Chương 3: Nữ kỵ sĩ xinh đẹp

Cappuccino rón ra rón rén đi đến bên ngoài hoàng cung, cả người dán lưng lên tường, hắn hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí ló đầu vào bên trong nhìn một chút, sau đó lập tức rụt lại, dùng tay ra hiệu và biểu tình vặn vẹo bạt mạng ám chỉ Tiểu Hỏa Cầu đang thong thả đi tới.

Tiểu Hỏa Cầu quái dị liếc chủ nhân một cái, không nghiêm túc lắm hỏi: "Cái gì?"

Cappuccino dùng âm thanh nhỏ bé nhất thấp giọng nói: "Đi giúp ta dò xét một chút phía trước có chướng ngại vật hay không."

"Chướng ngại vật gì?" Tiểu Hỏa Cầu nhướn nhướn mày.

"Chính là cái đó đó, rất đáng yêu..." Mặc dù trên miệng nói rất đáng yêu, biểu tình trên mặt của Cappuccino lại hoảng sợ một cách khó hiểu.

"Rất đáng yêu?"

"Có đôi mắt màu lam long lanh nước..."

"Mắt màu lam?" Tiểu Hỏa Cầu nhướn nhướn mày, mặc dù sớm ở lúc cái từ "rất đáng yêu" này xuất hiện, hắn đã biết chủ nhà mình đang nói cái gì rồi, nhưng hắn chính là không muốn như ý nguyện của chủ mình.

Cappuccino rốt cuộc dùng âm thanh thống khổ bổ sung một cái gợi ý cuối cùng: "Sẽ luôn dùng âm thanh cầu khẩn gọi ca ca..."

Miêu tả đến đây, Tiểu Hỏa Cầu phát hiện mình còn giả chết sẽ nói tiếp không nổi. Lúc này, dư quang đuôi mắt của hắn đột nhiên liếc thấy một dúm tơ màu vàng kem, hắn trầm mặc một chút, cuối cùng căn cứ vào một chút xíu trách nhiệm và nghĩa vụ của rồng đối với chủ nhân, mở miệng nhắc nhở: "Ngươi là nói, cô gái gọi là công chúa Lansecy đang từ cửa sổ trên đầu ngươi nhìn xuống kia sao?"

Cappuccino đột ngột nhìn lên trên, "Oái!" Em gái nhà mình đang nhoài người ở rìa cửa sổ, dùng vũ khí sinh học mà hắn sợ nhất —- mắt màu lam đáng yêu, đầy mặt ủy khuất nhìn hắn, bên cạnh còn có một Jasmine đang tức giận, trên tay cô đang bế Bảo Lợi Long nho nhỏ, người sau đang ngủ khò khò trong lòng cô.

"Muội muội, chào buổi sáng." Chuyện đến nước này, Cappuccino cũng đành mặt dày, ráng mang lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi em gái nhà mình, giống như vừa rồi hắn chưa từng bảo rồng của mình đi trước dò xét thứ gì mắt màu lam rất đáng yêu còn biết gọi ca ca.

Mặc dù biết rõ Cappuccino đang nói mình, Lansecy trái lại cũng đã quen với sự lộn xộn của anh trai mình, chỉ là mím miệng hỏi: "Tam ca, Leola đâu?"

"Lạ quá, ta thì là tam ca, đối với Leola em lại không gọi tứ ca..."

Cappuccino lẩm bẩm, sau đó bị ánh sáng màu lam rất đáng yêu kia bắn trúng, Cappuccino run rẩy cũng chỉ đành thành thật khai báo: "Nó vừa mới đến sân huấn luyện tuyển một kỵ sĩ trực thuộc, sau đó không biết chạy đi đâu rồi, đại khái là đi gặp phụ hoàng, hồi báo nhiệm vụ hoàn thành rồi đi."

