Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Ngay cả cửa sổ cũng bị khoá, bài trừ hết thảy khả năng Tạ Quan Sư có thể trốn đi.

Sáng hôm sau Tạ Quan Sư tỉnh lại, cảm thấy cả người đau nhức, bởi vì nguyên một đêm bị người đè ở dưới thân, thậm chí trên cánh tay có cả dấu hằn lại do đối phương siết quá chặt, một vết hồng hồng hiện trên da thịt trắng nõn, cực kỳ ái muội.

Y ngồi lên liền phát hiện áo sơ mi trên người mình đã bị kéo ra từ lúc nào, cúc áo cũng biến mất tăm, vạt áo lỏng lẻo che thân thể lại, phần thịt mềm mại trong đùi cũng có dấu hiệu bị liếm mút. Phảng phất như bị dã thú trộm khoanh vùng lãnh địa vào nửa đêm.

Vừa nhấc chân là cảm thấy cơn đau nhức tê dại lan tràn từ đùi đến bụng dưới.

Nhìn vào gương phòng vệ sinh, trên cổ chi chít vết đỏ.

502 vô cùng đau đớn:【Cứ theo tình thế này, sớm hay muộn gì cậu cũng bị đối tượng công lược làm chết.】

Tạ Quan Sư rửa mặt, thấm nước xoa nhẹ vết đỏ trên cổ:【Lúc cần thiết thì bị làm một trận cũng được, không chừng còn có thể giảm độ hắc hoá, cũng không phải là không được nha.】

502:【......】Tiết tháo đâu ký chủ!

Tạ Quan Sư:【Mấu chốt là, hắn không giống loại người có được thoả mãn từ những hành vi xâm chiếm. Hai ngày nay dù tôi không phản kháng gì, nhưng độ hắc hóa không hề giảm bớt.】

502:【Đúng, độ hảo cảm cũng không tăng.】

Cho nên, người kia ngoài miệng thì nói muốn giam cầm Tạ Quan Sư, thống hận Tạ Quan Sư, khinh thường Tạ Quan Sư, nhưng trên thực tế, thứ hắn để ý nhất chính là tình cảm.

Tạ Quan Sư dùng khăn lông lau nước trên mặt, cười như không cười:【Tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi này, không dùng biện pháp mạnh là không được mà.】

502:【............】

Tạ Quan Sư ném khăn lông, mang theo cái cổ đầy vệt đỏ và chiếc áo sơ mi tả tơi đến trước tủ quần áo, chọn ra một bộ có thể mặc vào, miễn cưỡng sửa soạn xong rồi ra khỏi phòng.

Chung Tri đã chuẩn bị bữa sáng sẵn, ngồi ở bàn ăn nhìn qua.

Hắn gõ ngón tay lên mặt bàn: "Lại đây."

Tạ Quan Sư sờ sờ cổ, biểu cảm hơi ngượng nghịu, do dự một chút rồi đi qua, kéo ghế đối diện Chung Tri ngồi xuống.

Chung Tri buông đũa, có hơi không vui: "Tôi bị bệnh gì à? Sao lại ngồi xa như vậy?"

Tạ Quan Sư còn chưa kịp ngồi vững, nghe vậy khựng lại, đi qua ngồi xuống chỗ bên tay phải Chung Tri.

"Vẫn quá xa." Chung Tri nghiêng đầu nhìn y, thanh âm lạnh lùng không nghe ra cảm tình gì: "Không phải là cậu muốn ra ngoài sao?"

Nghe được câu này, rốt cuộc Tạ Quan Sư cũng đã có thêm chút sức sống, trên gương mặt tái nhợt đã có cảm xúc: "Cậu đồng ý cho tôi ra ngoài?"

Tay Chung Tri đặt ở trên mặt siết chặt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư: "Chỉ có nhắc đến chuyện này cậu mới kích động, chẳng lẽ cậu không muốn ở cùng tôi như vậy? Chỉ mới hai ngày đã không chịu nổi?"

Tạ Quan Sư: "...... Cậu có thể quan tâm tôi bao lâu chứ, ba ngày hay ba tháng, chỉ cần là người thì không ai có thể cuộn tròn trong một căn phòng mãi mãi."

Thanh âm Chung Tri càng thêm lạnh: "Chỉ cần tôi còn tồn tại, cậu sẽ không thể trốn thoát."

Tạ Quan Sư vô lực hỏi: "Sự nghiệp của cậu thì sao?"

Chung Tri lạnh lùng nhìn y, trong thanh âm mang theo chút trào phúng như có như không: "Có cậu rồi thì còn muốn sự nghiệp để làm gì?"

Tạ Quan Sư: "............"

Chung Tri nhìn người trước mặt, đôi mắt tối tăm.

Đi ra ngoài thì có gì tốt, tất cả những người đó đều là hư tình giả ý, chỉ có hắn mới là thật sự. Thật sự yêu người này, cũng hận người này đến tận xương tủy, lúc nào cũng muốn dâng cả trái tim trái tim vì y, cùng lúc đó lại muốn gặm cắn linh hồn cùng xương cốt y, lột da nghiền xương hoà vào thân thể mình.

Ba, mẹ, bạn bè, thân thích của y, không ai có thể yêu y nhiều hơn hắn.

Nhưng y lại không biết điều đó.

Rõ ràng hắn chính là người dùng giao dịch để cột người này ở bên người, nhưng khi nhìn thấy y cò kè mặc cả, khi nhìn thấy y thật sự coi chuyện này thành giao dịch, hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

—— hắn còn hy vọng xa vời cái gì chứ?

Nếu là giao dịch, người này không nên chủ động một chút sao?

"Làm tôi vui thì có lẽ tôi sẽ thả cậu ra ngoài." Chung Tri bỗng nhiên nói.

Tạ Quan Sư hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề rồi, lặp lại một lần nữa: "Làm cậu vui?"

Người đàn ông trước mặt và thiếu niên dễ đỏ tai năm xưa hoàn toàn như hai người khác nhau, gương mặt không cảm xúc này lạnh lùng hơn bất luận kẻ nào, khi ngồi một chỗ im lặng nhìn qua có thể làm người ta lạnh cả sống lưng. Lúc nói ra những lời ái muộn như thế này mà vẫn còn giữ vẻ mặt lãnh khốc vô tình.

"Cậu biết nên làm gì để tôi vui mà." Chung Tri nhìn Tạ Quan Sư không chớp mắt, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: "Dạng như là, ngồi lên đùi, đút tôi ăn."

Tạ Quan Sư đờ người ra, không biết bày ra biểu tình gì, nhưng dù sao y cũng là ảnh đế hành tẩu nhiều năm, lập tức làm ra vẻ bàng hoàng giãy giụa: "Đây là điều cậu muốn sao?"

"Đúng vậy." Chung Tri trả lời: "Nếu là giao dịch, vậy thì phải nghe theo nhu cầu đúng không, bây giờ cậu nên làm gì đây?"

Thấy Tạ Quan Sư vẫn không nhúc nhích, thanh âm lặng băng của Chung Tri truyền đến: "Cậu cho rằng cậu chỉ cần ngồi một chỗ không làm gì cũng đủ để tôi dùng tiền cứu nhà cậu sao? Cậu cảm thấy mình có giá trị đó à? Nếu nói là làm bình hoa, thì bình hoa bên người tôi còn tốt hơn cậu nhiều."

Tạ Quan Sư: "......"

Ban đầu y không hề cảm thấy những lời này có chút sát thương gì, nhưng từ miệng người này thốt ra lại dường như mang sát thương của một viên đạn, làm lòng y nát thành từng mảnh nhỏ.

"Tôi biết rồi." Tạ Quan Sư nói.

502:【...... Cậu biết rồi cái gì?】

Tạ Quan Sư:【Tên nhóc này cứ đùa giỡn tôi suốt, hừ xem ai đùa giỡn ai nè:)】

Tạ Quan Sư rũ đầu đứng lên, đẩy Chung Tri dựa vào lưng ghế, sau đó máy móc ngồi xuống trên đùi hắn. Lưng y kề sát vào ngực hắn, da thịt cách nhau hai lớp áo sơ mi. Không biết là vô tình hay cố ý, cái mông mượt mà no đủ của y vừa vặn đè ép lên bụng dưới và vật giữa hai chân Chung Tri.

Trên mặt Chung Tri vẫn không có cảm xúc gì, thoạt nhìn cực kỳ cấm dục.

Nhưng Tạ Quan Sư không tin, duỗi tay bưng nửa chén cháo trên bàn lên.

