Thời điểm Phùng Bắc tiến vào, vừa lúc hộ sĩ đã cố định xong thạch cao trên đùi Tạ Quan Sư, bưng mâm xoay người đi ra ngoài. Lúc rời đi còn đóng cửa lại, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng người trên giường lâm vào hôn mê vẫn bị chấn động một cái, giống động vật nhỏ đang run rẩy, theo bản năng cuộn tròn vào chăn. Xem ra trận tai nạn này đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, phản ứng sau tai nạn cũng rất mãnh liệt.
Phùng Bắc vốn là tới truy cứu trách nhiệm của Tạ Quan Sư, nhưng khi hắn đến gần, tầm mắt dừng ở trên người Tạ Quan Sư mới đột nhiên ý thức được —— thương thế của Tạ Quan Sư nghiêm trọng hơn Hạ Nhược Phong rất nhiều.
Người trên giường nhìn cực kỳ thảm, vết máu trên trán đã được lau khô, nhưng vẫn có thể thấy được vết cắt của thủy tinh. Đuôi lông mày dán băng gạc, quấn ngang nửa khuôn mặt kéo dài đến cổ, mạch máu xanh tím càng làm y trở nên yếu đuối vô lực. Một bàn tay và một chân của y bị gãy xương, bó thạch cao kín mít, bộ dáng khá xấu xí, cực kỳ bất tiện.
Một cái tay khác không bị thương như đang nắm chặt thứ gì, nắm gắt gao.
Bác sĩ nói đầu Tạ Quan Sư bị va đập nhẹ, lúc này theo động tác y cuộn người vào trong chăn, băng gạc quấn quanh đầu bị đè ép, một chút máu chảy ra, lây dính trên chiếc gối đầu trắng tinh.
Tầm mắt Phùng Bắc khựng lại.
Hắn ở ngoài phòng giải phẫu, nghe thấy bác sĩ nói thương thế của Hạ Quan Vân nghiêm trọng hơn Hạ Nhược Phong nhiều, tốt nhất nên cứu Hạ Quan Vân trước. Nhưng hắn không nghờ lại nặng đến như vậy.
Phùng Bắc nhăn đôi mày rậm, chuyện này làm mấy lời chỉ trích của hắn không thể nào nói ra.
502 trộm quan sát trong đầu Tạ Quan Sư nói: 【Ký chủ, hắn vẫn luôn nhìn anh kìa, sao anh còn chưa tỉnh lại, tôi thấy hắn sắp đi rồi kìa.】
Tạ Quan Sư cực kỳ chắc chắn: 【Hắn sẽ không đi.】
502: 【? 】
Tạ Quan Sư: 【Tuy rằng Phùng Bắc này lãnh khốc vô tình, nhưng là bây giờ thương thế tôi nghiêm trọng như vậy, máu tươi đầm đìa trước mặt hắn thế này nói cho hắn biết, quyết định ở bên ngoài phòng giải phẫu của hắn vô cùng có khả năng làm tôi mất đi tính mạng. Dù là người ý chí sắt đá cũng nhiều ít sẽ sinh ra chút áy náy, cho nên nếu hắn trực tiếp phủi tay chạy lấy người, vậy thì cũng quá cặn bã rồi, quả thực không xứng làm vai chính.】
502 mất nửa ngày mới phản ứng được: 【Hoá ra vừa nãy anh dùng tích phân kêu tôi dùng "Miệng vết thương vỡ toang" giúp anh làm vết thương sau đầu chảy máu, cũng là cố ý?】
Tạ Quan Sư: 【Ở cùng anh đây lâu như vậy còn chưa học được thông minh sao, anh cho rằng không cần tôi nói, cậu sẽ chủ động đi làm như vậy đó. 】
502: 【......】
Tạ Quan Sư: 【Haiz, thật là làm người ta thất vọng quá đi.】 nói xong nhẹ nhàng nhíu mày, giống như nghe được động tĩnh gì, giãy giụa tỉnh lại từ ác mộng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết thương mồ hôi nhễ nhại. Y thất thần nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, dường như vẫn chưa định hình được, một lát sau mới chậm rãi xoay đầu nhìn Phùng Bắc đứng bên kia.
