Chương 7: Người nên hi sinh

Bản thân Y Trụ đã không phải người vô cùng có tinh thần kỵ sĩ, nhưng nói làm sao cũng đã chịu nhiều năm giáo dục kỵ sĩ, chuyện bắt giữ này vốn đã không phải một kỵ sĩ nên làm, càng đừng nói tới đối tượng bắt giữ còn là nữ giới, càng tệ hơn, là một vị công chúa.

Kỵ sĩ dù không có tinh thần kỵ sĩ khi nhận được nhiệm vụ này đều sẽ do dự luôn mãi, Y Trụ cũng không thể ngoại lệ, chỉ là Bảo Lợi Long bên cạnh hiển nhiên không cho hắn một chút thời gian suy nghĩ, nó bất mãn cắn góc áo của Y Trụ, thấp giọng rống lên: "Đây là mệnh lệnh của chủ nhân, ngươi phải nghe lời!"

Y Trụ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hướng Ngân Nguyệt đánh đấu, mặc dù hắn nhìn không rõ thân ảnh của Ngân Nguyệt, nhưng cũng có thể phát hiện phạm vi vây kẹp của Quang Minh và Hắc Ám kỵ sĩ càng ngày càng nhỏ rồi, sợ rằng đợi một lát, Ngân Nguyệt liền thật trở thành con rùa trong lọ, chỉ chờ đợi khí lực kiệt quệ mà bị bắt.

Y Trụ thấy vậy, cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng Thần Thánh Bạch Long, Bảo Lợi Long sau khi nhìn thấy Y Trụ gật đầu, trong lòng cũng tiếp thu được mệnh lệnh của Ngân Nguyệt, lập tức biến thành rồng lớn, cố ý bay về phía thủ đô Acalane.

Nhất thời, ngoại trừ ba người đang đánh đấu trong sân, lực chú ý của Cappuccino, Lansecy và Jasmine đều bị Bảo Lợi Long thu hút, Lansecy và Jasmine càng căng thẳng đến hét to gọi Cappuccino, người sau lập tức để cho Tiểu Hỏa Cầu đi ngăn Bảo Lợi Long.

Khi lực chú ý của người ngoài chiến đấu bị thu hút đến không trung, một đường công kích xen lẫn đấu khí màu bạc hung hãn đá văng Jasmine ra mấy mét, nhưng mục tiêu chân chính lại không phải cô, Y Trụ xoay người một cái, đưa bảo kiếm gác lên Lansecy vẫn chưa kịp phản ứng, Lansecy lúc này mới nhìn rõ người công kích là Y Trụ, nhất thời có chút sửng sốt.

Bởi vì trước đó có dự ngôn của Mocha, Jasmine sớm đã căng thẳng hét lớn: "Buông Lansecy ra!"

Y Trụ lại không thể làm theo, hắn bắt giữ công chúa điện hạ, hét to với người đang chiến đấu: "Đình chỉ công kích thái tử, nếu không ta sẽ... sẽ công kích công chúa."

Y Trụ nói ra lời này thật có chút gượng gạo, chữ giết hắn là tuyệt đối nói không nên lời, đành dùng chữ công kích để thay thế, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, nếu thật muốn hạ thủ, Y Trụ sợ rằng làm không được.

Nhưng, hành động này của hắn đích xác thu hút chú ý của Lancelot và Huyết Lang, hai người nhíu mày, Huyết Lang thấp giọng nói: "Kệ hắn, hắn không dám đâu."

Lancelot nhíu mày, vẫn là không yên tâm liếc về hướng Lansecy một cái, quả nhiên nhìn thấy hành động bắt giữ gượng gượng gạo gạo của Y Trụ, hắn trong lòng biết phán đoán của Huyết Lang là đúng, cũng không định ngó ngàng Y Trụ...

"Lancelot!" Huyết Lang gầm lên.

Trong khoảng khắc ánh mắt của Lancelot mới rời khỏi người Ngân Nguyệt, lại không ngờ đến, Ngân Nguyệt chờ đợi chính là cái cơ hội này, tốc độ của hắn chớp mắt nâng đến điểm tối cao, vậy mà nhanh đến ngay cả đấu khí cũng ngăn không được, cứ như thế lách người một cái, hai vị kỵ sĩ truyền kỳ vậy mà để cho hắn chuồn ra.

Hỏng bét! Lancelot và Huyết Lang đều thầm kêu không ổn, nếu để cho Ngân Nguyệt ngồi lên vương giả bầu trời – Thần Thánh Bạch Long, vậy bọn họ sợ rằng chỉ có nước đuổi ở sau đít rồng thôi.

Vừa mới sắp gọi ra vật cưỡi để ngăn chặn Bảo Lợi Long, Huyết Lang lại quái dị kêu lên: "Không đúng! Mục tiêu của hắn là công chúa!"

Lancelot trong lòng giật mình, quay đầu nhìn, thân ảnh màu đen sớm đã đạt đến bên cạnh Lansecy và Y Trụ.

Y Trụ chỉ cảm thấy một cỗ kình khí ập đến, tiếp theo, mình đã bị đẩy ngã xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn, thay thế vị trí của hắn, chính là Ngân Nguyệt thái tử, mà Toái Ngân cũng đã để ở cái cổ mảnh khảnh của công chúa.

Mọi người đều hít mạnh một hơi, mặc dù kẻ thay thế bắt giữ chính là em trai ruột của công chúa, nhưng không có người sẽ hoài nghi, Ngân Nguyệt của bây giờ là phải chăng sẽ cầm Toái Ngân rạch xuống cổ của công chúa hay không, đôi con ngươi màu bạc lóe lên lãnh khốc vô tình đó đã nói cho mọi người, đừng hoài nghi sự tàn nhẫn của người này.

"Lùi ra hết."

Ngân Nguyệt lạnh lùng nói, cùng lúc nói chuyện, thậm chí ấn Toái Ngân về phía cổ của công chúa một cái, một vết đỏ lập tức xuất hiện ở trên làn da trắng nõn.

"Dừng tay! Leola, đừng làm như thế."

Jasmine giờ phút này sớm đã trở thành chim sợ cành cong, nếu như nói, cô vốn còn ôm thái độ bán tín bán nghi đối với dự ngôn, vậy thì bây giờ đã trăm phần trăm tin rồi, cô thật sợ, sợ một giây sau, Toái Ngân liền sẽ cắt đứt cổ người bạn tốt nhất của mình.

"Lùi lại!" Ngân Nguyệt đột nhiên rống to.

Jasmine lập tức đứng lên, chạy đến chỗ Lancelot và Huyết Lang đứng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai người bọn họ, hai người sau cũng chỉ có thở dài, chậm rãi lùi về sau.

Bảo Lợi Long trở về!

Giờ phút này, Cappuccino cũng sớm đã không dám tiếp tục đuổi theo Bảo Lợi Long rồi, chỉ thấy Bảo Lợi Long hình rồng to lớn chậm rãi hạ xuống bên cạnh Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt cứ như thế bắt giữ Lansecy, đứng lên lưng của Bảo Lợi Long.

"Chờ một chút! Buông Lansecy ra." Jasmine căng thẳng hét lớn.

Con ngươi bạc lạnh lùng của Ngân Nguyệt quét tới, lại không có trả lời Jasmine, mà là nhìn hướng Y Trụ, hạ lệnh nói: "Triệu hồi rồng của ngươi, đi theo ta."

"Vâng." Y Trụ làm theo.

Bảo Lợi Long chậm rãi bay khỏi mặt đất, Ngân Nguyệt lúc này xác định, không có người có thể đuổi kịp Bảo Lợi Long rồi, đôi môi lạnh giá của hắn dán ở bên tai Lansecy, thì thầm nói: "Yên tâm đi, tỷ tỷ, ta sẽ mang cô trở về chỗ phụ hoàng, để ông ấy xem xét quyết định."

Lansecy ngẩn người, cô sớm đã hoảng loạn trong lòng, đây không giống với Mocha nói! Ý của Mocha chẳng phải nói, cô có thể giúp đỡ sao? Cô có thể đánh thức Leola, không phải sao? Vì sao bây giờ lại biến thành cô càng giúp càng thêm phiền đây? Một khi để cho Ngân Nguyệt đào tẩu, bọn họ tất cả đều sẽ không thể đặt chân ở Long Hoàng đế quốc, đương nhiên cũng không thể có cơ hội đánh thức Leola như thế này nữa.

"Không..." Sắc mặt của Lansecy tái nhợt, cô tuyệt đối không thể cho phép chuyện thế này xảy ra.

Ngân Nguyệt nhíu mày, không ngó ngàng tới lời của Lansecy, tự mình hạ lệnh với Bảo Lợi Long: "Đi! Trở về Acalane."

"Không được!"

Lansecy đột nhiên bừng tỉnh, vậy mà bất chấp trên cổ mình còn có lưỡi dao sắc bén kê lên, xoay người một cái, ôm lấy Ngân Nguyệt không buông, nếu không phải cảnh giác của Ngân Nguyệt cao, cấp tốc dịch chuyển vũ khí, nói không chừng cổ của Lansecy cứ như thế đứt rồi.

"Buông ra!" Ngân Nguyệt nhíu mày, cho rằng thế này sẽ ảnh hưởng động tác của hắn, nếu Quang Minh và Hắc Ám kỵ sĩ thừa dịp giở chứng, tình thế sẽ bất lợi với hắn.

Nhưng Ngân Nguyệt lại nghĩ nhiều rồi, giờ phút này, mọi người đều lùi rất xa, đồng thời, Lansecy ôm lấy Ngân Nguyệt, trái lại khiến cự ly của hai người họ càng gần, ai cũng không dám liều tốc độ với Ngân Nguyệt, xem đao của Ngân Nguyệt nhanh, hay là tốc độ chạy của bọn họ nhanh.

"Không buông!" Lansecy ôm chặt lấy Ngân Nguyệt, hét lớn: "Leola! Leola, anh làm ơn, mau chóng tỉnh lại đi, đừng cứ thế này nữa."

Con ngươi bạc của Ngân Nguyệt trầm xuống.

"Anh còn nhớ Keisy không? Các anh chẳng phải vẫn rất thân?" Lansecy vội vàng nói.

"Keisy?" Thần sắc của Ngân Nguyệt đột nhiên trầm xuống: "Cô cũng là người của bên Jones?"

Lansecy lắc mạnh đầu nói: "Không phải, Leola, tôi chỉ là muốn đánh thức anh mà thôi, không phải người của bên đó."

"Đừng gọi ta là Leola!" Ánh bạc trong mắt của Ngân Nguyệt lóe lên, hình như có chút tức giận rống: "Ta là Ngân Nguyệt!"

"Không!" Lansecy cay đắng lắc đầu: "Anh có thể là Leola, anh có thể là Mặt Nạ Bạc, nhưng tôi vĩnh viễn đều sẽ không gọi anh là Ngân Nguyệt."

Nghe thấy lời này, con ngươi của Ngân Nguyệt đột nhiên co rút, ngón tay nắm Toái Ngân hình như đang run rẩy: "Vì sao không gọi ta là Ngân Nguyệt? Cô trước kia đều là gọi ta là Ngân Nguyệt."

Lansecy ngẩn người, cô đã lúc nào từng gọi Ngân Nguyệt? Trước kia?

"Cô đã từ bỏ ta rồi sao? Anse?"

Lansecy đột ngột ngẩng đầu, từ trong miệng Lancelot, cô đã biết Thần Thánh Bạch Long tiền nhiệm, Bạch Nhụy, từng hóa thân thành Anse, một cô gái tướng mạo giống y như đúc với cô, đồng thời Anse cũng là người lúc đầu khiến Ngân Nguyệt sản sinh cảm tình, nhưng Anse sớm đã chết rồi mà, vì sao Ngân Nguyệt lại gọi cô là Anse...

Lúc này, tay của Ngân Nguyệt đã nhẹ nhàng sờ lên tóc của Lansecy, Lansecy có thể cảm giác thấy, bàn tay đó đang run rẩy, giống như đang cố chịu đựng cái gì.

"Gọi ta thêm một lần, Anse." Ngân Nguyệt gần như là cầu khẩn.

Lansecy lại không biết nên phản ứng làm sao, cô lúc này rốt cuộc hiểu rõ, Ngân Nguyệt đã coi cô thành Anse rồi, nhưng cô đâu phải chứ, đồng thời, Lansecy cũng quyết định, tuyệt đối không gọi ra hai chữ Ngân Nguyệt, rất sợ một khi gọi như thế, Leola liền sẽ không bao giờ trở về nữa.

Im lặng của Lansecy hình như triệt để chọc giận Ngân Nguyệt, hắn đột nhiên giận dữ rống: "Gọi ta Ngân Nguyệt!"

Mặc dù mắt và người của Ngân Nguyệt đều cuồng bạo đến khiến Lansecy lòng sinh sợ hãi, nhưng kiêu ngạo của công chúa lại chống đỡ cô, cô quật cường trả lời: "Không, anh là Leola, không phải Ngân Nguyệt."

"Câm mồm!"

Ngân Nguyệt lại tát một cái đánh ngã Lansecy, sau khi đánh xong, còn hổn hển không thôi, giống như cái tát vừa rồi đã dùng cạn khí lực của hắn.

Khóe miệng của Lansecy chảy xuống vệt máu, nửa bên má đau đớn như lửa thiêu, nhưng thần sắc trên mặt càng quật cường, cô ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ nói: "Tôi từ trước kia quen biết, chính là Leola, bây giờ quen biết, vẫn là Leola, mà sau này quen biết, cũng vĩnh viễn chỉ có Leola!"

"Phải không?"

Ngân Nguyệt đầu cúi thấp, hình như đã bình tĩnh lại rồi, lúc lần nữa ngẩng đầu lên, mắt của hắn bình tĩnh đến không có một chút gợn sóng, bình tĩnh đến tìm không ra một tia tình cảm, hắn nhàn nhạt nói: "Cô đã nói ra Keisy, phụ hoàng để ta giết chết bất cứ người nào có quan hệ với bọn họ, cho nên, tỷ tỷ, vĩnh biệt rồi."

Lansecy ngẩn người, một vệt sáng bạc đã đâm về phía cô, nhưng ý nghĩ duy nhất của cô lại là, ta thất bại rồi sao? Ta cũng không có đánh thức Leola, lại phải chết rồi, vậy còn có người có thể đánh thức cậu ấy không?

Mọi người ở phương xa tuy nhìn thấy sự tình có thay đổi, nhưng lại không dám tiến lên, chờ đến khi Lansecy bị Ngân Nguyệt đánh ngã xuống đất, mọi người đã phản ứng không kịp, bạt mạng điên cuồng chạy lên, lại cũng chỉ có nhìn Toái Ngân bị Ngân Nguyệt giơ cao, kèm theo đấu khí màu đỏ, đâm về phía Lansecy.

"Leola, tôi, tôi rất muốn nhìn thấy anh đeo mặt nạ một lần nữa, sau đó đứng ở dưới ánh trăng, chờ đợi tôi..."

Lúc sắp chết, Lansecy lại nhớ tới lần hẹn hò đầu tiên thất bại kia, ánh trăng màu bạc chiếu lên thân thể thẳng tắp mà cao ngạo, với đôi mắt nhắm, thần sắc của hắn nhàn nhã và tự tại như thế, cô cao lãnh ngạo, giống như... vầng trăng cô độc màu bạc, Lansecy đột nhiên ngẩn người, Ngân Nguyệt?

Mặc dù nói, trong lòng nổi lên nghi hoặc, nhưng Lansecy không có thời gian suy nghĩ rồi, ánh bạc đã đến, khoảng khắc đó, trước mắt của Lansecy tối sầm...

Máu văng khắp nơi! Mọi người đều kêu lên sợ hãi! Khung cảnh lại giống như đứng hình, Ngân Nguyệt dừng lại, mọi người cũng đều dừng bước chân, ngẩn ngơ nhìn bi kịch đã định sẵn trước mắt...

"Ta đã nghĩ rất nhiều, đệ đệ, con người thật sự có thể không có cảm tình sao? Nếu như em thật sự không có cảm tình, vậy lúc đầu Anse là làm sao rung động một người không có tình cảm?"

"Em vì sao cố chấp hai chữ "Ngân Nguyệt" như thế? Ngân Nguyệt là vô tình và băng lãnh như vậy, mỗi một người đều ghét Ngân Nguyệt, phỉ nhổ Ngân Nguyệt, chỉ hi vọng Leola mau chóng trở về, hi vọng Ngân Nguyệt vĩnh viễn biến mất. Nhưng bọn ta lại quên mất, Ngân Nguyệt xác thực tồn tại, Ngân Nguyệt mới là nguyên hình của Leola, là nhân cách em lúc đầu dùng để né tránh thống khổ..."

"Nhưng, khi Leola đã có đồng bạn, cho dù là lúc thống khổ cũng không cần Ngân Nguyệt nữa, Ngân Nguyệt... liền biến thành đồ bỏ, biến thành tồn tại bị chán ghét, ngay cả đồng bạn của em, cũng không có người thích Ngân Nguyệt.

"Người duy nhất tiếp nhận 'Ngân Nguyệt', chỉ có một mình Anse mà thôi."

Thân thể của Ngân Nguyệt sớm đã cứng đờ, lời này tàn nhẫn đem thống thổ và khát vọng giấu ở chỗ sâu nhất kín nhất của Ngân Nguyệt, tất cả bị vén ra một cách tàn bạo, khiến hắn hoàn toàn không biết mình có cảm nhận gì, là cao hứng? Là không cam lòng? Hay là phẫn nộ? Hình như mọi tình cảm đều trộn lẫn ở cùng một chỗ, lồng ngực gần như muốn nổ tung.

"Em trai của ta, Ngân Nguyệt, gọi ta một tiếng đại ca được không? Ta đến bây giờ đều chưa có nghe em gọi ta đây."

Ngân Nguyệt đột ngột ngẩng đầu lên, âm thanh run rẩy hỏi: "Anh gọi tôi là cái gì?"

"Ngân Nguyệt đấy, đệ đệ." Mocha nhàn nhạt cười.

Cứ như thế một tiếng Ngân Nguyệt, một tiếng đệ đệ, Ngân Nguyệt giống như vỡ đê, mọi tình cảm trộn lẫn đều hóa thành nước mắt tuôn chảy, nhìn trên người Mocha đang chảy ra máu tươi, sắc mặt của Ngân Nguyệt nhất thời trắng bệch, hai đầu gối hắn quỳ rạp, hai hàng nước mắt chảy xuống, gần như khóc không thành tiếng: "Đại, đại ca... xin lỗi, xin lỗi!"

Mocha vẫn chưa kịp trả lời, sau khi loạng choạng một cái, thân thể dính đầy máu liền ngã xuống...

"Mocha!"

"Đại ca!"

Mọi người rối rít chạy tới, nhưng Mocha cố gắng chống giữ, cuối cùng là bảo trì nửa quỳ xuống đất, hắn phất phất tay với mọi người, để cho bọn họ đừng tiến lên.

"Đệ đệ, đại ca mới phải nói xin lỗi." Trong lời nói của Mocha hàm chứa cay đắng mờ nhạt: "Nếu không phải tiên đoán của ta, em không phải lưu lạc tha phương; nếu không phải sơ suất của ta, em sẽ không bị Long Hoàng khống chế; nếu không phải..."

"Không!" Ngân Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, bạt mạng lắc đầu: "Đại ca, đừng xin lỗi, đừng!"

Mocha nhàn nhạt cười, hai cánh tay mở rộng, đưa em trai của mình vào trong lòng, thì thầm nói: "Em là Ngân Nguyệt, cũng là Leola, em không cần cố nhẫn nhịn mặt vô tình trong lòng, càng không cần phỉ nhổ bất cứ con người nào của mình."

Ôm ấp... Ngoại trừ Anse, chưa từng có một người chịu đụng chạm Ngân Nguyệt, mọi người chỉ cần vừa nhìn thấy mắt của Ngân Nguyệt, liền vội vàng tránh né, nếu không, cũng là một vẻ mặt chán ghét, bây giờ, rốt cuộc có một người khác chịu dùng ôn tình và ôm ấp để đối đãi Ngân Nguyệt, hắn không nhịn được run rẩy đôi tay, ôm lại Mocha, rất chặt, cũng không muốn buông tay nữa...

"Đại ca, em đều nghe anh."

Ngân Nguyệt... hoặc là Leola, hai người bây giờ sớm đã phân không rõ là ai với ai rồi, hắn chậm rãi buông tay, muốn nhìn đại ca cười với hắn lần nữa, nhưng vừa buông tay, thân thể của Mocha lại chậm rãi ngã về sau...

Ngân Nguyệt sững sờ, lúc hồi thần lại, vậy mà đã không kịp bắt lấy Mocha, Mocha chậm rãi ngã xuống mặt đất, mái tóc đen tản ra đầy đất, đôi mắt tím của Mocha đã nửa khép rồi, hô hấp rời rạc mà dồn dập, vũng máu dưới thân cũng dần dần tản ra.

Leola hoảng loạn đến không biết làm sao, vội vàng bò tới, cũng bất chấp hữu dụng hay không, từng đường chân khí đưa vào trong thân thể Mocha, trong miệng còn cầu khẩn: "Đừng! Đừng chết như Anse!"

Nhận được chân khí của Leola chống đỡ, hô hấp của Mocha cuối cùng cũng thuận một chút, nhưng hắn cũng biết đây là hồi quang phản chiếu, trước khi hắn chân chính ngã xuống, Mocha còn có mấy chuyện phải nói. Hắn mỉm cười nhìn Leola, người sau bây giờ đã không còn là bộ dạng lạnh như băng, lại cũng không phải khuôn mặt chất phác của Leola, mà là đầy mặt hoảng loạn và sợ hãi, hệt như một đứa trẻ vừa mới bước ra khỏi cửa nhà.

"Leola, hay là Ngân Nguyệt... bây giờ ca ca cũng không biết gọi em làm sao rồi." Mocha chậm rãi vươn tay với Leola, sau đó được người sau bắt lấy, nắm chặt ở trong tay.

"Leola, đại ca gọi em là Leola đi." Leola có chút dè dặt trả lời, hệt như một đứa trẻ vừa mới học được nói tên của

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play