Editor: Diệp Hạ

Chiến lược cuối cùng (1)

Thấy Tạ Quan Sư đã lâu vẫn chưa ra, hai bảo tiêu bên ngoài không khỏi cảnh giác, đứng ngoài cửa giương giọng hỏi: "Hạ thiếu, cậu ổn không, có cần chúng tôi giúp gì không?"

Bên trong rất nhanh đã truyền đến tiếng nước chảy rào rào, chỉ nghe thấy Tạ Quan Sư đáp: "Bụng hơi khó chịu, các người gấp cái gì, chờ một lát."

Hai bảo tiêu liếc nhau, xác nhận đấy đúng là thanh âm Hạ thiếu liền yên tâm.

Tạ Quan Sư bị Chu Tuấn kéo vào một gian toilet, nhưng nơi này lại hoàn toàn kín mít, trừ bỏ xông ra dưới mí mắt bảo tiêu, căn bản không còn cách nào.

"Anh......" Tạ Quan Sư nhìn Chu Tuấn, mặt có chút ngơ ngẩn, không biết nên nói cái gì.

Chu Tuấn cũng nhìn y chăm chú, nhung nhớ nhìn thật cẩn thận, như là muốn duỗi tay ôm lấy y, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chu Tuấn đè thấp thanh âm, nói bên bên tai y: "Bọn họ rất nhanh sẽ thấy không bình thường, cho nên anh không có nhiều thời gian. Em nghĩ cách tìm được hộ chiếu và chứng minh thư của mình, ba ngày sau anh sẽ an bài hết thảy, sẽ đi đón em, sau đó chúng ta cao chạy xa bay."

Tạ Quan Sư sửng sốt: "Đi đến đâu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ cần em nguyện ý." Chu Tuấn chậm rãi nói, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, lòng hắn như treo một khối đá, một khi người này toát ra một chút biểu tình không muốn, hắn lập tức sẽ vạn kiếp bất phục*.

(ngàn kiếp không phục, chỉ vì một nỗi oan ức không thể giải tỏa mà dẫu có trải qua vạn kiếp cũng không thể tha thứ)

Nhưng người trước mắt cắn môi, tựa hồ có chút mờ mịt, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

502: 【Anh Tạ, cậu thật sự muốn đi với Chu Tuấn sao?!】

Tạ Quan Sư: 【Biết không, không có chuyện gì đau lòng hơn chuyện bị cắm sừng, lúc này tung chiêu cuối cùng, giá trị đau lòng của Phùng Bắc lập tức đầy.:)】

"Chắc chắn sao? Em thật sự, thật sự chọn anh?" Thanh âm Chu Tuấn trở nên khàn khàn.

Tạ Quan Sư do dự nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Chuyện mở triển lãm tranh anh nói, hình như tôi đã có chút ấn tượng mơ hồ. Trước kia chúng ta đã từng quen, tôi đối với anh cũng có cảm giác quen thuộc. Mà Phùng Bắc kia, hình như giữa tôi và hắn không hề có hồi ức vui vẻ nào...... Cho nên, tôi tin anh."

Dù sao sau khi y mất trí nhớ, ba mẹ ruột của y không đi tìm y, mà họ lại đến cầu xin y vì người khác. Có lẽ trên thế giới này, chỉ có người trước mắt này để ý y.

"...... Cảm ơn em, Quan Vân." Chu Tuấn nghẹn ngào, hốc mắt hơi đỏ lên.

Không ai biết, trong nháy mắt kia cơ hồ là khoảnh khắc vui vẻ nhất của hắn từ lúc chào đời tới nay, vui sướng đến muốn phát cuồng. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm người trước mắt, tim đập mạnh, có lẽ, lúc này đây trời cao rốt cuộc đã nghe thấy hắn cầu nguyện, rốt cuộc nguyện ý phù hộ hắn một lần.

............

Tạ Quan Sư đi theo bảo tiêu trở về, nhưng giờ y lại nhiều thêm một tâm sự. Y biết, ba ngày sau y sẽ tìm cớ chuồn ra, lúc ấy Chu Tuấn sẽ chuẩn bị tốt hết thảy, sẽ đưa y hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Phùng Bắc. Chỉ cần lần này thành công, y lập tức có thể có cuộc sống của mình, có lẽ sẽ tìm lại được ký ức, cũng có lẽ sẽ bắt đầu một lần nữa. Nói ngắn gọn, sẽ không bao giờ gặp được Phùng Bắc.

Tạ Quan Sư về đến nhà, như bình thường nhìn TV phát ngốc, lâu lâu lại ra ban công đứng, xem Phùng Bắc có trở lại không. Chuyện này ở trong mắt trợ lý, đó là thái độ của Tạ Quan Sư đã có thay đổi lớn. Trợ lý cũng có chút vui mừng thay cho Phùng tổng.

502: 【Anh Tạ, tôi biết Phùng Bắc đặt hộ chiếu và chứng minh thư của nguyên chủ ở đâu, cũng biết mật mã tủ sắt, cậu không cần sợ Phùng Bắc đột nhiên trở về đâu.】

Tạ Quan Sư nói: 【không phải sợ, tôi là đang ngẩng đầu chờ đợi.:)】

502: 【( ⊙ o ⊙)】

Tạ Quan Sư: 【Bây giờ tôi hẳn nên chột dạ, lo lắng kế hoạch của Chu Tuấn bị phát hiện, cho nên thái độ với Phùng Bắc trước lúc đó, khẳng định phải có chút khác biệt. Này cũng có thể coi là bữa ăn cuối cùng trước khi tử hình.】

502: 【............】

Phùng Bắc tự nhiên biết sự thay đổi của Tạ Quan Sư từ trợ lý. Chuyện này làm hắn tâm thần không yên, ở hội nghị hội đồng quản trị cũng luôn thất thần, cuối cùng vội vàng kết thúc hội nghị.

Hôm nay Phùng Bắc có xã giao, uống một ít rượu, theo bản năng mà đến nơi có Tạ Quan Sư. Tửu lượng của hắn rất tốt, bình thường chưa bao giờ say, nhưng lúc này lại hận không thể say chết, vậy mới có thể không thanh tỉnh mà tới gần người kia. Hắn mở cửa đứng ở chỗ huyền quan, muốn cởi giày ra, nhưng cởi nửa ngày cũng không thể, trước mắt đã xuất hiện bóng chồng.

Tạ Quan Sư nhìn từ xa, nhấp nhấp môi, đến gần Phùng Bắc vài bước.

Phùng Bắc xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, cà vạt cũng đã sớm không cánh mà bay, cả người tản ra mùi rượu, tóc trên trán không kìm được mà nhếch lên, không hề còn hình tượng Phùng tổng nữa. Mắt thấy hắn sắp té ngã, Tạ Quan Sư cuống quít tiến lên một bước, vừa vặn ôm hắn vào trong lồng ngực.

Phùng Bắc nhắm mắt lại, hai tay gắt gao ôm chặt người này. Hắn cho rằng mình đang nằm mơ, vì thế buông xuống tự tôn cùng kiêu ngạo, cọ cọ mặt lên áo ngủ Tạ Quan Sư, thở dài chua xót: "Rất nhớ em......"

Cả người Tạ Quan Sư cứng đờ, vứt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu, cố sức kéo Phùng Bắc đi đến phòng ngủ.

Hai chân Phùng Bắc bị kéo lê trên mặt đất, bắt đầu mơ màng. Khi Tạ Quan Sư gian nan đưa hắn lên giường, hắn nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông phía sau, trong nháy mắt tỉnh táo lại ——

Hắn nửa mở mắt, cả người cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía người đang ôm mình.

Người kia là...... đang quan tâm hắn sao?

Sợ hắn uống say ngã vào cửa, cho nên dùng đôi tay bị thương cố sức đưa hắn vào phòng ngủ.

Hắn còn tưởng rằng, người này sẽ không bao giờ đối tốt với hắn nữa, sẽ không bao giờ quan tâm hắn nữa. Từ khi Phùng Bắc sinh ra đến bây giờ, chưa từng có cảm giác nào như vậy, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, xoang mũi đau xót.

Hắn nên làm gì với người này đây?

Tạ Quan Sư cố sức ném Phùng Bắc lên trên giường, sau đó lập tức xoay người bước đi, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, cả người theo đó lảo đảo, bị mạnh mẽ kéo vào lồng ngực Phùng Bắc. Cảm giác trời đất quay cuồng làm Tạ Quan Sư kinh hoảng, y giãy giụa đẩy người đang ôm mình ra.

Nhưng người kia vẫn ôm y thật chặt, thậm chí tứ chi dán hết lên thân thể y.

Phùng Bắc nhanh chóng khép mắt, hít thở đều đều, hình như là ngủ rồi. Mà đây chỉ là động tác bản năng, giống như đang ôm một cái gối.

"Buông tôi ra!" Tạ Quan Sư thấp giọng quát, dùng sức vỗ vỗ mặt Phùng Bắc.

Nhưng người này hình như thật sự say lắm rồi, sức lực lớn cực kỳ, đôi tay gắt gao giam cầm y, một chân duỗi ra hoàn toàn đè y ở dưới thân. Tạ Quan Sư vừa động chút, mà nơi ở dưới đã đứng lên, cứng rắn đâm vào bụng nhỏ Tạ Quan Sư.

Tạ Quan Sư tức khắc không dám động.

Trong miệng người này còn lẩm bẩm: "Tôi không có say......"

Tạ Quan Sư giận sôi máu, nói: "Rõ ràng là say! Anh buông tôi ra!"

Phùng Bắc lại như say thành bùn lầy, càng thêm dùng sức kiềm chế Tạ Quan Sư, đưa khuôn mặt tuấn tú lại, dán lên mặt Tạ Quan Sư, như coi mặt y thành gối đầu, dùng sức cọ, chóp mũi cọ vào vành tai y, sau đó vùi mặt vào cổ y, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Ngủ rồi? Tạ Quan Sư hoàn toàn không thể động đậy, tức giận vô cùng lại không thể thoát ra khỏi lồng ngực Phùng Bắc.

Y trợn tròn mắt nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, thân thể cứng đờ, sau một lát, thật sự không thể khống chế mí mắt mệt mỏi của mình, ngủ thiếp đi.

Đợi khi y đã ngủ, tiếng ngáy nhỏ của Phùng Bắc lập tức ngừng lại, mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh là nan giải phức tạp, điên cuồng vì yêu mà không có được, lại có chút thỏa mãn.

Nếu có thể, hắn hy vọng người trong ngực cứ như vậy không bao giờ tỉnh lại, hắn cũng cứ ngủ như vậy. Hắn có thể ôm y, không để y bị kẻ nào nhìn thấy, bị kẻ nào cướp đi.

Như vậy, người này sẽ không bao giờ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, sẽ không bao giờ quên hắn. Cũng sẽ không luôn miệng hỏi Chu Tuấn ở nơi nào, làm lơ đau đớn cùng tuyệt vọng của hắn. Người này sẽ giống như trước đây, trong mắt chỉ thấy một mình hắn, lỗ tai chỉ nghe được thanh âm một mình hắn.

Hoàn toàn nhốt y lại, chỉ thuộc về một mình hắn. Thế thì tốt rồi.

Giống như trước đây thì tốt rồi.

............

Ngày hôm sau Tạ Quan Sư tỉnh lại trong lồng ngực Phùng Bắc. Y vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phùng Bắc trước mắt mình, chiếc mũi cực kỳ gần. Y để ý, Phùng Bắc bây giờ rất khác với bộ dáng mạn tùy ý trước kia, bây giờ giữa mày tràn ngập u buồn, trong mắt đã không còn cao ngạo và tự tin, ngược lại như chứa đầy tro bụi, tràn ngập cô đơn, hắc trầm không thấy đáy.

Phùng Bắc nhìn y chăm chú, vẫn không nhúc nhích, không biết chăm chú nhìn bao lâu. Đôi mắt kia chứa đầy tình cảm dịu dàng.

Không đợi y phản ứng lại, Phùng Bắc đột nhiên thò qua, chạm lên môi y một cái, nụ hôn mềm nhẹ như lông chim, ngay sau đó nhanh chóng buông ra, xuống giường.

"Cơm sáng đã chuẩn bị xong, chắc em đã đói bụng rồi, ra ăn đi."

"Anh......" Tạ Quan Sư cau mày, vừa định nói lời cự tuyệt, nhưng Phùng Bắc đã cầm áo sơ mi rời khỏi phòng. Không biết là không cho y cơ hội cự tuyệt, hay là sợ nghe thấy lời cự tuyệt của y.

Để lại Tạ Quan Sư cùng bức màn đang lay động. Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, làm Tạ Quan Sư sinh ra một loại ảo giác yên bình.

Tạ Quan Sư lê dép đi ra ngoài, nhìn thấy Phùng Bắc hông buộc tạp dề, tay bưng canh cùng cháo ra, bày đầy một bàn, nhẹ giọng nói: "Có mấy thứ là mua ở bên ngoài, cháo này tôi nấu lúc sáng sớm, không biết em có thích hay không, nếm thử chút nhé?"

Khóe miệng hắn ngậm ý cười ôn nhu, nhưng cả người lại có chút cứng đờ, như là giây tiếp theo Tạ Quan Sư sẽ quay đầu đi.

Tạ Quan Sư nhìn chén cháo trên bàn, trầm mặc một lát, không nói một lời đi qua.

Tro tàn trong lòng Phùng Bắc lại cháy lên, hắn kéo ghế ra cho Tạ Quan Sư, nhìn y ngồi xuống, dùng tay trái không bị thương cầm muỗng, chậm rãi múc cháo đưa vào trong miệng.

"Thế nào?" Phùng Bắc nhìn vết sẹo trên tay phải y, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, trong lòng cũng căng thẳng. Vì thế ngồi xuống bên cạnh y, nhưng không có động đũa, chỉ nhìn y chăm chú.

Tạ Quan Sư rũ đầu, chậm rãi ăn một ít cháo, không nói ngon hay không ngon. Y máy móc ăn cơm, giống như chỉ là vì lấp đầy bụng, ngăn cách bản thân với hết thảy, kể cả Phùng Bắc.

Nhưng dù như thế Phùng Bắc cũng rất thỏa mãn.

Có thể ngồi cùng một bàn ăn cơm, an tĩnh nhìn y, đã là hạnh phúc.

Cơm nước xong, Tạ Quan Sư tựa hồ muốn dọn dẹp chén đũa, nhưng Phùng Bắc vội vàng ngăn y lại, nói: "Để tôi."

Nói xong nhanh chóng dọn sạch, đi vào phòng bếp rửa chén.

Trong nhà rất an tĩnh, sáng sớm Phùng Bắc đã mở chiếc mp3 của Tạ Quan Sư, bên trong trừ bỏ giọng nói hắn, còn có một ít khúc dương cầm cổ xưa, hẳn là bài Tạ Quan Sư thích. Vì thế âm nhạc nhẹ nhàng phiêu động theo bức màn, bị gió mang theo, lan ra toàn bộ nhà ở.

Tạ Quan Sư ngốc tại chỗ trong chốc lát, sau đó như bình thường, mặt không cảm xúc đi đến sô pha mở TV xem chút tin tức.

Trước khi Phùng Bắc vào phòng bếp, nhìn thoáng qua Tạ Quan Sư, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, chỉ là một cơm đơn giản như thế này cũng đủ làm hắn thỏa mãn.

Nếu có thể, hắn hy vọng sẽ vĩnh viễn giống như vậy.

Người này không nhớ ra hắn cũng không sao, hắn sẽ nỗ lực, giống như lúc người này liều mạng đi vào trái tim hắn, chậm rãi gõ mở nội tâm y.

............

Phùng Bắc nghĩ như vậy, giữa mày cũng giãn ra một ít. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn rửa chén vì người khác, mở vòi nước ra, nhìn chén đũa bị nước cọ rửa sạch sẽ, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn.

Sau đó hắn lại rửa sạch một ít trái cây Tạ Quan Sư thích, đặt vào đĩa, đang định mang ra ngoài đặt lên bàn trà, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ chỗ huyền quan ——

Ngay lập tức hắn nhận ra cái gì, ném đĩa trong tay đi, nhanh chóng lao ra khỏi phòng bếp.

Lại vừa vặn nhìn thấy cửa chống trộm bị đẩy ra thật mạnh, mà két sắt phòng ngủ, nơi đặt hộ chiếu cùng chứng minh thư của người kia, đã không biết bị cạy ra khi nào.

Thì ra đêm qua chỉ là một chút quan tâm y bố thí, đều là biểu hiện giả dối.

Hắn còn tưởng rằng, người kia nguyện ý ăn cơm cùng hắn, là quan hệ của bọn họ đã dần tốt lên. Thậm chí hắn còn không muốn bảo tiêu cùng trợ lý quấy rầy, kêu bọn họ tránh ra. Là hắn thiếu cảnh giác. Không phải chưa từng nghĩ Chu Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định, duy chỉ không ngờ, là người kia không màng tất cả muốn rời khỏi hắn!

Căm ghét hắn như vậy sao? Một chút cơ hội cũng không cho?

Phùng Bắc đứng thẳng ở huyền quan, cả người như bị xé thành mảnh nhỏ. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, lập tức cầm áo khoác đuổi theo, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.

Tạ Quan Sư tránh ở bãi đỗ xe ngầm, Chu Tuấn kéo cửa xe, ý bảo y đi lên. Y nghe thấy tiếng 502 nhắc bên tai: 【Độ đau lòng của đối tượng công lược là 92.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play