Chương 3: Phương pháp hẹn hò hai thân phận

Thanh Thanh vẻ mặt nghiêm túc, mà Mai Nam cũng nhíu mày, hai người giống như đang quyết định đại sự liên quan đến thế giới, Mai Nam nghiêm túc nhìn hướng Thanh Thanh: "Thanh Thanh, tôi phải nói thật, tôi thật sự thấy cô..."

Thanh Thanh cũng ngẩng đầu lên, quật cường trả lời: "Kỳ thực, tôi cũng thấy anh..."

"... có óc thẩm mỹ thật khó chấp nhận!" Hai người đồng thanh la to.

Mai Nam gạt gạt tóc, chỉ vào một bộ quần áo màu đen trên giường: "Rõ ràng cái bộ màu đen thêu viền vàng này đẹp mắt nhất, cô chọn bộ màu trắng kia làm gì, cũng đâu phải bệnh nhân trong bệnh viện, mặc màu trắng thoạt nhìn chẳng có chút hoa lệ nào."

"Màu trắng có gì không tốt! Anh trai của Thanh Thanh mặc màu trắng là đẹp nhất, tự Mai Nam thích ăn mặc như cục vàng thì thôi, đừng kêu Leola đại ca mặc thành như thế, khí chất hỏng hết trơn rồi." Thanh Thanh nắm chặt tay nghiêm trọng kháng nghị.

"Không phải tôi muốn nói, cũng không phải tôi khó tính, nhưng..." Keisy mặt nổi đầy gân xanh từ trên giường nhảy dựng lên rống giận: "Mấy người sáng sớm đến phòng người khác ồn ào cái rắm á! Muốn cãi không biết tự đến phòng mình mà cãi hả? Chết tiệt! Không biết hôm này là cuối tuần sao? Để tôi ngủ yên một giấc cũng không được à?"

Thanh Thanh lộ ra thần thái sợ sệt, mà Mai Nam cũng hơi xấu hổ mà giật giật, hai người ủy khuất nói: "Chúng tôi chỉ là lo lắng thay cho hẹn hò của Leola mà."

Keisy thản nhiên ngồi ở trên giường, trong lòng còn không quên ôm cái gối mềm mại, sau đó Keisy với đầu tóc rối bù và vẻ mặt không còn hơi sức hỏi: "Leola đâu?"

"Ở nóc nhà luyện công." Hai người đồng thanh nói.

Keisy liếc hai bộ quần áo trên giường một cái, quần áo màu đen viền vàng cũng không quá tục tĩu như Thanh Thanh nói, cái áo bó sát không tay cổ cao đen thuần, dùng tơ vàng phác họa ra ở trên ngực một cái ma pháp trận ngôi sao năm cánh vô cùng khéo léo, mà quần cũng là kiểu bó sát, nhưng hoàn toàn không có trang trí, phối hợp với giày đen cao cổ, bộ quần áo này hết sức phù hợp với khí chất thần bí của Leola.

Bộ màu trắng thì là một cái sơ mi màu trắng, bên ngoài phủ một cái áo gi lê không tay màu trắng bạc, trước ngực là một hàng nút áo bằng bạc, phần dưới thì là quần dài màu nâu đậm, bên đùi có hoa văn đường vân nước màu nhạt, ống quần từ nhạt đến đậm làm tôn lên giày màu trắng.

Trong lòng Keisy thầm nghĩ đợi Leola trở về, sẽ cởi quần áo của anh ta đi bán, nhưng trên biểu hiện vẫn là nghiêm túc cho kiến nghị: "Đơn giản thôi, bộ màu đen viền vàng cho Leola mặc, bộ màu trắng thì cho Mặt Nạ Bạc, sự phối hợp vừa vặn."

Hai người lộ ra biểu tình thì ra là thế, mà lúc này Leola cũng từ cửa sổ nhảy vào, hắn nhìn machine thời gian trên tường một chút, vừa đúng chín giờ năm mươi, Leola gật đầu rồi chuẩn bị đến phòng tắm tẩy đi mồ hôi trên người, mở tủ quần áo chuẩn bị lấy ra một bộ trường bào màu xám đậm khác để thay.

"Leola, mặc đồng phục trường học đi hẹn hò khó tránh quá thất lễ với quý cô rồi, mặc bộ màu đen này đi!" Mai Nam vội vàng đưa quần áo màu đen viền vàng tới.

Leola cũng không thèm nhìn liền nhận lấy quần áo, sau đó đi vào phòng tắm, mới ba phút, Leola với một bộ đồ đen liền đi ra, quần áo vô cùng vừa vặn, hoàn toàn tôn lên thân hình thon dài của Leola, mà hình vẽ ma pháp trận vân vàng càng khiến Leola tỏ ra thần bí mà tuấn mỹ.

"Đẹp, đẹp quá!" Thanh Thanh tim đập mạnh, suýt nữa chịu không nổi sự tuấn mỹ của Leola.

"Quả nhiên vẫn là hoa lệ tốt hơn." Mai Nam không nhịn được sùng bái ánh mắt độc đáo của mình.

Thôi rồi! Bà chủ thoạt nhìn rất thích bộ quần áo này, sợ rằng sẽ không để cho cậu lén đem bán quần áo rồi! Keisy thở dài thật lớn, kiếm tiền thật là khó!

Leola chẳng có chút hứng thú nào đối với ăn mặc trên người mình, chỉ là ôm lấy Bảo Lợi Long đã quấn thành sushi ngủ trên giường, sau đó bình tĩnh chào tạm biệt với ba người trong phòng: "Tôi ra ngoài đây."

Ba người Keisy gật đầu, sau đó lúc Leola mở cửa phòng đi ra, ba người lập tức bắt đầu hành động, đùa à! Lần đầu hẹn hò của sát thủ, loại chuyện này đâu phải ngày nào cũng thấy được, không đi theo dõi thì làm sao xứng đáng với lòng tò mò của mình?

Leola người trong cuộc đối với buổi hẹn này lại rất bình thường, trên thực tế, sau khi trải qua giải thích của Keisy, Leola rốt cuộc cũng hiểu sân trò chơi là nơi để cho trẻ con chơi đùa, cho nên Leola tự động phiên dịch thành, Jasmine muốn mang Bảo Lợi Long ra ngoài chơi, về phần "hẹn hò nam nữ" mà Keisy giảng giải cả buổi trời, Leola gật đầu thì cứ gật đầu, trên thực tế chẳng nghe lọt một cái gì.

Cổng túc xá cừa mở ra, Jasmine đang mỉm đứng ở bên ngoài, khác với kỵ sĩ phục bình thường, Jasmine hôm nay mặc một cái áo dây màu xanh da trời, phối hợp với quần đùi màu trắng và giày sandal kiểu La Mã, thoạt nhìn xinh xắn vừa lại động lòng người, mặc dù không bằng bản chất xinh đẹp của Lansecy hay mỹ diễm của Jasia, nhưng vẻ ngay thẳng và dí dỏm của Jasmine lại khiến người cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Wow, Leola, anh thật là đẹp đó." Jasmine ôm ngực một cách khoa trương, lộ ra dáng vẻ tôi sắp chịu không nổi rồi.

Bảo Lợi Long vừa nghe thấy tiếng của Jasmine, lập tức dụi con mắt nhập nhèm, mang giọng mũi nỉ non: "Thịt thịt!"

Jasmine miễn ý kiến mà lắc đầu: "Ai da, Bảo Bảo đã coi tôi thành người đưa thịt rồi."

Leola vừa nghe, nhíu mày trách Bảo Lợi Long: "Đừng háu ăn như thế."

Bảo Lợi Long ủy khuất cúi đầu, trề môi, Jasmine nhìn thấy liên thanh kêu đáng yêu chết mất, sau đó cười hì hì từ trong ba lô móc ra một cái hamburger lớn, Bảo Lợi Long ngửi thấy mùi hương, lập tức ngay cả papa cũng không cần, trực tiếp nhảy vào trong lòng của Jasmine ngoác mồm gặm hamburger, Jasmine cười khanh khách nói: "Lần này tôi đã mua thịt cá đó, nghe nói trẻ con phải ăn nhiều thịt cá mới trở nên thông minh."

"Thịt thịt lúc trước ăn ngon hơn." Bảo Lợi Long lớn tiếng tuyên bố, lời tuy nói như thế, nhưng Bảo Lợi Long cũng không hề có ý định từ bỏ hamburger trong miệng.

"Biết rồi, vậy bữa trưa sẽ mua thịt bò cho nhóc ăn nữa."

Jasmine cưng chiều xoa mái tóc màu trắng mềm mại của Bảo Lợi Long, vừa gọi Leola đi đến một cỗ machine phi hành màu xanh da trời có tạo hình dòng chảy bên cạnh.

"Anh có muốn lái không?" Lúc Jasmine bước lên machine phi hành, đột nhiên nghĩ đến con trai bình thường cũng không thích để con gái chở, cô có chút do dự hỏi.

Leola lắc lắc đầu, hắn căn bản không biết lái cái loại machine này. Lỡ đâu làm bậy làm bạ.

Jasmine đối với trả lời của Leola hài lòng cực kỳ, Jasmine quý xe như mạng cũng không muốn để người khác lái xe yêu của cô cho lắm, chủ nghĩa đàn ông chừng mực, cộng thêm hai mươi điểm, Jasmine vui vẻ ở trong lòng tính điểm cho Leola, là một người cha tốt, cộng mười điểm; tính cách chín chắn chững chạc, cộng thêm mười điểm; he he, ngoại hình đẹp trai vừa lại ra dáng, cộng thêm tiếp mười điểm.

Không tệ à! Ít nhất đạt tiêu chuẩn, Jasmine có chút đau đầu nhớ đến nhắc nhở của Lansecy.

"Jasmine, cậu rốt cuộc thích tên thuật sĩ kia ở chỗ nào?" Lansecy mở to ánh mắt nghi hoặc hỏi.

Mặc dù mỗi người có sở thích riêng, nhưng Lansecy vẫn không thể nào hiểu nổi, một tên thuật sĩ không thực lực, không gia thế, không học vấn, có thể nói chẳng có cái gì, rốt cuộc chỗ nào hấp dẫn Jasmine... hm, có lẽ bề ngoài còn có một chút, nhưng Lansecy đánh chết cũng không tin, Jasmine sẽ bởi vì tướng mạo mà thích Leola, đàn ông đẹp mắt hơn Leola cũng không phải không có à!

Jasmine phát ra tiếng suy nghĩ hmm: "Bởi vì anh ấy đẹp trai?"

Lansecy sau khi ngơ ngác, mới hiểu Jasmine vừa lại nói giỡn, giận tái đi dùng nắm tay bạt mạng đấm vào Jasmine, buộc Jasmine sau nhiều lần đầu hàng, đề xuất giải thích: "Ôi, tôi cũng không biết phải nói làm sao, chỉ cảm thấy khí chất của anh ta rất đặc biệt, hơn nữa còn là một ông bố tốt..."

"Đây mới là vấn đề lớn, anh ta còn từng kết hôn đấy!" Lansecy càng ôm bất bình cho bạn tốt.

Từng kết hôn cũng đâu có gì không tốt, Bảo Bảo đáng yêu biết bao! Nếu như là chính cô kiếp sau cũng chưa chắc có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như thế, Jasmine vừa cưỡi machine phi hành, vừa nghĩ Bảo Bảo nếu gọi cô là mama, cô nhất định sẽ vui đến ngất!

Jasmine cưỡi machine phi hành đến sân trò chơi nổi tiếng nhất Acalane, sau khi dừng xe, liền vui vẻ bế Bảo Lợi Long: "Bảo Bảo nhóc xem kìa, đến sân trò chơi rồi đó."

Bảo Lợi Long vừa nuốt xong hamburger nghi hoặc nhìn sân trò chơi, sau đó quay đầu hỏi: "Trong đó có thịt thịt ăn không?"

Jasmine cười ha ha: "Quỷ nhỏ khoái ăn! Đợi cơm trưa rồi mua thịt bò cho nhóc ăn, bây giờ chúng ta đi chơi đi."

Jasmine cực kỳ hứng thú mua vé, bế Bảo Lợi Long xông về phía các thiết bị trò chơi, xông đến một cái hai cái ba cái... cuối cùng lại ngay cả một cái thiết bị trò chơi cũng vào không được.

"Tiểu thư, phải cao trên 120 cm mới có thể chơi cái này!"

Jasmine đo Bảo Lợi Long trên bảng chiều cao, 90cm, Jasmine chớp mắt, đau đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Vậy có cái gì 90cm có thể chơi?"

Cuối cùng, Jasmine mang theo Bảo Lợi Long 90 cm, và Leola ba người cùng ngồi trên ly cà phê xoay tròn... Jasmine có chút xấu hổ cười: "Ha ha, tôi quên mất Bảo Lợi Long còn rất nhỏ, không thể chơi những thiết bị trò chơi kia, er... Leola anh có cảm thấy chán hay không?"

Nhìn vẻ mặt vô biểu tình của Leola, Jasmine càng nói càng nhỏ tiếng, đáy lòng hò hét vì sao? Vì sao phải 120 cm hả? Đây đúng là kỳ thị lùn mà!

Leola một chút cũng không thể lý giải ngồi ở trong một cái ly rốt cuộc để làm chi, hắn vô cùng thành thật gật đầu, Jasmine giống như thể bị sét đánh, sau đó buông đầu ủ rũ nói: "Vậy chúng ta tốt hơn về sớm vậy."

Jasmine buông đầu ủ rũ đi ở phía trước Leola, mà khóe mắt của Leola liếc một cái, liền phát hiện xung quanh có người đang theo dõi bọn họ, căn cứ vào số người và trang phục kỳ quái để phán đoán, hẳn là nhóm Keisy đi, Leola dừng chân, quay đầu nhìn ba người.

"Này, Leola hình như phát hiện rồi." Keisy đội mũ len cộng kính râm cộng khẩu trang lên tiếng.

Một chàng trai khác đeo mặt nạ con bướm, đội mũ chóp cao và áo choàng đen nhỏ giọng hỏi: "Vậy làm sao đây? Muốn ra mặt nói chúng ta cũng là đến sân trò chơi để chơi sao?"

"Không cần đâu, lát nữa chúng ta biến thành kỳ đà cản mũi thì làm sao?" Cô gái quái dị mang tóc giả màu vàng, cột đầy nơ con bướm màu hồng vội vàng nói.

"Có gì khác sao? Tôi thấy tình huống hẹn hò của bọn họ rất không xong." Keisy liếc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ buông đầu vừa lại ủ rũ của Jasmine, đáy lòng âm thầm than vãn cho cô, tìm ai hẹn hò chả được, cần gì phải tìm cục nước đá hẹn hò đây? Thật là bị chết cóng cũng đáng.

Thanh Thanh không nhịn được mở miệng nói: "Keisy, cậu thay bọn họ nghĩ biện pháp đi."

"Đúng đấy, Keisy, cậu xem Leola lại có thể để một quý cô thất vọng như thế, thật là một chút phong độ quý ông cũng không có." Mai Nam không nhịn được bất bình thay cho Jasmine.

Keisy đảo cặp mắt trắng dã, có lộn hay không hả, cậu lại có thể còn phải làm cố vấn tình yêu của Leola! Nhưng ánh mắt Thanh Thanh rất kiên quyết, Keisy liền biết không làm không được, nếu không sợ rằng ba bữa sau này sẽ đi tong, Keisy cố đến cùng bước từ từ đến bên cạnh Leola, thấp giọng nói: "Đồ khốn, anh rốt cuộc có biết hẹn hò hay không hả? Đi tới nắm tay của người ta, sau đó đến một nhà hàng lãng mạn một chút, nói mấy câu dễ nghe, tiếp đến là có thể vào khách sạn..."

Mai Nam và Thanh Thanh hợp lực bịt kín cái miệng không sạch sẽ của Keisy, sau đó vừa lôi Keisy kêu um um đi, vừa nói với Leola: "Ngoại trừ câu cuối cùng, cứ làm theo lời Keisy."

Leola mang theo tâm tình chẳng hiểu ra sao cả đứng ngơ ngác, cho đến khi Jasmine phát giác quay trở lại hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Leola giải thích xong, có chút do dự nói: "Chúng ta đến nhà hàng lãng mạn ăn cơm được không?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt vốn nặng nề tử khí của Jasmine phát ra hào quang rực cháy, kéo Leola đi ngay: "Được đấy, chúng ta đến nhà hàng có bầu không khí tốt ăn cơm, tôi đúng lúc có biết một căn rất không tệ."

Lãng mạn nghĩa là bầu không khí tốt? Leola vừa lại học thêm được một chuyện, Bảo Lợi Long thì ở bên cạnh kéo papa hỏi: "Bầu không khí tốt là cái gì? Có thịt thịt để ăn không?"

Ra khỏi sân trò chơi, Jasmine gần như là một mạch chạy như cuồng phong đến nhà hàng, sau đó nhanh chóng kéo theo Leola vọt đến nhà hàng, căng thẳng hỏi viên phục vụ ở cửa: "Còn chỗ không?"

Viên phục vụ sau khi giật mình một cái, gật đầu với Jasmine, mà Jasmine vui đến gần như muốn hoan hô, đầy mặt tươi cười để cho viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi, bước chân nhảy nhót như thể muốn bay lên tới nơi rồi, mà Leola thì nhìn ngó trái phải, cố gắng hiểu rõ định nghĩa của bầu không khí tốt rốt cuộc là cái gì? Đèn thủy tinh màu vàng nhạt, cửa sổ trang trí rèm trắng như tuyết, trên bàn cũng lót khăn trải bàn màu hồng nhạt.

Mai Nam hẳn là sẽ rất thích cái nhà hàng này, Leola nhìn hướng cửa, quả nhiên có ba người trang phục dị hợm bị viên phục vụ chặn ở cửa không cho vào, trong lúc Leola nhìn, Jasmine dắt tay của Leola hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy? Không ngồi xuống sao?"

Nhớ tới căn dặn của Keisy, Leola cúi đầu nhìn Jasmine dắt tay của hắn, thấy vậy Jasmine có vẻ chột dạ muốn rút về, nhưng trái lại bị Leola nắm lấy không buông, đối mặt với thần thái đột nhiên đỏ bừng của Jasmine, Leola như không có chuyện gì trả lời: "Không có gì, chúng ta ngồi xuống đi."

"Leola anh thích cái gì vậy?" Jasmine thuận miệng nói, muốn đánh lạc chú ý của Leola, tránh cho hắn nhìn ra mình xấu hổ.

Leola suy nghĩ một chút rồi nói: "Vũ khí."

"Thật không? Anh là thuật sĩ lại thích vũ khí?" Jasmine có chút nhạ dị.

"Ừ."

"Vậy lần sau cùng đi xem triển lãm vũ khí đi..."

Ba người Keisy ngồi ở trên lan can loang lổ bên ngoài nhà hàng, sau đó từ cửa sổ nhìn lén, Leola đang nhai kỹ nuốt chậm đồ ăn, vừa trả lời Jasmine, mà Bảo Lợi Long đã ăn hết cái bánh big mac kẹp thịt bò thứ sáu mà viên phục vụ trợn mắt há hốc mồm đưa đến, ba người thoạt nhìn vô cùng đầm ấm vui vẻ, hạnh phúc.

"Vì sao? Vì sao tôi phải ở đây ăn bánh mì với nước lọc, sau đó nhìn tên kia ăn bò bít tết, thật bất công ~~" Keisy hét lớn xong, bụng cũng ọc ọc một tiếng thật lớn, Keisy chỉ có dùng mắt nhìn bò bít tết, uất hận dùng miệng cắn một miếng bánh mì, nhai ngồm ngoàm, sau đó vừa lại trút một hơi nước lọc, rồi tiếp tục la hét: "Thật bất công ~~"

Leola đứng ở cổng túc xá viện thuật sĩ chào tạm biệt với Jasmine, trong tay Leola đang bế Bảo Lợi Long đã ăn đến cái bụng nhỏ căng thành nửa hình tròn, mang theo áy náy nói: "Rất xin lỗi, Bảo Lợi Long thực sự ăn quá mức rồi."

Đến thế giới này được một thời gian, Leola cũng dần dần hiểu giá trị tiền và phí sinh hoạt đại khái của thế giới này, hắn không ngờ nhà hàng lãng mạn đó giá cả đắt đỏ như vậy, mà Bảo Lợi Long lại vô cùng thích đồ ăn ở trong đó, bạt mạng gọi không ngớt, mà Jasmine nói chuyện với Leola suốt, cũng không để ý đến, kết quả lúc tính tiền, Leola đối với số tiền lặng đi rất lâu, cái giá đó có thể khiến cho nhóm bốn người Leola ăn một tháng cũng còn dư.

Jasmine cũng trợn lớn mắt nhìn chằm chằm vào hóa đơn rất lâu, mới run rẩy lấy ra một tấm thẻ tính tiền, sau đó cô cứ luôn cười có chút miễn cưỡng, Leola đối với điều này cảm thấy rất áy náy, đồng thời cũng nghĩ mình có lẽ nên kiếm chút tiền mới được.

"Không sao đâu, chỉ là Bảo Bảo thực sự rất là biết ăn đây, ăn nhiều như thế thật sự bình thường sao?" Jasmine có chút lo lắng nhìn cái bụng nửa hình tròn của Bảo Lợi Long, vì mình cứ mải lo nói chuyện với Leola, quên mất Bảo Lợi Long mà tự trách.

Leola trên thực tế cũng không biết, một con rồng rốt cuộc phải ăn bao nhiêu mới no? Leola chỉ có lộ ra biểu tình bất đắc dĩ tỏ vẻ hắn cũng không biết.

Jasmine phụt ra cười: "Thật hiếm khi thấy anh có biểu tình, bữa cơm này đáng giá rồi, papa của Bảo Bảo, ngủ ngon nhé."

Jasmine ngừng lại một chút, mặt hơi hơi đỏ lên, nhón mũi chân rồi đột nhiên khẽ hôn Leola một cái, trong lúc Leola còn đang không hiểu gì hết, Jasmine cười chạy về machine phi hành, rồi le lưỡi một cách dí dỏm với Leola, sau đó khởi động machine phi hành hướng về túc xá viện kỵ sĩ, trong không khí còn truyền

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play