Chương 2: Bình thường chân chính

Aklan đổi thành Acalane nhé.

"Mất rồi..." Leola có chút hồn bay phách lạc, tay phải không ngừng vươn đến trước ngực, lại chỉ có một vùng trống rỗng, dây chuyền Long Thập Tự vốn vẫn luôn ngoan ngoãn nằm ở đó đã mất tăm rồi, Anse...

"Mất rồi!" Barbarise khóc không ra nước mắt rúc ở trên salon, nghĩ đến hôm đó lúc trở về hội trường thi đấu, đám hiệu trưởng cấu kết với nhau kia lại có thể nói, bởi vì học viện Acalane lâm trận bỏ chạy, cho nên học viện Tử La Lan không chiến mà thắng, cứ thế, vị trí đệ nhất hiệu trưởng của hắn mất rồi!

Có hai người hồn bay phách lạc trên salon, Keisy trái lại đầy mặt hớn hở, bắt chéo hai chân, bộ dạng nhàn nhã vừa lại thô lỗ: "May mà mạng nhỏ của mình vẫn còn, ha ha ha! Đã biết cái gã Leola này rất tuân thủ lời hứa đối với An gì đó, nếu không sao còn chưa một đao làm thịt ta?"

"Keisy!" Thanh Thanh chút trách móc nói, đồng thời quay đầu nhìn hướng Leola, một bầu không khí âm trầm ủ rũ đang vây xung quanh sát thủ, sắc mặt của Leola thậm chí còn hoàn toàn chán nản, khiến Thanh Thanh lo lắng muốn chết, vừa lại không biết nên làm sao, mà Keisy lại cứ ở bên cạnh cười trên tai họa của người khác.

Keisy nghe thấy tiếng gọi của Thanh Thanh, chẳng những không có ngoan ngoãn bày ra thần tình đau thương, trái lại nhướn nhướn mày, ngồi xổm ở trước mặt sát thủ ngắm nghía, thậm chí còn dùng ngón trỏ chọc chọc sát thủ đang trầm trầm tử khí, Leola đối với chuyện Keisy thừa lúc hắn hôn mê giao nộp dây chuyền vốn đã vô cùng phẫn nộ, bây giờ Keisy lại có thể đổ thêm dầu vào lửa, khiến con mắt lạnh của Leola lóe qua một tia sát khí, vươn tay túm lấy cái ngón trỏ đáng chết kia của Keisy.

"Gì thế! Muốn giết tôi à?" Keisy giống như không biết mình đã chọc giận sát thủ, còn đổ dầu vào lửa mà thêm câu này.

Leola gần như là cắn chặt hàm răng, bạt mạng nghĩ đến lời hứa với Anse mới có biện pháp khắc chế mình không rút Toái Ngân ra, chém bạn nhóm của mình một phát thành hai khúc...

"Tôi hỏi anh, Anse quan trọng hơn hay là sợi dây chuyền chết tiệt kia quan trọng hơn?" Keisy rút ngón trỏ của mình về đồng thời dùng thần sắc biếng nhác hỏi.

Leola lại sửng sốt, không hiểu Keisy hỏi câu này là có ý gì, nhưng Keisy lại dùng biểu tình nghiêm túc chờ đợi trả lời của hắn, Leola hơi nhíu mày sau đó nói: "Anse quan trọng."

"Vậy tôi lại hỏi anh, mạng của anh cái gã này là dùng mạng của ai đổi lấy?"

Lời của Keisy như tia chớp đánh trúng Leola, sát khí bị Keisy khơi lên của Leola biến mất tăm, vừa lại khôi phục bộ dạng ủ rũ, nhưng Keisy vẫn không chịu bỏ qua cho sát thủ, lần nữa mở miệng: "Anh thế nhưng là sống thay cho Anse, anh cho rằng anh có thể dễ dàng bỏ mạng sao?"

Nghe thấy lời này, đầu của Leola cúi thấp đến không thể thấp hơn.

Nhìn thấy bộ dạng này của Leola, Keisy cuối cùng cũng có chút xíu lương tâm bất an, cậu có hơi không được tự nhiên nói: "Tóm lại, tôi là nghĩ như thế, cô Anse kia nhất định cũng sẽ không hi vọng anh bởi vì dây chuyền của cô ấy mà vứt bỏ mạng của anh, cô ấy cứu anh thế nhưng không phải là muốn anh chết, là muốn anh sống cho tốt đi?"

Thân thể của Leola vừa lại chấn động, nếu như là Anse, cô ấy sẽ nói làm sao đây? Nhất định... là muốn mình sống cho tốt đi? Cô ấy từ trước kia đã nói như thế.

"Không ngờ Keisy lại có thể biết nói chuyện nghiêm túc như thế?" Thanh Thanh trợn lớn mắt, ngay cả Mai Nam cũng khó có thể tin.

"Ý gì vậy hả? Tôi cũng là có lúc nghiêm túc đấy." Keisy lập tức mãnh liệt kháng nghị.

"Ha ha, chẳng qua thật sự rất hiếm khi thấy Keisy nghiêm túc như thế."

Bạch Thiên cũng ha ha cười ầm lên, hành động này trái lại khiến ba người đang cười đùa đột nhiên nhìn hướng Bạch Thiên, sáu con mắt trợn lớn khiến cả người Bạch Thiên không thoải mái, vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy? Vì sao đột nhiên nhìn tôi như thế?"

Keisy nhíu mày: "À... về cái chuyện chúng tôi nói Leola là đồ đệ của Lancelot đó, thì... chúng tôi cũng không phải cố ý gạt anh, chỉ là tình thế lúc đó bắt buộc, anh biết đấy, vì, vì... A đúng rồi! Là vì để cứu Leola, suýt nữa quên mất."

Không phải cố ý? Cậu căn bản chính là rắp tâm... Thanh Thanh và Mai Nam đều chảy mồ hôi lạnh nghe Keisy lần nữa nói dối.

Bạch Thiên cũng lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Gạt người là không đúng, chẳng qua chuyện lúc trước coi như thôi, tôi cũng biết các cậu là vì để cứu Leola mới bất đắc dĩ nói dối, nhưng hi vọng sau này các cậu đừng dùng thủ đoạn lừa gạt nữa."

Biểu tình chính nghĩa trang nghiêm của Bạch Thiên khiến Thanh Thanh và Mai Nam gật đầu lia lịa, ngay cả Keisy cũng lộ ra biểu tình ngượng ngùng đáp ứng, chẳng qua thành ý ở bên trong có bao nhiêu, ngay cả Bạch Thiên cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hướng Keisy.

Keisy sau khi nuốt nuốt nước miếng, liên tục lắc tay nói: "Sẽ không đâu, tôi cũng là bất đắc dĩ mới gạt người, bây giờ Leola cũng đã giao dây chuyền ra rồi, võ công cũng bị phong ấn rồi, Lancelot còn nói muốn phái người tới bảo vệ chúng tôi, tôi không tin còn có tình huống gì buộc tôi gạt người..."

Thanh Thanh vội vàng dùng tay bịt cái miệng mắm muối của Keisy, còn dùng biểu tình lo lắng nhìn Leola, chỉ sợ Leola vừa lại bị lời của Keisy kích động, khi bốn người lo lắng nhìn thần thái của Leola, người sau trái lại ngẩng đầu lên, lộ ra biểu tình trầm tư nói: "Phải không? Thế này trái lại sẽ không có chuyện nữa?"

Leola nghe thấy lời của Keisy, cũng mới phát giác được, sau này sẽ không có một đống chuyện phiền phức buộc hắn vi phản lời hứa với Anse, cũng sẽ không khiến nhóm bạn bên cạnh lâm vào trong nguy hiểm, cuộc sống trường học bình thường sao? Đây chẳng phải là cách sống ngay từ đầu mình hi vọng nhất sao?

Keisy biếng nhác trả lời: "Đúng thế, không có chuyện phiền phức nữa."

Ánh mắt vốn u ám của Leola vừa lại khôi phục lấp lánh sáng bạc, hắn quay đầu nhìn đám người Keisy, bốn người bạn đang lộ ra biểu tình lo lắng chân thành với Leola, Leola lần đầu tiên cảm thấy cho dù mất đi dây chuyền của Anse cũng không tệ, ít nhất hắn không còn lo lắng mình sẽ liên lụy bốn người bên cạnh, không cần lo lắng bọn họ sẽ bởi vì mình mà bỏ mạng, Leola nhớ tới lúc ở trong lôi tháp hắc ám, khi phát giác bốn người bạn của mình lại có thể chán sống chạy vào Khu Phố Hắc Ám, loại cảm giác ruột gan như đứt ra từng khúc đó, hắn vĩnh viễn đều không muốn trải nghiệm lần nữa.

"Hmm, papa?"

Bảo Lợi Long vốn nhoài người ngủ đến không biết trời trăng gì trên đùi của Leola đột nhiên tỉnh lại, còn vừa dụi con mắt nhập nhèm vừa ngáp, lúc Bảo Lợi Long theo thói quen muốn sờ sờ dây chuyền Long Thập Tự, lại chỉ có sờ đến ngực của Leola, Bảo Lợi Long sờ không thấy gì lặng đi một hồi, sau đó chỉ là nghiêng đầu nói mớ: "Mama biến mất rồi... A, đúng rồi, mama đã nói mama sẽ trở về."

Đám người Leola đối với lời của Bảo Lợi Long lần không được đầu mối, chẳng qua Bảo Lợi Long bình thường hay nói lung tung, mấy lời nói quái lạ này vẫn không khiến cho mọi người chú ý... ngoại trừ Barbarise còn đang than khóc không giữ được ngôi vị đệ nhất hiệu trưởng của mình bên cạnh, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời.

Leola xoa mái tóc trắng mềm mại của Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long lại có chút kinh ngạc, Leola trước giờ rất ít khi làm ra động tác cưng chiều như thế, hơn nữa cái lần đặc biệt dịu dàng trước kia, chính là lúc Leola quyết tâm bỏ nhà ra đi, cho nên động tác dịu dàng này trái lại khiến Bảo Lợi Long nổi lên bất an, tay chân nhỏ bé đều bạt mạng bám lấy Leola, ánh mắt còn lộ ra kiên nghị "tuyệt đối không bỏ ra".

Nhìn thần thái đáng yêu của Bảo Lợi Long và bốn người bạn vây quanh ở bên cạnh, trong lòng của Leola chỉ nghĩ, nếu như vì không để cho bốn người một rồng này lâm vào nguy hiểm mà từ bỏ dây chuyền, Anse nhất định sẽ tha thứ cho mình đi, đúng không? Anse.

"Xin hỏi, cái kia..." Ở cửa đột nhiên truyền đến âm thanh có chút dè dặt, lực chú ý của mọi người lập tức bị hút qua, chỉ thấy Lansecy đang nhíu mày có chút do dự đứng ở "cửa".

Nơi mọi người bây giờ đang ở chính là phòng nghỉ sân thi đấu của giải đấu học viện, chỉ cần ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng đang nhàn nhã trôi đi, thời tiết rất trong xanh, chỉ là từ phòng nghỉ ngẩng đầu lại có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, đây chỉ có thể biểu thị một chuyện —- trần nhà đã biến mất tăm rồi; rồi lại quay đầu thử nhìn trái phải, ngay cả <nhà chỉ bốn vách tường> cũng không thể hình dung bộ dạng của cái gian phòng nghỉ này, bởi vì nơi chỉ còn hai mặt tường thì tuyệt đối không được gọi là "bốn vách".

Cả gian phòng nghỉ nếu muốn nói có chỗ nào hoàn chỉnh, đại khái chỉ còn lại cái salon mà Barbarise và Leola ngồi, ở nơi tan hoang, đá vụn tứ tán đột nhiên có một cái salon hoàn chỉnh để ở giữa, thoạt nhìn thật là quái dị nói không nên lời.

Mới đầu phòng nghỉ chỉ là bị rồng của Y Trụ đạp cho thủng cái lỗ lớn, nhưng lúc đám người Keisy mang Leola hôn mê bất tỉnh trở về, đám người Y Vũ của học viện Tử La Lan lại nghênh ngang đi tới, thông báo nói bởi vì bọn họ "cắm đầu bỏ chạy", hiệu trưởng các viện nghị quyết học viện Tử La Lan không chiến mà thắng, nếu như chỉ là như thế, ngoại trừ Barbarise kêu rên bất công, trái lại đám người Keisy cũng chẳng thèm để ý, nhưng Y Vũ cứ một mực châm chọc khiêu khích... châm chọc cũng không sao cả, nhưng mắng ai không mắng lại cứ nhằm vào Leola đang hôn mê mà mắng, lập tức liền có một người một rồng phát điên, Thần Thánh Bạch Long và thiên sứ Nana cứ thế phát huy... một người một rồng này nếu đã đối đầu với học viện Tử La Lan, ba người còn lại đương nhiên cũng sẽ không đặt mình ở ngoài.

Nếu như chỉ là như thế trái lại cũng không hề gì, cùng lắm là hai đội ngũ tiếp tục hoàn thành quá trình thi đấu mà thôi, dù sao cách mấy bước chính là sân thi đấu, nhưng sự tình lại không đơn giản như thế, học sinh của học viện Acalane bất mãn mất đi danh tiếng học sinh học viện đệ nhất, mà học viện Tử La Lan đương nhiên cũng tích oán đã sâu, sự việc vô tình liền biến thành hai viện đánh lộn...

Nhưng nếu như chỉ là học sinh hai viện đánh lộn, trái lại cũng không phải chưa từng có, cũng không đến nỗi hủy hoại sân thi đấu... chỉ là không biết Barbarise rốt cuộc đã phát điên cái gì, sau khi nghe thấy mình mất đi danh tiếng đệ nhất hiệu trưởng, liền hóa thạch ngay tại chỗ, mãi cho đến khi hai viện đánh lộn, học sinh nào đó (đến nay vẫn chưa xác định là của viện nào) sau khi bất cẩn ném một khối hỏa cầu vào tượng đá hiệu trưởng, Barbarise nổi khùng liền biến thành máy bắn hỏa cầu hình người.

Giờ đây, cả sân thi đấu chỉ còn lại hai vách tường và salon lúc đầu bỏ Leola đang hôn mê lên, vốn còn có học sinh nằm đầy đất kêu rên, chẳng qua lúc này sớm đã bị thanh trừ... không, là được đưa đến chỗ liệu thương trị liệu cho tốt rồi.

"Rất xin lỗi, tôi đáng lẽ nên gõ cửa trước, chẳng qua, ở đây hình như không có cửa, cho nên..."

Lansecy có chút xấu hổ đứng ở chỗ ban đầu hẳn là cái cửa, nhưng bây giờ không còn cái "cửa" gì, sau lưng Lansecy đột nhiên vừa lại bốc ra một khuôn mặt tức giận, Jasmine thế nhưng không khách khí như Lansecy, vừa nhìn thấy Leola trên salon, lập tức liền xông qua, hai tay chống nạnh, bộ dạng cọp cái hét toáng: "Leola anh thật là loạn quá rồi, anh có biết mọi người đều rất lo lắng cho anh? Lại có thể cứ như thế bỏ đi không nói một tiếng, anh coi Bảo Bảo là cái gì? Lại có thể vứt bỏ nó dễ dàng như thế, anh, anh thật là..."

Jasmine "anh" hết mấy tiếng, rốt cuộc vẫn không nói ra từ phía sau, cô thở dài rồi bỏ đi vẻ giận dữ, lộ ra thần tình lo lắng chân chính của mình dò hỏi: "Anh rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao muốn bỏ đi không nói một tiếng đây?"

"Là tôi hiểu lầm anh, thật sự rất xin lỗi." Lansecy cúi đầu, hiểu rõ mình đã làm sai, mặc dù không biết về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng là mình mở đầu sự việc, Lansecy tuy cao ngạo nhưng cũng không đùn đẩy trách nhiệm, nên xin lỗi thì xin lỗi.

Leola lại biến sắc, vừa nhìn thấy mái tóc dài màu vàng kem và khuôn mặt quen thuộc kia của Lansecy, Leola vừa lại vô thức sờ cái ngực trống rỗng của mình, cảm giác áy náy không ngừng dâng lên, không bảo vệ được mạng của Anse, ngay cả di vật duy nhất của cô ấy cũng không bảo vệ được... Leola vốn đã có chút nguôi ngoai vừa lại lâm vào trong tự trách.

Jasmine vừa nhìn thấy sắc mặt Leola lại trầm xuống, còn tưởng rằng hắn không chịu tiếp nhận xin lỗi của Lansecy, vội vàng nói giúp bạn tốt: "Leola, anh đừng trách Lansecy, anh cũng biết cô ấy chỉ là quá thừa chính nghĩa mà, cô ấy không có ác ý, tha thứ cho cô ấy, có được không?"

Lansecy hình như cũng cảm thấy mình lần này rất quá đáng, vậy mà bất chấp thân phận trực tiếp cúi người chín mươi độ với Leola, mở to họng lớn tiếng nói: "Xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi."

Leola vốn còn đang đắm chìm trong tự trách cũng bị giọng nói lớn của Lansecy lôi trở về thế giới hiện thực, hắn có chút ngỡ ngàng nhìn hướng công chúa điện hạ còn đang cúi lưng với hắn, không hiểu Lansecy rốt cuộc đang làm cái gì.

"Leola đại ca, anh hãy tha thứ cho công chúa điện hạ đi mà!"

Thanh Thanh cũng rốt cuộc nhìn không nổi, vừa lay cánh tay của Leola vừa giúp Lansecy cầu tình, nhưng hành động này khiến Leola càng khó hiểu, nghĩ thầm muốn hắn tha thứ cho Lansecy? Nhưng Lansecy rốt cuộc đã làm cái gì muốn hắn tha thứ? Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt của Leola càng ngỡ ngàng.

Haiz, tên này chắc chắn ngay cả bây giờ là tình huống gì cũng không biết, Keisy gãi gãi đầu, thầm nghĩ để cho một công chúa cúi người cúi quá lâu tuyệt đối không phải chuyện tốt, mà Leola lại cứ chậm tiêu một cách xưa nay chưa từng có... Keisy mất kiên nhẫn, kéo cánh tay của Leola liền thấp giọng nói ở bên tai hắn: "Này, người đẹp xin lỗi, anh không biết dỗ dành người ta, nói câu bảo bối, cưng làm cái gì cũng không sao hết, anh tha thứ cho cưng, thế này chẳng phải là được rồi!"

Leola sau khi liếc Keisy một cái, lần nữa chuyển lực chú ý trở về Lansecy, có chút do dự làm theo Keisy nói: "Không sao, tôi tha thứ cho cô." Về phần bảo bối gì gì đó vẫn là bỏ bớt đi...

Nghe thấy lời này, Lansecy đột nhiên ngẩng đầu lên, cô cẩn thận quan sát biểu tình của Leola, quả nhiên không tìm được bất cứ trách móc nào trên mặt của hắn, thậm chí Leola có vẻ không để ý lắm, Lansecy vô cùng kinh ngạc mà nghĩ, thì ra sự độ lượng của người con trai này nhiều hơn mình tưởng, trái lại là mình quá nhỏ nhen rồi, Lansecy không khỏi tự mắng mình.

Lansecy lần này là chân thành tha thiết nói: "Leola, tôi thật sự rất xin lỗi lúc trước đối xử với anh như thế, chúng ta có thể quên ân oán trước kia, tôi chân thành xin anh và tôi kết bạn có được không?" Nói xong Lansecy vươn tay muốn bắt tay với Leola.

Keisy vội vàng dùng vai thúc Leola một cái, bạt mạng nháy mắt muốn Leola lập tức kết bạn với Lansecy, kết bạn với công chúa, chuyện này chắc chắn là có lợi chứ không có hại, Keisy làm sao chịu bỏ qua? Mặc dù kết bạn không phải là cậu, chẳng qua bạn của Leola thì chính là bạn của cậu còn gì!

Nhưng Keisy và Lansecy đều không biết, tươi cười của Lansecy đối vào Leola lúc này, thậm chí là nguyện ý cùng hắn bắt tay, những chuyện này rốt cuộc có biết bao ảnh hưởng đối với Leola, Leola trước mắt nhìn thấy chính là tươi cười của Anse và cái chìa tay thân thiện, đủ loại cảnh tượng này giống như thể chính là Anse nhảy ra, nói với Leola không cần lo, dây chuyền mất cũng không sao, Leola một chút cũng không cần Keisy nhắc nhở, sớm đã vươn hai tay nắm chặt tay phải của Lansecy.

Leola nắm chặt tay Lansecy trái lại khiến cô bị hù dọa, hẳn nên nói mỗi một người ở hiện trường đều bị hành động dị thường của Leola hù dọa, nhưng bản thân Leola trái lại không phát hiện hành động của mình không ổn, chỉ là tự đắm chìm ở trong vui mừng Anse tha thứ cho mình.

Lansecy có chút bất an liếc bạn tốt Jasmine một cái, Jasmine lúc này cũng là trợn lớn mắt nhìn Lansecy và Leola nắm chặt tay, Lansecy trong lòng lo bạn tốt hiểu lầm, vội vàng dùng sức rút tay lại, thậm chí nhấn mạnh nói: "Vậy Leola, sau này chúng ta chính là "bạn tốt" rồi, hi vọng chúng ta vĩnh viễn đều là bạn tốt nhé."

Leola ngẩng đầu sâu sắc nhìn Lansecy, bên miệng mang mỉm cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng vậy mà lộ ra ấm áp và dịu dàng hiếm thấy, thấy vậy cằm đám người Keisy trực tiếp rớt xuống, Keisy còn phát run lẩm bẩm: một nụ cười đã đủ khủng bố rồi, bây giờ cái biểu tình này... Chẳng lẽ thế giới ngày mai sắp hủy diệt sao? Hu hu hu, tôi còn có rất nhiều tiền chưa kiếm, rất nhiều đồ ăn ngon còn chưa nếm được mà!

Lansecy cũng có chút nhạ dị, nhưng vốn không quen thuộc Leola, cô trái lại không khoa trương như đám người Keisy, chỉ là kinh ngạc đôi mắt bạc giống như băng kia vậy mà có thể dịu dàng như ánh trăng, nụ cười nhàn nhạt của Leola càng khiến khí chất trong sạch xinh đẹp kia phát huy một cách tràn trề triệt để, mặc dù hình dung một người con trai như thế là rất kỳ quái, nhưng Lansecy vẫn không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ trước mắt chính là tinh linh dưới ánh trăng sao?

Trong lòng Lansecy mặc dù rất lo lắng Jasmine sẽ hiểu lầm, như cô giờ phút này lại ngay cả dùng đuôi mắt liếc Jasmine cũng không làm được, mắt làm sao... chính là không thể rời khỏi khuôn mặt của chàng trai mắt bạc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play