 956 lần..."

"Vậy em sẽ tự mình nhảy cóc tất thảy 95600 lần cho."

Ngay cả anh Oat cũng câm lặng với người em khóa dưới vì đã nói một cách không e sợ. Không hề có ngay cả ánh mắt dao động. Và Shin bắt đầu nhảy cóc mà không thèm quan tâm rằng đàn anh có cho phép hay không. Tiếng đếm của nó vang vọng khắp phòng hội trường làm cho người làm bạn gồng chặt nắm tay.

*Vụt*

"Xin phép ạ!!!"

Dear và Sun giơ tay gần như cùng một lúc, hét lên xin phép rồi quay qua nhìn mặt nhau. Và Sun là người mở miệng trước.

"Em xin phép chịu phạt cùng với Chananon ạ."

"Các cậu không liên quan.". Anh Oat nói với giọng vững chắc, nhưng Dear nói tiếp lời Sun ngay lập tức.

"Liên quan ạ! Tụi em là bạn của Chananon, tụi em sai vì đã không ngăn nó lại chuyện hôm qua.". Giọng điệu kiên định, không sợ sẽ phải chịu phạt làm cho Oat nhìn 2 em khóa dưới trong im lặng. Đặc biệt là Dear lúc này đang có sắc mặt kiên quyết tới nỗi suýt nữa đã bật cười, nhưng... phải ra vẻ trước đã.

Bởi vì chuyện phải kiểm soát không phải chỉ có 2 đứa nhóc này.

*Vụt*

"Xin phép ạ/ Xin phép ạ/...". Bởi vì nhiều em khóa dưới đang giơ tay lên theo.

"Xin phép chịu phạt với ạ. Em là người yêu cầu Chananon dự thi ạ."

"Xin phép ạ, em là người đề xuất tên Chananon đi dự thi ạ. Em cũng có lỗi."

"Xin phép ạ."

Biết bao nhiêu tiếng hét lên xin phép cùng với những tiếng nhiễu loạn xin chịu phạt chung, làm cho Oat vẫn cứ im lặng khi nghe tất cả em khóa dưới hét lên.

"Bởi vì tụi em là bạn, tụi em đều sai như nhau!!!"

Nói xong, tất cả mọi người bắt đầu phạt chính mình theo Dear và Sun đã bắt đầu trước đó rồi, trong khi dàn đàn anh giáo dục vẫn đợi tín hiệu từ trưởng nhóm giáo dục đang nhìn với ánh mắt không xao động.

"Không đều, bắt đầu lại!!!". Đột nhiên, Oat lại hét lên làm cho mọi âm thanh đếm một cách không đều lặng đi. Tất cả quay qua nhìn đàn anh giáo dục đang dừng lại trước mặt mọi người và rồi hét lên.

"Nhảy cóc 50 lần, thi hành!!!". Số lần bị giảm đi gấp nhiều lần làm cho mọi người chỉ biết quay qua nhìn mặt nhau.

"Thi hành!". Một lần nữa câu lệnh của đàn anh làm cho mọi người ôm cổ nhau rồi bắt đầu hình phạt của họ. Trong khi đó, Oat quét mắt nhìn khắp trước khi đi dẫn trước dàn đàn anh giáo dục có đủ mọi màu áo xuống khỏi sân khấu mà không hề quay lưng lại, làm cho đàn em cảm nhận được điều mà tất cả đàn anh muốn trao cho.

Sự đoàn kết trong một khóa với nhau, sự nhất thống trong một khóa gần nghìn người với nhau.

Điểm cuốn hút mà ai không vào họp cổ động chắc sẽ không bao giờ được cảm nhận...



*****************************************

"Mày là đồ điên, Shin-chan! Mày là đồ điên!!!"

Sau khi buổi họp cổ động của ngày hôm nay kết thúc, thằng Sun là người đầu tiên kéo cổ áo đứa bạn lung lay thật mạnh, làm cho thằng con lai chỉ chau mày một chút, không quan tâm rằng đầu của nó đang lắc lư theo lực lay mạnh.

"Tao điên chỗ nào?"

"Điên mọi chỗ luôn đó, thằng chết tiệt. Mày điên thỏa mãn tao lắm!"

Hả?

Dear đang khoanh tay gật đầu, giúp khẳng định rằng đứa bạn điên tới cỡ nào liền phải khựng lại, quay qua nhìn thằng bạn thân lúc nãy còn chửi thằng Shin-chan là điên, nhưng bây giờ nó đang mỉm cười tươi, 2 tay xiết chặt cổ áo đã chỉnh áo lại cho nề nếp. Có vụ vỗ vai thật mạnh nữa.

"Mày chửi thằng cha trưởng nhóm giáo dục làm thỏa mãn tao lắm. 'Nếu anh có đủ công bằng...', sao mày nghĩ ra được vậy? Tao nể..."

*Pặc*

"Mày mới là điên, lạc đề rồi! Mày nữa đó, Shin-chan. Mày làm cho tao hết cả hồn.". Dear chịu không nổi nên phải vỗ đầu thằng Nam khôi khoa vừa mới được nhận danh hiệu hôm qua 1 cái, rồi quay qua làm vẻ mặt như muốn ăn cái đầu đứa bạn, người nói rằng sẽ tự mình nhảy cóc 95600 lần.

"Thì tao không ngờ rằng anh ta sẽ xử mấy anh chị năm 2."

"Khoan đã... Mày nói như vậy có nghĩ là mày đã chuẩn bị chịu phạt vì đã gây chuyện hôm qua rồi?". Dear khựng lại, quay ngoắt qua nhìn vào mắt đứa bạn. Khi mà nó nói như vậy giống như nó biết rằng dù sao cũng sẽ bị, nhưng không ngờ rằng chuyện lại lây sang năm 2 bị phạt, nên phải ra vẻ ngầu nói rằng sẽ nhảy cóc hơn chín chục nghìn cái đó.

"Nếu mày có não, mày phải nghĩ ra được rằng chuyện hôm qua, anh ta sẽ không để tao yên đâu.". Thằng Shin-chan nói với dáng vẻ thoải mái, 2 tay bỏ vào túi giống như lúc nó đang trả lời câu hỏi hồi hôm qua y chang luôn.

"Ờ, hôm qua tại sao mày lại làm như vậy? Tao vẫn chưa tra hỏi mày luôn đó.". Khi Sun có cơ hội thì liền hỏi nó luôn. Bởi vì hôm qua sau khi thằng Shin-chan bỏ đi mất tích, cậu vẫn phải tiếp tục dự thi. Mãi cho tới khi tan, mãi cho tới khi mọi chuyện xong xuôi, gọi điện cho nó lần nữa thì thằng trùm nghệ sĩ đã tắt máy trốn rồi.

Câu hỏi làm cho người nghe quay qua làm vẻ mặt gian manh.

"Thì mày muốn trở thành Nam khôi khoa, thế nên tao thương tình cho.". Nói xong, thằng Shin-chan nhướng mày một cái, làm cho người nghe lặng đi một chút trước khi cười lớn tiếng.

"Vậy là tao phải cảm ơn mày vì đã hy sinh cho tao nhỉ, thằng con lai nửa thần nửa tiên.". Sun nói một cách hài hước, không hề có thái độ giận dữ chút nào khi mà đứa bạn nói giống như đem danh hiệu nhường cho mình. Khác với Dear đang đưa tay xoa thái dương.

"Đôi khi tao thắc mắc rằng tại sao tao có thể chịu đựng quen tụi mày được."

"Đúng vậy, tao cũng thắc mắc rằng người tầm thương như mày sao có thể quen với đứa con lai thần như tao và thằng đại thần hoàn toàn như thằng Sun được."

Thằng Shin-chan chết tiệt!!!

Nghĩ tới đó, Dear liền nâng chân lên chạy đuổi đá thằng con lai, người nói rằng người mặt mũi tầm thường như cậu, sao có thể có cơ hội quen với tụi đẹp trai như thiên đường cho hạ phàm xuống được. Dáng vẻ làm thằng Sun bật cười lớn với 2 đứa bạn đang đuổi đá nhau.

"Dear, nếu mày định đá tao thì đi kéo chân ra cho dài hơn như vậy trước đi.". Chưa kịp đá trúng thằng Shin-chan nữa, đã bị nó nắm lấy cổ, có vụ kéo đầu cậu vùi vào nách rồi đưa tay lên vò đầu thật mạnh.

"Shin chết tiệt, buông đầu tao ra, tao giữ kỹ!"

"Giữ thân tiếc mình nữa chứ.". Thằng Shin-chan nói với giọng chọc điên trước khi chịu buôn người thở hồng hộc, mặt đỏ gắt ra. Và giây tiếp theo, nó đã có thể bỏ tay vào túi với dáng vẻ công tử của nó rồi đổi chủ đề ngay tức khắc.

"Rồi mày về bằng cách nào?"

"Cho thằng Sun lái xe máy chở về căn hộ, không đi với mày đâu."

"Không cần phải giận dỗi tao. Và tao cũng chỉ hỏi vậy thôi, không có nói câu nào rằng sẽ chở mày về."

Đồ... Đồ... Ôi! Tao không biết nên chửi sao luôn!

Dear chỉ biết cắn răng. Cực kỳ hờn 2 cái con đang đập tay với nhau. Chuyện nào tụi nó chọc cậu được thì nó đúng là đoàn kết thiệt mà. Chọc người lùn lùn như tao hạnh phúc lắm nhỉ?

"Sun, về!!!". Nói xong liền đi hất mông mà không thèm quan tâm rằng tụi nó sẽ chửi cậu là lẳng lơ. Ờ, từ lúc chuyển tới ở với anh Porsche, cậu đã lẳng lơ lên từng ngày rồi. Chỉ việc hờn tụi nó, đi hất mông chắc không làm cho đẳng cấp lẳng lơ tăng vọt hơn như vậy nữa đâu.

"Vợ mày dỗi rồi kìa."

"Hahahaha, vậy tao đi dỗ nó trước đây, một hồi em tao chửi.". Nói rồi Sun liền chạy theo đứa bạn thân cùng với tiếng cười lớn, để cho Shin quay người trở lại đi lấy chiếc xe mà cậu đã đậu ở tòa nhà khác.

Nhưng vẫn đi chưa tới nơi, một người đang chuẩn bị cưỡi lên chiếc minibike đẹp đẽ đã làm cho chân dài khựng lại.

Né không kịp rồi.

Shin chỉ biết nói với chính mình khi trưởng nhóm giáo dục mà cậu vừa làm cho đối phương ghét cái bản mặt quay qua nhìn, thế là phải đưa tay lên vái. Rồi định đi lượn qua về phía xe của mình nếu không phải bởi vì đối phương di chuyển tới đứng thẳng người lần nữa.

"Chananon!"

"Vâng, thưa anh.". Shin đáp lời. Tưởng đâu sẽ nghe thấy tiếng quát từ người đã làm cho toàn bộ năm nhất sợ rụt cổ, nhưng đối phương chỉ nói một cách trầm tĩnh, làm cho cậu đứng yên ngay tại chỗ.

"Nếu bản chất mà cậu nói chính là việc nhận lỗi một mình thì đáng lẽ cậu không nên làm ra chuyện ngày hôm qua ngay từ đầu.". Shin thừa nhận rằng cậu nghẹn lời với người vừa mới nói chuyện với cậu ngày hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng lại nói thẳng vào trọng tâm. Đúng vậy, cậu không hề có ý định để cho người khác chịu phạt cùng. Chuyện hôm qua cũng vậy. Lúc đầu cũng định đứng yên cho xong lễ hội. Nhưng cậu thừa nhận rằng một số chuyện nó làm cho cậu ngột ngạt tới mức phải tìm cách giải tỏa.

