Khi Tạ Quan Sư tỉnh lại lần nữa, y thấy mình vẫn đang nằm trên giường, chẳng qua lần này là phòng ở khách điếm. Bên mép giường có bày khăn mặt và một thau nước. Gương đồng được lau rất sạch sẽ, quần áo mới được vắt lên trên, như là có người đã sắp xếp từ trước.
Phía sau cửa và mép giường có lập một kết giới, vây y trong phòng.
Tạ Quan Sư lập tức hiểu ra, hẳn là đêm qua Tần Dung đã dời hồn phách thành công. Cho nên, bây giờ y đang ở trong thân thể Tần Dung.
Y mở tay ra nhìn nhìn, trên ngón tay thon dài có một vài vết sẹo còn sót lại từ trận đại chiến với Thẩm Nghi Hoàn một tháng trước. Vừa tiến vào thân thể Tần Dung, y cảm thấy hơi khó chịu, chờ thích ứng trong chốc lát mới xuống giường, đi đến trước gương đồng.
Trong gương là một gương mặt tuấn mỹ, mang hương vị xen lẫn giữa khí chất thiếu niên và nam nhân thành niên, đúng là mặt Tần Dung.
Trải qua khá nhiều chuyện, ánh mắt Tần Dung bây giờ đã không thể nhìn thấy sự ngây ngô như khi vừa bước ra khỏi nhà tranh nữa, thay vào đó là khí thế cường đại. Mặc dù lúc này người thao túng thân thể là Tạ Quan Sư, thế nhưng ánh mắt vẫn không bị Tạ Quan Sư thay đổi bao nhiêu.
Tạ Quan Sư giật giật cánh tay, Tần Dung trong gương cũng giật giật cánh tay ——
Tạ Quan Sư tức khắc cảm thấy hơi gượng gạo, cảm giác này giống như là mình đang đoạt xá thân thể người thân cận vậy. Nhưng cũng không còn cách nào khác, Tần Dung không chịu đưa hồn phách của y lên người người khác.
Trên mặt bàn đặt trước gương đồng có một tờ giấy, Tần Dung chu đáo viết tình huống trước mắt xuống để Tạ Quan Sư không kinh hoảng, nói hắn đã chuyển dời hồn phách của công tử vào thân thể mình, đợi đến buổi tối thì hắn mới có thể xuất hiện, hồn phách hai người mới có thể luân phiên. Trước lúc đó công tử cần phải ở lại phòng này, bởi vì hồn phách chưa dung hợp với thân thể hoàn toàn, cần phải điều dưỡng cho tốt.
Tạ Quan Sư xem xong thì gấp giấy lại, cất vào trong lồng ngực.
Nếu y không đoán sai, tình huống bây giờ là y đang xài chung một thân thể với Tần Dung, nhưng Tần Dung là chủ nhân thân thể này, chỉ chủ động nhường vị trí cho y một thời gian, hẳn là sẽ biết được nhất cử nhất động của y. Mà y là người ở nhờ, đến buổi tối ngủ say lại không thể biết nhất cử nhất động của Tần Dung.
Cho nên vừa rồi y vừa tỉnh lại, nhìn thấy mình bỗng nhiên biến thành Tần Dung, chắc chắn sẽ có chút nghi ngờ, sau khi nhìn thấy phong thư này mới thu sự nghi ngờ về.
Cứ như vậy, chẳng phải là thời thời khắc khắc đều không thể thả lỏng, lúc nào cũng phải diễn hay sao.....
Tạ Quan Sư cứng họng.
502 không nhịn được nói:【Nếu Thẩm Nghi Hoàn gặp Tần Dung, hắn có thể phát hiện cậu ở trong thân thể Tần Dung không?】
Tất nhiên Tạ Quan Sư cũng đã suy xét đến khả năng này, nếu thật sự bị Thẩm Nghi Hoàn phát hiện, vậy chắc chắn rất phiền phức. Giờ độ hảo cảm bên Thẩm Nghi Hoàn đã đầy, tích phân cũng đã tới tay, y không cần đi trêu chọc Thẩm Nghi Hoàn nữa. Cho nên, tốt nhất là đi đường vòng.
Y nói:【Chỉ mong trong hai tháng còn lại sẽ không gặp phải Thẩm Nghi Hoàn.】
502 tấm tắc nói:【Đàn ông rút chim vô tình.】
Tạ Quan Sư:【......】
Thật ra Tạ Quan Sư cũng hơi hoảng một tí, y ở cùng Thẩm Nghi Hoàn hai tháng, vẫn luôn cảm thấy trên người đối phương có gì đó rất quen thuộc. Nhưng nếu phải nói cụ thể đó là gì thì y lại không thể nói.
Y ngồi xuống trước gương đồng, thấy trên mặt Tần Dung vẫn còn ít vết thương chưa khép lại, chắc đây là do Thẩm Nghi Hoàn làm một tháng trước, vì thế lấy khăn lông chấm nước, cẩn thận chà lau.
Tần Dung ở trong thân thể mình, tuy rằng không thể sai khiến thân thể, nhưng thân thể vốn dĩ thuộc về hắn, hắn sẽ có thể cảm nhận được hết thảy biến hoá xúc giác và cảm quan trên người mình.
Hắn cảm thấy lòng bàn tay Tạ Quan Sư nhẹ nhàng cọ qua trên má mình, xúc giác mềm mại lại hơi thô ráp làm thần kinh hắn tê dại, gò má cũng nổi một tầng da gà, vành tai đỏ lên.
Công công công công tử sờ mặt mình......
Tạ Quan Sư: "......" Y nhìn mình trong gương, xài chung một thân thể không tốt ở chỗ này này. Y nghĩ mình xử lý miệng vết thương cũng như là Tần Dung xử lý miệng vết thương thôi. Gương mặt trong gương vẫn không có biểu cảm gì —— đó là cảm xúc của y, nhưng vành tai lại hồng như trứng tôm —— đó là phản ứng sinh lý của thân thể thuộc về Tần Dung.
Rồi sau này phải tắm gội thoát y thì làm sao?
Y sợ Tần Dung xấu hổ tới nỗi hồn phi phách tán mất.
Nhưng dù có tưởng tượng như thế, nhưng lo lắng này cũng chỉ dư thừa, không nói đến nơi này là tu chân giới, với tu vi đã đến cảnh giới bụi không dính thân của Tần Dung, tắm gội gì đó cũng có thể không làm.
Còn nữa, sau khi trời tối thì Tần Dung sẽ đi ra, muốn tắm thì để tự hắn tắm thôi.
Tuy rằng vành tai đỏ hơi đậm, nhưng Tạ Quan Sư vẫn làm bộ không phát hiện. Y xử lý miệng vết thương xong thì khoanh chân ngồi lên giường đả tọa. Theo như lời Tần Dung nói, giờ hồn phách vẫn chưa dung hợp hoàn toàn với thân thể, cần phải tịnh tâm ôn dưỡng mấy ngày.
Tạ Quan Sư nhắm mắt đả tọa, hồn phách Tần Dung ở trong thân thể bắt đầu không kiêng nể nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Quan Sư.
Tuy rằng đó rõ ràng là gương mặt của hắn, nhưng bây giờ lại có chút khác biệt.
Tần Dung hơi hoảng hốt, nghĩ, thật ra từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn vẫn chưa được ai xử lý miệng vết thương cho. Lần đầu tiên có cảm giác được đối xử cẩn thận này.
Không biết lúc nãy công tử xử lý miệng vết thương, là vì muốn tốt cho thể xác này, hay là vì hắn.
Tần Dung lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, Thẩm Nghi Đăng đã quen với việc ra lệnh cho thuộc hạ, tuyệt đối không thể nào là người sẽ kiên nhẫn xử lý miệng vết thương cho tùy tùng.
Nhưng bởi vậy, hắn lại thấy càng thêm may mắn, may mắn là đã quyết định đưa hồn phách của công tử vào thân thể mình, nếu không, nếu đặt trong thân thể người khác...... Hắn nghĩ thôi mà đã cảm thấy không chịu nổi.
......
Đến chạng vạng, Tạ Quan Sư bắt đầu cảm thấy mình hơi mơ màng, chắc là đã đến giờ chuyển đổi hồn phách, đến lượt Tần Dung.
Vì thế y đi đến trước bàn, định viết mấy câu dặn dò Tần Dung.
Tần Dung có thể nói là đối tượng công lược thận trọng nhất trong tất cả những thế giới y từng đi qua, hắn đã chuẩn bị giấy bút và mực sẵn ở trên bàn, sợ sau khi y tỉnh lại không thể giao lưu cùng mình.
Tạ Quan Sư hỏi rất nhiều vấn đề, bao gồm cả cách Tần Dung chuyển dời hồn phách của mình đến thân thể hắn, rồi tại sao lại phải dùng một nửa tính mạng để làm như vậy? Ngày đó Thẩm Nghi Hoàn thế nào? Sau này có tính toán gì không? Và ngày đó hồn phách Tần Dung có bị tổn thương gì không?
—— thân thể này bị nội thương không nhẹ, nhưng trải qua mấy ngày nay điều dưỡng đã tốt lên rất nhiều, y đang lo lắng trừ nội thương thân thể ra, hồn phách Tần Dung cũng đã bị thương.
Viết xong những lời này, y gấp phong thư lại kỹ càng, sau đó lấy án thạch đè lên.
