{ = Singto = }


Cái thằng nhóc này, tưởng rằng tôi không biết hay sao?

Tôi là bác sĩ đó, phải có tính hay quan sát làm nền tảng sẵn rồi. Tưởng rằng em ấy đau mà tôi không biết sao?

Lúc đi ra đợi ở ghế salon chỗ phòng khách, túi dụng cụ y tế của tôi nó không ở tại vị trí cũ. Khi mở ra xem thì bên trong hơi lộn xộn một chút, mặc dù tôi thường hay sắp xếp mọi thứ vào lại chỗ cũ để cho dễ dàng và nhanh chóng nếu như phải dùng trong việc chữa trị khẩn cấp.

Bình thường Krist sẽ không đụng vào túi bác sĩ của tôi. Nếu em ấy cần thuốc thì sẽ tới nhờ tôi lấy giùm, nhưng lần này không phải. Em ấy cố tình che giấu rằng bản thân đang bệnh. Từ dáng đi và đôi khi em ấy vô tình nhăn mặt bởi cơn đau thì tôi cũng đủ đoán được bệnh tình của Krist là gì.

Nhưng cái tôi không biết là tại sao lại che giấu tôi.

Nếu nói cho nhau nghe chỉ một chút thì tôi đã không dẫn em ấy ra ngoài. Nếu lỡ gắng gượng tới nỗi bị sốt nữa thì chắc chắn sẽ rất tệ. Khi Krist bệnh thì nhõng nhẽo, làm nũng dữ dội nữa chứ.

"Không cần gấp cũng được, bé ngoan. Mãi cho tới khi phim chiếu còn tận 10 phút. Đi chậm chậm đi.". Không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, việc mà tôi phải nhắc nhở nhóc ranh đi chậm lại. Em ấy là người quen thói đi nhanh, tôi cũng vậy. Nhưng bây giờ đang đau mà không phải sao? Tại sao phải gượng ép bản thân hành xử như bình thường chứ.

Em ấy càng không nói thì tôi càng muốn biết. Nhưng sợ rằng hỏi rồi thì sẽ làm cho bầu không khí tốt đẹp của việc hẹn hò bị hỏng đi. Đợi xem triệu chứng thêm một chút nữa vậy, nếu không nổi thì hẳn ép buộc.

"Em muốn xem trailer. Phòng khi có phim hay khác nữa."

"Nhóc cứng đầu."

"Cái gì?". Krist quay qua hỏi. Chắc là không nghe rõ bởi vì tôi phàn nàn nhỏ tiếng, không có nói thẳng với em ấy.

"Không có gì. Đi đàng hoàng đi.". Tôi nắm lấy bàn tay trắng, bắt đi chậm lại. Đường vào rạp phim chỗ này không có người, thế nên nhóc ranh hay mắc cỡ không hất tay ra.

"Có phải lần đầu tiên được xem phim với Abo không nhỉ?"

"Đúng vậy. Bản thân anh cũng không có xem phim trong rạp nhiều năm rồi. Bình thường xem DVD ở nhà nhiều hơn."

"Chắc vậy rồi. Công việc của Abo bận rộn còn hơn thủ tướng nước chúng ta nữa là, vừa việc nước vừa việc dân."

"Thật ra cũng không có bận tới mức đó đâu, chỉ là đi xem phim phải đi nhiều người, anh không biết nên đi với ai."

"Thì anh Fire đó. Tại sao không đi với anh Fire đi?"

"Bản thân nó cũng không rảnh đâu. Hơn nữa, 2 đứa bạn con trai đi xem phim với nhau, không thấy nó là lạ sao?"

"Em với anh còn đi chung với nhau nữa là."

"Không giống nhau. Nó khác nhau ở cảm giác. Với Krist, đó đâu phải là bạn bè đâu."

"Vậy em là gì?". Krist quay lại nhìn vào mắt. Hỏi mặc dù đã biết câu trả lời ấy hả? Tôi cũng đã nhắc lại cho em ấy nghe 'là vợ' nhiều muốn chết. Thế thì hôm nay đổi câu trả lời thì hơn.

"Là người yêu đó. Là cô dâu tương lai nữa."

"Trời!! /////////"

Hừ hừ, tôi thắng. Krist thốt lên nhè nhẹ, mặt đỏ gắt rồi kéo tay tôi vào rạp phim mà không hề có lời cãi lại nào.

Chúng tôi nắm tay nhau đi vào trong rạp phim tối tăm mà lúc này đã tắt đèn. Bây giờ màn hình tứ giác kích cỡ khổng lồ đang chiếu trailer phim sẽ chiếu trong vòng vài tháng tới. Krist không rút tay ra và tôi không có ý định buông.

Chỗ ngồi của chúng tôi nằm ở giữa. Không thành vấn đề chút nào bởi vì suốt nguyên một hàng không có ai khác ngồi hết. Rạp phim vắng người tới mức gần như có thể gọi là thuê rạp phim chỉ 2 người xem với nhau.

"Chắc là phim sắp hết chiếu rồi. Em thấy chiếu cả tháng rồi, nhưng vẫn chưa kiếm được thời gian đi. Định từ bỏ đợi DVD rồi đó.". Krist nhìn xung quanh. Chỉ có một người duy nhất ngồi một mình ở rìa đường đi xa xa, cách đây 2 hàng.

"Kiểu này cũng tốt đó. Để cho thuận tiện một chút.". Tôi cười ghẹo.

"Bậy bạ rồi đó, bác sĩ. Sao cho có giờ giấc một chút đi."

"Nói tới chuyện gì vậy? Ý anh là để Krist không phải xấu hổ nếu anh xin nắm tay suốt khoảng thời gian chúng ta xem phim mà.". Bây giờ tôi bắt đầu thắc mắc rằng ai mới là người bậy bạ rồi đó.

Có phải em ấy tự biên tự diễn rồi tự nhồi nhét suy nghĩ cho tôi không nhỉ?

"Ơ... Nó đó. Nắm tay cũng bậy bạ.". Biện minh không đủ chuẩn, đi học lại đi em. Hừ hừ!

"Từ từ ngồi. Đừng ngồi mạnh xuống như vậy.". Trước khi nhóc ranh ngồi phịch xuống theo thói quen, tôi liền giữ lấy em trước khi thân người chạm tới cái ghế. Nếu lúc nãy buông người xuống một cách không cẩn thận, có thể Krist sẽ phải kêu lên bởi cơn đau rồi, dù cho nệm có êm đi chăng nữa.

"Abo, em không có mang thai đâu đó. Không cần phải dìu dắt như vậy đâu. Chăm sóc kỹ còn hơn con gái nữa."

"Nếu đau thì nói là đau. Tại sao phải gắng gượng? Mặt bắt đầu tái rồi đó.". Tôi từ từ đưa Krist ngồi xuống. Khi em ấy ngồi xuống rồi thì mới giơ tay lên vuốt tóc ở trước trán một chút.

"Anh biết?"

"Biết chứ. Thuốc giảm đau mất đi 2 viên và bé ngoan thì đi với dáng vẻ khổ sở như vậy. Đáng lẽ nên nói với anh, để cho nghỉ ngơi ở nhà."

"Không chịu. Không muốn nói là bởi vì như vậy đó. Anh định dẫn đi tiếp sau khi xong ở đây mà, không phải sao? Không muốn để cho anh bị hỏng dự định."

Tôi cảm thấy ấm lên tại trái tim. Dù cho là lúc nào, Krist cũng là Krist, người luôn luôn nghĩ tới cảm giác của tôi trước, là một Krist luôn quan tâm, lo lắng cho tôi nhiều hơn bản thân mình.

"Mãi cho tới khi chúng ta đính hôn là tận tháng sau. Để anh kiểm ngày nghỉ khác cũng được mà. Đâu nhất thiết phải gắng gượng rồi bị bệnh đâu. Anh lo."

"Em nổi mà. Đâu có yếu đuối tới mức đó đâu."

"Cơ thể con trai không có được tạo ra để đón nhận chuyện như vậy đâu, bé ngoan. Dù cho mạnh mẽ tới cỡ nào cũng có thể bệnh được. Hôm nay về phải nhanh chóng ngủ đó, rồi ngày mai anh cho nghỉ việc 1 ngày."

"Không chịu. Công việc đọng lại quá trời. Nếu em không đi làm thì ai làm? Ngày mai anh trực ca cho tới sáng nữa mà, không phải sao?"

"Nhưng mà..."

"Em thật sự nổi mà, anh Singto.". Krist bắt đầu gọi tên thật của tôi, sắc mặt nghiêm túc và không hề quan tâm trailer như em ấy đã càm ràm rằng muốn xem chút nào. "Nếu em không nổi thì em sẽ tự nói với anh, em hứa. Hôm nay dẫn đi hẹn hò mà không phải sao? Ngưng nói chuyện công việc đi."

"A... Cũng được. Nhưng nếu cảm thấy không thoải mái thân người thì nhanh chóng nói với anh nhé."

"Vângggg! Xem phim được rồi đó, sắp chiếu rồi. Như vậy cũng tốt nhỉ, giống như bao hết rạp phim để xem riêng 2 người vậy.". Nhóc ranh nói rồi tựa xuống vai. Chắc là thấy cả rạp phim chỉ một người và đang ngồi ở xa nên mới dám làm nũng với tôi nhỉ?

Suốt khoảng thời gian phim chiếu cho tới hết, Krist ngồi tựa vào vai tôi xem cả phim. Còn tôi thì ôm lấy vai em ấy, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ để cho cảm giác ấm áp, sợ rằng em ấy sẽ bị bệnh. Máy lạnh bên trong mạnh hơn khu vực trung tâm mua sắm. May là tôi có đem cái áo cardigan mỏng theo, đủ để Krist đắp lên người.

"Phim này cũng hay nhỉ? Sau này mua DVD để dành, thấy được không, Abo?"

"Cũng được. Không thấy đau phải không? Đi được không?". Tôi không quan tâm chuyện phim cho lắm, lo cho người nhỏ con ở bên cạnh hơn.

"Khỏe re. Mà phim nổi tiếng tới như vậy, tại sao cả rạp phim chỉ có 2 chúng ta thôi nhỉ?"

"Hai người? Đâu, có một người khác ngồi cách chúng ta 2 hàng ghế ở phía dưới mà. Chỗ đường đi đó."

"Hey, khùng! Không có ai hết. Lúc vào em không thấy ai hết, lúc đi ra cũng không có ai nữa. Em nhìn khắp rạp phim rồi, em còn lén nghĩ rằng liệu anh có bao hết cả rạp phim để gây bất ngờ gì cho em hay không, nhưng mà cũng không phải."

"Không có. Anh không có bao rạp. Anh thật sự thấy người ngồi ở chỗ đó. Lúc chúng ta đi ra, người đó còn không đứng lên nữa là. Chắc là đợi xem bài hát cuối phim."

"Anh đừng có chọc nhé. Em sợ ma. Thật sự không có ai hết.". Krist bắt đầu tái mặt một chút. Chúng tôi vừa mới đi ra khỏi rạp phim không xa cho lắm, chỉ 4-5 bước mà thôi. Tôi nhìn lại về phía cánh cửa rạp phim lần nữa.

"Quay lại xem thử không? Chúng ta ra trước, nếu có người thì có nghĩa là vẫn còn ở trong."

"Vào xem để được cái gì chứ? Nếu không có người thì sao?". Krist áp sát người vào ôm chặt lấy cánh tay tôi, suýt nữa là nhập vào tôi luôn rồi.

"Vậy đợi ở đây. Anh vào xem cho, đồng ý không?"

"Anh không sợ hay sao? Thôi, không cần phải xem đâu. Chúng ta đi nhanh đi."

"Tại nó làm vướng mắc mà. Anh không sợ đâu. Anh làm việc ở bệnh viện, từng thấy xác chết không biết bao nhiêu lần rồi."

"Đồ khùng! Không được nói! Đủ rồi! Nổi da gà hết rồi đây. Sao lại có thể nói chuyện như vậy với khuôn mặt không cảm xúc chứ? Hơn nữa, xác chết và ma không giống nhau."

"Thôi mà, anh đi một chút thôi. Em đợi ở đây."

"Không chịu, không cho đi. Đừng bỏ em mà.". Krist kéo tôi lại hết sức, sắc mặt sợ dữ lắm, nhìn trái nhìn phải khắp nơi. Chỗ chúng tôi đứng không có ai hết, nhưng nhân viên rạp phim đang đóng cửa rạp mà chúng tôi vừa bước ra và đi về phía này.

"Xin lỗi ạ, không còn ai ở trong đó ạ?". Tôi hỏi nhân viên nam trước khi anh ta đi khỏi.

"Không có ạ. Quý khách có để quên đồ không ạ? Nếu quên thì để tôi mở cửa cho."

"Không có ạ. Nhưng lúc nãy tôi thấy vẫn còn có người trong rạp phim nữa mà. Người đó vẫn chưa đi ra."

"Ơ...". Nhân viên nhìn mặt tôi rồi cười gượng bởi sự khó xử. Ánh mắt nhìn về phía tôi và Krist làm cho tôi biết rằng chúng tôi không nên hỏi hay nói cái gì nữa.

"Đ... Đi... Đi thôi, Abo."

"Ừm". Tôi đáp lời, mỉm cười với nhân viên rồi dẫn Krist đi khỏi.

Nếu không còn ai nữa thì cái người mà tôi thấy ngồi ở chỗ đó là ai????



******************************* 

"Mẹ nó! Em không xem phim trong rạp nữa đâu. Ít ra cũng không phải mấy cái rạp vắng vẻ như vậy.". Krist càm ràm trên xe suốt quãng đường. Bây giờ bắt đầu tối rồi. Em ấy cứ lo nhìn ra ghế sau xe, giống như sợ rằng sẽ có ai đó theo vậy đó.

"Hừ hừ, ngưng nghĩ nhiều được rồi đó. Chúng ta làm việc ở bệnh viện, chuyện như vậy là chuyện bình thường."

"Bình thường cái gì chứ? Anh từng gặp thẳng thừng hay sao? Hay là thật ra anh chỉ chọc em? Không thấy gì hết nhưng lại lừa nhau?"

"Anh khẳng định là anh thật sự thấy. Nếu em sợ thì đừng đi nhắc tới nữa. Nó đã qua rồi, buông xuông đi."

"Nhưng mà..."

"Để ngày nghỉ lần sau, anh sẽ dẫn đi chùa nhé. Đi cúng, đi làm từ thiện, để cho tâm hồn an tĩnh và gửi sự thương tiếc cho những cái bí ẩn vậy, đồng ý không? Bây giờ điều chỉnh tâm lý cho thoải mái rồi đi hẹn hò với anh tiếp."

"Ừm". Krist nhận lời mặc dù không muốn nhận, sau đó thì cố gắng đổi sang nói chuyện khác cho tới khi xe rẽ vào đậu ở tầng đậu xe của tòa nhà cao nhất Bangkok vừa mới khai trương hoành tráng cách đây không lâu.

"Ở đây hả? Oh ho~, uống rượu được không?"

"Lúc đầu cũng định cho uống, ăn mừng một chút. Nhưng mà bé ngoan đang không khỏe, uống nước trái cây đi vậy."

"Một ly cũng không được sao? Nhé, Abo?". Bàn tay nhỏ đưa lên quàng cánh tay ở chỗ gần khớp chỏ, lung lay nhè nhẹ cùng ánh mắt nài nỉ.

"Nếu em say thì anh không đảm bảo sự an toàn nhé. Dù cho ngày mai sẽ đi làm thì anh vẫn nổi đó.". Tôi có cần phải nói với mọi người rằng tôi chỉ hù em ấy thôi không? Em ấy đau tới như vậy, tôi không nỡ làm tổn thương em ấy đâu. Một hồi nhóc ranh nhất định sẽ hiểu lầm rằng tôi dê sòm chắc luôn.

"Bác sĩ có dê sòm quá không đó? Mắc gì mà làm mỗi ngày vậy chứ. Cho em nghỉ ngơi chút đi.". Thấy chưa?

"Bé ngoan, tối qua anh ngồi đợi ở ghế salon. Khi em say đi tới rồi ai là người khiêu gợi anh trước?"

".........Ờ, em sai cũng được.". Gằn giọng thôi chưa đủ, Krist lại còn hất mặt tránh đi về phía cửa kính nữa.

Đúng lúc tôi đậu xe vào chỗ trống xong, đi xuống khỏi xe rồi đi vòng qua mở cửa, nắm tay Krist xuống đi cùng nhau. Bình thường tôi không có đóng mở cửa xe giùm đâu, không muốn làm những gì mà bản thân biết rằng không thể làm được mãi mãi, phòng khi sau này lại đem ra so sánh rằng lúc trước có làm mà.

"Đừng dỗi anh nhé? Anh lo. Nếu em sốt cao thì ngày mai làm sao ở một mình được? Anh không xin nghỉ được đâu. Anh có ca phẫu thuật."

"Vậy không giỡn cũng được. Em đâu có giận thật đâu, chỉ là diễn xuất thôi."

"Gian quá đó. Không hổ là nhóc ranh mà."

"Anh cũng xứng làm bác sĩ dâm dê 2017. Hahahaha!"

"Mạnh miệng, câu nào cũng cãi anh. Có nên bắt đi bịt miệng không nhỉ?". Bây giờ chúng tôi ở trong thang máy, đang chuẩn bị lên tầng trên cùng. Trong cái thùng hình hộp kích cỡ không quá rộng chỉ có 2 chúng tôi mà thôi. Tôi giả vờ bước chân tới gần Krist, đối phương liền lùi lại nhìn trái nhìn phải để tìm đường thoát thân.

"Không giỡn nhé, Abo. Một hồi có người thấy.". Krist lùi lại cho tới khi lưng va vào thành thang máy.

"Anh cũng đâu có giỡn đâu... Hôm nay gọi là 'anh Singto' được không?". Tôi giơ tay lên chống vào thành thang máy, không hề có dáng vẻ công kích nhiều hơn như vậy nữa, thế nên nhóc ranh bớt đi sự dè chừng, đổi thành đứng tựa vào thành thang máy một cách thoải mái.

"Cũng được. Mà bất ngờ đâu rồi? Đợi lâu rồi mà không thấy có gì hết." .Em ấy giơ 2 tay ngửa ra trước mặt giống như đang xin cái gì đó.

"Nếu thấy trước thì còn gọi là bất ngờ sao?"

"Nó không còn bất ngờ từ lúc anh nói với em rằng sẽ có bất ngờ sẵn rồi. Lấy ra đi, muốn biết."

"Anh vừa mới nghĩ ra sau cái ngày mà cô Wan nói cho chúng ta đính hôn. Hơi đột xuất một chút nên không có chuẩn bị gì nhiều. Đừng kỳ vọng nhiều nhé, anh sợ Krist thất vọng."

"Không thất vọng đâu. Anh Singto làm cái gì cho thì em cũng đều thích hết, bởi vì anh làm vì em mà."

"Ngọt miệng thật đó."

"Hahaha, sao biết là ngọt?"

"Anh nếm thường xuyên vậy mà.". Tôi nhìn vào mắt Krist, đưa mặt tới gần. Đối phương ngẩng mặt lên, biết rằng sắp xảy ra chuyện gì. Đôi mắt to tròn nhìn vào mắt tôi chỉ một lúc rồi nhắm lại.

Ngọt

Đôi môi màu đỏ mà tôi thích đang được tôi cọ xát, nuốt lấy chầm chậm. Krist đặt tay lên vai tôi thật nhẹ, cử động miệng đáp lại nhịp điệu mà tôi trao cho.

...Chậm rãi...

...Nồng nàn.

...Nhưng thấm nhuần vào tận trái tim.

*Ting*!

Tiếng thang máy là tín hiệu làm cho chúng tôi rời khỏi nhau một cách chầm chậm. Tôi nhìn nhóc ranh mà lúc này đang cười ngọt cỡ cỡ như mùi vị của đôi môi. Tôi nắm tay em ấy dẫn đi về phía phòng ăn mà tôi đã đặt.

"Sân thượng???". Krist lầm bầm nhỏ nhẹ sau khi chúng tôi đi ra khỏi cánh cửa, xuyên qua khu vực bên trong và ra phía ban công.

"Ừ, đẹp không?"

Bây giờ bắt đầu tối rồi. Ánh đèn từ nhà cửa trong Bangkok làm cho thành phố tối tăm trở nên đặc sắc, ưa nhìn và lãng mạn.

"Ừ, đẹp lắm. Em chưa từng tới đây nữa... Nhưng mà không có ai hết nhỉ? Hay là tối tối họ mới tới?". Krist nhìn xung quanh sân thượng đã được trang trí bởi những ánh đèn nhiều màu. Tấm kính ban công chắn cao ngăn gió nhưng vẫn thấy rõ được phong cảnh.

Bên ngoài có cỡ 6-7 bàn, bởi vì diện tích không nhiều cho lắm và không có xếp cho mỗi bàn gần sát nhau, nhấn mạnh sự riêng tư cho khách. Một góc sát tường là quầy bar thức uống mà lúc này không hề có bartender làm nhiệm vụ.

Một nhân viên nữ dẫn chúng tôi tới ngồi vào cái bàn có phong cảnh đẹp nhất của nhà hàng, đặt menu xuống rồi lùi ra đợi ở một góc. Krist nhìn quan sát khắp nơi, nhếch nụ cười một cách hài lòng với bầu không khí thư thả và những bông hoa nhiều màu sắc được trang trí khắp sân thượng.

"Hôm nay... anh bao hết khu vực này cho em."

"Hửm?". Người sắp được gây bất ngờ làm vẻ mặt ngạc nhiên ngay lập tức, nhưng chỉ một lúc liền đổi thành cười lớn.

"Thật không? Chúng ta vừa mới bàn chuyện đính hôn chưa tới 1 tuần, sao mà anh đặt được nhà hàng nổi tiếng, lại còn đóng cửa hết cả khu vực được vậy?"

"Chắc Krist không biết, tòa nhà này là của gia đình thằng Fire."

"Anh Fire? Bác sĩ giàu tới như vậy luôn hả? Rồi đi làm bác sĩ làm gì? Tại sao không đi điều hành việc kinh doanh của mình đi?"

"Nó thích nghề này, muốn làm bác sĩ từ nhỏ. Mà gia đình nó có nhiều anh chị em, không cần lo đâu."

"Kiểu này là thằng sloth may mắn rồi. Một hồi về phải tám chuyện chút."

"Không cần ganh tỵ với bạn đâu. Bé ngoan có anh mà. Bệnh viện của anh cũng lớn đó.". Hơi bực bội một chút đó. Krist ganh tỵ với bạn có nghĩa là em ấy xem Fire tốt hơn tôi sao?

"Em chỉ nói vậy thôi mà anh. Nghiêm túc làm gì? Gọi món đi thì hơn. Đừng nhắc tới người khác.". Nghe đồn em ấy bắt đầu trước mà không phải sao?

"Ừ"

Sau khi gọi món ăn, chúng tôi ngồi vừa ăn vừa trò chuyện. Bầu không khí hôm nay rất tốt, thời tiết không nóng nực quá mức. Tôi và Krist ăn xong rồi gọi đồ ngọt tiếp, sau đó thì bắt đầu sự bất ngờ của tôi.

"Uống champagne không?". Tôi nắm tay Krist tới ngồi ở một góc khác của sân thượng. Là ghế đệm cỡ lớn quay mặt về phía tấm kính trong suốt, thấy được khung cảnh đẹp đẽ bên dưới.

Trong tay tôi có 2 ly champagne mà tôi vừa mới đi nhận lấy từ nhân viên và quay lại ngồi bên cạnh Krist, đưa 1 trong 2 ly về phía nhóc ranh.

"Sao nói không cho uống mà?"

"Cồn nhẹ, không mạnh đâu. Em tửu lượng tốt mà, không phải sao? Chỉ một ly."

Krist nhận lấy ly champagne, đưa lên cao nhìn xuống đáy ly giống như đang kiếm cái gì đó.

"Làm gì vậy, bé ngoan?"

"Thì phòng khi anh giấu bất ngờ ở trong ly giống như trên phim đó."

"Hahaha, em hài hước nhỉ? Anh không giấu cái gì trong đồ ăn đồ uống đâu, sợ phải phẫu thuật bụng em để lấy ra. Hừ hừ! Mà hồi nãy lúc ăn bánh đã đào bới nát cái bánh luôn rồi. Rốt cuộc là muốn cái gì vậy? Nói anh nghe đi."

"Kh... Không có. Đâu có muốn cái gì đâu. Chỉ việc anh đóng cửa cả khu này, ngồi ăn cơm ngắm cảnh thôi là hài lòng rồi."

Thật sao? Sắc mặt có vẻ như vẫn chưa đủ nhỉ?

"Krist". Tôi bắt đầu gọi nghiêm túc. Đối phương tằng hắng một chút, quay người qua nhìn tôi cho tiện hơn.

"Sao?". Em ấy đáp lời với dáng vẻ e thẹn.

"Hai người chúng ta, có thể là không có bắt đầu tốt đẹp như người khác, mối quan hệ giống như bị gia đình ép buộc. Anh thừa nhận rằng lúc đầu anh không hài lòng, không thích và chống đối. Anh cũng giống em, muốn chọn bạn đời cho chính mình. Nhưng cuối cùng anh cũng đem lòng yêu em."

"Ờ /////". Nhóc ranh bắt đầu không nhìn vào mắt tôi nổi, khuôn mặt đỏ ửng, từ e thẹn đổi sang xấu hổ.

Tôi cũng mắc cỡ đó chứ. Đây đâu phải là phim truyền hình để mà phải đi làm mấy chuyện như vậy đâu. Nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Tôi không muốn tương lai phía trước chúng tôi phải có chuyện vướng bận trong lòng nữa, không muốn Krist nghĩ rằng tôi ở cạnh em ấy bởi vì bị ép buộc hay sợ ba không giao bệnh viện cho.

"Em quan tâm, chăm sóc anh rất tốt. Em là người thấu hiểu anh, hiểu cho nghề nghiệp của ah. Anh từng luôn hy vọng rằng người sẽ ở cùng anh suốt cuộc đời phải là như vậy và anh đã gặp rồi, anh gặp được Krist."

"..."

"Dù cho tháng sau chúng ta chỉ đính hôn với nhau...". Tôi quay qua cầm lấy một đóa hoa hồng từ trên bàn. Nó được đặt sẵn trước khi tôi dẫn Krist tới ngồi ở đây. Có khăn che lại kỹ càng để phòng việc bị gió thổi và bị héo.

Krist cười nhạt nhìn đóa hoa hồng, đưa tay tới nắm lấy phần cành bởi vì phần hoa đang được tôi cầm.

"Lần này 1 đóa nhỉ? Mừng ghê, không phải trăm đóa. Em không dám ôm đi ngang qua nhà hàng về phía thang máy chắc luôn."

"Anh biết, thế nên chỉ tặng 1 đóa thôi đó. Nhưng mà những bông hoa được trang trí cho cả sân thượng là vì em hết đó. Bình thường nhà hàng không có trang trí hoa hồng tươi đâu."

Lời nói của tôi làm cho người nghe mở to mắt, nhìn xung quanh khu vực một cách tỉ mỉ lần nữa. Khuôn mặt phấn khởi, vui mừng khi mà khu vực này được trang trí cho chính mình.

"Krist, dù cho tháng sau chúng ta chỉ đính hôn với nhau, nhưng chắc anh không chỉ muốn đính hôn."

Tôi buông tay ra khỏi hoa hồng, một chiếc nhẫn bóng loáng màu bạc rơi xuống từ bông hoa theo trọng lực, rơi vào tay của Krist.

"Chừng nào tốt nghiệp...

...thì kết hôn với anh nhé?"

Krist nhìn chiếc nhẫn rơi xuống ngón tay, chớp mắt lia lịa mà không hề nhìn về phía tôi, cúi mặt giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của bản thân.

Và im lặng.

"........."

".........". Tôi hồi hộp dữ lắm. Dù cho đã tỏ tình với nhau rồi, dù cho đã quan hệ với nhau rồi...

Cũng không có nghĩa là em ấy sẽ đồng ý 100%.

"Sao nào?". Tôi hỏi lại lần nữa như đang hối thúc. Giọng nói được thốt ra bị khàn đi bởi sự hồi hộp.

"...Không!"

"Không kết hôn... sao?". Tôi kinh ngạc một lúc lâu, mãi mới tìm ra được cái giọng khàn đặc của mình. Nó vừa lí nhí, vừa đuối sức.

"Không từ chối thì đúng hơn.". Nhóc ranh của tôi cười tươi, ngẩng lên khuôn mặt có giọt nước trong suốt ở khóe mắt, sau đó ào tới ôm cả người tôi tới nỗi tôi ngả ngửa ra trên ghế salon.

"Hết cả hồn luôn, bé ngoan. Tim anh suýt nữa đã ngừng đập."

"Anh khùng! Đừng có làm như em là con gái chứ.". Em ấy nói bằng giọng hờn dỗi, nhưng vẫn không dịu dậy khỏi người tôi. Hai tay ôm chặt quanh cổ tôi.

"Nó không liên quan tới việc con gái hay con trai, Krist. Sau này nếu chúng ta ở cùng nhau thật lâu, anh tin rằng thỉnh thoảng cũng phải cãi nhau. Anh không muốn lúc Krist đau buồn rồi đem chuyện bị ép buộc kết hôn với anh ra để nghĩ. Anh muốn bé ngoan quên tất cả những chuyện đó. Hãy nhớ rằng chúng ta kết hôn với nhau... bởi vì chúng ta yêu nhau."

"Đủ rồi. Em chịu đựng nghe không nổi nữa rồi."

"Tại sao?"

"Em mắc cỡ. Có nghe không? Em xấu hổ! Em mắc cỡ. Em sắp phát điên rồi đây. Ngưng nói đ... Ưm.". Khi mà không cho nói, thế là tôi hôn bịt miệng người hay la lối.

Chúng tôi hôn nhau và có thành ghế salon che đi ánh mắt của mọi người. Phía còn lại là thành phố đầy ánh đèn và rất nhiều hoa hồng chỗ cái chậu phía trước ghế salon và ở trên cái bàn có đặt ly champagne. Một lúc rất lâu mãi cho tới khi đôi môi chúng tôi rời nhau. Krist chống tay ngồi dậy như trước. Tôi dậy theo, cầm lấy chiếc nhẫn ở trên cành hoa hồng.

"Chiếc nhẫn này là anh tự chọn, tự mua bằng tiền lương của anh, không phải nhẫn đính hôn mà ba mẹ chuẩn bị cho, là món đồ thay cho tình cảm của anh."

"Rồi em phải làm sao đây?". Krist xấu hổ tới mức cái mặt muốn chôn xuống ghế salon luôn rồi.

"Chỉ cần nhận lấy nó, lúc nào cũng đeo trên tay.". Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Krist và ngẩng mặt lên mỉm cười.

"Ừ, em sẽ không cởi, sẽ luôn đeo nó. Cảm ơn nhé, anh Singto."

"Ừ, vậy thì giờ ăn mừng nhé?". Tôi quay lại cầm ly champagne được đặt trên bàn đưa cho Krist.

"Anh lợi hại quá đó. Làm cho em không biết nên làm gì luôn."

"Thì tốt rồi. Không biết làm gì thì không cần làm. Cứ ở đây với anh, bé ngoan."

"Cụng nào.". Tôi đưa ly tới trước mặt, Krist mỉm cười và nâng ly lên cụng vào ly của tôi.

Vang lên tiếng...

*Keng*

Thay cho sự khởi đầu mới của chúng tôi.


---------- End Chap 67---------- 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play