Văn Ngọc Minh theo bản năng nhìn sang nơi vừa phát ra âm thanh, lại không nghĩ đến hai mắt Mục Trạm nổi đầy tơ máu, gân xanh trên trán nhô lên, sắc mặt mười phần khó coi, tràn ngập cuồng bạo cùng lạnh lẽo, đầy một bộ dáng ta muốn giết người.
Văn Ngọc Minh lập tức muốn tránh đi, lòng khẽ động, ngàn vạn lần đừng bị Mục Trạm chú ý, sao cho không trúng vận xui bị Mục Trạm giận chó đánh mèo tìm tới.
Nhưng tất cả sự việc đều phát triển theo một cách quá nhanh, một lúc sau Mục Trạm đã chú ý tới hắn, tầm mắt ẩn ẩn đầy sự táo bạo dừng ở trên người hắn, còn hướng hắn từ từ đi tới.
Áp lực kinh người tựa như sóng lớn, một tầng một tầng không ngừng đánh úp hắn, bức bách áp lại làm cho người ta thật khó mà hô hấp, lại như hàng ngàn quân lính làm cho người ta khó có thể mà đứng thẳng, lại không khống chế được mà hai chân mềm nhũn ngã xuống.
Văn Ngọc Minh ngồi trên ghế vì thế tuy thân thể đã mềm nhũn nhưng cũng không vì vậy mà té ngã.
Nhưng vài giây sau Mục Trạm đi đến trước mặt hắn, thân ảnh cao lớn che đi toàn bộ ánh sáng bao phủ lên người trước mặt một tầng bóng tối, đem Văn Ngọc Minh bao lại bên trong.
Cự li càng gần, áp lực càng lớn.
Văn Ngọc Minh cả người cứng đờ, sợ sự tình gì sẽ phát sinh tiếp theo.
Mục Trạm mang một thân sát khí đi tới, tựa như là sắp có sự việc kinh khủng gì sắp diễn ra. Khẽ cúi người hướng Văn Ngọc Minh vươn tay, làm cho Văn Ngọc Minh sợ tới mức bản thân hắn cho rằng bạo quân muốn bóp chết chính mình, cả người đều cứng đờ chỉ muốn lấy hết sức bình sinh mà chạy trốn, lại phát hiện cái tay kia -- cầm lấy một quả nho mà hắn đã lột tốt, cho vào trong miệng....ăn....!?
Văn Ngọc Minh hoàn toàn ngây người.
Này... quả thật rất giống như là đang chơi game đi. Khi đã đánh tới cuối màn, ôm tâm lí hẳn sẽ phải chết, mở ra cánh cửa cuối cùng, tự cho rằng chính mình sẽ gặp mặt đại Boss tàn bạo lever max, sắp sửa nghênh đón một hồi ác chiến.... Mà khi vào bên trong chỉ gặp một bé Slime nho nhỏ, mềm mụp ( mềm mại và múp mụp - chắc con đó rất béo ^-^), giống như là thạch trái cây còn rất lười biếng mà híp mắt lại ngủ thật ngon--- ----" Hô~"
Sự tương phản này quá lớn làm cho hắn không biết mình phải làm ra cái phản ứng gì.
Sau một hồi, Mục Trạm đem những quả nho hắn lột ăn hết một nửa, lại ghét bỏ hắn ngồi bất động, cầm một quả nho đặt vào trong tay hắn, lạnh giọng ra lệnh
" Tiếp tục "
Văn Ngọc Minh: "............Vâng?"
Sau đó hắn thật sự ngồi tiếp tục công cuộc lột nho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT