Tập 10: Kỵ sĩ rơi lệ

Chương 1: Ngân Nguyệt kỵ sĩ

"Keisy."

Keisy đang chuyên tâm dùng nguyên tố ma pháp vẽ tranh, vừa bị gọi, Mona Lisa trên tay lập tức có thêm hai nét râu cá trê, Keisy tức đến điên cuồng cào túm đầu tóc, nổi giận đùng đùng quay đầu rống lên: "Làm cái gì vậy, biết bây giờ mấy giờ rồi không, nửa đêm canh ba gọi quỷ à?"

Mai Nam, Thanh Thanh và Bạch Thiên ba người đang đứng ở cửa, sắc mặt của ba người đều tiết lộ tin tức không tốt, trắng bệch và khủng hoảng nhìn rõ mồn một, thậm chí ngay cả Bạch Thiên luôn luôn kiên nghị cũng nhíu mày.

Nhìn thấy ngay cả Bạch Thiên cũng có mặt, Keisy liền biết chuyện không được ổn cho lắm, Mai Nam và Thanh Thanh có khả năng nhàm chán nửa đêm canh ba đến gọi cậu dậy đi tiểu, nhưng Bạch Thiên lại tuyệt đối sẽ không giỡn cái kiểu này, huống chi, sắc mặt thật sự khó coi của ba người quyết không phải giả.

"Tốt lắm, bây giờ vừa lại xảy ra chuyện gì?" Keisy có chút vô lực hỏi, trong lòng sớm biết, tuyệt đối không phải chuyện xấu bình thường.

Ba người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng lặng lẽ đứng ra một bước, phía sau ba người là một chàng trai mặc trường bào đen trắng quái dị, khuôn mặt mang mắt kính gọng vàng đang rất căng cứng, đây đối với thuật sĩ tội phạm truy nã luôn cười một cách rất xấu xa mà nói, thế nhưng là biểu tình rất hiếm thấy.

"Oh oh! Ngay cả Misery cũng đến rồi..." Keisy ôm đầu kêu rên, lần này cậu biết sự tình có liên quan đến ai rồi, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với cái gã mắt bạc kia, mà từ khi Keisy quen biết Leola đến nay, liền chưa từng thấy người sau mang đến vận may.

Misery thở dài, khuôn mặt căng cứng hòa hoãn một chút, xòe hai tay, hết sức bất đắc dĩ nói: "Đúng thế, ngay cả ta cũng tới rồi, liền biết chuyện thế nhưng lớn rồi."

"Có bao nhiêu lớn?" Keisy đột nhiên mang kỳ vọng hỏi: "Là Acalane bị chiếm lĩnh rồi?"

Mai Nam bực mình trừng Keisy một cái, Misery thì nhíu mày, lắc lắc đầu.

Keisy chưa hết hi vọng vừa lại hỏi: "Vậy là Mirrodin đánh đến Liên Minh Thương Tế rồi?"

Này này tới lượt Thanh Thanh phùng má.

Nhìn thấy Misery cả mặt biểu tình "ngươi biết rõ đấy", Keisy rốt cuộc từ bỏ hành động lừa mình dối người, kêu rên một tiếng: "Được rồi được rồi, Leola vừa lại xảy ra vấn đề gì?"

Misesy không trả lời chính diện, trái lại tự mình nói: "Long Hoàng cuối cùng đã xác nhận người kế thừa, tứ vương tử Leola vừa mới tìm về trở thành thái tử."

"Thái tử?" Keisy đột ngột đứng thẳng dậy, nhíu mày, ra sức suy tư ý đồ của Long Hoàng, hắn lại có thể giữ đứa con trai được tiên đoán sẽ giết mình ở bên cạnh, còn phong làm thái tử? Đây làm sao có thể... trừ phi, Long Hoàng xác định mình có thể trăm phần trăm khống chế Leola.

Keisy đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói với đồng bạn suy đoán của mình, nhưng ba người khác sớm đã dùng sắc mặt khó coi nhìn cậu, lúc này Keisy mới phát hiện, mình bất giác lẩm bẩm đọc ra câu vừa rồi.

"Tôi vừa mới từ chỗ mama nghe thấy cái tin tức này đây, còn chưa kịp đến nói với các cậu, liền gặp gỡ Misery." Thanh Thanh dừng một chút, do dự nói: "Tôi nghe nói, Long Hoàng còn phong Leola đại ca thành Ngân Nguyệt kỵ sĩ, bọn họ có thể đã hòa hợp rồi không?"

"Ngân Nguyệt?" Keisy và Bạch Thiên đồng thanh thốt lên.

"Đúng thế." Mai Nam xen miệng: "Bên phụ thân tôi cũng đã nhận được tin tức, nghe nói Leola ở lúc giám định cấp bậc kỵ sĩ, đã dọa một đống người choáng váng, cậu ấy liên tiếp đánh ngã mười kỵ sĩ vân vàng của Long Hoàng đế quốc, trở thành nhân vật cấp X mới, Long Hoàng ngay tại chỗ đã cho cậu ấy danh hiệu Ngân Nguyệt."

"Mười kỵ sĩ vân vàng, trọng thương chín người, trong đó có ba người suýt bỏ mạng, một người duy nhất bị thương nhẹ là Cappuccino." Misery bình tĩnh nói ra sự thực.

Mọi người đều nhíu mày, Thanh Thanh càng lắp ba lắp bắp hỏi ngược lại: "Suýt, suýt bỏ mạng? Không thể nào, Leola đại ca sẽ không giết người."

Ánh mắt của Misery nhàn nhạt quét qua mọi người: "Leola có lẽ sẽ không, nhưng Ngân Nguyệt lại từng chiêu trí mạng."

Mai Nam ngây ngẩn, ngay sau đó nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của Keisy và Bạch Thiên, rất minh hiển hai người này biết đáp án, hắn nghi hoặc hỏi đồng bạn: "Ngân Nguyệt có ý nghĩa đặc thù gì? Có quan hệ gì với Leola?"

Keisy nhìn Mai Nam một cái, mím mím môi, hình như rất không muốn nói ra hai chữ này: "Ngân Nguyệt... chính là Leola, là tên của Leola lúc làm sát thủ."

Mai Nam và Thanh Thanh đều không hiểu rõ lắm, cho dù như thế, đó thì lại làm sao đây?

"Tôi không thích hai chữ Ngân Nguyệt này." Bạch Thiên nhíu mày, có chút do dự mở miệng: "Sư phụ từng nói với tôi về Ngân Nguyệt, đệ nhất sát thủ khiến người nghe tới là biến sắc trên giang hồ, bất luận đối tượng là ai, hắn không hề biết do dự, vĩnh viễn một đao trí mạng, có người nói hắn căn bản không có tim."

Keisy cũng nhíu mày: "Đúng vậy, ngay cả ông cố bất lương kia của tôi cũng từng nói, mặc dù ông ta là kẻ đầu têu, nhưng ngay cả ông ta cũng không thích nhìn vào mắt của Ngân Nguyệt, cảm giác giống như không phải đang nhìn mắt của loài người..."

"Các cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Thanh Thanh đầu đầy sương mù hỏi: "Các cậu là đang nói Leola đại ca đi? Làm sao giống như đang nói người khác vậy?"

"Không phải, Leola không phải Ngân Nguyệt." Keisy kiên định nói: "Không còn phải nữa."

Bạch Thiên cũng thận trọng gật đầu, không có người nào hiểu rõ hơn hắn và Keisy người đã từng đến thế giới khác, Leola bây giờ và Ngân Nguyệt trước kia rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt.

"Có lẽ lại là phải rồi." Misery khẽ nói.

Keisy và Bạch Thiên nhất thời trợn lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Misery, chấn động của câu nói nhỏ nhẹ này tạo thành thực sự quá lớn, khiến miệng của hai người há ra rồi lại đóng, chậm chạp hỏi không ra khỏi miệng, nhất là khi ánh mắt của Misery lộ ra tự trách và ai thương nồng đậm, một cỗ dự cảm không lành mãnh liệt lóe qua trong lòng của hai người.

"Rốt cuộc Leola đã xảy ra chuyện gì?" Mai Nam đánh vỡ trầm mặc: "Bất luận làm sao, chúng ta chung quy phải biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, mới có biện pháp nghĩ ra đối sách."

"Là ta đã quá sơ suất." Misery thở dài, tự trách nói: "Mới đầu Long Hoàng dùng thuật thôi miên khống chế Leola, nhưng bị ta vạch trần, Leola cũng khôi phục nguyên trạng, ta cho rằng chỉ cần hắn có cảnh giới, vừa lại có dây chuyền Long Thập Tự, Long Hoàng không thể nào khống chế được hắn, đúng lúc Mirrodin có rục rịch, ta giúp Jones đi dò xét, cho nên rời khỏi Đại Lục Rồng..."

"Ta không ngờ đến... Long Hoàng vậy mà đã lợi dụng lực lượng của một ma pháp sư, dây chuyền Long Thập Tự chỉ có thể phản kháng lực lượng của Long Hoàng, đối với người khác căn bản không hữu dụng. Ta cũng quên Leola không quen ma pháp, rất có khả năng căn bản phát giác không ra có người dùng ma pháp động tay động chân với hắn, kết quả..."

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Keisy lại phát hiện mình cũng không kinh ngạc lắm, có lẽ cậu sớm ở lúc nghe thấy cái danh hiệu Ngân Nguyệt kỵ sĩ này, đã đoán được rồi đi, nếu như không phải bị khống chế, Leola làm sao sẽ lấy lại cái tên hắn tránh còn sợ không kịp này?

Chỉ là, ôm theo một tia hi vọng cuối cùng, Keisy vẫn là hỏi: "Anh ta bị khống chế rồi?"

Misery không có trả lời, nhưng lại nhíu mày, mãi đến khi bốn người tám con mắt cũng sắp đốt thủng bào tử của hắn, hắn mới có chút không xác định nói: "Hẳn là vậy, có điều trạng huống của hắn nghiêm trọng hơn một chút..."

"Anh ta không nhớ được bọn tôi rồi sao?" Keisy nhíu chặt mày, sự tình phát sinh cũng đã phát sinh rồi, cậu cũng chỉ có thể nghe ngóng cho rõ tình huống, sau đó tìm ra đối sách.

"Hắn nhớ. Hắn nhớ được ta, nhớ được các ngươi, nhớ được mọi chuyện trước kia." Misery đầy sâu xa trả lời, hình như không cho rằng đây là chuyện tốt.

"Anh ta chỉ có thân thể bị khống chế?" Mày của Keisy nới ra một chút, nếu là như thế, sự tình sẽ dễ làm hơn nhiều.

Misery lại trầm mặc, trầm mặc này giống như gánh nặng đè lên tim mọi người, mãi đến khi Keisy rốt cuộc chịu không nổi nữa, đột ngột nhảy lên hét lớn: "Misery! Tôi mặc kệ ông rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mau chóng đem chuyện nói cho rõ."

"Vấn đề là, ta không biết nên nói làm sao!"

Misery đột nhiên rống trở lại, mọi người đều bị dọa cho đờ đẫn, bọn họ đã lúc nào nhìn thấy Misery mất khống chế như thế, mà chính Misery hình như cũng bị mình dọa giật mình, hắn mím chặt môi, trên mặt cũng rất căng cứng, khí chất xấu xa ban đầu bây giờ lại biến thành băng lãnh xua người ra ngàn dặm.

"Misery đại ca, anh, anh đừng tức giận, chúng tôi chỉ là quá quan tâm Leola đại ca thôi, cũng sắp hai tuần rồi, anh ấy mãi không trở về, bây giờ vừa lại truyền đến tin tức anh ấy bị khống chế, chúng tôi rất lo lắng..." Trong mắt của Thanh Thanh chứa đầy nước mắt, nói đến cuối, âm thanh cũng nghẹn ngào rồi.

Nghe thấy lời của Thanh Thanh, khuôn mặt căng chặt của Misery thả lỏng xuống, hắn thở dài: "Xin lỗi, ta thật sự không biết nên hình dung tình huống của hắn làm sao, hắn không có mất đi ký ức, cũng không giống thân thể bị khống chế chỉ có thể một mệnh lệnh một động tác, nhưng hắn đích xác nghe lời của Long Hoàng, cũng không hề nhắc đến chuyện của các ngươi."

Misery do dự một hồi, có chút ngập ngừng nói: "Trên thực tế, sau khi ta phát hiện chuyện có vấn đề, chỉ có quan sát hắn, nhưng không có tìm hắn nói chuyện, ta, ta..."

"Chính là không muốn đến gần cậu ấy?"

Bạch Thiên tiếp lời, mọi người bao gồm Misery tất cả đều quay đầu nhìn hắn, hắn bình tĩnh tự thuật: "Đó là một cái tồn tại không tồn tại, thậm chí không thể nói hắn băng lãnh, trong mắt của hắn căn bản không tồn tại băng lãnh, hẳn nên nói, trong mắt của hắn cái gì cũng không có, là một loại ánh mắt "vô", cả người hắn không giống như người sống, giống như một bức tượng đá đứng ở đó, bất cứ ai cũng không muốn đến gần một bức tượng đá biết đi, càng đừng nhắc tới nói chuyện."

Nghe thấy đoạn tự thuật này, mắt của Misery lộ ra nhạ dị, đây chính là cảm giác mà Leola bây giờ cho hắn.

"Đây chính là Ngân Nguyệt." Bạch Thiên trầm mặc một hồi, vừa lại nói: "Đây là lời của người từng kiến thức qua Ngân Nguyệt chân chính ở thế giới kia nói."

Trên thực tế, đây là Long Vũ Điệp chuyển thuật lời của Long Diễm Điệp từng nói, những lời này lúc đó đã cho Bạch Thiên chấn động rất lớn, hắn cho rằng Leola đã đủ lạnh lùng rồi, cho đến khi Vũ Điệp nói như thế, Bạch Thiên mới biết, lạnh lùng của Leola đã là tiến bộ to lớn, ít nhất giống người sống rồi, mà không phải một bức tượng đá.

"Tượng đá biết đi?" Mai Nam nhíu mày, thử tưởng tượng dáng vẻ của Leola bây giờ, nhưng lại hoàn toàn không thể đem hình dung tượng đá biết đi và ánh mắt vô trùm lên thân của người.

Keisy tuy không có nghe qua lời của Long Diễm Điệp, nhưng cậu lại là người đầu tiên trong đồng bạn nhìn thấy Leola, mặc dù lúc đó Leola đã có chút được Anse "người sống hóa" rồi, nhưng ánh mắt đó lại cũng là rất ít có dao động, cho nên cậu tương đối có thể tưởng tượng cái gọi là tượng đá biết đi là dáng vẻ gì.

"Đi mang tên kia trở về thôi, nếu như là ảnh hưởng của ma pháp, có lẽ tôi có biện pháp." Keisy tuy nói như thế, dưới lòng lại không có một chút căn cứ, ma pháp bây giờ của cậu mặc dù không tệ, nhưng lại là ma pháp chuyên về công kích, đối với loại ma pháp khống chế người này, Keisy một chút nắm chắc cũng không có, chỉ là nhìn thấy sắc mặt người khác đều không dễ coi, cậu cũng chỉ có liều đến cùng nói.

Mọi người đều gật đầu, kỳ thực mọi người hơn một tuần qua đều rất lo lắng, bây giờ vừa lại nhận được tin tức không tốt, càng kiên định quyết tâm muốn đi mang Leola trở về của mọi người.

Sắc mặt Misery thay đổi, vội vàng ngăn cản: "Không được, các ngươi không thể đi..." Lời chưa nói xong, mọi người lại dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Misery, có rất nhiều hàm ý dừng hòng ngăn cản.

Misery lần này nhức đầu thật rồi, mất kiên nhẫn đi qua đi lại, ngón tay thon dài không ngừng gõ vào trán, hi vọng có thể nghĩ ra một cái biện pháp tốt mang Leola về, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, làm sao cũng không có khả năng mang Leola đi ngay dưới mí mắt của Long Hoàng, Misery thở dài: "Không được..." Nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn không định bỏ cuộc của mọi người, Misery lập tức sửa miệng: "Ít nhất bây giờ không được."

"Các ngươi không thể mang Leola ra khỏi Đại Lục Rồng, ngay cả dịch chuyển tức thời của ta cũng không thể mang hắn ra, Long Hoàng không phải đèn cạn dầu, ta dám bảo đảm, các ngươi vừa bước lên Đại Lục Rồng, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi, ta nghĩ Long Hoàng nói không chừng càng hi vọng các ngươi đi, để bắt các ngươi uy hiếp Jones và Thống Lĩnh Áo Đỏ." Misery như nghĩ tới cái gì nhìn Mai Nam và Thanh Thanh một cái, hai người sau quả nhiên biến sắc.

"Vậy tôi và Keisy đi, cho dù chúng tôi bị bắt rồi, cũng không thể lấy để uy hiếp bất cứ người nào, chỉ cần chúng tôi có thể nhìn thấy Leola, nói không chừng có thể đánh thức cậu ấy." Bạch Thiên kiên định trả lời.

Lần này ngay cả Misery cũng suy xét tính khả năng này, suy tư một hồi, hắn ngẩng đầu, nhìn Keisy và Bạch Thiên: "Không hối hận? Nếu như các ngươi bị Long Hoàng bắt lại, dù là ta cũng không có biện pháp cứu các ngươi, có lẽ sẽ bị ném vào giam lao, có lẽ bị nghiêm hình tra hỏi, thậm chí sẽ chết..."

Mặt của Keisy đổ sập xuống, lẩm bẩm: "Tôi thấy mỗi kiểu đều có đi, đầu tiên là bị ném vào giam lao, ôi ôi, hi vọng thức ăn của nhà lao tốt một chút, sau đó trở lại nghiêm hình tra hỏi... không biết sẽ dùng hình gì? Quật roi, rút móng tay, đóng dấu, lăng trì, ôi ôi, chẳng qua bọn họ rốt cuộc là muốn tra hỏi cái gì hả? Tôi cái gì cũng không biết à, khẳng định không có thứ để nói, nói không ra nhất định sẽ bị giết, không biết tôi sẽ chết làm sao... hi vọng đừng chôn tôi ở đất cát, sau đó lột da đầu tưới xi măng, chết thế này cũng quá xấu rồi, chẳng qua ngũ mã phân thây hình như cũng không dễ coi được chỗ nào, nói như thế, chém đầu hình như vẫn có thể chết dễ coi một chút..."

"Kei-Keisy..." Bạch Thiên dở khóc dở cười ngăn cản Keisy tiếp tục nói.

Misery cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, may là Keisy không phải lao đầu của Long Hoàng đế quốc, nếu không hắn thật sẽ cẩn thận cân nhắc nhiệm vụ nằm vùng của mình, hắn mang cười khổ: "Vậy ngươi là không muốn đi rồi?"

"Đi chứ! Có thể không đi sao?" Keisy bực mình trả lời, cam chịu bổ sung: "Dù sao tôi cũng không tin những tên kỵ sĩ rập khuôn kia có thể nghĩ ra khốc hình càng mãnh liệt, cùng lắm là phân thây lột da đi. Keisy tôi không sợ đâu!"

"Keisy, cậu yên tâm đi cứu Leola đại ca đi." Thanh Thanh cảm động đến kéo tay của Keisy, khuôn mặt nghiêm túc hứa hẹn: "Thanh Thanh nhất định sẽ học may vá cho tốt, đến lúc đó, liền có thể khâu cậu về một khối Keisy hoàn chỉnh rồi."

"F*ck you..."

Mai Nam nghiêm trọng gật đầu: "Uh uh, bị lột da cũng không sao, tôi rất biết vẽ tranh, nhất định giúp cậu vẽ lên một bộ mặt siêu đẹp trai trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của cậu."

"Hai người các người!"

Keisy mặt hung dữ, trên tay giơ súng bức cận hai người, Mai Nam và Thanh Thanh lập tức chạy đến phía sau Bạch Thiên, Bạch Thiên bị coi thành "bia đỡ đạn" dở khóc dở cười, lúc này, Keisy giận quá hóa cười, đột nhiên vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi cũng rất biết nướng thịt đó, có muốn thử xem cảm nhận của sắt nung là cái gì không hả? Hẳn là sẽ rất nghiền, cậu biết đó, ngọn lửa màu trắng của tôi chỉ cần trong nháy mắt, liền có thể nướng toàn thân cậu đến ngoài xốp trong mềm, ngay cả xương cốt cũng giòn đến có thể lấy gặm, chà chà, nghe nói thịt đàn ông dai dẻo, thịt phụ nữ vào miệng liền tan ra..."

Mai Nam mặt trắng bệch nuốt nuốt nước miếng, tưởng tượng thịt của mình bị nhai chóp chép chóp chép, Thanh Thanh thì vẻ mặt sắp khóc mà sám hối: "Keisy, Keisy, chúng tôi nói đùa thôi mà!"

"Không kịp rồi..." Keisy cười he he, từng bước bức cận hai người...

"Được rồi, đừng giỡn nữa, đừng quên Leola còn ở trong tay của Long Hoàng đây."

Bạch Thiên nghiêm túc cắt ngang ba người đang cao hứng, nghe thấy Leola, ba người lập tức trầm mặc, ánh mắt đồng loạt nhìn trở lại Misery, Bạch Thiên nghiêm túc nhìn hắn, cương quyết nói: "Chúng tôi nhất định phải đi cứu cậu ấy."

"Không sai, "bốn người" chúng tôi nhất định phải đi cứu cậu ấy." Mai Nam đặc biệt nhấn mạnh bốn người.

"Ngươi và Thanh Thanh không được..."

"Đương nhiên có thể!" Thanh Thanh lập tức cắt ngang lời của Misery: "Nếu có tôi đi, ít nhất chúng tôi có

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play