Cái mông được bao bọc chặt chẽ dưới lớp quần khẽ giật giật, kẽ mông hơi mở ra, cọ xát vào tên nhóc dưới thân, loạt động tác nhếch lên ngồi xuống tựa như cắm rút.

Tạ Quan Sư cảm giác được bụng dưới và cơ ngực người phía sau trở nên căng thẳng, sống lưng y đang kề sát đối phương cũng xuất hiện một loại cảm giác run rẩy lan tràn. Y nhịn không được dừng một chút điều chỉnh tư thế, thiếu chút nữa làm cháo đổ ra ngoài.

"Dừng lại làm gì, tiếp tục." Chung Tri nói.

Tạ Quan Sư: "......"

Bốn chữ 'dục cầu bất mãn' cũng muốn hiện lên đỉnh đầu rồi, nhưng toàn thân lại cố tình bày ra dáng vẻ cấm dục. Hai tay nhàn nhã gác trên bàn, vây quanh Tạ Quan Sư, tùy ý để y nhích mông tới tới lui lui.

"...... Được." Tạ Quan Sư xoay người qua, cố tình dùng kẽ mông mềm mại cọ xát. Mềm mại cùng cứng rắn, nóng rực cùng cực nóng, dù người có định lực bao nhiêu cũng không chịu nổi khiêu khích như vậy. Vật dưới thân Chung Tri dựng thẳng, làm lớp quần nhô lên thành một cái bọc lớn, nhưng trên mặt hắn vẫn không cảm xúc như cũ, đang rất cố gắng nhẫn nhịn.

Tạ Quan Sư gian nan múc cháo trong tư thế nửa quay người này, đưa đến bên miệng Chung Tri.

Đôi mắt u ám của Chung Tri nhìn chằm chằm vào y, vừa nhìn vừa cúi đầu ngậm muỗng cháo vào.

Ánh mắt kia giống như thứ hắn ăn không phải cháo, mà là Tạ Quan Sư.

Tạ Quan Sư lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Y lại múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng đối phương, cứ như vậy mà chậm rãi ăn xong nửa chén cháo.

Bởi vì hai người dựa rất gần, tầm mắt Tạ Quan Sư không có chỗ để trốn, đành phải dừng ở trên mặt Chung Tri. Bây giờ Chung Tri vẫn còn rất trẻ, 25 tuổi, nhưng bởi vì làm việc không hợp lý và không nghỉ ngơi đủ, sắc mặt gần như trong suốt. Nửa gương mặt xấu xí năm đó đã biến mất, hoàn toàn không còn một dấu vết. Mũi cao mày rậm giống năm đó y như đúc, chỉ là giờ đã có thêm khí chất vô cùng sắc bén tối tăm.

Có lẽ là rất ít khi cười, khóe miệng trơn nhẵn, khiến người ta không thể tưởng tượng ra hình ảnh hắn vui vẻ cười rộ lên là như thế nào.

Tạ Quan Sư cũng không phải là người không có thẩm mỹ, y đã gặp qua không ít mỹ nhân trong các thế giới khác, nhưng Chung Tri hiển nhiên là có sự độc đáo của riêng mình, rất bắt mắt, làm Tạ Quan Sư phải nhìn nhiều thêm vài lần.

Dựa vào gần như vậy rất dễ bị hút vào đôi mắt giống như lốc xoáy này. Dường như trong lốc xoáy có một đôi tay đang kề cận cái chết, ý đồ túm người trước mắt vào, cùng vùi vào vực sâu.

"Nhìn đủ đưa?" Chung Tri bỗng nhiên hỏi.

Thanh âm lại thiếu một chút hơi lạnh.

Tạ Quan Sư giật mình tỉnh lại, thấy cháo đã hết nên buông chén xuống. Theo động tác y, cái mông lại nhóm lửa giữa hai chân Chung Tri một lần nữa, làm chỗ kia vừa ngừng nghỉ được một chốc lại đứng lên. Chung Tri hơi nhíu mày, nhẹ nhàng túm vạt áo.

"Còn muốn ăn gì không?" Tạ Quan Sư quay đầu lại nhìn Chung Tri, bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng hắn có một vệt nước, theo bản năng vươn tay lau sạch.

Động tác này Tạ Quan Sư đã làm với thiếu niên Chung Tri rất nhiều lần, đã thành thói quen.