Một loạt động tác như vậy, hình như lại làm vết thương trên cổ rách toạc ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
502; 【............】 Kỹ thuật diễn thật đỉnh.
Tạ Quan Sư yên lặng nhìn chằm chằm Phùng Bắc, ngơ ngẩn, tầm mắt dần dần mơ hồ, trong mắt mờ mịt hơi nước.
Nhất định là do mình nhìn lầm rồi, sao hắn lại có thể đến được chứ.
Tạ Quan Sư nhắm mắt lại, có vẻ mệt mỏi, nhìn như đang cười nhạo bản thân thần trí không rõ, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự giễu, lẩm bẩm nói: "Nhất định là ảo giác......"
Thanh âm y vỡ vụn, dường như chỉ cần gió thổi một cái là có thể biến mất.
Phùng Bắc nhìn một màn này, tâm tình hơi phức tạp.
Cũng không phải là hắn không biết tâm tư Hạ Quan Vân đối với mình. Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn Hạ Quan Vân đều biểu hiện rất rõ ràng. Nhưng Phùng Bắc từ lâu đã chán ghét cái loại diễn xuất xu nịnh này của Hạ gia, vậy nên cũng chán ghét Hạ Quan Vân lấy lòng.
Hắn không hề cảm thấy Hạ Quan Vân là thật lòng, tất cả cũng chỉ vì mơ ước tiền tài quyền thế của Phùng gia, nên mới cố ý làm bộ làm tịch mà thôi. Nói là thích hắn, nhưng vào trận sóng thần năm đó, khi hắn chết đuối lại không chút do dự đẩy hắn ra tự mình chạy trốn. Nếu không phải sau đó có Hạ Nhược Phong cứu hắn, có lẽ hắn đã mất mạng.
Người này, luôn luôn làm bộ làm tịch, không thể tin.
Phùng Bắc nhăn mi, trực tiếp mở miệng: "Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Thanh âm nghe có vài phần lạnh lùng.
Tạ Quan Sư bỗng nhiên mở to mắt, một lần nữa đặt tầm mắt lên người Phùng Bắc, xác nhận hắn thật sự đến đây, trong nháy mắt giống như có một luồng sáng loé lên. Nhưng khi nghe được câu nói lạnh như băng kia, tất cả vui sướng đều biến thành gáo nước lạnh dội xuống.
"...... Ừm." Tạ Quan Sư trả lời, muốn giãy giụa ngồi lên, nhưng bởi vì thân thể quá hư nhược, không thể làm được.
Cảm xúc biến hóa của y tuy rằng đã che giấu rất khá, nhưng hoàn toàn không thể trốn khỏi đôi mắt Phùng Bắc. Tay Phùng Bắc cắm trong túi quần, bình tĩnh nhìn Hạ Quan Vân khi thì thất vọng khi thì vui mừng, không biết sao lại thấy hơi phiền lòng. Ngày thường hắn chưa từng gặp qua một Hạ Quan Vân như vậy, là bởi vì ở trước mặt mình Hạ Quan Vân luôn ngụy trang rất tốt, hay là bởi vì mình chưa từng nhìn y nhiều một chút?
Phùng Bắc luôn tin vào năng lực phán đoán của mình.
Hạ Quan Vân theo đuổi mình, thật sự chỉ là bởi vì mơ ước tiền tài quyền thế của Phùng gia sao? Nếu như vậy thì mấy việc nhỏ không đáng kể này hoàn toàn không cần phải —— chuyện này không thể nào diễn được.
Hắn nhìn Tạ Quan Sư một thân băng vải, nhăn nhăn mày, cuối cùng vẫn duỗi qua tay đỡ dưới cánh tay y, giúp y ngồi dậy.
Người Tạ Quan Sư như bị điện giật, run rẩy, nhưng rất nhanh rung động này đã biến thành chua xót cùng áp lực. Y nâng đôi mắt nhìn Phùng Bắc, ánh mắt ẩn nhẫn mà tĩnh mịch, hỏi: "Anh muốn nói cái gì? Là kêu tôi đừng tiếp cận Hạ Nhược Phong sao?"
Phùng Bắc đối mặt với một Hạ Quan Vân như vậy, không nói nên lời.
Hắn dao động trong nháy mắt, sau đó nhăn mi hỏi: "Nói tôi biết, vụ tai nạn xe này có liên quan đến cậu đúng không?"
Hắn rõ ràng nhìn thấy trong nháy mắt huyết sắc trên mặt Tạ Quan Sư rút đi không còn một mảnh, là bởi vì chột dạ sợ hãi mà sắc mặt tái nhợt, hay bởi vì tuyệt vọng không thể tin nổi. Tuyệt vọng cái gì, tuyệt vọng bản thân đối tốt với Phùng Bắc nhiều năm như vậy, lại vẫn cứ không đổi được một câu nói dịu dàng tín nhiệm của người. Không dám tin tưởng cái gì, không dám tin Phùng Bắc lại thật sự có thể tàn nhẫn như vậy, có thể dẫm lên tấm lòng của mình, còn làm như không có việc gì.
Tạ Quan Sư bị tuyệt vọng vây lấy, trong nháy mắt nó đã lan ra tràn ngập căn phòng.
Y không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười thống khổ, nói giọng khàn khàn: "Nếu anh đã cho rằng như vậy, vậy thì cứ coi như có liên quan đến tôi đi."
502 có hơi hốt hoảng kêu lên: 【Ký chủ, anh thừa nhận làm gì?! Lỡ như Phùng Bắc thật sự nghĩ là anh thì làm sao bây giờ?】
Biểu tình Tạ Quan Sư bi thương, quay đầu không hề nhìn Phùng Bắc.
Nhưng y vẫn nói chuyện nhẹ nhàng với 502, quả thực rất là thành thạo: 【Lấy lui làm tiến, chờ xem.】
Phùng Bắc nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của y, ánh mắt sắc bén muốn xuyên thủng, nhưng trong lòng lại như có gì đó đang dao động. Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này thật sự không liên quan đến Hạ Quan Vân.
"Chuyện này tạm thời không đề cập tới, cậu dưỡng thương trước, tôi sẽ điều tra rõ ràng." Phùng Bắc nhàn nhạt nói, ngữ khí không cho người phản bác: "Nhưng thời gian tới cậu tạm thời đừng xuất hiện trước mặt Hạ Nhược Phong."
Tạ Quan Sư bình tĩnh nhếch môi, vẫn không nói chuyện, đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm vách tường không nói một lời.
Phùng Bắc lại đứng một lát, sau đó xoay người đi ra ngoài. Trước khi vào căn phòng này, hắn còn tưởng rằng Hạ Quan Vân vẫn giống như lúc trước, sẽ phát điên không ngừng lên án Hạ Nhược Phong cướp đi hết thảy của mình. Trước nay Phùng Bắc chưa từng kiên nhẫn nghe những lời đó, chỉ cảm thấy Hạ Quan Vân nói năng bậy bạ, rõ ràng người cứu hắn từ trận sóng thần năm đó là Hạ Nhược Phong ——
Sau đó hắn cũng có hoài nghi, nhưng lại không có chứng cứ, mà khi tỉnh lại, bên người là Hạ Nhược Phong chăm sóc mình, Hạ Nhược Phong cũng bị thuong rất nặng, hình dạng miệng vết thương còn giống hệt như hắn nhìn thấy trước lúc hôn mê......
Chỉ là không ngờ rằng, lần này Hạ Quan Vân không nhắc lại những chuyện năm xưa, ngược lại là bộ dáng phó mặc như thế này ——
Phùng Bắc ngừng bước chân, ma xui quỷ khiến quay đầu lại.
Ngay lập tức thấy Tạ Quan Sư ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, hai mắt chăm chú nhìn bóng dáng của mình. Trong mắt chứa tình yêu quá mức nồng đậm, phảng phất như đâm đầu vào một đầm lầy, không biết giải thoát như thế nào, cảm thấy thống khổ lại trộn lẫn vui sướng. Chỉ dõi theo cái bóng cũng được, nếu có thể lại gần thêm một chút, cho dù là chết cũng cam nguyện.
Loại tình yêu cực nóng bỏng này là thứ Phùng Bắc chưa bao giờ thấy, trong nháy mắt thứ này thiếu chút nữa đánh trúng đầu hắn.
Hắn sửng sốt.
Tạ Quan Sư lại bỗng nhiên phát hiện mình và Phùng Bắc đối mắt, đột nhiên hoảng sợ quay đầu đi, không muốn bại lộ một bản thân hèn mọn như vậy.
Yết hầu Phùng Bắc giật giật, có chút khô, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Hắn nắm tay đặt bên môi, đứng trước cửa phòng bệnh trong chốc lát, sau đó mới rời đi.
Hắn vừa đi Tạ Quan Sư lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: 【Cuối cùng đi rồi.】
502 kinh ngạc kêu lên: 【Chuyện này là chuyện gì vậy? Độ hảo cảm trong nháy mắt tăng lên 40, không phải âm nữa! Trời ạ!】
Tạ Quan Sư nằm trên giường, kéo kéo băng vải trên đầu, cái này làm y cảm thấy rất không thoải mái.
【Chuyện này rất bình thường. Phùng Bắc đến 27-28 tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, cậu cho rằng là do nguyên nhân gì?】
502 phân tích nói: 【 Bên người hắn không thiếu soái ca mỹ nữ, lại còn có Hạ Nhược Phong bề ngoài không tồi, nhưng hắn lại không động tâm bao giờ, do hắn bị bất lực sao?】
Tạ Quan Sư: 【...... Bất lực cái đầu mi, này có nghĩa là hắn cảm thấy những người đó là vì quyền thế mới tới gần hắn, căn bản không tin bất cứ kẻ nào. Mặc dù đối đãi với Hạ Nhược Phong không tồi, nhưng đó cũng là do hắn cho rằng Hạ Nhược Phong cứu hắn một mạng. Dựa theo tính tình hắn, nếu không phải Hạ Nhược Phong cứu hắn một mạng, hắn căn bản sẽ không nhìn Hạ Nhược Phong nhiều hơn một cái. Cũng thật là đáng thương, hắn không tin có một người thuần túy bởi vì yêu hắn mà đến. Haiz, kẻ có tiền nhiều tật xấu, nếu người tới là người có nhiều tiền hơn hắn, tám phần là hắn sẽ tin người kia.】
502: 【...... Ồ, đã biết, vậy giờ ký chủ muốn liều mạng kiếm tiền, nâng giá trị con người lên cao rồi đến chinh phục hắn? 】
Tạ Quan Sư: 【Câm miệng, bây giờ anh đây sẽ dùng kỹ thuật diễn chinh phục hắn. 】
502: 【............】
Tạ Quan Sư hỏi: 【Kêu cậu chuẩn bị đạo cụ đã chuẩn bị xong chưa?】
502: 【Xong lâu rồi, chút chuyện này cũng làm không được thì sao xứng là hệ thống. 】
Qua một lát, 502 lại nghi hoặc hỏi: 【Nhưng sao cậu lại không nói cho Phùng Bắc biết chân tướng vụ sóng thần năm đó?】
Tạ Quan Sư nói: 【Vô dụng, nói miệng không bằng chứng cứ, hắn sẽ không tin.】
Nhưng mà cũng không sao, một thời gian sau y sẽ làm Phùng Bắc tin tưởng, hơn nữa hối hận.
