Trong trận tuyết thứ ba của mùa đông, Hwang Hyunjin và Lee Yongbok lại chia tay. Bạn bè biết được tin này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì hai người họ cũng đã náo loạn mấy lần rồi, đối với những người yêu nhau mà nói chia ly rồi tái hợp là chuyện bình thường.
Nhưng có vẻ lần này nghiêm trọng hơn so với những gì bọn họ nghĩ.
Lee Yongbok đã chuyển ra khỏi căn hộ chung của cả hai, chỗ tụ họp bạn bè cũng không thấy bóng dáng hai người xuất hiện.
Thỉnh thoảng, bạn bè rủ hai người đi uống rượu, muốn mượn rượu mà hỏi chuyện mấy lần, vừa muốn khuyên giải vừa muốn biết lý do chia tay.
Hwang Hyunjin ngoảnh mặt làm ngơ, ngửa ngửa đầu rót đầy một ly rượu, cuối cùng gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự cũng không nói ra nửa câu lý do.
Lee Yongbok chỉ cười cười chuyển sang chủ đề khác, giấu đi sự ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Mỗi người trở về nhà của mình, Hwang Hyunjin dù có xoay đôi vai cứng đờ của mình thế nào cũng thấy không thoải mái, Lee Yongbok mở cửa đón chờ chỉ có gian phòng đen nhánh cùng không khí lạnh lẽo.
Thói quen khó bỏ.
Vốn dĩ hai người đã cố tình xa cách hai nơi, lại trùng hợp mà nghĩ đến nhau.
Một thời gian sau, bạn bè cũng đã chấp nhận kết quả này không còn hỏi han nữa, chỉ là âm thầm thở dài.
Buổi tụ họp kết thúc thì cũng đã khuya, Hwang Hyunjin - người đã uống một chút rượu cùng bạn bè tạm biệt, một mình trở về nhà.
Trên bầu trời bay xuống từng mảnh bông tuyết, rơi xuống đầu ngón tay vì hơi rượu say mà nóng lên, lưu lại cảm giác ớn lạnh và ẩm ướt.
Đây là trận tuyết thứ chín trong năm.
Ma xui quỷ khiến thế nào làm Hwang Hyunjin dừng chân lại, vươn tay ra đón càng nhiều bông tuyết, nhưng không tránh được vừa chạm vào chúng liền tan ra.
Tuyết rơi cứ nhỏ nhỏ dần.
Hwang Hyunjin ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc một đốm pháo hoa bay vụt lên bầu trời đêm rồi nở rộ đến chói lọi.
Hai đốm, ba đốm.... Một loạt pháo hoa không ngừng nở rộ trong ánh mắt hắn và những bông tuyết rơi xuống mặt hắn rồi khẽ tan ra.
Trong vô thức hắn sờ tới điện thoại bên trong túi, mới nhớ ra điện thoại đã sớm hết pin.
Hwang Hyunjin đột ngột quay người, chạy ngược lại với dòng người đang vội.
Hắn nhớ rõ ở gần đó có một bốt điện thoại.
Bàn tay đông cứng vẫn thoăn thoắt bấm dãy số quen thuộc còn nhớ mãi trong tim.
Tấm vách ngăn trong suốt của bốt điện thoại bị làm mờ bởi vì chạy mà phả ra hơi nóng, che khuất cả biểu cảm của người gọi.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối và một giọng nói nhỏ vang lên " Xin chào? Cho hỏi ___?"
"Yongbok ah, kết hôn đi"
"..... Anh uống say sao?"
"Yongbok ah, chúng ta kết hôn đi"
Đầu dây bên kia im lăng đến mức Hwang Hyunjin nghĩ mình đã bị cúp máy cho đến khi nghe được tiếng thở dài cùng thanh âm ngay sau đó:
" Được"" Tới đây, bạn nấu canh giải rượu cho anh"
Hwang Hyunjin cầm ống nghe sửng sốt một lúc rồi mới định đặt xuống, nhưng giọng nói trong điện thoại lại vang lên:
"Chờ một chút! "
"Bạn nói trước, anh tỉnh rượu rồi không thể đổi ý!"