{ = Tonnam = }
"Tao đã có câu trả lời sẵn rồi, nhưng tao không nói với mày được.". Sắc mặt đáng ngờ và hơi mắc cỡ nhàn nhạt làm cho tôi cảm thấy là lạ.
Từ lúc về từ biển mà mẹ nó ép đi honeymoon, Krist không cập nhật chuyện Abo của nó gì hết. Không than thở, không mắng chửi, không nhắc tới bao nhiêu. Nhưng mà thấy mua hủ tiếu xào kiểu Trung ở nhà ăn, có hôm thì mua đồ ăn khác, cứ như vậy suốt. Bản thân tôi cũng có chuyện rối rắm trong đầu nên không hứng xen vào chuyện của nó.
Sắc mặt người còn lại khi nghe cùng một câu nói với tôi lại có nụ cười nhàn nhạt tô điểm ở khóe miệng. Ánh mắt lấp lánh giống như muốn đem người nói 'ăn' luôn ở trong thang máy làm cho tuyến nhiều chuyện đã bị chết mấy ngày quay lại làm việc lần nữa.
"Tại sao lại không nói được?". Tôi hỏi Krist và bước ra khỏi thang máy, đi vào trong penthouse sang trọng và cũng là nhà tân hôn của đứa bạn thân.
"Không được là không được. Người muốn nghe tao còn chưa nói cho nghe, mày biết để làm cái gì?"
"Tao là bạn mày. Sao nói chúng ta chưa từng có bí mật với nhau mà? Tao có chuyện gì cũng nói với mày hết."
"Vậy hở ~~~~?". Krist kéo dài giọng xa tới tận Ayuttaya, sắc mặt cực kỳ không tin tưởng tôi. "Vậy chuyện thằng Jins tại sao tao phải biết từ thằng Karn? Chuyện mà nó đè mày đó, tính chừng nào mới nói với tao?"
"Thì biết là thằng sloth kiểu nào cũng kể, ngay cả khi tao đã xin nó đừng kể cho tụi mày rồi đó."
"Thấy không? Mày đúng là định không nói thiệt mà. Chính vì vậy, chuyện của tao... đừng nhiều chuyện nhé bạn."
"Ờ, không nhiều chuyện cũng được. Để hôm nay tao tự mình để mắt nhìn.". Tôi làm 2 tay thành vòng trong giống như ống nhòm và đặt lên mắt để phụ họa.
"Nhảm nhí, không có gì để mày xem đâu. Đợi ở đây đi, chắc một hồi tụi nó cũng tới. Tao đi nấu cơm cho Abo trước.". Hửm??? Bản mặt như nó mà nấu cơm? Tôi thắc mắc nhưng không nói ra, chỉ gật đầu. Krist và anh Singto liền kéo nhau cầm đồ đạc đã mua vào trong nhà bếp.
Tôi chợt nhớ ra rằng trong tay mình cũng có mấy món ăn và một chút đồ nhắm, thế nên đi theo 2 người đó vào trong nhà bếp để sắp xếp đồ vào tủ lạnh. Nhưng chỉ mới đi tới cửa phòng thôi...
Hình ảnh anh Singto đứng sau lưng dùng 1 bên tay ôm nới nới eo của Krist và cúi xuống thơm má bạn của tôi, làm cho chân khựng lại, đổi sang đứng nhìn lén 2 người đó mà lúc này đang quay lưng lại với tôi.
Không nói chứ gì? Tao tự nhìn cũng được, bạn Krist à. Hừ hừ!
"Đừng mà, Abo. Thằng Ton cũng ở đây đó. Xấu hổ với nó."
"Một chút thôi mà. Tại sao lại đáng yêu? Hửm?"
"Đáng yêu cái gì? Đừng có mà nói. Tới giúp nấu ăn cho đàng hoàng đi. Đã hứa là sẽ làm giúp mà. Đi nấu cơm, đập trứng, lặt rau húng quế, rửa rau và đặt chảo lên bếp đi."
"Nếu kêu giúp nhiều tới như vậy, cần tôi tự mình làm luôn không?"
"Cũng tốt đó. Để tôi khỏi phải mệt. Đuối muốn chết rồi đây.'
"Cậu chỉ nằm yên, tôi là người ra sức, đuối gì mà tới mức đó? Tôi phải là người than đuối chứ phải không?"
"Đ... Đồ bác sĩ khùng! Không nấu cho nữa.". Krist đẩy người ra, nhưng anh Singto mỉm cười như biết tỏng, từ một bên tay đang ôm lấy eo liền đổi sang siết chặt bằng 2 bên tay.
Nếu kêu tôi nói với tư cách người quen biết nó 3 năm, đáng lẽ bạn tôi phải vùng vẫy thoát được đó. Nhưng mà nó lại vùng vẫy một chút giống như chỉ làm giá mà thôi, cho nên mới không thoát được đó.
Lẳng lơ lắm, bạn Krist à. Nói luôn.
"Ô, ô, ô, làm cho anh ăn chút đi mà. Muốn ăn trứng chiên lá quế tay nghề vợ, đã nói rồi mà."
"Thì nếu không phải cứ phí thời gian chơi trò nhảm nhí như vậy thì đã được ăn từ mấy tiếng trước rồi, không phải sao?"
"Thì ai bảo em nhìn ngon hơn trứng chiên làm gì chứ?"
"Abo!!!". Krist đỏ mặt tới mức tôi đứng xa còn thấy rõ. Còn anh Singto thì mỉm cười thích thú không ngừng.
"Vâng, vâng. Không chọc nữa. Đâu, cần giúp cái gì? Nấu cơm phải không?"
"Đi lặt rau húng quế rồi đi rửa thì hơn. Em không biết Abo biết nấu cơm hay không, một hồi không được tốt, phải nấu lại thì sẽ đợi lâu. Anh đói mà, không phải sao?". Sắc mặt của bạn tôi không có khinh thường anh Singto vì không biết nấu cơm, nhưng có vẻ lo lắng thì đúng hơn.
Hai người này trở nên như vậy từ hồi nào vậy nè? Lúc trước ghét nhau muốn chết, bây giờ thì không chỉ nói chuyện tốt đẹp với nhau, còn có 'tính chất người yêu' nhiều cực kỳ nữa.
Nghi là khi tốt nghiệp, tôi sẽ có được thiệp mời đám cưới chắc luôn.
"Krist, tao có mua đồ nhắm nữa. Để ở đâu giờ?". Tôi đi vào lên tiếng gọi khi 2 người đó đã rời khỏi nhau đứng mỗi người một chỗ được một lúc. Krist đang nấu cơm, Abo của nó đang lấy rau ra lặt.
"Để ở trên bàn đi. Cái nào phải ướp lạnh thì mày nhét vào tủ lạnh đi. Vào thì tốt rồi, tới đống đồ pha rượu chút đi."
"Được, được. Rồi mày định nấu gì ăn vậy?". Tôi đặt đồ lên bàn, đi tới đứng bên cạnh nó tại bồn rửa chén. Krist đang vo gạo. Lần đầu tiên trong đời được thấy đứa con trai lăng nhăng tán gái khắp nơi đang vào bếp nấu ăn luôn.
"Cơm trứng chiên là quế. Ăn không? Để nấu thêm cho.". Krist nó hỏi mà không nghĩ gì. Tôi đang định há miệng trả lời là ăn, nhưng lại liếc thấy người lặt rau nhìn mặt bạn tôi rồi chau mày không hài lòng. Còn thằng này thì chỉ tập trung vo gạo mà thôi, không nhìn cái gì hết.
Abo của nó có tính chiếm hữu không phải dạng vừa.
*Ting Tong*
"Chắc tụi nó tới rồi. Tao đi mở cho. Còn trứng chiên tao không ăn đâu. Mày để dành nấu cho một mình chồng mày ăn đi. Hahahaha!". Tôi chạy trốn bởi vì thằng chủ nhân căn phòng suýt nữa đã phi nồi cơm theo sau lưng tôi rồi.
"Vângggg!". Tôi nhanh chóng nhấn vào màn hình tứ giác ở trước thang máy để xem ai tới nhấn chuông. Hình ảnh trước mặt làm cho âm thanh hớn hở của tôi mất đi ngay lập tức. "Jins..."
"Ừ, mở giùm chút.". Nó trầm tĩnh trả lời. Chắc là nhớ được giọng của tôi.
Khi nhấn nút cho phép thang máy lên thì tôi đứng ở trước thang máy như cũ. Cũng không biết tại sao phải đợi. Thật ra tôi nên tránh mặt nó, vào bám dính lấy thằng Krist trong bếp hơn. Nhưng lời nói của đứa bạn thân lúc ở trong thang máy, cũng không phải là tôi không giữ lấy mà suy ngẫm.
Không, không phải chuyện quen với Jins, mà là chuyện học của nó.
"Sao rồi mày? Mặt mày đúng tiều tụy, coi không được gì hết.". Tôi cố gắng ra vẻ như không nhớ rằng giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, nói bằng giọng sao cho bình thường, bởi vì từng nói rằng muốn chúng tôi quay lại làm bạn như trước.
"Ừ". Jins chỉ đáp lời giống như không muốn nói chuyện.
Khuôn mặt u buồn, ánh mắt từng vui tươi sáng rỡ mỗi khi nhìn tôi bây giờ lại trống rỗng. Từ việc từng nhìn thẳng thì giờ lại tránh nhìn vào mắt. Vẻ mặt mệt mỏi không biết lần cuối cùng được ngủ là lúc nào. Tất cả chắc chắn không phải vì lao lực học bài mà chắc là vì...
Tôi
"Tao có chuyện muốn nói.". Tôi bước tới chặn nó lại trước khi nó bỏ đi. Đối phương khựng lại rồi quay qua nhìn. Ánh mắt mệt lả của Jins làm cho tôi cực kỳ đau đớn cùng với nó.
"Ừ, nói đi."
"Từ ngày mai, mày tới ở lại phòng tao.". Lời nói của tôi làm cho đối phương kinh ngạc, lần đầu tiên quay qua mở to mắt nhìn tôi. "Thằng Bom nói rằng mày cứ uống rượu hằng đêm. Tuần sau sắp thi rồi đó. Nếu để cho mày rời khỏi tầm mắt thì mày lại trốn đi uống rượu nữa, mặc dù đã nhận lời với tao rằng sẽ không uống. Tới ở với tao cho tới khi thi xong. Mày phải học bài, tao sẽ kèm cho."
"Tại sao mày lại làm vậy, Ton?"
"Tao làm gì? Tao có ý tốt đó, Jins. Nếu mày vẫn cứ như vậy, mày chắc chắn thi không nổi. Một số hôm mày cũng không đi học, báo cáo thì gửi thiếu, chỉ còn lại điểm thi mà thôi đó."
"Với tư cách bạn bè, phải không?". Ánh mắt tủi thân tới mức tôi gần như không đối mặt với nó được.
Muốn tôi trả lời thế nào? Nếu nói dối để cho nó hy vọng, đợi tới khi nó thi xong rồi nói rằng quay lại làm bạn như trước thì học kỳ tới lại phải làm như vậy sao? Kiểu đó không phải sẽ làm tổn thương nó nhiều hơn sao? Nhưng nếu nói là bạn thì tôi lại không thể chịu đừng nhìn sắc mặt đau đớn của Jins như hôm đó được.
Chết tiệt! Tại sao phải như vậy chứ?
"Với tư cách một trong những người lo lắng cho mày nhất và có ý tốt với mày nhất.". Tôi chỉ tìm ra được câu trả lời tốt nhất tới vậy thôi.
Jins có vẻ nghẹn lời. Sau đó một lúc, sắc mặt nó liền tốt hơn một chút, nhìn tôi thẳng thừng bằng ánh mắt có vẻ tự tin hơn một chút, mặc dù chưa được 100%.
"Mày biết rằng tao yêu mày phải không?"
"Ừ". Tôi đáp lời.
"Mày không yêu tao, nhưng mày có ghê tởm tình cảm của tao không?"
"Không, hôm đó tao chỉ bất ngờ thôi.". Tôi trả lời Jins thẳng thắn. Ánh mắt nó giống như có hy vọng gì đó.
"Tao có thể tiếp tục yêu mày không, Ton? Không cần yêu đáp lại tao cũng được, nhưng cho phép tao yêu mày, chăm sóc mày giống như bao lâu nay thôi là đủ."
Tôi nhìn ánh mắt cầu xin một cách đau đớn của nó thì liền cảm thấy tội nghiệp và đau theo. Hằng đêm tôi thường ngủ không được, lúc nào cũng suy nghĩ rằng tại sao Jins phải là người yêu tôi, nếu là người khác, tôi sẽ đạp tiễn vong mà không quan tâm rằng cuộc đời nó sẽ sống chết, tốt xấu ra sao. Nhưng tôi không làm như vậy với Jins được. Nó luôn đối tốt với tôi.
"Nếu mày nhận lời là sẽ tập trung học, không uống rượu hằng đêm và chịu cho tao kèm thì đồng ý."
Cuối cùng tôi cũng quyết định nói ra. Mặc dù quen với nó như người yêu không được, nhưng nếu kêu tôi chăm sóc với tư cách bạn bè thì tôi sẽ làm sao cho tốt nhất có thể.
"Thật hả, Ton? Chỉ vậy thôi, phải không? Chỉ việc tập trung học thì tao sẽ được ở gần mày, phải không?". Sắc mặt vui mừng cùng với nụ cười gần như tươi tắn giống lúc trước làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn và vô tình mỉm cười theo nó.
"Ừm. Nếu mày tập trung học và thi đậu hết mọi môn hè."
"Được, được. Tao hứa. Nhưng mày phải kèm tao giúp nhé. Dạo sau này tao không có đi học gì hết. Không biết là sẽ ra thi thế nào, hứa rồi nhé, Ton."
"Ờ, ngày mai mày quay lại ở phòng tao đi. Nhưng... nhất định không làm như hôm đó nữa đó. Cấm tự tiện với tao.". Tôi liếc nhìn về hướng khác một chút khi nói về hôm mà nó suýt nữa đã đè tôi. Cảm thấy hơi khó nói một chút.
"Không thành vấn đề. Bao lâu nay tao cũng chưa từng làm chuyện gì như vậy. Chỉ là hôm đó...". Sắc mặt người nói xìu xuống một chút, nhưng vẫn cắn răng nói bằng giọng thều thào cho tới hết. "...hiểu lầm."