Và cách thức giải tỏa ra của cậu chính là việc chửi anh chị khóa trên giữa sân khấu rồi đi xuống luôn. Nó giống như buông thả cảm giác nhói nhói trong lòng bằng việc kiếm chuyện điên rồ gì đó để làm. Nhưng còn một lý do nữa như đã nói, thằng Sun muốn làm Nam khôi thì cậu ủng hộ cho nó trở thành Nam khôi.

Có trách rằng cậu điên hay không? Khi cậu biết sẵn rằng ngay khi cậu bước xuống khỏi sân khấu thì ai sẽ tiến tới giải quyết tình huống.

Shin vẫn cứ im lặng, không chống trả gì. Hoặc là thật ra, cậu không biết nên nói gì với đàn anh. Và câu hỏi mà cậu thiệt không muốn tin rằng sẽ lọt ra khỏi miệng của người đã từng làm cho mấy em nữ khóa dưới khóc liền vang lên.

"Cậu về thế nào? Cần tôi chở về không?". Thừa nhận rằng thật sự thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời một cách trầm tĩnh.

"Em đem xe tới."

"Vậy về cẩn thận đó. Mong rằng lần sau cậu sẽ nghĩ kỹ rồi hẳn nói... Đừng làm cho bạn cùng khóa mình phải gặp rắc rối.". Nói xong, anh ấy liền cưỡi lên chiếc minibike đẹp đẽ. Lúc đầu tưởng rằng đối phương sẽ khởi động động cơ rồi đi luôn, nhưng đôi mắt sắc bén lại nhìn tới trong im lặng, giống như đang đợi cái gì đó, làm cho Shin phải quay người bước lên xe.

Chiếc xe sang trọng đã chạy ra khỏi bãi đậu xe rồi. Shin nhìn kính chiếu hậu rồi thấy rằng đàn anh mà cậu nghe thấy thằng Dear nói là tên Oat đã đội nón bảo hiểm rồi tăng tốc đi về một hướng khác. Giống như người đó muốn nhìn cho chắc chắn rằng đàn em đã lên đường ra về an toàn rồi mới đi.

"Đàn anh giáo dục gì vậy? Khác người."



*****************************************

"Dear, đừng quên tưới cây phía sau nhà nữa nhé. Mày không ở nhà, không có ai tưới nước. Thấy chưa? Cây đạt phước rụng hoa hết rồi kìa."

Có liên quan không!!!!

Dear muốn thốt lên thật lớn với người mở cửa sổ tầng 2 rồi hét xuống ra lệnh. Có vụ ném tội lỗi cho cậu rằng mấy cái cây đạt phước sau nhà từng nở hoa tỏa ra mùi thơm, bị rụng hoa bởi vì cậu không ở nhà nữa chứ.

Thế chế ở nhà, tại sao chế không chăm sóc chứ!

"Ờ, ờ, lát Dear bón phân cho.". Người làm em chỉ biết hét lên nói với chị gái mà bây giờ đã 10 giờ rồi nhưng vẫn ở trong bộ đồ ngủ. Và khi có được câu trả lời hài lòng, chế ấy liền hất mông đi ngủ tiếp. Thế là Dear chỉ biết quay lại xử lý cái vườn nhỏ trong nhà mà phần lớn là trồng cây hoa. Và ai là người đem trồng? Thì mama thân yêu chứ ai. Và hỏi rằng ai là người khen ngợi vẻ đẹp? Thì chế Dream đó. Nhưng nếu hỏi rằng ai chăm sóc...

Tao đây nè!

"Quà từ Trung Quốc về cũng không có. Khi em trai về nhà thì sai việc như nô lệ.". Chỉ biết càm ràm, càm ràm, càm ràm với chính mình mà thôi, không dám đi gây sự càm ràm với chế ấy đâu. Hai tay thì làm nhiệm vụ mà mình đã không có làm bởi vì tuần rồi không có về nhà.

"Cần anh giúp không?"

*Hực*

Kỳ này Dear giật nảy cả mình khi tiếng của người nào đó vang lên phía bên kia hàng rào. Và tiếng thế này, dù cho nhắm mắt cậu vẫn nhận ra được... Anh Porsche.

Tôi đã từng nói với mọi người chưa rằng thật ra hàng rào nhà anh Porsche cao lắm. Trang bị kẽm gai như mấy người nhà giàu sợ ăn trộm leo vào nhà. Chỉ có duy nhất hàng rào phía bên nhà tôi được xây đủ thấp để cho người cao cao nhón nhân rồi có thể nhìn qua phía còn lại được. Với lý do đơn giản là ba tôi và ba anh Porsche họ thân nhau lắm. Thế nên hàng rào bên này có được đặc quyền.

Và bây giờ người đang đứng đưa đầu qua khỏi hàng rào chính là con trai cả của nhà đó đó.

"Anh không ngủ tiếp đi, được ngày nghỉ mà."

"Vậy mỗi khi ở với nhau, Dear thấy anh dậy trễ hả?"

Anh ấy nói với giọng trầm tĩnh đó, nhưng tại sao người nghe tự nhiên nóng rực cả 2 gò má luôn. Sao ấy nhỉ... Nghe rồi cảm xúc giống như những người biết rõ thói quen thức dậy của nhau.

"Để anh đi qua.". Vẫn chưa kịp mở lời bác bỏ hay đồng ý gì hết, giọng của anh ấy đã biến mất. Cậu nghĩ rằng chắc là vào nhà lấy dép đó. Và trôi qua không tới 5 phút, thân hình cao kiều của anh trai nhà bên cạnh đã mở cửa hàng rào bước vào mà không hỏi ý chủ nhân căn nhà câu nào.

"Thứ Bảy tuần này anh không có công việc hả?". Dear chỉ biết ngẩng mặt lên hỏi người đứng trước mặt. Tay thì khóa vòi nước tưới cây. Purin mỉm cười với cậu.

"Có... nhưng anh cúp."

"Hửm?"

"Lười, muốn về nhà nên cúp. Không sao đâu, chắc họ không đuổi việc con trai chủ công ty đâu.". Chắc chết quá! Thật sự không biết rằng anh Porshe nói thiệt hay là anh ấy nói chơi. Làm vẻ mặt không cảm xúc rồi giành vòi nước từ tay cậu ngang xương luôn.

"Anh Porsche nói chơi phải không?". Hỏi nhưng cũng không có được câu trả lời, bởi vì anh Porsche chơi đổi câu hỏi với vẻ mặt không cảm xúc luôn.

"Vẫn chưa tưới sau nhà, phải không?"

"Ừm.". Khi có được câu trả lời, thân hình cao kiều liền đi kéo theo vòi nước về phía sau nhà. Có chú chó con nhỏ nhắn đi theo sát chủ nhân mà Dear không biết rằng Purin đang... mỉm cười.

Dù cho Purin nói với cậu nhóc nhà bên cạnh là cúp việc đi chăng nữa, nhưng thật tế thì cậu hối hả làm việc cho xong để nghỉ ngày hôm nay đó mà. Từ ngày hôm qua đã thấy ngạc nhiên với chính mình khi Dream gọi điện nói rằng sẽ tới đón em, cậu liền nói với đứa bạn ngay lập tức.

'Không cần tới đâu. Tuần này về nhà, để chở Dear về cho.'

Và lúc đầu, hôm nay định là sẽ ngồi nhà xem phim trong yên lặng, tiếng của người bạn thân lại vang tới từ phía nhà bên kia đã làm cho cậu phải nhìn qua hàng rào và thấy chú chó con miệng đỏ đang lầm bầm than thở với chính mình. Thế là cậu phải mở lời bắt chuyện. Lúc tỉnh táo nhận ra thì cậu đã hối hả đi qua phía nhà bên này rồi.

Và cảm thấy thích khi nhóc nhỏ đi theo sát như vậy.

"Anh Porsche, để Dear làm cho."

"Có người giúp không tốt hơn sao?". Purin nói đơn giản rồi mở vòi nước lần nữa và bắt đầu tưới cây.

"Một hồi ướt bây giờ đó anh.". Đây nói là vì lo lắng cho đó, nhưng Purin lại nhướng một bên chân mày rồi...

*Xà*

"Vậy là ướt rồi, không còn vấn đề gì nữa nhé?"

Nghẹn lời, nghẹn lời và nghẹn lời.

Dear chỉ biết mở to mắt với người quay vòi nước qua xịt vào chính mình tới nỗi áo ướt đẫm. Có vụ quay mặt qua nói rằng 'không còn vấn đề gì nữa nhé' nữa. Sau đó Purin liền quay lại tưới cây tiếp như không có gì.

"Rốt cuộc là định giành việc của Dear cho bằng được phải không!"

"Ừm"

"Vậy thì làm luôn đi nhé. Dear đi lấy phân bón cây đạt phước đây.". Muốn làm thì làm luôn đi, không ngăn không cản gì cho mất thời gian làm việc nữa.

Nói xong, Dear liền quay người về phía nhà xe của gia đình mà chỉ có chiếc ô tô van lớn của chị gái đang đậu, để xử lý bao phân bón đã có sẵn ở nhà. Để cho Purin thực hiện việc tưới cây của mình trong im lặng cho tới khi dám chắc rằng đã tưới đủ rồi, chàng trai liền tắt nước rồi bước tới chỗ người vẫn đang ngồi xổm trên sàn nhà xe.

"Anh xong r... Ư!!!"

Anh Porsche, anh làm cái gì vậy!!!

Dear trợn to mắt. Khi chỉ vừa mới ngẩng mặt lên định hỏi rằng xong rồi hả, anh Porsche lại ngước mặt tới hôn lên môi cậu thật mạnh rồi rời ra.

"Tiền công tưới nước."

Chắc chết quá, anh sẽ làm mọi thứ để đổi lấy nụ hôn phải không vậy!

Thốt lên trong lòng, mặt thì xị ra mặc dù 2 bên gò má nó nóng tới mức đáng sợ. Chỉ biết ngẩng mặt lên cố gắng làm ánh mắt giống như định ăn tươi nuốt sống, làm cho Purin bật cười nhẹ. Thì bởi vì mặt mũi bây giờ của em nó khá là đáng yêu đó.

"Anh Porsche mắc gì với miệng của Dear quá vậy? Hôn được hôn hoài.". Chỉ biết trách móc nhỏ tiếng, mặc dù trái tim thì... tình nguyện cho anh ấy hôn đó. Cho người ta hy vọng không chừa ngày nào như vậy, làm cho Dear suy nghĩ nghiêm túc rằng chừng nào anh không để ý, Dear sẽ bắt anh làm chồng cho xem.

"Thì khá là mềm.". Và người nói rằng sẽ bắt người ta làm chồng đã câm hoàn toàn với câu trả lời kêu gọi máu chạy lên khuôn mặt của anh Porsche. Thêm đôi mắt long lanh còn đang nhìn cậu nữa kìa.

Không nhé anh! Không! Chế Dream ở trong nhà đó! Và mẹ anh thì ở phía bên kia hàng rào đó!

Kỳ này Dear chỉ biết kêu la trong lòng khi khuôn mặt đẹp trai đang ngước tới gần dần dần... dần dần... Nhưng cũng chỉ có thể kêu la ở trong lòng thôi. Bởi vì khi anh Porsch tới gần, đôi mắt... đã nhắm lại một cách tự động.

*Mặp*

"Cọng cỏ dính tóc mà không nhận ra nhỉ? Rồi làm vẻ mặt như vậy, tưởng rằng anh sẽ hôn hay sao?"

Dear mở mắt ra, nhìn người vẫn đang đem khuôn mặt tới gần, nhưng trong tay có cọng cỏ vừa mới được lấy ra từ tóc của cậu. Rồi anh Porsche còn có mặt mũi mà nói với giọng nửa buồn cười, nửa chọc ghẹo rằng cậu làm vẻ mặt như thế nào nữa.

"Kh... Không, không có. Ai tưởng!!!"

"Ờ, chú chó của anh làm vẻ mặt mê mẩn luôn vậy đó."

Á á á á, mình không hề làm vẻ mặt như vậy nhé!

"Anh Porsche cứ chọc Dear!!!". Ném phân bón trong tay vào mặt luôn. Nổi nóng thì cũng nổi nóng, mắc cỡ thì cũng mắc cỡ. Không biết rằng bản thân đã làm vẻ mặt mê mẩn như thế nào với anh ấy. Thì tưởng rằng sẽ hôn, nên mắt nó nhắm, hành xử như chó con cho chủ nhân liếm miệng hết mình, chủ nhân còn chọc ghẹo chơi nữa. Một hồi cắn cho đã răng luôn bây giờ.

"Hahaha! Hey, đừng mà... Một hồi vào miệng... Không dừng lại phải không?"

"Á á á á, anh buông Dear ra! Đừng để Dear thoát ra đó!!!". Cuối cùng, Dear chỉ biết kêu vang khắp nhà xe khi đối phương quay qua khóa 2 tay lại thật chặt. Hơn nữa còn kéo căng nó ra, thế là không thể làm gì đối phương được, chỉ có thể vùng vẫy qua lại. Nhưng nói thẳng luôn rằng đấu sức với người cao hơn tận 17 cm không nổi đâu.

"Buông ra thì anh bị chó của anh cắn mất."

"Cắn cho đã răng luôn."

"Hahahaha, vậy thì càng không buông ra được.". Kỳ này từ chuyện hôn lại trở thành tiếng tranh cãi cùng tiếng cười vang vọng khắp nhà xe. Anh Porsche thì cười, nhưng tiếng vùng vẫy tìm kiếm tự do đó là của một mình Dear thôi. Mà cả 2 không hề để ý rằng ai đang đậu xe máy phía trước hàng rào.

Sun vừa tắt máy xe máy khi thoáng nghe thấy tiếng của đứa bạn giống như đang cãi nhau với ai đó vang tới. Lông mày liền chau lại trước khi để ý thấy cửa hàng rào đang mở hé. Và theo thói quen của người thường hay ra vào căn nhà này, cậu liền thực hiện việc tự mình mở cửa hàng rào luôn.

Và còn chưa kịp quan sát tình hình thì đã nói lớn giọng theo thói quen.

"Em Dear yêu dấu ơi, đem bài tập về nhà ra cho người chồng này quay bài chút đi nhé."

*Kực*

Đừng nói gì tới người nói đã khựng lại khi mở ra thấy hình ảnh đứa bạn đang ở trong vòng tay của một người con trai cao kiều, mà Purin, người đang kéo căng cánh tay đứa em trai nhà bên cạnh để chọc ghẹo, cũng bất động ngay lập tức cùng với việc quét mắt qua nhìn cậu nhóc còn lại đang đứng yên chỗ cửa hàng rào. Ánh mắt mà Sun không nhịn được mà cảm thấy...

Tại sao tao thấy nổi da gà cả người luôn vậy?


------------ End Chap 14 ------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play