Chung Tri lại giống như bị sét đánh, cả người tức khắc cứng đờ.

Hô hấp, máu, tất cả đều ngừng lại. Ngón tay đối phương duỗi lại lập tức phóng đại trước mắt.

Ngón tay Tạ Quan Sư chạm vào khoé miệng mềm ấm của đối phương rồi mới nhận thấy không đúng, nhanh chóng rút tay về. Đã đâm lao thì phải theo lao, vì thế Tạ Quan Sư nhanh chóng bày ra biểu tình hoảng thần, lập tức đứng lên rời khỏi người Chung Tri, chống mặt bàn vội vàng lui về vị trí của mình —— không thể tin được, làm sao y có thể làm ra một hành động như thói quen như vậy.

Chung Tri chậm rãi ngước mắt nhìn y thật sâu.

Không biết có phải là ảo giác của Tạ Quan Sư hay không, khí tràng đóng băng ba thước của Chung Tri dường như đã giảm bớt một chút.

502:【Độ hắc hoá của đối tượng công lược -5, độ hắc hóa bây giờ là 65.】

Tạ Quan Sư:【...... Đánh bậy đánh bạ mà cũng trúng.】

Ăn xong bữa này, quan hệ của hai người dường như đã hòa hoãn một ít —— đương nhiên là chỉ có mình Chung Tri cảm thấy hòa hoãn.

Chung Tri hoàn toàn không ra khỏi cửa, giống như kí sinh luôn ở trên người Tạ Quan Sư, cưỡng bách ôm Tạ Quan Sư đến phòng bếp, đặt y cạnh bồn rửa, sau đó mới mở vòi nước bắt đầu rửa chén.

Tạ Quan Sư không biết nói gì hơn, đung đưa chân dài ngồi ở bên cạnh phát ngốc.

Nhưng như vậy cũng không đủ.

Chung Tri cởi bao tay rửa chén xuống, duỗi tay qua vặn cằm y lại, thanh âm nặng nề: "Không phải muốn làm tôi vui sao, nhìn tôi."

Tạ Quan Sư: "......"

Tầm mắt y bắt buộc phải dính lên người Chung Tri, một khi rời đi, người này sẽ giống như ác hồn quấn lên, dùng ngón tay lạnh băng nắm chặt cằm y, bức bách y nhìn hắn, chỉ nghe hắn, chỉ ngửi được hơi thở hắn.

Tạ Quan Sư cứ dùng động tác cứng đờ nhìn Chung Tri rửa chén trong suốt hai mươi phút.

Cứ như vậy mãi, Tạ Quan Sư nghĩ mình sẽ bị thoái hoá đốt sống cổ sớm thôi.

Thật vất vả mới rửa chén xong, Tạ Quan Sư lắc lắc cổ ra sô pha nằm xuống. Chung Tri lau tay, tầm mắt nhìn chằm chằm y ra phòng bếp.

"Tôi xem TV một lát." Tạ Quan Sư ngáp một cái, nhìn Chung Tri âm hồn bất tán theo sau: "...... Đừng nói là tôi phải nhìn cậu xem TV nhé?"

Biểu tình Chung Tri có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi đến khom lưng ôm Tạ Quan Sư lên, sau đó mình thì ngồi lên sô pha, ôm Tạ Quan Sư trong ngực mình.

Tạ Quan Sư ấn điều khiển từ xa, Chung Tri ngồi phía sau, hai tay siết chặt eo y, cằm đặt lên cổ y, hoàn toàn là một tư thế khống chế. Chốc lát hắn lại hôn lên cổ và vành tai y, vừa liếm vừa mút, hận không thể nuốt vào.

Tạ Quan Sư rất nhanh đã cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được hơi giãy giụa.

"Đừng làm ra những hành động kháng cự tôi, tôi sẽ không vui." Người phía sau dán vào tai y, thanh âm nhẹ nhàng lại hung ác nham hiểm.

Tạ Quan Sư run run, ngừng động tác vặn vẹo lại.

"Cơ thể cậu thật cứng ngắc, như vậy tôi cũng không vui." Chung Tri nhìn chằm chằm da gà nổi li ti sau tai của người trong lồng ngực.

Hắn vẫn cảm thấy không đủ, mặc dù người này đã như cá trên thớt trong lòng bàn tay mình, nhưng hắn còn muốn con cá này không còn chút kháng cự nào nữa, thậm chí là vô cùng cao hứng mà tiếp nhận sự giam cầm của hắn —— thật là vô lý, hy vọng xa vời.

Nhưng nếu con cá này thích hắn, vậy thì hết thảy không phải sẽ trở nên hợp lý sao?

Tạ Quan Sư nhịn không được nói: "...... Nhưng tôi không thể khống chế được."

Vẫn là không thích. Ánh mắt Chung Tri càng thêm u ám, càng dùng sức siết chặt Tạ Quan Sư vào ngực, liếm láp vành tai y, dùng âm thanh rất nhỏ lại có tính uy hiếp nói: "Vậy thì cố gắng khống chế đi, đừng làm tôi không vui."

—— đừng ép tôi phải không vui.

—— đừng đối xử với tôi như vậy, đối tốt với tôi một chút đi.

—— xin cậu.

Chung Tri trầm mặc ngậm hầu kết Tạ Quan Sư vào.

Bị giam cầm như vậy làm Tạ Quan Sư không thể nói chuyện nữa, chỉ có thể tùy ý hắn ôm mình càng ngày càng chặt, cơ hồ muốn ngạt thở.

502:【Tôi cảm thấy độ hắc hoá của đối tượng công lược không được ổn định lắm, lúc cao lúc thấp, bây giờ lại có xu thế tăng lên.】

Tạ Quan Sư:【............???】

Tạ Quan Sư bị Chung Tri ôm trong tư thế này một lúc lâu, thẳng đến khi toàn thân tê mỏi. Thiếu chút nữa y đã ngủ gật, kiên cường chống mí mắt nhìn TV một lát. Bởi vì tư thế thật sự quá khó chịu, cho nên vẫn không ngủ được. Mấy giờ sau, người phía sau vẫn không nhúc nhích, hô hấp nặng nề dần đều đặn.

Hình như ngủ rồi?

Hai ngày này Chung Tri luôn không ngủ, đại khái là sợ y chạy, mỗi tối đều siết y vào lòng, cứ việc như thế, một tiếng gió thổi cỏ lay cũng có thể làm hắn bừng tỉnh.

Có hai lần y tỉnh lại lúc nửa đêm, nhìn thấy người này mở to mắt yên lặng nhìn chằm chằm mình. Tạ Quan Sư cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều, cũng nhận ra người này không ngủ được, hoặc là không thể nhắm mắt lại.

Đến tột cùng là đã gặp phải cơn ác mộng thế nào mà lại không dám ngủ?

Tạ Quan Sư nhẹ nhàng xoay đầu lại, nỗ lực không đánh thức đối phương. Tầm mắt y dừng trên khuôn mặt của Chung Tri đang gác lên vai mình, hàng lông mi thật dài của đối phương khép chặt, cực kỳ an tĩnh, xem ra là ngủ thật rồi.

Vì thế cao thủ bắt nhân tâm Tạ Quan Sư lại có thêm một cơ hội.

Y yên lặng nhìn Chung Tri một lúc lâu, sau đó tầm mắt rơi xuống đôi môi non mềm tái nhợt của đối phương, nghiêng đầu lặng lẽ hôn lên, độ ấm và cảm giác mềm mại ngay lập tức truyền đến. Nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm nhẹ rồi dứt ra, nhưng lại phức tạp khôn kể ——

502:【Sao tự nhiên lại hôn hắn?】

Tạ Quan Sư:【Rất bình thường mà, là một người mang theo lý do khó nói rời bỏ người yêu ra nước ngoài, khi trở về gặp lại người yêu, muốn chạm vào lại không dám, không nhịn được nữa mới cẩn thận hôn trộm người một cái!:)】

502:【............ Ảnh đế:)】

Thật ra Chung Tri ngủ không sâu, đã rất nhiều năm hắn không được ngủ ngon. Hôm nay có người này ở trong lồng ngực, không biết vì sao hắn lại muốn ngủ một giấc, cũng hy vọng cơn ác mộng đeo bám suốt tám năm không xuất hiện nữa.

Trong cơn mê man, hắn cảm thấy có hai mảnh đồ vật mềm mại, dường như là môi, trộm dán lên bờ môi của hắn.

Ngay lập tức, đầu hắn trống rỗng, có thứ gì đó đã nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play