Thật ra cũng biết rõ rằng nó không bao giờ làm gì tôi nếu tôi không tình nguyện đâu. Ở cùng phòng với nhau gần cả tháng, quen biết nhau 3 năm, nó chưa từng ép buộc tôi gì hết. Chỉ toàn chiều ý tôi suốt.
Vậy thì rốt cuộc tôi sợ cái gì?
"Cứ vậy đi. Thằng Krist ở trong bếp đó, đem đồ đi cất đi."
"Ừ. À, Ton. Tao quên nói với mày một chuyện.". Nó bước đi ra sau lưng rồi, nhưng lại quay qua nói lần nữa, làm cho tôi quay lại nhìn nó.
"Cái gì?"
"Trong thỏa thuận, mày không có cấm tao đeo đuổi mày mà, đúng không? Chính vì vậy, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại nhé, Tonnam?". Jins để lại nụ cười thể hiện rõ tình cảm của mình một cách công khai trước khi đi mất vào trong bếp.
Thằng chết tiệt! Tại sao mặt tôi phải nóng lên vậy chứ? Tôi đâu có ý gì với nó đâu.
"Đeo đuổi cũng không dính đâu, thằng khùng Jins!". Tôi nói nhỏ nhẹ với chính mình. Đối phương chắc không bao giờ nghe thấy. Hoặc... chỉ là tôi không muốn nói cho nó nghe thấy.
**************************************
Bữa tiệc được tổ chức đơn giản, không có nhạc ồn ào, không có đèn đóm, không có các cô gái xinh đẹp, chỉ có người con trai tại hồ bơi riêng thuộc tầng trên cùng của penthouse. Anh bác sĩ Fire, Karn, anh Beem và Lann tới sau Jins không lâu. Giới thiệu với người chưa từng gặp nhau xong thì chúng tôi liền giúp nhau chuẩn bị đồ, dọn đồ lên tổ chức tiệc. Lúc xong xuôi thì mặt trời cũng đã chào tạm biệt thế giới.
Sự tối tăm tiến tới thay vào đó. Và bây giờ đèn trong hồ bơi và xung quanh hồ bơi được mở lên, chuẩn bị sẵn sàng cho party sắp được bắt đầu.
"Từ lúc ở phòng này, tao và Abo chưa từng dùng hồ bơi lần nào.". Krist nhìn hàng khuyến mãi của penthouse trị giá mấy chục triệu giống như đồ nhảm nhí.
"Để rảnh rảnh tao tới dùng giúp cho. Lần sau cùng nhau tới bơi, được không Lann?". Anh Beem đang đứng ở ven hồ nhìn Lann lúc này đang ngồi trên ghế dùng để tắm nắng.
"Không, em không thích bơi."
"Nhưng thằng Jins và thằng Ton từng xuống rồi mà. Hôm mà tao tổ chức party mừng chuyển nhà ngày đầu tiên đó. Hai đứa bây xuống hồ đủ bộ quần áo luôn.". Krist chỉ ngón tay về phía tôi và Jins.
Nó có nhận ra rằng nó dính với Abo của nó gần như mọi lúc không vậy? Mỗi lần không để ý thì lại nói chuyện riêng với nhau, tạo nên thế giới của riêng mình, tới nỗi bây giờ mọi người không còn tin rằng 2 người này bị ép cưới nhau.
"Tao say. Thằng Jins nó lôi xuống. Đáng đời chết mẹ, làm điện thoại tao hư, phải mua lại nữa.". Tôi
"Tao cũng say.". Jins trầm tĩnh nói. Mặc dù sắc mặt nó có vẻ tốt hơn, nhưng không được một nửa nữa là. Tôi không biết nên giúp cho nó tốt hơn như vậy như thế nào nữa. Chắc phải tốn thời gian.
"Được rồi, được rồi. Tao hẹn party không phải chỉ rủ tới ăn uống không đâu. Gọi tới là vì chuyện thằng Tinn. Anh Fire biết rồi phải không?". Krist quay qua về phía anh bác sĩ Fire đang ngồi với Karn. Anh ấy gật đầu một chút, nhìn về phía Lann bằng sắc mặt đồng cảm.
"Ừ, em Karn đã kể cho nghe một chút vào hôm đó rồi.". Hôm đó mà anh ấy nói chắc là hôm về từ Đức rồi tới đón thằng sloth ở đây nhỉ? Chúng tôi vô tình nói với nhau nhiều chuyện, anh ấy cũng ở đó, tôi nhớ rõ.
"Vậy thì tốt. Em bắt đầu chuyện hệ trọng trước không phải vì muốn làm hỏng bầu không khí nhé, mà là sợ rằng nếu say rồi thì không thể giúp nhau nghĩ cách xử lý thằng khốn đó được. Hôm qua, nó chai mặt dữ lắm. Em và thằng Ton ngồi với thằng Lann giữa nhà ăn, nó còn dám nắm tay thằng Lann, định lôi đi cho bằng được.". Krist nói tiếp.
Tôi liếc sang nhìn anh Beem. Anh ấy suýt nữa đã bắn lửa ra khỏi mắt.
"Rồi mày định thế nào? Cách tốt nhất, tao nghĩ tránh xa xa chắc là đủ rồi. Hôm qua mày lại suýt nữa đánh nhau với nó mặc dù biết rằng đấu không lại. Chỉ cần tao, mày và thằng Karn luôn hộ tống thằng Lann, có lẽ là đủ rồi. Chắc nó không dám cưỡng bức thằng Lann lúc có tụi mình đâu.". Tôi nói, nhưng Krist lắc đầu ngay lập tức.
"Không, tao nghĩ là chưa xong chuyện. Dù cho nó không có được thằng Lann, nó cũng sẽ có những mục tiêu khác thôi. Một ngày nào đó cũng phải gặp người không tình nguyện. Cái tụi bị nó sàm sỡ mà không nói được tội nghiệp lắm. Hơn nữa, hôm qua mày tự làm mình xui rồi đó, Ton. Mày cũng cẩn thận đi."
"Hả? Tao hả? Tao làm gì?". Tôi chỉ ngón tay về phía mình. Mọi ánh mắt đều quay qua nhìn tôi hết luôn. Jins nó nhìn giống như tôi đi làm sai chuyện gì đó, tôi liền lắc đầu không biết gì.
Trước khi ánh mắt của nó bốc lửa không khác gì anh Beem sau khi nghe Krist nói tiếp.
"Hôm qua mày lại đi cười ngọt với nó đó. Tao thấy nó nhìn chằm chằm mày suýt nữa ăn luôn rồi. Cũng biết là bản mặt như mày thì đừng có đi cười với ai mà."
"Tao cười với nó hồi nào? Ghét nó muốn chết. Rồi cái mặt như tao thì thế nào?"
"Lúc mày chửi xéo nó vụ đem bánh mua tặng thằng Lann để bỏ vào quan tài đó. Đi cười kiểu làm cho người ta thèm thuồng. Mặt mũi mày dễ thương muốn chết mà còn vậy. Rốt cuộc bao nhiêu đứa bạn của tao cũng đều như vậy hết sao? Chết tiệt! Tao trốn qua chơi với mày còn kịp không, Jins? Thằng mặt hung dữ?". Cuối câu nó đi tới vỗ vai Jins, giống như không muốn có bạn bè có mặt mũi thu hút con trai, đại khái vậy.
Nếu không kẹt là đang căng thẳng chuyện Krist nói rằng tôi là mục tiêu tiếp theo thì tôi sẽ chọc nó chuyện Abo trước mặt luôn. Chờ xem đi, để dành tính sổ sau vậy. Mày cũng hút trai không khác gì đâu, Krist.
"Tao dễ thương chỗ nào?". Tôi hỏi.
"Mọi chỗ. Nhỏ con, miệng đỏ, da trắng, mặt đáng yêu. Mặt mũi mày đáng yêu còn hơn thằng sloth nữa.". Krist chỉ mặt tôi để xem từng điểm một.
"Không đúng. Tao nam tính hơn thằng Karn nữa là. Mặc dù thằng Karn giỏi hơn, nhưng nó đáng eo hơn tao nhiều."
"Eo cha già mày!". Thằng sloth phàn nàn nhẹ. Hôm nay nó cứ uống nước ngọt, mặc dù bình thường giờ này chắc đã hết một lố bia rồi.
Hay nó vẫn còn ở trong giai đoạn tạo hình tượng để săn thỏ ta?
"Ừ, vậy đó. Tóm lại là mày đã bị nó nhìn rồi. Coi chừng một chút cũng tốt. Đừng có vô tình ở riêng 2 người với nó đó."
"Kiểu này phải nhanh chóng loại bỏ nó ra khỏi trường rồi. Mày có kế gì không mà lại gọi tụi tao tới?". Jins
"Cũng có. Từng bàn với Abo, anh Beem và thằng Lann một lần. Nhưng lúc đó kẹt nhiều việc và thằng nghiệp chướng đó trốn đi hội thảo đúng lâu, nên không có làm thiệt lần nào. Nhưng bây giờ tao nghĩ rằng tới lúc bắt đầu kế hoạch được rồi.". Krist.
"Như thế nào?". Tôi.
"Abo nói rằng kiếm người chuyên nghiệp một chút để làm mồi dụ rồi giấu máy quay.". Không cần giải thích gì tiếp, mọi người đều có sắc mặt hiểu rõ.
"Là như thế này.". Abo của Krist bắt đầu là người giải thích kế hoạch này. "Krist nói rằng nếu đợi giảng viên đó sàm sỡ rồi quay phim lại, có thể chúng ta chỉ có vật chứng nhưng không có nhân chứng. Có khi người bị sàm sỡ sẽ thấy sợ tới nỗi không dám nói, thế nên phải tìm người dám vạch trần người bị sàm sỡ. Bàn làm việc anh Beem ở đối diện bàn giảng viên đó, việc giấu máy quay là việc rất dễ dàng. Thật ra lén đem máy quay chống trộm gắn ở bàn anh Beem rồi quay về phía bàn đó cũng được, để có thể có chứng cứ khi người đó làm như vậy với người khác. Phần còn lại chỉ cần một người dám nói, chỉ vậy thôi là không thể nào thoát được rồi. Dù cho ai bảo vệ, nhưng nếu hình ảnh và nhân chứng tới chỗ hội phụ huynh, con ông cháu cha cỡ nào cũng không giúp được."
"Rồi bạn mày thì sao, Jins? Người mày nói sẽ dẫn đi gặp đó.". Tôi nghe anh Singto nói thì lại nhớ tới bạn của Jins, người ở cùng khoa với chúng tôi. Nhưng nó lại lắc đầu.
"Nó cho thông tin được, nhưng nó không dám ra mặt vạch trần. Nó sợ chồng nó tát cho, bởi vì bản thân nó cũng đưa mông ra cho thằng khốn đó sờ."
"Nghiệp chướng...". Tiếng của nhiều người lầm bầm nhỏ nhẹ.
"Nếu vậy thì phải tìm người mới, người có thể tin tưởng được và dám liều.". Karn trầm tĩnh nói. Việc nó nói như vậy có nghĩa là nó đồng ý với kế của Abo. Thế nên bạn của nó như chúng tôi liền có dáng vẻ tự tin hơn rằng kế này sẽ thành công.
Mà nên là ai đây?
"Nếu thằng Krist nói là nó nhìn tao, vậy tao thử dụ dỗ nó xem, được không?". Tôi giơ tay xung phong.
"Không được!!". Jins gắt giọng đầu tiên, những người còn lại quay qua nhìn nó, bởi vì nó lớn tiếng kiểu rất là kinh ngạc. "Cấm mày làm chuyện điên rồ, Ton. Mày không có sức đấu với nó đâu. Nếu lỡ nó làm gì hơn mức sàm sỡ thì sao? Sẽ làm thế nào?"
Lý do của Jins làm cho tôi chịu im lặng, bởi vì đúng là tôi không đấu lại nó đó. Ngay cả Krist, tôi còn không đấu lại, rồi thằng Tinn thân người như cái tòa nhà.
"Cho người trong nhóm làm không được đâu. Thằng Tinn nó thông minh. Nếu ai đó trong chúng ta đi dụ nó, nó nhất định sẽ nhận ra. Phải tìm người không liên quan tới chúng ta, giỏi đóng kịch, dám được dám mất, bị sàm sỡ cũng không sao. Ví dụ như... đám bán thân.". Karn trầm tĩnh nói, nhưng ai cũng đều sững sờ. Không biết vì nể phục suy nghĩ của nó hay là vì nó nói câu dài dài. À, ngoại trừ tôi, Krist và Lann nhé. Bởi vì đã biết rằng nó thông minh sẵn rồi.
Anh bác sĩ Fire há hốc mồm, suýt nữa đã té xuống hồ.
"Vậy thì tao quen một người.". Jins nhanh chóng nói. Tôi ngẩng mặt lên nhìn mặt nó.
"Ai?". Tại sao nó lại quen với đám người như vậy được chứ? Hay là từng dùng 'dịch vụ'? Thằng khốn kiếp! Sao nói yêu tao mà? Vẫn chưa bắt đầu đeo đuổi đã lộ bản chất rồi. Tao tin tưởng gì mày được đây?
"Đừng nhìn mặt như vậy chứ, Ton. Chỉ là quen biết, chưa từng mua lần nào mà. Cũng biết là tao quen biết rộng. Em ấy là người quen của người quen thôi."
"Tao đâu có nói gì đâu.". Tôi hất mặt về hướng khác, trề môi không ưa nó.
"Ờ, để cho nó dỗi trước đi. Ai vậy? Mày quen biết người như vậy hả, Jins? Không uổng công rủ mày tới. Tao biết chắc là mày quen biết nhiều mà.". Krist.
"Là em năm nhất, khoa Nghệ thuật truyền thông, ngành Diễn xuất, tên là Lookpare."
"Hả? / Hửm? / Hả? / Trời!". Tôi, Karn, Lann và Krist kêu lên cùng lúc, sau đó thì nhìn mặt nhau.
"L... Lookpare... Có phải Lookpare đó không vậy, Krist?". Tôi quay qua hỏi đứa bạn thân.
"Mày quen hả, Krist?". Jins.
"Không biết phải cùng một người không. Nhưng mà cùng một tên, cùng một khoa, cùng năm nhất như nhau. Người mà da trắng, nhỏ con, tóc dài duỗi thẳng, mặt mũi ngoan hiền, phải không?". Krist bắt đầu tái mặt tới nỗi anh Singto nhìn một cách nghi ngờ, ngay cả anh bác sĩ Fire và anh Beem còn nhìn.
"Nếu là năm nhất thì chỉ có 1 Lookpare duy nhất thôi. Nhưng mà không có ngoan hiền đâu đó.". Jins vừa khẳng định cái, 4 người chúng tôi đều nhìn mặt nhau lần nữa.
"Sao vậy Krist? Bồ cũ mày hay sao? Mày thích kiểu bán thân nữa hả? Bình thường chỉ thích người ngoan hiền thôi mà.". Anh Beem hỏi, Lann liền kéo cổ tay lại rồi nói.
"Đổi người khác đi. Tao không muốn thằng Krist gặp rắc rối."
"Tại sao?". Anh Singto không có hỏi Lann, mà quay qua nhìn mặt Krist cùng giọng điệu gắt gỏng.
"Chuyện là... Lookpare là người bỏ thuốc tôi lúc đó đó."
"Là cô gái này đã bỏ thuốc kích thích cậu hả?"
"Cái gì? Bỏ thuốc cái gì?". Nếu kêu tôi đoán từ sắc mặt của mọi người thì trong nhóm này, chắc chỉ có Jins và anh Beem là không biết chuyện. Nhưng người hỏi chính là anh trai của Krist.
"Không có gì đâu, anh Beem. Tóm lại là thằng Krist nó không tiện gặp mặt Lookpare bởi vì từng có chuyện với nhau. Mày không còn người khác để giới thiệu hả, Jins?". Lann.
"Nhưng anh nghe thằng bác sĩ nó nói là bỏ thuốc kích thích kìa Lann, sao mà không có gì được? Kể ra đi, Krist. Tao là anh của mày đó.". Lần này anh Beem không chịu dàng chấp nhận. Anh ấy thương em trai muốn chết. Uống rượu, chơi bời cùng nhau. Tưởng anh ấy sẽ chịu để cho qua chuyện dễ dàng sao? Không hề. Anh thằng Krist đi tới nắm lấy 2 bên vai rồi lung lay.
"Nói tao nghe, Krist."
"Chuyện là... Ôi!... Ờ, kể thì kể... Gần 2 tháng rồi. Lookpare tới tìm em ở khoa rồi xin quen. Lúc đó em không rảnh, không muốn quen với ai nên từ chối.". Krist bắt đầu kể, nhưng lại bị anh trai chặn lần nữa.
"Mày ấy hả? Không muốn quen với ai? Bình thường quen cùng lúc 4-5 người cũng từng rồi mà."
Krist liếc nhìn anh Singto một chút. Tôi không đoán được cảm giác anh bác sĩ của nó ngoài ánh mắt trầm tĩnh, tới mức bạn tôi là người tự mình tránh đi.
"Thì đã xảy ra rồi đó. Có người từng nói rằng đừng đùa giỡn với tình cảm của người khác, thế nên em không muốn quen ai.". Theo như tôi nhớ, người nói câu này là người có nụ cười ở khóe miệng đang nhìn Krist phải không ta?
"Và khi từ chối thì Lookpare làm vẻ mặt như sắp khóc, xin em quen với tư cách là anh em cũng được, thế là em chịu, để vậy một thời gian rồi cũng sẽ chán thôi. Rồi một hôm em nó tới nói rồi sẽ từ bỏ, kêu đi ăn cơm cùng nhau lần cuối. Và rồi em bị bỏ thuốc."
"Trời, thằng lăng nhăng như mày sao mà sai lầm được vậy? Rồi sao? Cuối cùng dẫn nhau đi này nọ rồi em nó đòi tiền nhiều à?". Anh nhìn mặt em của anh đi. Nó làm vẻ mặt như sắp chết rồi kìa.
"Không đâu, anh Beem. Krist về phòng, rồi may mắn gặp em, thế nên em chữa trị cho.". Chữa trị bằng cách 'này nọ' thay Lookpare chứ gì, Abo? Hừ hừ!
"À, ra vậy. Tao hiểu rồi. Vậy là thoát ha mày. Tao từng nghe nói thuốc như vậy, lỡ mà mày ăn em Lookpare lúc bị thuốc thì vàng trời chắc luôn. Hahahaha!". Em nghĩ chắc là cũng vàng trời đó, anh Beem. Nhưng không phải với Lookpare, với em rể đang đứng mỉm cười kia kìa.
(Vàng trời: Chỉ việc quan hệ liên tục không ngừng thâu đêm, khi cơ thể thiếu nước hay kiệt sức nhìn xung quanh sẽ thấy màu vàng)
Thằng Krist chắc là ngon lắm nên mới ghiền tới nỗi thêm nhiều season nhỉ, Abo? Ví dụ theo như những gì tôi nghe thấy hôm nay, nghe cũng biết là vẫn còn tiếp tục ăn nhau. Chắc là vừa mới nóng hổi trước khi chúng tôi tới nữa kìa.
"Chắc là cô gái đó biết rằng em Krist cũng có địa vị nên mới tiếp cận phải không?". Anh bác sĩ Fire.
"Không biết nữa, anh Fire. Nhưng mà em mới biết Lookpare bán thân đó."
Lúc đầu chúng tôi nghĩ rằng em Lookpare gì đó chắc là thích Krist lắm, say cuồng hay gì đó đại loại vậy. Nhưng khi nghe anh bác sĩ Fire nói, tôi nghĩ tôi biết mục đích của Lookpare rồi.
Mong được 'chuột rơi vào lu gạo' chứ gì? Bởi vì thằng Krist giàu lắm mà.
(Chuột rơi vào lu gạo: chỉ việc kết hôn với người giàu có)
"Tao hiểu rằng mày và Lookpare từng có chuyện với nhau, Krist. Nhưng tao nghĩ người này hợp nhất rồi. Giỏi đóng kịch, gan dạ, làm được mọi thứ.". Jins cắt ngang chuyện trên giường của Krist rồi quay ngược vào chuyện chính.
"Cái này tao cũng đồng ý. Lừa tao đủ mọi kiểu. Lúc đầu thì ra vẻ đáng yêu, ngoan hiền, về sau bỏ thuốc tao ngang xương luôn.". Krist.
"Chọn người này đi.". Karn nói. Tất cả chúng tôi quay qua nhìn sloth - trợ lý quân đội (chức vụ mới), nó ngồi chống cằm bằng 2 tay đang vào nhau kiểu cực ngầu. Khi mọi người quay qua chú ý nó thì nó nói tiếp.
"Đâu có cần tới dính dáng gì thằng Krist. Mày gần như không cần phải dính vào nữa là. Cho nhỏ đó dụ dỗ thằng Tinn, quay clip, vạch trần, trả tiền là xong. Cho thằng Jins làm việc với Lookpare đi. Anh Beem, thằng Ton và tao lo liệu chuyện quay clip cho. Còn mày, Krist, đi theo hộ tống Lann mỗi khi ở trường, không cần xen vào chuyện này."
"Tại sao lại là tao? Mày còn giỏi hơn tao nữa đó, sloth. Đi bảo vệ thằng Lann đi, rồi tao sẽ đợi đi đập thằng Tinn cho.". Krist.
"Mày không nên tới gần cả thằng Tinn và cả Lookpare. Nhìn mặt anh Singto trước đi.". Thiệt là, thằng Karn cứa đúng ngọt. Nó chỉ nhìn sao nó biết rằng đôi này có dấu hiệu tiến bước được vậy? Mày đáng sợ quá mức rồi đó.
Nhìn mặt anh bác sĩ Fire đi.
"Ơ... Tôi chỉ giận thay thằng Lann thôi mà, Abo. Không có gì với Lookpare hết.". Krist quay qua nói rõ với người của mình.
"Cậu làm theo như Karn nói đi. Và hôm nào ra tay thì nói, tôi sẽ đi cùng."
"Đi làm gì? Tôi ở với thằng Lann cũng được, không có gì đâu. Anh làm việc đúng nặng, hơn nữa vấn đề ở bệnh viện cũng đủ nhiều rồi. Mấy chuyện này cho tụi tôi tự mình giải quyết cũng được. Có thằng sloth thì giống như 10 cái đầu, tôi nghĩ chắc là sẽ bắt đầu sao cho sớm nhất có thể. Để tuần sau có thể giúp anh làm việc ở bệnh viện đó, được không?"
"Tuần sau cậu thi mà, chưa cần phải đi đâu. Để khi nào thực tập hẳn tới cũng được. Học bài đi."
"Ôi, tôi giỏi. Học xong không biết bao nhiêu lần rồi. Thi 3 môn thì chỉ cần 3 ngày thôi, để có thể giúp việc Abo nữa. Nhiệm vụ giải cứu gấu trúc mà chúng ta đã bàn đó."
Tụi nó có nhận ra rằng đang ngọt ngào với nhau trước mặt cả bầy người không vậy? Lại tạo nên thế giới riêng rồi.
"Ưu tiên chuyện thằng Lann trước được không? Một hồi là tụi em về rồi, không có ở lại làm kỳ đà cản mũi đâu.". Tôi tằng hắng nhè nhẹ một cái. Krist quay qua làm ánh mắt hung dữ vì đã chọc nó. Còn Abo thì cười cười.
"Cứ tự nhiên đi, anh không trách gì đâu. Ở lại qua đêm cũng được. Anh và Krist đâu chỉ ở với nhau hôm nay thôi đâu. Tụi anh còn ở với nhau lâu."
"Abo!!!". Krist đỏ mặt lần nữa.
Ờ hở, tôi nghĩ Abo của Krist lợi hại không phải loại tầm thường đâu. Muốn thấy lúc tuyên bố thật sự quen nhau thiệt mà, xem xem sẽ lợi hại tới mức nào nữa.
---------- End Chap 43 ----------