Văn Ngọc Minh đang len lén lút lút, trong nháy mắt cả người liền hóa thành tượng đá. Trong đầu vang lên một tiếng oành, da đầu bỗng tê dại, lông tóc dựng thẳng đứng, trái tim dường như không còn đập. Nói chung là Văn Ngọc Minh đến lá gan để quay đầu lại cũng chẳng có.

Mục Trạm vẫn ngồi như cũ, động cũng chưa động, chỉ là đôi mắt không hề có độ ấm mở ra, tầm mắt dừng ở bóng lưng Văn Ngọc Minh, đem người cố định tại một chỗ.

" Trẫm chấp thuận ngươi đi rồi sao? Trở về. "

Ngữ khí ra lệnh làm cho Văn Ngọc Minh phải giật mình, cả người run cầm cập, không thể kháng cự, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất như gió mà lao tới ngồi vào chỗ cũ, hai tay đặt ở đầu gối, ngoan ngoãn ngồi đó.

Biểu tình muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

" Ta không phải tự tiện rời đi, chỉ là thấy bệ hạ ngủ rất ngon, sợ người cảm lạnh, muốn đi hỏi tổng quản đại nhân một cái chăn đến đắp cho người. "

Đôi mắt đen nhánh tròn xoe chớp chớp hai cái, thanh bạch lại sạch sẽ, bộ dáng chân thành như là chưa bao giờ nói dối.

Mục Trạm không giao động, liếc hắn một cái, sau đó nhắm hai mắt lại tựa như là muốn tiếp tục ngủ.

Văn Ngọc Minh:......?

Cho nên lưu hắn lại để làm gì? Bạo quân cứ như là tiểu hài tử ba tuổi, nhất định phải có người bồi bên cạnh mới ngủ được sao?

Mới chỉ vừa đi vài bước, Mục Trạm đã có thể cảm giác được mà mở mắt ra khiến cho Văn Ngọc Minh nơi nào còn dám lộn xộn, chỉ có thể nán lại đây làm linh vật. Cực kì nhàm chán, hắn liền đem những thứ hoa văn tinh xảo nhìn một vòng, khi phản ứng lại hắn lập tức dời ánh mắt, cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, đành tự chơi với nó vậy.

Không biết qua bao lâu, mí mắt của Văn Ngọc Minh sắp chạm vào nhau, thiếu một chút nữa thôi liền gục đầu ngủ thì có người đi đến.

Văn Ngọc Minh đột ngột ngẩng đầu nhìn lại, là tên thái giám cầm phất trần.

Đối phương dường như cũng có chút ngoài ý muốn, cùng hắn tầm mắt hai người ngang nhau, bước chân cũng dừng lại.

Bởi vì mãi không nghe được Hoàng thượng triệu kiến nên Tổng quản Triệu Đức Toàn lo lắng muốn đi vào xem một chút, lại không nghĩ tới Hoàng thượng thế nhưng ngủ rồi. Hắn không khống chế được mà lộ ra chút biểu tình.

Sau đó lại cùng ánh mắt của Văn Ngọc Minh giao nhau. Khẽ cúi đầu hành lễ, cong eo, lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài.

Văn Ngọc Minh:......

Lại một lần trải nghiệm cảm giác bị nâng lên ném xuống là như thế nào, thật đau lòng nha.

Qua một lúc lâu, Mục Trạm rốt cuộc tỉnh ngủ, nhìn Văn Ngọc Minh, cũng không nói thêm lời nào liền vẫy vẫy tay tống cổ hắn trở về nơi ở của mình.

Vì thế, Văn Ngọc Minh trải qua sự kinh hãi tột độ trở về nơi mình ở.

Tam Hỉ thấy hắn trở về cảm giác không thể nào tin nổi, cao hứng đến cực điểm, cảm xúc phập phồng, vành mắt đỏ bừng dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.

" Công tử người không có việc gì thật sự quá tốt!Bệ hạ có làm cái gì ngài không? "

Văn Ngọc Minh có điểm hoảng hốt, tưởng chính mình như đang nằm mơ. Thế mà mình lại bình an vô sự từ chỗ bạo quân trở về. Hắn mông lung mà trả lời Tam Hỉ.

" Ta hình như..... Chính là tới ăn bữa cơm? "

Còn ăn gần hết một bàn, so với bạo quân ăn còn nhiều hơn, cũng không khách khí mà đem những thứ của bạo quân... ăn sạch.

Tam Hỉ: ".....????"

- ----------------------------------------------------------

Mình ra chap chậm là vì mấy hôm nay mình phải thi. Sau khi thi xong sẽ ra nhanh hơn. Cảm ơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play