Phùng Bắc bừng tỉnh rời phòng bệnh. Hắn chưa từng gặp người nào mang tình yêu nóng bỏng như Tạ Quan Sư, như một ngọn lửa, hoàn toàn có thể thiêu hủy bản thân chỉ bởi vì muốn sưởi ấm hắn. Bị tình yêu như vậy vây quanh, trong nháy mắt Phùng Bắc lại có hơi không nhấc nổi chân.
Hắn đi đến lan can hứng một làn gió lạnh mới thoáng bình tĩnh lại, đem tất cả tâm tư phức tạp trong lòng đẩy ra.
Bên kia Hạ quản gia cùng với vú Lưu đi tới.
Vú Lưu cẩn thận đi đến phía sau Phùng Bắc, cũng không dám tới gần, cách khoảng ba bốn mét, có chút do dự hỏi: "Phùng thiếu, đồ vật ở hiện trường tai nạn đều bị cục cảnh sát coi như vật chứng mang đi, chúng ta có muốn cũng không thể lấy lại, có thể nhờ ngài giúp một việc, giúp đại thiếu gia chúng tôi lấy một món đồ trở về."
Phùng Bắc không phải người sẽ đi làm mấy chuyện nhỏ này, nếu là ngày thường hắn sẽ xoay người rời đi ngay, nhưng hôm nay không biết như thế nào lại hỏi thêm một câu: "Thứ gì mà quan trọng như vậy?"
Vú Lưu thấy Phùng Bắc có xu thế đáp ứng, biểu tình nới lỏng, thở dài nói: "Mấy ngày nay sau khi đại thiếu gia tỉnh lại vẫn không thể ngủ yên giấc, vẫn luôn gặp ác mộng. Trước kia lúc cậu ấy ngủ đều cầm theo một cái máy phát nhỏ, thường nói đó là bùa hộ mệnh của cậu, khi xảy ra tai nạn cũng có mang theo, không biết đã lạc đi đâu. Tôi nghĩ nếu có thể lấy vật đó về cho cậu ấy, để cậu ấy nghe một chút thì có lẽ sẽ có thể ngủ ngon. Đứa nhỏ này mấy ngày nay gầy ốm cực kỳ, tôi sợ......"
Phùng Bắc trở về công ty, vốn không định để ý tới, nhưng vẫn nhịn không được kêu trợ lý đến cục cảnh sát tìm, quả nhiên tìm được một cái mp3 nho nhỏ.
Hắn cầm ở trên tay đùa nghịch, đổi tới đổi lui hai bên tay, không cẩn thận chạm vào nút phát, lập tức nghe thấy vài giọng nói bên trong, tạp âm hỗn loạn quen thuộc truyền đến.
Ngón tay Phùng Bắc lập tức dừng lại, giữa mày hơi ngơ ngẩn, dưới ánh hoàng hôn từ cửa sổ sát đất chiếu vào, có chút đen tối không rõ.
Lúc hắn tiến vào phòng bệnh có nhìn thấy Tạ Quan Sư đang nắm chặt thứ gì, ngủ rất không yên, nhưng đến gần lại không thấy gì hết.
Giờ hắn biết đó là gì rồi.
Bệnh viện, Tạ Quan Sư chuyên tâm dưỡng thương. Cơm canh của bệnh viện rất ngon, y thừa dịp không có ai to mồm ăn uống. Một khi có người tới sẽ ngay lập tức trở về trạng thái bệnh nhân yếu đuối.