Nghe thấy Leola đi gặp phụ hoàng, Lansecy nhíu mày, nhìn Jasmine bên cạnh, phát hiện cô cũng lộ ra thần sắc lo lắng như vậy, hai người lại cũng bó tay không biết làm sao, Long Hoàng hoàn toàn không phải điều mà hai người có thể vi kháng.

"Tam ca, anh đã trò chuyện với Leola rồi sao? Có phát hiện anh ấy rốt cuộc làm sao không?" Lansecy vừa lại nhìn xuống Cappuccino, vẻ mặt nôn nóng hỏi.

"Coi như là... đã trò chuyện đi." Cappuccino miễn cưỡng trả lời, mặc dù trong mười câu có chín câu là mình nói, hắn cũng không biết em trai rốt cuộc có nghe vào hay không, bởi vì trả lời của Leola tám chín phần đều là "phải" và "không phải".

Nghe thấy trả lời này, tinh thần của Lansecy phấn chấn lên, vội vàng hỏi: "Vậy anh có biết Leola rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Cappuccino chần chừ, có chút ấp a ấp úng trả lời: "Nói biết cũng không biết, nói không biết... nhưng kỳ thực em và ta đều biết nó, nó là bị ai đó khống chế rồi, không phải sao?"

Lansecy thì làm sao không biết đây, chỉ chẳng qua tự mình vẫn luôn an ủi mình, phụ hoàng chỉ là nhất thời không vui mà thôi... nhưng mấy ngày liền bó tay không biết làm sao đối với sự thay đổi của Leola, cộng thêm Bảo Lợi Long cả ngày trưng khuôn mặt nhỏ bé khóc lóc chờ đợi papa đến đón nó, Lansecy buồn rầu đau lòng rồi lo lắng, cũng không thể tự lừa mình dối người nữa.

Cô trầm mặt, nén không nổi phẫn nộ sục sôi trong lòng, kích động đứng dậy hét: "Bị ai đó khống chế, vì sao không nói thẳng đây? Mọi người đều biết, đại ca biết, anh biết, em cũng biết, là phụ hoàng! Là phụ hoàng đã khống chế Leola, khống chế con trai ruột của mình!"

"Công chúa Lansecy, đừng có nói như vậy!" Cappuccino đột nhiên thay đổi biểu tình, nghiêm túc gầm lên. Lansecy không ngờ đến tam ca luôn luôn tùy tiện lại có thể nghiêm túc rống cô như vậy, nhất thời sững sờ, trái lại là Jasmine bên cạnh chậm rãi mở miệng: "Cứ như thế sợ ông ta sao? Sợ phụ hoàng của các người, thậm chí không dám nói rõ ra một sự thật mà mọi người đều biết."

Cappuccino hung dữ trừng Jasmine một cái, ngữ khí khó đoán trả lời: "Cô không hiểu!"

"Tôi không hiểu!" Jasmine tức đến run rẩy thân thể, ôm Bảo Lợi Long trong lòng càng chặt.

"Tôi không hiểu các người mà coi là gia đình gì, con sợ cha, cha làm hại con của mình, mà các người cũng trơ mắt nhìn anh em của mình bị hại, lại không dám đứng ra trợ giúp anh em."

Biểu tình của Cappuccino nhất thời trở nên khó coi, từng chữ từng chữ đọc ra: "Chớ có nói như vậy!"

"Tôi cứ muốn nói! Các người..."

"Tiểu thư Jasmine."

Lời của Jasmine bị Tiểu Hỏa Cầu vẫn luôn yên lặng không nói cắt ngang, người sau bình tĩnh nói: "Phụ cận không có người, chỉ là bởi vì cô nhìn không thấy người, không đại biểu thật sự không có người."

Jasmine sửng sốt, một cái ý nghĩ khiến người rùng mình lóe qua, cô chậm rãi ngồi xuống, cũng kéo theo Lansecy ngồi xuống, sau khi hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng có thể mở miệng: "Xin lỗi, hai người chúng tôi không được khỏe, tâm tình không tốt, cho nên nói bậy một đống lời."

"Phải~~ không?" Cappuccino vẻ mặt ngu ngốc kéo dài âm: "Ta thấy là "cái kia" đến rồi đi, nghe nói ngày con gái mất máu quá nhiều, tâm tình luôn là đặc biệt khó chịu."

Mặc dù đại khái biết Cappuccino giả điên giả dại là muốn đánh lạc đề, nhưng Jasmine vẫn không có một chút tâm tình cười đùa, bực mình trả lời: "Cút đi cho rồi!"

Cappuccino lòng tốt bị chà đạp cũng chỉ đành sờ sờ cái mũi, kéo theo Tiểu Hỏa Cầu, lẩn đi nhanh như chớp.

Jasmine có chút lo lắng nhìn hướng Lansecy, không biết người sau có sẽ vì chuyện vừa rồi mà cũng đã bị đả kích, cô tin tưởng Lansecy cũng giống như cô, đều nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Tiểu Hỏa Cầu, có lẽ... Long Hoàng vẫn luôn nắm trong tay nhất cử nhất động của con mình, nếu như bị Long Hoàng phát hiện bọn họ muốn vi kháng mình, có phải sẽ rơi vào kết cục giống như Leola hay không? Nghĩ đến đây, Jasmine rùng mình, cô thực sự không thể tin, một người cha lại biến con ruột của mình thành cỗ máy băng lãnh như thế.

Lansecy ngậm chặt môi, nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên trở nên nghiêm túc của Cappuccino, cô rốt cuộc phát hiện mình có lẽ vẫn còn hơi quá ngây thơ, cô bắt đầu suy nghĩ lên chuyện mình trước giờ chưa từng hoài nghi, đủ loại nghi điểm lóe qua trong lòng của cô.

Cô lúc này mới phát hiện kỳ thực mình sớm đã nổi lên hoài nghi đối với rất nhiều chuyện, chỉ là sợ hãi đối với chân tướng, khiến cô bất giác cất giấu hoài nghi vào sâu trong đáy lòng, ngay cả bản thân cũng lừa gạt, bây giờ những hoài nghi này rốt cuộc bị túm ra một cách trần trụi, Lansecy không kìm được phát run, hai tay ôm chặt cánh tay, chỉ là ngay cả những hành động này cũng không thể ngăn cản luồng khí lạnh từ trong lòng thấm ra.

Jasmine rốt cuộc không nhịn được lay lay cánh tay của chị em tốt, Lansecy mím chặt môi, trên mặt là do dự cũng là vùng vẫy, cuối cùng cô không nhịn được muốn tìm kiếm an ủi, cười khổ quay đầu hỏi Jasmine: "Jas... cậu cảm thấy nhị ca tôi rốt cuộc là làm sao chết?"

"Bị Mirrodin giết!" Jasmine gần như trả lời không qua suy nghĩ.

"Nhưng..."

Lansecy không ngờ đến Jasmine lại có thể trả lời không chút do dự như thế, cô tưởng rằng người sau thật sự không biết chân tướng, lúc muốn tiếp tục nói ra suy đoán của mình, Jasmine lại đột nhiên ôm lấy cô, âm thanh mặc dù run rẩy, lại vô cùng kiên quyết: "Là bị Mirrodin giết, là bị Mirrodin giết, nhất định là vậy..."

Lansecy cảm giác được run rẩy của Jasmine, lúc này mới phát hiện chị em của mình sớm đã phát hiện bộ mặt thật của phụ hoàng rồi, chỉ là không biết nên nói làm sao, hơn nữa cũng không thể nói đi. Cô nén nước mắt ôm lấy chị em tốt nhất của mình, không còn phủ nhận cách nói của cô nữa: "Đúng vậy, là bị Mirrodin giết... Nhưng Jasmine, tôi rất sợ, tôi rất sợ Leola cũng sẽ bị Mirrodin giết chết."

Thân thể của Jasmine đột nhiên cứng đờ, lúc lần nữa ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch giống như Lansecy rồi, hai người nhìn nhau, ở trong thần sắc lo lắng, lại tồn tại cảm tình càng mãnh liệt, đó là một ngọn lửa quyết tâm phải bảo vệ người nào đó, không cần ngôn ngữ, hai chị em sống cùng nhau từ nhỏ đều hiểu ý tứ của đối phương.

Qua một hồi, Lansecy giống như không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên mà nói: "Tôi cũng thật là, nghĩ quá nhiều rồi đi, Leola ở trong hoàng cung không thể nào bị Mirrodin giết chết. Đừng nghĩ những cái đó nữa, Bảo Lợi Long cũng sắp tỉnh rồi đi? Chúng ta đi chuẩn bị cơm trưa thôi."

"Uh, bằng không Bảo Bảo vừa tỉnh dậy nhất định lại kêu đói rồi." Nhìn khuôn mặt ngủ ngây thơ đáng yêu của Bảo Lợi Long trong lòng, Jasmine mới rốt cuộc lộ ra mỉm cười nhàn nhạt.

Giống như suy đoán của Cappuccino, Leola đích xác là đi gặp phụ hoàng rồi, sau đó dưới chỉ thị của Long Hoàng, vừa lại trở về sân huấn luyện mang Y Trụ đi gặp hắn.

Trong đại điện, Long Hoàng ngồi ở trên vương tọa, bên cạnh chỉ có Y Đa Nhân phủ dưới áo trùm, con ngươi tím của Long Hoàng nhìn chằm chằm vào kỵ sĩ của thái tử tuyển, hắn kỳ thực không để ý Leola có kỵ sĩ trực thuộc hay không, giống như Cappuccino nói, dù sao mọi kỵ sĩ đều phải nghe lời của Long Hoàng, tuyển hay không tuyển kỵ sĩ trực thuộc, không có bao nhiêu khác biệt.

Hắn chỉ là muốn nhìn xem Leola sẽ tuyển người nào, tiến đến phán đoán tình cảm của Leola rốt cuộc trừ bỏ hoàn chỉnh hay chưa.

Mặc dù Y Trụ ngoại trừ "tham kiến Long Hoàng bệ hạ" ra không có nói lấy nửa câu, nhưng Long Hoàng vẫn là có thể từ trong đôi mắt băng lãnh đó nhìn ra, kỵ sĩ này cũng không phải gã nhiệt huyết thiện lương gì, đối với điểm này, Long Hoàng vẫn là rất hài lòng.

"Lấy tuổi của hắn và thực lực tương ứng, đích xác là kỵ sĩ rất có tiềm lực, chẳng qua thực lực hiện giờ vẫn không đủ, hài nhi con vì sao không chọn thêm một số kỵ sĩ vân vàng thực lực cường đại, có đồng bạn cường đại không phải tốt hơn sao?" Long Hoàng kỳ thực rất hài lòng đối với lựa chọn của Leola, chỉ là muốn nghe chính miệng hắn nói ra mà thôi.

"Không cần." Leola trả lời.

"Con không cần cái gì?" Long Hoàng nhàn nhạt cười.

"Không cần đồng bạn." Leola âm thanh không dao động mà trả lời.

"A... đúng vậy, con không cần đồng bạn." Nụ cười của Long Hoàng càng thâm, nhưng ngữ khí đột nhiên thay đổi, hắn nói: "Nhưng gần đây vi phụ muốn phái con đi làm một số chuyện, có vài kỵ sĩ trực thuộc sẽ dễ làm việc hơn."

Leola không có trả lời, hắn đang chờ câu mệnh lệnh của Long Hoàng, mà không phải câu kiến nghị.

"Vi phụ đã giúp con tuyển một kỵ sĩ, con xem xem có hài lòng hay không."

Đương nhiên, Long Hoàng biết thái tử là không thể nói không hài lòng. Quả nhiên, Leola phía dưới đừng nói trả lời, ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi một chút, trái lại là Y Trụ hơi hơi lộ ra thần sắc không cao hứng.

Lúc này, tiếng bước chân từ cửa đại điện truyền tới, Leola không có quay đầu, chỉ là theo bản năng từ tiếng bước chân phán đoán thực lực của người tới, từ tiếng bước chân đạp lên nền nhà đá cẩm thạch phán đoán, bước chân rất kiên định, nhưng lại không phải tiếng trầm của kỵ sĩ bình thường, trái lại lanh lảnh vang dội, bước chân lanh lảnh nói rõ người tới rất có khả năng không phải đàn ông, vang dội thì đại biểu cô ta không lấy nhanh nhẹn làm chủ, nếu không tiểng bước chân sẽ càng nhẹ, đặc chất kiên định càng nói rõ thêm, rất có khả năng là kỵ sĩ lấy lực lượng làm chủ.

Nữ nhân lấy lực lượng làm chủ, Leola hạ phán đoán. Mặc dù cái phán đoán này rất kỳ quái, bình thường mà nói, lực khí của nữ nhân không bằng nam nhân, lấy nhanh nhẹn làm chủ trái lại thấy nhiều hơn, Lansecy chính là ví dụ tốt nhất, nhưng Leola cũng không cảm thấy phán đoán của mình có sai lầm.

Tiếng bước chân đi đến phía sau Leola liền dừng lại, một giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng vang lên: "Thuộc hạ tham kiến tứ hoàng tử điện hạ."

Leola quay người qua, gật đầu, giống như Long Hoàng nghĩ, hắn không có bất cứ ý kiến nào, trái lại là Y Trụ bởi vì nhìn thấy dáng vẻ của người tới mà ngây ngẩn, vị kỵ sĩ này là một nữ nhân, một nữ nhân dáng dấp có thể dùng yêu kiều để hình dung, mắt lục thiên kiều bá mị như thể lúc nào cũng đang phóng điện, mái tóc gợn sóng buông đến trước ngực, cô vừa nhìn thấy Y Trụ đang nhìn mình, thậm chí nghiêng đầu một cách đầy quyến rũ duyên dáng, cong cong bờ môi đỏ như lửa, vươn ra ngón tay đùa nghịch một lọn tóc vàng trên ngực, chuyển lực chú ý của Y Trụ đến trước ngực, bộ ngực trắng nõn đầy đặn giống như sẽ từ trong áo vest trễ ngực bật ra, ngay cả Y Trụ băng lãnh cũng có chút lúng túng quay đầu, không nhìn cô nữa.

"Hi hi." Nhìn thấy Y Trụ quay đầu, nữ kỵ sĩ xinh đẹp cười lên, trong con ngươi lục rất có ý trêu đùa.

Y Trụ hơi hơi quay đầu nhìn Leola, hắn có chút tò mò, tứ hoàng tử còn băng lãnh hơn hắn sẽ có phản ứng gì, chỉ thấy ánh mắt của Leola quét qua toàn thân nữ kỵ sĩ, khiến tròng mắt của Y Trụ gần như muốn rớt ra chính là, Leola lại có thể đi lên, sờ sờ cánh tay, eo và đùi của nữ kỵ sĩ, hành động này ngay cả nữ kỵ sĩ cũng hết sức kinh ngạc, căn cứ vào nghe ngóng của mấy ngày liền và tận mắt nhìn thấy, cô cho rằng tên hoàng tử này tuyệt đối là loại người không gần nữ sắc.

Sau đó, Leola vươn tay một cái, đem vũ khí trên lưng nữ kỵ sĩ, một thanh song thủ phủ cao bằng nửa người, rộng gấp ba lần Leola, lưu loát chuyển đến tay mình, thanh song thủ phủ này vừa nhìn đã biết nặng nề, khiến người hết sức lo lắng cánh tay mảnh khảnh của Leola có thể một giây sau sẽ bị đè gẫy hay không, nhưng hắn thử vung mấy cái một cách dễ dễ dàng dàng, gật đầu, ném búa trả cho nữ kỵ sĩ.

Nữ kỵ sĩ kinh ngạc dùng hai tay tiếp lấy song thủ phủ. Phải biết rằng, thanh búa lớn này nếu như không phải kỵ sĩ loại hình lực lượng còn cầm không nổi đây, không ngờ đến hoàng tử gầy yếu lại có thể một tay vung múa dễ dàng như thế, còn tiện tay ném qua, như thể cây búa này là thanh kiếm mảnh không bằng. Nữ kỵ sĩ chớp mắt, lập tức hiểu thái tử trước mắt không phải nhân vật dễ chọc.

"Cảm thấy thế nào?" Long Hoàng có chút tò mò nhìn nhất cử nhất động của thái tử.

Leola gật đầu: "Cánh tay và đùi rắn chắc hữu lực, phần eo đủ mềm dẻo, thực lực tổng thể tạm được."

Thì ra hắn sờ nữ kỵ sĩ là đang sờ độ rắn chắc và độ mềm dẻo, Y Trụ chợt hiểu ra, mà trên thực tế, cái giải thích này tuyệt đối so với tứ hoàng tử như tảng băng sẽ trêu ghẹo nữ kỵ sĩ càng khiến người tin phục hơn nhiều.

"Tạm được?" Nữ kỵ sĩ hình như có chút bị chọc giận, âm thanh vốn êm dịu cũng cao vút lên: "Xin lỗi, hoàng tử điện hạ, mặc dù không dám nói bì được với Quang Minh kỵ sĩ hoặc Hắc Ám kỵ sĩ, nhưng ở trong kỵ sĩ, thuộc hạ dám nói người mạnh hơn thuộc hạ dùng hai ngón tay liền có thể đếm hết rồi, thực lực thế này thì ra chỉ là tạm được sao?" Cô hết sức trào phúng nói.

Leola cũng không có trả lời vấn đề của cô, đối với hắn mà nói, người hắn cần trả lời vấn đề vô cùng lác đác, trong đó tuyệt đối không bao gồm nữ kỵ sĩ vừa mới trở thành thuộc hạ của hắn này.

Flower kỳ thực lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận rồi, bất luận nói làm sao, người trước mắt thế nhưng là thái tử, Long Hoàng tương lai, cấp trên trực thuộc của cô, cô nịnh bợ còn không kịp, lại có thể còn chọc giận hắn, đây phải mau chóng bù đắp mới được. Flower lộ ra mỉm cười kiều mị: "Chẳng qua hoàng tử giáo huấn chính xác, Flower hẳn nên huấn luyện nhiều hơn, kỵ sĩ trực thuộc của thái tử làm sao có thể ở dưới hai kỵ sĩ Quang Minh Hắc Ám."

Flower vừa nói lời nịnh bợ, đôi mắt quyến rũ cũng không quên chú ý phản ứng của Leola, chỉ là người sau từ khi cô tiến vào đến giờ biểu tình đều không làm sao thay đổi, thực sự nhìn không ra hắn rốt cuộc là tức giận hay là nguôi giận rồi, chẳng lẽ người này là tảng băng sao? Flower tức tối nghĩ.

"Được rồi, Flower." Long Hoàng phất tay ngăn Flower tiếp tục nói, nói với Leola: "Nếu hài tử cho rằng Flower không tệ, vậy thì thu nhận cô ta làm kỵ sĩ trực thuộc, hai kỵ sĩ hình như có chút không đủ..." Long Hoàng trầm ngâm.

Lúc này, Y Đa Nhân phủ ở dưới áo trùm bên cạnh đột nhiên đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play