"Vâng."

Tiêu Nhiên lãnh đạm nói rồi rời đi, theo sau là hai cái đuôi sư tử nhỏ đang hí hửng. Bế quan bí thuật của y luyện vẫn chưa hoàn toàn, nếu không phải tâm trí đã sớm được ma trận bảo vệ thì y đã để lộ chuyện. Người đứng sau Dumbledore không hề dễ đối phó, y không nghĩ sẽ lật bài sớm như vậy.

Phần còn lại của học kỳ qua đi trong sự áp đảo của những tia nắng cuối xuân rực rỡ. Trường Hogwarts lại trở về nhịp sinh hoạt bình thường với vài sự đổi thay nho nhỏ. Thay đổi là lớp học Nghệ thuật Phòng chống Nghệ thuật đã phải bãi bỏ . Nhưng đám Harry chẳng thể tỏ vẻ gì khi mà lớp học của Tiêu Nhiên đã được lặp lại.

"Nào, chú ý lại đây!"

Tiêu Nhiên gõ nhẹ ngón tay lên bìa sách dày cộp mỉm cười nói, bộ ba lập tức chạy lại. Hermione hâm mộ nhìn bì sách dày cộp trong tay Tiêu Nhiên, vì trên đó có ghi: Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm thứ 6.

"Draco, trò chắc chứ?"-Hermione thoáng dãy dụa.

"Ân?"-Nghiêng đầu cười nhẹ.

"Không có gì..."

Hermione ủ rũ ôm lấy cuốn bùa chú năm thứ 3 rụt vào 1 góc. Tiêu Nhiên búng nhẹ ngón tay, Droper ủ rũ xuất hiện dựng lên tấm bảng đen to lớn rồi biên mất. Đầu cây đũa phép vẫy nhẹ, dòng chữ trắng hiện lên trên bảng đen, thần hộ mệnh đủ loại hình dáng hiện lên, sống động như thật. Tiêu Nhiên bắt đầu nói:

"Thần hộ mệnh, mỗi phù thủy khi sinh ra đều được Merlin ban tặng 1 bị thần hộ mệnh mang hình dạng thú. Thần hộ mệnh do cảm xúc tích cực tạo ra, dùng để xua đuổi giám ngục, có khi dùng để phản chú, rồi bảo vệ, đưa tin..."

Những hình vẽ trên bảng sống động y như thật, thần hộ mệnh màu bạc sáng lấp lánh, thay đổi đủ loại hình dạng, hấp đẫn ba đứa trẻ gần như si mê mà xem. Cách dạy của Tiêu Nhiên mới lạ nhưng chân thực mà hấp dẫn, đó là lí do vì sao Dumbledore luôn nói y là 1 giáo sư giỏi.

"Câu thần chú gọi lên thần hộ mệnh là Expecto Patronum."

Tiêu Nhiên gõ nhẹ lên mặt bảng nhìn Harry Potter lưu luyến nhìn hình vẽ bị xóa nhẹ giọng hỏi. Cả đám đều háo hức gật đầu, Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười:

"Thời hạn còn 1 tháng đến nghỉ hè, trước đó, ta muốn nhìn thấy thần hộ mệnh của mọi người."

"Không phải chứ?"

Ron ngửa đầu than vãn.

Nhìn theo bộ ba ra khỏi căn phòng, Tiêu Nhiên ôm cuốn sách độc dược cấp cao khẽ nhíu mày gõ lên bàn. Vì sao y cảm thấy mình đã quên gì đâu?



"Giáo sư? Có chuyện gì sao?"

Vừa bước ra khỏi phòng, Tiêu Nhiên liên bắt gặp ngay Snape đang đứng đó. Y bất chợt mỉm cười. Phải rồi, không phải lần này đi sẽ quyết định nhận nuôi Severus hay sao?

Severus Snape chợt ngồi xổm xuống ngang bằng với Tiêu Nhiên, vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc bạch kim của y, đôi mắt thoáng chút phức tạp:

"Không sao, Draco, giỏi lắm!"

Tiêu Nhiên vuốt nhẹ chỗ bị xoa hoang mang nhíu mày. Tất của Merlin, Severus bị làm sao thế này?

/William!/

Basilick trườn ra từ ống nước kêu lên. Tiêu Nhiên lại gần, chọc nhẹ lên cơ thể vì thu nhỏ lại mà nhỏ xíu của Basilick lên tiếng:

/Ân?/

/Giờ ngươi chuẩn bị rời đi, ta ở lại Hogwarts được không?/

/Ân, nếu muốn, ngươi có thể tới Albani làm bạn với Chanon, nó hẳn sẽ rất vui./

/Con quạ đó của ngươi?/-Basilick lười biếng lật mình thoát khỏi tay Tiêu Nhiên-/Cũng được. Mà, William,/-Xà quái ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên-/Ngươi muốn làm thế nào với linh hồn người thừa kế của Salazar?/

Tiêu Nhiên híp mắt che đi ánh sáng lạnh ẩn hiện nói nhỏ:

/Mọi chuyện đều bị sắp đặt từ trước, Tom trưởng thành, trở thành chúa tể hắc ám rồi bị tiêu diệt. Cho dù là ai đi nữa, ta cũng đã bị kéo vào việc này, ta sẽ không để cho kẻ đó như ý nguyện. Dạy bảo Harry ban đầu chỉ là vui đùa, nhưng hiện tại, cũng giống như Tom, ta không muốn cậu nhóc chỉ vì 1 vở kịch được sắp đặt trước mà bỏ mạng.

Ngay cả Albus cũng bị khống chế, năng lực hiện tại của ta chưa đủ để đối kháng với kẻ đó. Ta không muốn tạo sự chú ý quá lớn. Đó sẽ là 1 việc có lợi nhất hiện giờ./

Đôi mắt màu bụi dần xuất hiện vài vạt nâu nhạt, Tiêu Nhiên dựa lưng vào bức tường nhìn ra bầu trời trong xanh phía bên ngoài, khóe môi nhẹ cong lên 1 nụ cười.

Đây sẽ là 1 trận đấu cân não dài lâu, còn tùy khi nào sắp xếp của y bại lộ. Khi đó, âm mưu sẽ trở lên vô dụng, thực lực sẽ quyết định tất cả. Hoặc là chiến thắng và loại bỏ kẻ kia, hoặc là thất bại và bị giam cầm. Không thể lui, chỉ có thể nhìn về phía trước mà tiến bước, sống chết không ngừng. Không thú vị hay sao?



Mảnh linh hồn của Ton Riddle dường như cảm thấy tâm trạng của Tiêu Nhiên không tệ, vui vẻ cọ cọ lên mặt y, dẫn đến 1 tiếng cười nhẹ. Có chút phiêu đãng trong không gian, rung động đến cả linh hồn.

"Tom, ta sẽ không để ngươi chết."

Cũng, đã đến lúc rồi...

Trang viên Potter, tháng 8 năm 1969.

Trời đã vào thu, nhưng bầu trời vẫn bị bao phủ bởi một màu xám xịt của những đám mây đen. Mưa không biết khi nào sẽ trút xuống, mây đen bao phủ lên thế giới pháp thuật 1 nỗi lo lắng lạ kì. Tính từ khi Tiêu Nhiên rời khỏi khoảng thời gian này, đã hơn 1 năm.

"Charlus, anh có thấy James đâu không?"

Dorea Black bước ra từ trong bếp, mái tóc đen huyền của bà như được tô điểm trong sắc xám của bầu trời, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười tràn đầy hạnh phúc nhìn chồng. Charlus Potter bỏ xuống tờ Nhật báo Tiên tri ống 1 hớp lớn cafe chép miệng:

"James? Anh nghĩ thằng bé vẫn ở ngoài vườn, từ sáng nó đã ở đó."

"Vậy sao?"

Dorea Black bỏ xuống đũa phép trong tay nhíu mày bước ra ngoài.

Trang viên nhà Potter không đẹp rực rỡ như nhà Malfoy, nhưng từng vật phẩm trong đó lại hoàn toàn có thể tự hào nói lên rằng chúng thuộc về quý tộc. Dorea Black rất dễ dàng nhìn thấy cái đầu bù xù của con trai trong đáp hoa hồng đang nở rộ. Bà ngồi xuống bên cạnh James, xoa lên mái tóc bù xù đặc trưng của nhà Potter âu yếm hỏi"

"James, con đang nhìn gì thế?"

James Potter đang ngửa đầu lên nhìn trời. Khuôn mặt giống với Harry đến 7 phần nhưng tràn đầy sự nông nổi và nó là 1 màu nâu đầy ánh sáng rực rõ chứ không phải màu thạch bích xinh đẹp sẽ lấp lánh đầy mê hoặc khi được người khen hay sẽ sâu thẳm như biển cả mỗi khi yên tĩnh đọc sách như Harry. Hai người là khác biệt.

Khi James quay đầu lại, Dorea xin thề có Merlin rằng đôi mắt màu nâu đó của con bà tràn đầy chờ mong cùng hào hứng. Loại ánh sáng mà bà chỉ được nhìn thấy khi James cùng đứa bé nhà Orion tìm ra trò nghịch ngợm nào đó và khi, người đó ở cùng....

"Mẹ, người không cảm thấy sao? Nó đang ngày càng mãnh liệt, ngày càng rõ nét. Thứ ma lực đó..."-James Potter nói với sự hào hứng mong chờ lộ rõ.

Dorea Black thoáng sững người. Trẻ con là những sinh vật nhạy cảm với ma lực nhất, Merlin đã ban phát cho họ những món quà tinh xảo này. Khi nghe con trai nói, Dorea mới nhận thấy, thứ ma lực quyến rũ mê người của người đó đang ngày càng mạnh hơn.

Cùng lúc đó, gió bắt đầu thổi mạnh, mang theo hơi thở ẩm ướt. Trời giống như đã muốn mưa. Tựa như từ thinh không xuất hiện, mái tóc đen dài hòa vào cùng sắc xám. Kia là áo choàng đen bao lấy da thịt trắng nõn. Đây là lông mi đen dài bao phủ đôi mắt màu nâu nhạt dịu dàng. Gió cuốn lên vạt áo của y, cũng cuốn lên mái tóc đen dài. Dorea cảm thấy, trước mắt mình là sinh vật pháp thuật cực kì hiếm thấy trong sách cổ, Ám dạ tinh linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play