Lúc này 502 lại bỗng nhiên kêu lên: 【Độ hảo cảm lại tăng lên, lần này tăng thêm 10. Ký chủ, sao anh không làm gì chỉ có ăn uống ngủ nghỉ mà độ hảo cảm vẫn có thể tăng được vậy?】
Tạ Quan Sư hơi mỉm cười, như là đã sớm biết, nói: 【Cậu không nhớ tôi đã kêu cậu bỏ chất xúc tác tình cảm vào cơm trưa của vú Lưu à?】
Chất xúc tác tình cảm có thể làm người đa sầu đa cảm. Vú Lưu vốn dĩ là nhìn Hạ Quan Vân lớn lên, vẫn luôn không đành lòng nhìn đại thiếu gia nhà mình chịu khổ. Mấy ngày nay nhìn Hạ Quan Vân lăn qua lộn lại không ngủ được, liền nghĩ cách muốn giúp y dễ chịu chút. Vì thế liền mang đồ ở nhà của Hạ Quan Vân đến, để y thấy thoải mái hơn.
Còn nghĩ tới cách đi tìm Phùng Bắc, muốn lấy máy phát đại thiếu gia thường xuyên nghe trở về, nhiều ít có thể giúp đại thiếu gia ngủ ngon.
Vú Lưu đương nhiên không biết, máy phát kia là cái gì.
Hạ Quan Vân thời niên thiếu đã làm rất nhiều việc ngốc nghếch, trong đó bao gồm việc này, trốn học ngồi xổm trong góc phòng học Phùng Bắc, khi Phùng Bắc trả lời câu hỏi, thiếu niên sẽ ghi âm lại tất cả, sau đó trân quý nâng trong lòng bàn tay, thường xuyên lấy ra chà lau như báu vật.
Hiện giờ Tạ Quan Sư có toàn bộ kí ức của Hạ Quan Vân, nên lợi dụng điểm này.
Khi Phùng Bắc mở máy phát Hạ Quan Vân coi như sinh mệnh ra, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của mình sẽ có biểu cảm gì? Thật là xuất sắc.
Kế tiếp lại qua mấy ngày, Phùng Bắc không tới nhưng có phái người tặng một ít đồ bổ. Lại qua một thời gian, vết thương trên đùi Tạ Quan Sư đã gần lành hẳn, vết thương trên đầu cũng có thể tháo băng vải, nhưng y vẫn kiềm chế không cho bác sĩ tháo ra, bởi vì y còn muốn nó phát huy công dụng lần cuối cùng.
Chiều hôm nay, một người bạn của Hạ Quan Vân là Chu Tuấn ôm bó hoa tới thăm y. Chu Tuấn cũng là một phú nhị đại, cũng rất thân với Hạ Quan Vân, quen nhau lúc học đại học, sau này xuất ngoại thì mất liên lạc một thời gian, nghe nói là gần đây mới về nước. Khi đại học, hắn theo đuổi Hạ Quan Vân rất điên cuồng, thậm chí còn bày tỏ trên sân khấu lễ Giáng Sinh.
Việc này rất oanh động, vì vậy Phùng Bắc muốn không biết cũng khó.
Sau khi về nước, Chu lập tức đến thăm Hạ Quan Vân. Năm đó bị Hạ Quan Vân cự tuyệt, hắn rõ ràng là chưa hết hy vọng.
Tạ Quan Sư đang châm cứu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu nâu nhạt gấp gáp chạy tới, người tới có tinh thần như ánh mặt trời, quan trọng nhất chính là, rất đẹp trai.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng các hộ sĩ bên ngoài suýt xoa, Tạ Quan Sư cong cong khóe miệng, thong thả ung dung thả tay áo xuống, nhìn đồng hồ treo trên tường, yên lặng tính thời gian trong lòng.
Nếu không tính sai thì, tiếp theo y sẽ nhờ Chu Tuấn gọt táo cho mình, khi Chu Tuấn đút táo cho y, Phùng Bắc cũng đã đứng ở cửa phòng bệnh.
502 tấm tắc nói: "Tu La tràng Tu La tràng*."
Tạ Quan Sư nhướng mày. Con người luôn cần chút kích thích, đặc biệt là giống đực có dục chiếm hữu mãnh liệt.
(*Ngôn ngữ phật giáo, người ta thường dùng từ này để chỉ một chiến trường bi thảm khốc liệt)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT