Gõ nhẹ lên bức tường gần ống nước, Tiêu Nhiên dùng xà ngữ ướm thử:

/Basilick?/

/William.../-Basilick khó chịu lầm bầm-/Mảnh hồn kia đã bắt đầu động tác, hắn muốn ta giết vài kẻ trong tào lâu đài này.../

/Giới hạn trong xuất thân Muggle?/

/ Ân, Salazar sẽ không vui khi biết chuyện này đâu/-Basilick rầu rĩ.

/Cẩn thận 1 chút, ta sẽ đảm bảo thương tổn giảm đến mức thấp nhất có thể/

Tiêu nhiên dặn dò Basilcik rồi rời đi. Bờ hồ vẫn bao trùm 1 màu đen sâu thẳm, đầu đũa phép gõ nhẹ trên mặt nước, Tiêu Nhiên lặng lẽ chờ đợi Alife ngoi lên rồi nói:

"Alife, giúp chú ý một chút Ginny Weasley, cô bé năm nhất có mái tóc đỏ bồng bềnh. Thấy thì cẩn thận 1 chút rồi thông báo cho ta."

Alife lười biếng lắc mái tóc sũng nước rồi gật đầu. Tiêu Nhiên lấy ra vòng cổ tìm được trong bảo khố nhà Malfoy đeo lên cho Alife. Viên ngọc màu xanh lam xinh đẹp tỏa ánh sáng lấp lánh nhu hòa, trên làn da tái nhợ của Alife, giống như tôn lên vẻ đẹp của cô.

"Cảm..ơm."

Giọng nói vẫn như cũ bập bẹ khó nghe, Tiêu Nhiên nở nụ cười nhu nhu mái tóc ướt sũng của Alife:

"Không cần cảm ơn, chúng ta là bằng hữu mà, phải không?"

Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

Tiêu Nhiên và Blaise đã muốn lăn ra cười khi nhìn thấy Ginny Weasley. Mái tóc nhà Weasley vốn đỏ, lại bị Huynh trưởng Percy ép uống một liều. Khói lập tức bốc lên từ dưới lớp tóc đỏ hoe, tạo ấn tượng là cả cái đầu của cô bé đang bốc cháy.

Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.

Sau hôm tập Quidditch của nhà Slytherin và nhìn thấy Marcus bị Tiêu Nhiên lần thứ n+1 bị Tiêu Nhiên tống ra khỏi kí túc xá Slytherin, Fred và George xuất hiện trên bàn ăn nhà Slytherin nhìn Tiêu Nhiên uể oải nhấc cốc cafe vui vẻ:

"Tiểu long xinh đẹp của chúng ta..."-George thở dài.

"Nhìn tốc độ của cây Nimbus 2000 mới toanh của em..."-Fred tiếp lời.

Cả hai khoác tay lên vai Tiêu Nhiên thở dài thườn thượt:

"Bọn anh thấy thật đau lòng!"

Blaise và Ron ngồi gần đó ném cái nhìn thương hại về phía George và Fred. Vì 2 giây sau, cặp song sinh liền bị ném ra khỏi đại sảnh đường.

"Thật đáng thương..."-Blaise lắc đầu nhìn hai người ướt sũng chạy vào.

Ron nhún vai tiếp lời:

"Draco thiếu ngủ sẽ rất dễ cáu kỉnh..."

Hai người vui sướng bắt chước George và Fred đồng thanh:

"Đã cảnh cáo các anh rồi mà không nghe!"

Hermione ngồi 1 bên hừ nhẹ 1 tiếng rồi nghi hoặc:



"Harry đâu?"

Tiêu Nhiên uống xong tách cafe mỉm cười:

"Chắc là bị phạt với Filch rồi!"

"Không phải chứ?"-Ron rên rỉ-"Tội nghiệp Harry, hết Lockhart rồi đến Filch, số khổ..."

Lễ hội ma, cả trường đang hớn hở tham dự dạ tiệc Hội Ma; Đại Sảnh đường đã được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ.

Sau khi chắc chắn là Basilick sẽ không vô ý gây chết học sinh nào, Tiêu Nhiên đi xuống hầm ngục quan sát cái gọi là Tử nhật.

Dùng bùa ẩn thân ngồi trên chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm, Tiêu Nhiên ngó xuống đám Harry đang kinh hoàng đánh giá bàn tiệc.

Sau đó, Peeves xuất hiện. Peeves yêu tinh siêu quậy rất trái ngược với sự trong suốt nhợt nhạt, không giống chút nào với những con ma khác đang ở chung quanh. Nó đang đội một cái nón dạ tiệc màu cam tươi, cổ thắt một cái nơ xoay tròn được, và gương mặt to láu lỉnh của nó toe toét nụ cười rộng tới mang tai. Nó chìa một chén đậu phọng đã mọc mốc ra, ngọt ngào mời ba đứa nhỏ:

"Rỉa không? "

Hermione đáp:

"Không. Cám ơn. "

Mắt của Peeves láo liên:

"Nghe mi nói xấu Myrtle khốn khổ rồi nhé! Mi thiệt là tệ với Myrtle khốn khổ."

Biết Peeves sẽ làm gì, trước khi con yêu siêu quậy hít một hơi rồi rống lên, Tiêu Nhiên cởi bỏ bùa ẩn thân đáp xuống bên cạnh Harry, mái tóc bạch kim trong hầm tối đặc biệt nổi bật:

"Peeves, đủ!"

"Cậu nhỏ"-Peeves có vẻ khoái trá khi thấy Tiêu Nhiên-"Hôm nay vui hén? Thể nào Nicky cũng sẽ không được nhận, đám không có đầu ngu ngốc đó rất kiêu căng."

"Vui không cô cậu?"-Nick xuyên qua mấy cái bàn lơ lửng tới nhìn Tiêu Nhiên vui vẻ-"Các cậu mời thêm cả bạn sao? Hoan nghênh!"

Đúng lúc đó, Tiếng nhạc phụt tắt. Các nhạc công, và tất cả những người khác đang ở trong căn hầm đều im lặng, nhìn quanh một cách hồi hộp, khi nghe tiếng tù và săn bắn rúc lên từ xa.

Nick Suýt Mất Đầu thốt lên đầy cay đắng:

"Ôi, tới rồi đây!"

Xuyên qua bức tường của hầm ngục, một tá ngựa ma phi ra, trên lưng mỗi con là một kỵ sĩ không đầu. Đám đông xúm lại vỗ tay như điên; Harry cũng vỗ tay theo, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt của Nick Suýt Mất Đầu, cậu liền ngừng vỗ. Tiêu Nhiên nhàm chán lùi về sau 1 bước tự ếm lên mình 1 cái bùa giữ ấm Hot Air Charm.

Ngựa phi vào giữa sàn nhảy, đứng lại, lùi ra sau, phóng tới trước. Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là một con ma cầm cái đầu viền râu quai nón của mình dưới nách; nó thổi cái tù và từ vị trí đó.

Con ma nhảy xuống ngựa, nâng cái đầu của mình lên cao để dòm qua đám đông (mọi người cười to), rồi sải bước tới bên Nick Suýt Mất Đầu, nhét cái đầu trở vô cổ. Nó rống lên:

"Nick! Khỏe không? Đầu vẫn còn treo toòng ten đó hả?"

Con ma Nick-suýt-mất-đầu có vẻ hơi khó chịu, Harry lo lắng lùi lại:

"Draco, chúng mình về đi? Ở đây lạnh quá...."



Ron thì thào:

"Mình chịu hết nổi trò này rồi."

Răng cậu đánh bò cạp, trong khi nhạc công đã trở lại vị trí của họ và tiếp tục hòa tấu cho đám đông tiếp tục kéo ra sàn nhảy.

Hermione đồng ý:

"Mình về thôi."

"Ân."

Tiêu Nhiên thản nhiên gật đầu. Dù sao đi nữa, y cũng đã nói với Basilick đẩy nhanh tiến trình.

Cả đám băng qua căn hầm khi Nick đang phát biểu, vừa chạy ra tới hành lang, tiếng hầm hừ của Basilick liền vang lên:

/... xé... xác... băm bằm... giết!/

Harry đứng chựng lại, áp tai vô tường đá, hết sức lắng nghe, rồi nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến.

"Harry, bồ đang... "

"Nín dùm một chút... lại chính cái giọng nói đó... "

/... đóóii quá rồi... lâu lắm rồi./

"Nghe này!"

Harry khẩn khoản, nhưng Ron và Hermione cứ ngẩn người ra mà nhìn cậu. Cả 3 đều không nhận ra, Tiêu Nhiên đã sớm biến mất.

/ ... giiêết... đã đến lúc phải giết./

Giọng nói nhỏ dần. Harry chắc là kẻ đó đã bỏ đi – đi lên. Một cảm xúc lẫn lộn giữa kinh sợ và hồi hộp bám chặt lấy cậu khi cậu ngước nhìn lên cái trần tối đen: làm sao kẻ đó di chuyển lên trên được? Phải chăng hắn là ma nên trần nhà bằng đá cũng không thành vấn đề?

Harry chợt hét:

- Đi lối này!

Rồi cậu bắt đầu chạy, chạy lên cầu thang, chạy vào Sảnh đường. Tiêu Nhiên nhếch lên khóe môi theo đường hầm bí mật gần đó đi theo.

Ở đó thì đừng hòng nghe ngóng được cái gì nữa, bởi vì tiếng đấu láo ồn ào vọng ra từ bữa tiệc đêm Hội Ma trong Đại Sảnh đường át hết mọi thứ tiếng khác. Harry chạy một mạch lên cầu thang cẩm thạch đến tầng lầu một. Ron và Hermione bám theo cậu sát gót.

"Harry! Tụi mình..."

"Suỵt..."

Harry dỏng tai nghe ngóng. Xa xa, vọng từ tầng lầu phía trên nữa, tiếng nói nhỏ dần, nhưng Harry vẫn còn nghe được:

/ ... ta ngửi được mùi máu... ta NGỬI THẤY MÁU!/

Harry hốt hoảng đến tái xanh mặt chạy đi. Tiêu Nhiên điều động ma lực ếm bùa cánh âm, vén lên mái tóc đen dài ngó Basilick đang bò tới:

/Diễn hơi lố rồi đó./

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play