Trời tối hẳn, người đứng trước gương đồng không nhúc nhích một lúc lâu, khí tràng trên người dần thay đổi, từ bình thản biến thành khí thế cường đại. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng đến khi ngước mắt lên lần nữa, cảm xúc toát lên trong ánh mắt đã cho người ta cảm giác khác biệt.
Tần Dung lấy lá thư Tạ Quan Sư lưu tại dưới án thạch lên, duỗi tay vuốt phẳng.
Hắn trực tiếp xem nhẹ mấy câu hỏi đầu, đặc biệt là câu hỏi đề cập đến Thẩm Nghi Hoàn. Ngày đó, Thẩm Nghi Hoàn bị thương không hề nhẹ hơn hắn, nhưng dưới sự tương trợ của chân khí Tạ Quan Sư, ngược lại lại đột phá một tầng công lực. Cứ như vậy, Thẩm Nghi Hoàn càng thêm khó giải quyết.
Tần Dung hơi nghi ngờ, không hiểu vì sao rõ ràng công tử và Thẩm Nghi Hoàn là kẻ thù, nhưng đến cuối cùng y lại cam nguyện chết vì Thẩm Nghi Hoàn ——
Khi đó, Thẩm Nghi Hoàn ôm công tử, dáng vẻ đau đớn khôn cùng, căn bản không giống như kẻ thù, ngược lại như là......
Mà công tử, y cứu người, đã nói lên rằng y chưa bao giờ hận Thẩm Nghi Hoàn.
Mấy ngày nay Tần Dung ở quán rượu quán trà trên phố cũng đã nghe được không ít chuyện ân oán quá khứ của hai người, đặc biệt là chuyện lúc hai người còn bé sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng chỉ cảm thấy lo âu và không cam lòng. Người biết chân tướng việc công tử bỏ mạng vì Thẩm Nghi Hoàn chỉ có hắn, nhưng hắn tình nguyện không tận mắt thấy một màn kia.
Đối với công tử, hắn chỉ là một tên xuất hiện nửa đường. Thậm chí, sức nặng trong lòng công tử có địch lại nửa ngón tay của đệ đệ y không, hắn không chắc.
Có lẽ, những lời trêu tức mà ngày đó Thẩm Nghi Hoàn nói là sự thật. Chẳng qua là hắn không thể chấp nhận mà thôi.
Nhưng mấy ngày nay hắn phải dốc lòng ôn dưỡng hồn phách công tử, tuy rằng lòng có rất nhiều đắn đo, thế nhưng lại không có tâm trạng quan tâm.
Tần Dung nhìn xuống câu hỏi cuối cùng, buồn bực và không cam trong lòng thoáng giảm bớt......
Ít nhất công tử cũng có quan tâm mình, không phải sao?
Đây là quan tâm đúng không?
Tần Dung cứ nhìn vào mấy chữ "Hồn phách có bị thương không", bất an nghĩ —— nếu chỉ lo lắng thể xác hắn dùng không tốt thì công tử có thể hỏi thân thể bị nội thương ở đâu. Thế nhưng công tử không hỏi việc đó, mà là hỏi về hồn phách của hắn. Cho nên, là đang lo lắng cho hắn nhỉ.
Tần Dung nuốt nước bọt, vành tai đột nhiên nóng lên. Hắn lăn qua lộn lại cân nhắc hàm ý trong những lời này, bẻ nó ra trân quý trong lòng, vậy mới có thể tin rằng công tử có một chút tình nghĩa với mình.
Tuy rằng không thể bằng được việc lấy mạng cứu Thẩm Nghi Hoàn, thế nhưng hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Tần Dung đề bút xuống viết vài nét, bỏ mặc những câu hỏi phía trước, chỉ trả lời câu cuối cùng.
Vì thế, hôm sau Tạ Quan Sư tỉnh lại, thấy Tần Dung ngoan ngoãn trả lời y, không bị thương, công tử yên tâm.
Cùng lúc đó, có lẽ là được y quan tâm, độ hảo cảm của Tần Dung lại tăng lên.
【Độ hắc hoá của đối tượng công lược chủ chốt là 80, độ hảo cảm +1, độ hảo cảm bây giờ là 96.】
Cứ mấy ngày liên tiếp như vậy, Tạ Quan Sư tung hết thảy thủ đoạn, lơ đãng toát ra chút quan tâm giữa những hàng chữ. Khi nào Tần Dung đọc cũng đỏ tai, cẩn thận gấp những tờ giấy đó lại rồi nhét vào trong lồng ngực, coi như bảo bối trân quý.
Nhưng càng về sau độ hảo cảm càng khó lên. Mắt thấy đã hơn nửa tháng trôi qua mà độ hảo cảm trên đỉnh đầu Tần Dung chỉ đạt tới 97, Tạ Quan Sư quyết định tung tuyệt chiêu.
Cũng chính là chuyện tắm gội bị y phỉ nhổ lúc trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT