Hoá ra để ý một người, ngay cả âm thanh cậu ấy nói chuyện đều thấy dễ nghe.
“…Lệnh nhân trưởng hào bất tự cấm.”
Cậu ấy đọc cũng không thuận lợi, còn hơi hơi lắp bắp, chuẩn xác mà nó cậu ấy không đọc bài khoá vài lần cho thuần thục.
“Ừm, đọc còn khá ổn. Nhưng về nhà phải luyện tập thêm, đợi lát nữa sau khi tan học em đến văn phòng tôi, tôi giúp em nghiên cứu ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm…” Trần Tê Lăng nhìn cậu bé không kiên nhẫn trước mặt, cảm thấy có chuyển biến tốt là thu lại.
Không đợi Trần Uy nói chuyện, Trần Tê Lăng liền “xem nhẹ” cậu ấy, phải nói là nhanh chóng trốn đi trước mặt cậu ấy.
“Này, anh Uy, thầy giáo mới tới gọi anh đi làm gì vậy?”
Trịnh Đồng bên cạnh không hiểu.
“Cậu ngốc à? Không nghe thấy thầy giáo nói muốn đưa anh Uy đến văn phòng à?” Triệu Hàn ở một bên vừa bị đánh thức sắc mặt dường như cũng không tốt.
Câu trả lời này, giống như cũng không có tật xấu gì.
Sau một bản nhạc đệm nhỏ, không có chuyện gì trọng đại xảy ra.
Sau khi tan tiết ngữ văn, có mấy nam sinh nằm bò ở trên bàn.
“Haizz, thầy Trần phải đi, đừng đi, đừng đi mà.” Tô Mỹ nhìn Trần Tê Lăng đang thu thập đồ dùng, dường như có chút thất vọng.
Trong chốc lát tinh thần của cô ấy vừa động, nghĩ tới một cái gì đó tốt hơn.
“Thầy Trần, thầy Trần…” Chỉ thấy cô ấy ôm sách ngữ văn, chạy ra khỏi phòng học.
“Ừm?” Trần Tê Lăng dường như có người gọi anh ấy từ phía sau.
“Thầy giáo, văn phòng của thầy ở đâu vậy? Ngày mai thầy vẫn dạy Ngữ văn cho chúng em chứ?” Tô Mỹ hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình. Điều này chỉ để làm nền cho những vấn đề tiếp theo.
“Ngày mai cũng không thể biết được. Em tìm thầy làm gì?” Trần Tê Lăng không biết cô ấy muốn làm gì, không phải chỉ dạy thay một tiết Ngữ văn thôi sao, anh ấy cũng không giao bài tập, chỉ học thuộc bài khoá, cũng phải tới tìm anh ấy?
“Chính là, ngày mai tìm thầy đọc thuộc bài khóa, không biết thầy ở nơi nào.” Câu nói này của Tô Mỹ đã trái với lương tâm.
Toàn bộ các lớp mười hai, bạn học nào không biết cô căm thù Ngữ văn đến tận xương tuỷ? Còn chủ động học thuộc bài khoá?
Ngay cả Trần Uy ở bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón giữa với cô.
“Ồ… Như vậy à… Nếu em thực sự thích Ngữ văn như vậy, thầy sẽ nói cho em biết, văn phòng của thầy ở đâu, thầy ở phòng B305 toà Sùng Đức bên cạnh, em có thể tới đó tìm thầy.” Trần Tê Lăng thật sự thưởng thức nữ sinh trước mặt này. Còn chưa có ai đuổi theo mông giáo viên để đọc thuộc bài khoá.
Vậy cũng quá hiếu học, không thể đả kích chí tiến thủ của đứa trẻ này.
“Được, thầy giáo. Ngày mai em đến tìm thầy đọc thuộc.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Trần Uy.
Cái liếc mắt này làm cậu ấy cảm thấy mình là một người dư thừa.
Trong văn phòng.
Trịnh Tê Lăng ngồi trên ghế, nhìn thiếu niên trước mặt.
“Chú đã đi nước ngoài nhiều tháng như vậy rồi, cũng không thấy cháu nhớ chú.” Trần Tê Lăng bắt đầu làm bộ làm tịch.
“Chú ba, chú ra nước ngoài học tập đã hơn nửa năm, chẳng lẽ chú ông nhớ đến cháu trai thân yêu của mình sao?”
Luận ghê tởm, sến súa, Trần Tê Lăng khẳng định kém hơn Trần Uy.
“Được rồi chúng ta nói chính sự.”
“Cháu ngủ ở trong tất cả các lớp học?” Trần Tê Lăng hiển nhiên là không tin, anh ấy làm sao cũng không dự đoán được, cháu trai của mình đi học luôn ngủ trong lớp.
Thật ra Trần Uy cũng không dự đoán được, chú ba của cậu ấy sẽ đến trường học này dạy học.
“Không phải, buổi sáng hôm nay cháu bị làm phiền, nên cháu rảnh rỗi.” Trần Uy lựa chọn ăn ngay nói thật.
Cậu ấy đối với chú ba quả thực chính là giống như anh em, thật ra cũng chỉ kém vài tuổi.
“Ồ… Mau mau nói cho chú nghe, chuyện gì có thể làm phiền đến cháu?” Lòng hiếu kỳ của Trần Tê Lăng rõ ràng bị câu lên.
“Hôm nay là ngày cá tháng tư.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT