"Ôi, Cynthia, cậu có sao không." Mở cửa phòng ngủ, Karen lo lắng đi tới đi lui, sự xuất hiện của tôi khiến cậu ấy phấn khích: "Trời ơi nếu cậu mà chưa quay về phòng ngủ thì mình phải làm sao đây, có lẽ mình sẽ nghĩ đến việc đi tìm giáo sư McGonagall đấy."
"Đừng lo lắng, Karen, mình không sao. Nhưng còn cậu, Blaise Zabini tìm cậu có chuyện gì vậy?" Tôi không muốn làm cho Karen lo lắng một cách không cần thiết, tôi trêu chọc và chuyển hướng sự chú ý của cậu ấy.
Karen có vẻ hơi do dự: "Ừm, anh ấy... anh ấy nói rằng trước đây mình từng là hàng xóm của anh ấy." Rõ ràng nghe như kiểu ông nói gà, bà nói vịt, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, cố bắt chuyện tiếp.
"Hàng xóm?"
"Ừ, nhưng mà, mình muốn nói rằng mình không có chút ấn tượng gì về việc anh ấy sống bên cạnh nhà mình." Như sợ tôi không tin, Karen còn củng cố giọng điệu của mình: "Không có ấn tượng gì cả!"
"Được rồi, có lẽ anh ấy đã nhớ sai." Thương mà không giúp được gì, cho nên tôi cũng chỉ có thể an ủi Karen: "Vậy sau đó thì sao, anh ấy còn nói gì nữa?" Buổi hẹn hò đêm khuya ngay sau ngày tựu trường không thể nào chỉ có một câu nói mà viết qua thư cũng có thể nói rõ như vậy được.
"Sau đó, anh ấy đưa mình trở về ký túc xá."
"..."
"Đừng nói là cậu cảm thấy không hài lòng, mình cũng vậy." Karen có chút buồn bực, nhìn tôi: "Cậu biết không, mình còn tưởng anh ấy mời..."
Vì vậy, đêm nay, Karen và tôi đi vào giấc ngủ với những tâm trạng khác nhau.
Kết quả là sáng hôm sau, tôi và Karen đều ngủ quên và suýt chút nữa bỏ lỡ bữa sáng, khi vội vàng hấp tấp chạy vào hội trường, chúng tôi cũng nhận được sự chú ý gấp đôi vì đầu tóc rối bù. Điều may mắn duy nhất chính là, trước khi bước vào lớp học Độc dược, chúng tôi đã khôi phục mọi thứ như bình thường.
Đọc đi đọc lại nội dung của chương đầu tiên, tôi chắc chắn rằng mình đã nhớ từng điểm mấu chốt và hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của giáo sư Snape. Nếu như nói đại đa số tân sinh Gryffindor đều vì nghe thấy những lời đồn đại trong nội bộ Gryffindor mà cảm thấy lo lắng sợ hãi, tôi tuyệt đối không phải là một trong số đó. Trong lòng tôi có chút chờ mong, nhưng cũng có chút lo lắng.
Severus Snape. Bao nhiêu người đã rơi nước mắt vì tình cảm của ông trong truyện Harry Potter và không muốn ông ấy kết thúc như vậy, không thể phủ nhận, tôi cũng là một trong số họ. Nếu như có thể, tôi hy vọng vị giáo sư đáng được mọi người kính trọng này sẽ nhận được sự vinh quang xứng đáng của mình, mà không phải là sau khi qua đời, mới dùng một số điều không còn quan trọng để tưởng nhớ.
Sống, mới có thể đạt được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Chỉ là, mong rằng thành kiến của giáo sư Snape đối với nhà Gryffindor sẽ không được áp dụng đối với tôi, trong thâm tâm, tôi hy vọng sẽ có thể gần gũi với giáo sư, thay vì trở thành những con quái vật nhỏ ngu ngốc nhà Gryffindor mà ông ấy ghét cay ghét đắng.
Chiếc áo choàng đen xuất hiện ở cửa, một khuôn mặt nhợt nhạt và lạnh lùng xuất hiện, mọi học sinh trong phòng đều ngồi ở tư thế thẳng nhất mà mình có thể làm được, các học sinh nhà Slytherin thì đang tranh nhau thể hiện khí chất và sự giáo dục tốt nhất của mình cho Viện trưởng của bọn họ, còn học sinh nhà Gryffindor chỉ biết bo bo giữ mình.
Snape vừa bước vào phòng học, ông hài lòng quét mắt qua tất cả học sinh rồi cầm danh sách điểm danh lên, học sinh Gryffindor năm nay đều có biểu hiện vô cùng an phận, điều này khiến ông bình tĩnh và không khiển trách bất cứ ai. Mặc dù đôi mắt đen của ông nhìn vẫn rất sâu, khiến người khác không nhìn ra điều gì cả.
"Tốt lắm, tôi tin rằng tất cả các trò đều đã biết đây là loại lớp học gì, ở nơi này, các trò không cần đũa phép mà là đi nghiên cứu một nồi thuốc tỏa ra khói đặc và sức quyến rũ vô hạn, các trò sẽ phát hiện ra, thứ này sẽ cho phép các trò có được tất cả tiền bạc, danh vọng, địa vị, bao gồm cả cuộc sống vĩnh hằng mà mấy trò mong muốn." Không một học sinh nào dám phát ra chút âm thanh nào trong giọng nói nhạt nhéo mà đầy mạnh mẽ này: "Tất nhiên, tiền đề là đầu của mấy trò không bị quái vật dẫm lên."
"Như vậy, hiện tại ai sẽ là người trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi." Snape chỉ vào đống thảo dược trên bàn.
Một vài học sinh nhà Slytherin đã bắt đầu giơ tay, nhưng bên phía Gryffindor thì có vẻ im lặng. Snape dường như không có ý kiến gì nhiều về sự im lặng của Gryffindor, vì vậy ông đã ra gọi một nữ sinh của nhà Slytherin để trả lời câu hỏi.
"Đậu khấu, hay còn được gọi là thảo quả. Dùng để điều trị tiêu chảy và nôn mửa."
"Cô Greengrass, năm điểm cho nhà Slytherin, một câu trả lời rất tốt."
Tiếp theo, ông chia hai chúng tôi thành một nhóm, học cách chế biến thuốc chống nôn mửa, một trong những nguyên liệu chính là thảo quả, tất nhiên, còn bao gồm một số mật rắn nữa. Đều là những vật liệu mà tôi chưa từng thấy trước đây.
"Cynthia, cậu biết những thứ này sao?"
Nhìn thấy Karen cầu cứu, tôi chỉ có thể cầm dao vung về phía mật rắn đang chờ xử lý, thề với Merlin ở trên, tuy rằng trong lòng tôi rất ngưỡng mộ Snape, nhưng đối mặt với loại chuyện này, tôi thực sự không thể yêu ai yêu cả đường đi lối về được.
"Có lẽ nên ấn vào trước." Không biết làm sao, ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi, ừm, dù sao cũng không có cách nào để bắt đầu, tôi dùng dao ấn vào mật rắn, sau đó dựa theo trình tự, cho các nguyên liệu đã xé nhỏ và bóp nhuyễn vào, tranh thủ lúc không có ai xung quanh, đồng thời đổ nước vào trong nồi, sau đó khuấy theo chiều kim đồng hồ ba lần rồi ngược chiều kim đồng hồ ba lần như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng rõ ràng, Karen đã nhìn thấy điều đó, cho nên cậu ấy kéo đồng phục của tôi, nhỏ giọng nói với tôi rằng các bước tôi làm không giống trong sách.
Nhưng mà tôi cũng không có thời gian để trả lời cậu ấy, bởi vì Snape đã đứng trước cái vạc của chúng tôi: "Màu sắc rất đẹp." Ông ấy nói và nhìn vào huy hiệu nhà trên ngực tôi: "Gryffindor?" Hai đầu lông mày của ông ấy nhíu lại, sau đó đi lướt qua chúng tôi.
Đợi đến khi tan học, Ginny bước tới nhìn lọ thuốc tôi rót ra và vui vẻ nói: "Cynthia, cậu đã làm rất tốt." Sau đó lặng lẽ ghé sát tai tôi, nói: "Cậu biết đấy, ngay cả Slytherin cũng không thể tránh khỏi lời chỉ trích của giáo sư Snape."
Rõ ràng vừa rồi cậu ấy đã nghe thấy lời bình luận của Snape, có lẽ bởi vì thực sự hiếm có một Gryffindor nào mà không bị phê bình trong lớp Độc dược, cho nên chỉ một câu khen không mặn không nhạt, cũng trở thành thứ khó mà có được.
Trên thực tế, lời khen ngợi của giáo viên và sự ghen tị của các bạn trong lớp chắc chắn là động lực tốt nhất để học tập và nó không hề có tác dụng phụ. Vì vậy, tôi nhận ra rằng dường như mình có thể phát huy bản thân trong lớp Độc dược, tôi bắt đầu chú ý hơn đến những cuốn sách về Độc dược. "Một nghìn loại dược liệu thần kỳ và nấm" của Morriswich chắc chắn là một cuốn sách hay và hiếm, có nhiều điều mà trong lớp không đề cập đến, chúng cũng rất thú vị và thiết thực.
Những ngày sau đó, tôi cứ lặng lẽ học tập như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt đã là tháng 10, rất nhiều người trong trường đều bị cảm, Ginny mỗi ngày đều buộc phải uống một lọ thuốc phòng chống cảm lạnh, hiệu quả dường như rất tốt, khi các tân sinh viên năm nhất của Gryffindor gần như đều bị ốm, Ginny vẫn chăm sóc các sinh viên bị bệnh với khuôn mặt đỏ bừng sau khi đã uống bình thuốc đó.
Và tôi cũng rất vinh dự khi trở thành một trong những đối tượng đang được chăm sóc, sức phục hồi của tôi có vẻ yếu hơn so với những học sinh bình thường. Sau vài lần uống thuốc của bà Pomfrey, tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác yếu ớt mà cảm mạo mang đến. Karen vừa mới bình phục cho nên Ginny đã dành phần lớn thời gian ở kí túc xá của chúng tôi để chăm sóc cho tôi. Có lẽ vì có thời gian tiếp xúc lâu nên tôi thấy Ginny có vẻ hơi bồn chồn, thường ngồi một mình trước bàn một cách ngơ ngác, có đôi khi tôi gọi cậu ấy, phản ứng của cậu ấy rất chậm, có vẻ như đang có tâm sự gì đó.
Một vài lần, tôi nhận thấy rằng cậu ấy dường như muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
Tuy nhiên, sự mệt mỏi do bệnh tật mang lại không cho phép tôi có nhiều thời gian để suy nghĩ những thứ này. Mỗi ngày làm bài tập trên lớp đã khiến cơ thể tôi cảm thấy quá sức, giáo sư Filius Flitwick đặc biệt cho phép tôi chỉ cần thực hành một cách chính xác thần chú thì sẽ miễn bài tập về nhà là viết báo cáo, còn báo cáo của môn Lịch sử Phép thuật thì tôi làm dựa trên những báo cáo mà Hermione đã làm năm ngoái. Sau hơn một tháng học tập, mỗi học sinh đều đã hiểu hết những yêu cầu đối với học sinh của các giáo sư khác nhau trong trường, bắt đầu học được cách tìm những chỗ trống để chui vào.
Tất nhiên, điều này chắc chắn không bao gồm môn Độc dược và môn Biến hình.
Giáo sư Snape bắt đầu kéo dài các yêu cầu về độ dài của bản báo cáo, và yêu cầu những người có một bản báo cáo lộn xộn viết lại một bản mới càng sớm càng tốt, vì vậy trong một thời gian ngắn, thư viện vốn trước nay không hề có một bóng người lại đang phải chứa gần như tất cả học sinh năm nhất, một số sách liên quan đến Độc dược đã trở nên vô cùng khan hiếm.
Thư viện vốn yên tĩnh ban đầu trở nên hơi ồn ào vì học sinh năm nhất đến tham gia, số lần la hét của bà Pince trong một tuần thậm chí còn vượt quá tháng trước.
Không có lớp học vào chiều thứ 4, cho nên tôi quyết định dành cả buổi chiều để chuẩn bị báo cáo, vất vả lắm mới tìm được một góc tương đối yên tĩnh trong thư viện, tôi mở nội dung của chương đầu môn Độc dược ra đọc nhiều lần nhưng giấy vẫn chưa một nét mức như cũ. Nói thật, mấy cái chuyện viết báo cáo như thế này thực sự không có gì vui vẻ. Không biết là do ốm yếu hay do bản báo cáo chán ngắt, tôi đã lăn ra ngủ trong khi đọc sách, khi tôi tỉnh dậy, xung quanh tôi đã có đầy người ngồi. Hơn nữa, còn có cả những người quen biết.
Malfoy và hai tay chân của anh ấy. Tất nhiên, còn có Pansy Parkinson đang ngồi ở phía bên kia bàn đang nhìn tôi với ánh mắt căm ghét.
Tôi nghi ngờ nhìn xung quanh, có lẽ nào, là do chỗ ngồi của tôi?
Rất nhanh, sau khi dần tỉnh táo hơn, tôi đã tìm ra câu trả lời cho mình. Trong thư viện ồn ào mà lại có một chiếc bàn ở một góc tuyệt vời như vậy, nghĩ thế nào cũng biết là không phải người khác không thể tìm ra được. Có vẻ như đây là chỗ đám người Malfoy hay ngồi rồi. Liếc nhìn Malfoy, người đang ngồi đọc sách ở bên cạnh mình, anh ấy dường như không có gì bất mãn với việc tôi đang ngồi bên cạnh anh ấy.
Tôi quyết định tiếp tục ngồi ở đây, dù sao thì, đến cả Malfoy cũng không nói gì, đứng dậy bỏ đi cũng không phải việc mà tôi sẽ làm. Sau khi nhìn Parkinson với ánh mắt đầy khiêu khích, tôi tiếp tục bắt đầu làm bài báo cáo của mình.
"Báo cáo lớp Độc dược năm nhất, hình như cũng không quá khó đến mức khiến em phải ngồi đây vò đầu bứt tóc điên cuồng." Đang lúc luống cuống không tìm ra cách nào để có thể hoàn thành báo cáo thì giọng nói bên cạnh, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã cắt đứt suy nghĩ của tôi. Ngay cả khi đang ở trong thư viện, thì cái giọng nói kiêu ngạo của anh ấy cũng không hề nhỏ đi chút nào, nhưng mọi người xung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ. Đến cả bà Pince cũng không hề rống giận một câu.
Một cô gái ngoan sẽ không đánh nhau với một đứa trẻ, sau khi cố gắng hết sức để dùng mắt tiêu diệt đối phương mà không có kết quả, tôi tiếp tục trăn trở viết báo cáo. Mà Malfoy, sau khi tỏ thái độ khinh thường, thì đã dẫn bộ ba của mình ra khỏi thư viện. Chỉ là, trên bàn có nhiều hơn một tấm da dê.
Khụ khụ, tôi cũng không phải là một chính nhân quân tử, tò mò mở tờ giấy do Malfoy để lại, không ngờ phía trên lại viết: "Chế tạo Draught of Living Death" (Cơn đau của cái chết: một loại thuốc ngủ cực mạnh), và tôi gần như muốn hét lên, đây không phải là tiêu đề bài báo cáo của tôi sao. Liếc mắt nhìn lướt qua chân trang, không có bất kỳ lời chú giải nào, đây không phải là bài tập đã được nộp, chẳng lẽ, làm cho tôi sao?
Draco Malfoy, thực sự là một bạch kim quý tộc khiến người khác không thể hiểu nổi.
P/s: Hí mình online rồi nè, nhưng mà vẫn chưa chắc sẽ đăng chương liên tục được tại mình lại chuẩn bị thi cuối kỳ á🥲🥲. Sorry mn nhiều, nhưng mình vẫn hứa là sẽ edit hết nhé.