{ = Fire = }
Tháng này Thái Lan chuyển sang mùa hè rồi, nhưng bên châu Âu vẫn còn lạnh cóng. Tôi đang đi công tác ở Đức, đất nước của mùa đông. Áo khoác dày không làm cho ấm được bằng với việc ôm một ai đó.
Mà ai chứ?
Tôi quay qua nhìn người bạn đồng nghiệp xinh đẹp ngồi bên cạnh đang tập trung nghe nhân viên tiếp đón chúng tôi trong việc quan sát cách làm việc của các thiết bị, dụng cụ y tế. Thật sự thấy có lỗi vì chuyện công việc không nằm trong đầu tôi dù chỉ một chút. Người đàn ông tuổi 30 rồi mà vẫn cứ nghĩ về chuyện tình yêu giống như trẻ con tuổi 14. Bản thân đúng là thảm hại mà.
Bác sĩ Jane đi làm việc thì đúng thật sự là làm việc. Hằng ngày chúng tôi chui rúc trong bệnh viện. Nếu không đi xem hệ thống làm việc của bệnh viện thì cũng đi nghe người ta trình bày về vấn đề khám phá thuốc trị bệnh mới.
Nhưng khi kết thúc công việc buổi chiều thì tháo bỏ linh hồn bác sĩ, trở thành người phụ nữ bình thường bằng việc đi mua sắm một cách vui vẻ, giống như người 2 nhân cách vậy. Thấy danh sách mà người ta nhờ mua đồ thì tôi thấy lạnh tới tận xương tủy. Cái này là danh sách mua đồ hay là tài liệu ghi chép lịch sử Thái Lan vậy!
"Bác sĩ Fire thấy màu nào đẹp nhất?"
"Ơ... Chắc là màu đen.". Tôi nhìn nước sơn móng tay được đặt trên quầy rồi trả lời lại.
Theo như tôi nhớ, màu gốc chỉ có 5 màu thôi mà, không phải sao? Rồi tại sao cái khu vực nước sơn móng lại có gần cả trăm thang màu luôn vậy? Thử tưởng tượng chơi chơi rằng nếu bác sĩ Jane mua hết mọi màu thì dùng bao nhiêu năm mới hết ta? Có 10 móng, sơn mỗi móng một màu còn không đủ nữa là. Khuyến mãi thêm móng chân nữa cho thành 20 luôn đó.
"Màu đen? Nó có vẻ không nhã nhặn cho lắm nhỉ?"
"Tôi không sở trường chuyện thời trang của các cô gái cho lắm. Anh em cũng chỉ toàn là con trai. Bác sĩ Jane tự mình chọn đi thì hơn.". Tôi nhanh chóng nói rõ, sợ cô ấy nói rằng tôi không tình nguyện giúp.
"Thế thì Jane làm cho dễ dàng hơn đi vậy. Giữa thang màu hồng và thang màu xanh da trời, bác sĩ thấy màu nào đẹp hơn?"
Tôi nhìn về phía quầy để nước sơn móng lần nữa, loại bỏ những màu khác, chỉ nhìn khu vực thang màu hồng và màu xanh da trời. Nhiêu đó thôi là đã gần 20 mẫu rồi. Nhiều chi cho lắm vậy? Xanh thì xanh, hồng thì hồng không được hay sao? Tại sao phải xanh đậm kéo dài cho tới xanh nhạt gần như trắng? Hồng cũng vậy nữa. Có gì mà cần thiết phải nhạt tới mức nào chứ?
"Xanh da trời... chắc vậy.". Tôi 'chắc' thêm lần nữa.
Con trai có sơn móng tay đâu.
"Vậy rồi xanh đậm hay xanh nhạt?"
"Đậm đi. Xanh nhạt mua không có đáng đâu.". Câu trả lời của tôi làm cho bác sĩ Jane rời mắt khỏi đám 5 nhóm màu chính được nhân thành trăm mẫu rồi nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
"Là sao ạ?"
"Thì nếu mình muốn mua cái gì cho đáng thì phải cho thật đậm, số lượng cho thật nhiều. Màu xanh nhạt nó chứa ít màu xanh quá, phải sơn nhiều lần. Nếu mua màu xanh đậm, người ta sẽ thấy rõ là màu xanh da trời luôn. Không cần phải chăm chú nhìn xem 'Eh, đây là màu xanh hay màu trắng nhỉ?'. Chỉ sơn một lần là thấy rõ luôn."
"Hahahahaha, bác sĩ Fire hài hước quá đi. Phụ nữ họ không có nghĩ tới việc đáng hay không đâu. Họ chỉ nghĩ tới sự xinh đẹp. Nếu mình mua màu xanh nhạt, có thể hợp với bộ đồ trong bữa tiệc ban ngày và tiệc trà nhẹ nhàng. Nhưng màu xanh đập có thể hợp với tiệc dạ hội, dùng để dự tiệc ban đêm. Thấy sao ạ, lý do của phụ nữ đó."
Tôi không trả lời mà thay vào đó là nhăn mặt. Thế nên bác sĩ Jane cười thêm đợt nữa.
Sau đó, việc mua sắm vẫn cứ kéo dài giống như cuộc đời này không bao giờ kết thúc. Tôi đứng tới nỗi cứng ngắc cái chân luôn. Không biết phụ nữ sao có thể chịu được. Hơn nữa còn lựa đồ tỉ mỉ lắm. Cầm lên so sánh từng cái một hơn cả những nghệ sĩ thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Có vụ vào cửa hàng kia, ra cửa hàng này để so sánh giá cả nữa. Nếu là mấy cửa hàng quần áo, túi xách lớn lớn thì sẽ cầm lên từng cái một. Hết lựa rồi lại lựa, đại khái như mỗi cửa hàng 2, 3 tiếng đồng hồ mà chỉ được một món.
Cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi bằng việc ngồi nhấp môi ly bia cùng đồ nhắm thịt bít tết ở quán ăn. Gần 8 giờ tối mới được ăn cơm. Không phải do bác sĩ Jane thông cảm vì đã tối nhé, mà là cửa hàng người ta đóng cửa hết rồi.
"Xin lỗi nhé vì đã nhờ đi mua đồ bầu bạn đúng lâu luôn. Chắc bác sĩ Fire mệt lắm.". Sắc mặt bác sĩ Jane thật sự cảm thấy hối lỗi, tới nỗi tôi trách móc không nên lời và không nỡ trách móc nữa.
Làm vẻ mặt đáng yêu ghê.
"Không sao đâu. Cũng là một kiểu vui vẻ."
"Đừng có nói dối nhé. Đàn ông không thích đi mua đồ lâu cho lắm đâu. Nhưng mà đó là bản tính tự nhiên của phụ nữ rồi. Khi nào thấy mấy món đồ này cũng đều quên mình hết. Tóm lại bữa ăn này Jane đãi thay lời xin lỗi đi vậy."
"Không cần đâu. Để cho tôi đãi thì hơn. Sao mà để cho phụ nữ đãi được? Nếu ba tôi biết chắc đánh tôi chết luôn, vì cái tội không ga lăng."
"Ba của bác sĩ Fire dữ lắm luôn hả?"
"Không đâu. Tôi nói giỡn. Hahahaha."
"Bác sĩ Fire hài hước quá nhỉ. Ấm áp và tốt bụng nữa. Jane từng thấy bác sĩ Fire chữa trị cho trẻ em. Đứa nào cũng ngưng khóc hết."
"Tôi yêu trẻ con mà."
"Kiểu này nếu như có con, chắc là yêu con lắm nhỉ!"
"Chắc là vậy. Tôi từng nghĩ rằng muốn có nhiều đứa con và tuổi gần gần nhau, để cho tụi nhỏ có bạn chơi cùng và tôi cũng chơi cùng tụi nhỏ.". Tôi mỉm cười với ước mơ của mình. Tất cả người yêu trẻ em ai cũng đều muốn có con của riêng mình hết.
Nhưng nếu tôi quen với em Karn...
"Giống Jane luôn đó. Jane cũng muốn có cỡ 2, 3 đứa con. Ba mẹ Jane có mình Jane là con một. Thế nên họ cô đơn, muốn có nhiều cháu nhưng vẫn chưa tìm được người kết hôn cùng gì hết."
"Xinh đẹp như bác sĩ Jane, tôi thấy người ta xếp hàng đeo đuổi đầy ra đó. Tại sao lại không chọn một người đi?". Tôi hỏi kiểu không liên kết với chuyện của mình, nhưng mà bác sĩ Jane thật sự có nhiều người đeo đuổi lắm, có cả trẻ hơn, già hơn, cùng lứa tuổi. Cả bệnh viện bác sĩ Jane đẹp nhất, nhưng cũng chưa từng thấy bác sĩ Jane chịu quen với ai hết.
"Đôi khi, có lẽ là do sự thật và ước mơ nó khác xa nhau, thế nên Jane lưỡng lự rằng người mà Jane cho là 'đúng' có xứng đáng để Jane từ bỏ ước mơ hay không."
"Tại sao vậy?"
"Giờ ví dụ như, nếu Jane có ước mơ được sống ở khu vực đồng quê, nhưng người mà Jane cho là 'đúng' lại thích thành thị, như vậy rồi bác sĩ Fire nghĩ rằng Jane nên từ bỏ ước mơ của mình vì người đó hay không?"
Câu hỏi của bác sĩ Jane cũng làm cho tôi nghĩ theo.
Nếu tôi muốn có con, mà đối phương không thể có con được thì sao?
"Như vậy thì chắc phải phụ thuộc vào việc bác sĩ Jane yêu người đó nhiều tới mức nào. Nếu yêu nhiều và thấy hạnh phúc khi ở gần người đó thì thành thị cũng có thể sống một cách yên bình giống như đồng quê. Nhưng nếu bỏ người đó rồi sống ở đồng quê, rồi trong lòng mình không thấy hạnh phúc thì cũng như không. Ước mơ sẽ không hoàn hảo nếu như thiếu đi người mình yêu cùng nhau tạo dựng nên."
Tôi bày đặt giỏi giang dạy bác sĩ Jane, nhưng lo chuyện của bản thân còn không xong nữa là.
"Người được làm bạn đời với bác sĩ Fire đáng ganh tỵ ghê vậy đó.". Bác sĩ Jane nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, giống như muốn nói rằng sao mày nghĩ ra được vậy (không phải 'mày' nhỉ, bác sĩ Jane lịch sự mà), sau đó thì đổi sang mỉm cười ngọt tới nỗi suýt nữa tôi đã mê mẩn.
Tôi bật cười rồi chúng tôi nói về chuyện khác tiếp. Cả góc nhìn cuộc sống, tình yêu và cả những triết lý khác nhau, nói say sưa cho tới khuya. Bác sĩ Jane và tôi có góc nhìn và suy ngẫm giống nhau nhiều thứ lắm. Dù cho có một số điều trái ngược nhau, nhưng cũng có thể đưa ra ví dụ và giải thích cho nghe mà không hề cãi nhau hay nổi giận với suy nghĩ của đối phương gì hết.
Đây là cái được gọi là sự trưởng thành nhỉ?
"Nổi không, bác sĩ Jane? Cần tôi đưa về phòng không?". Tôi dìu người uống bia không bao nhiêu ly mà đã đi loạng choạng.
Chưa từng biết rằng bác sĩ Jane uống không giỏi. Tôi thấy chúng tôi ở tại Đức, đất nước của bia nên rủ đi uống, không thấy từ chối gì. Tới ly thứ 3 là như đã thấy đó, mặt đỏ gắt hơn nữa còn đi không thẳng nên tôi phải đỡ lấy.
"Cũng được ạ. Chìa khóa nằm trong túi.". Bác sĩ Jane bắt đầu nói với giọng nhẽo nhoẹt. Tôi phải đặt mấy túi đồ mà cô ấy đã mua ngày hôm nay xuống trước cửa phòng để tìm chìa khóa phòng khách sạn trong túi. Bởi vì tay còn lại phải ôm lấy eo của bác sĩ Jane để không cho té.
"Đi cẩn thận nhé.". Khi mở cửa phòng bước vào, dìu bác sĩ Jane tới nằm trên giường thì tôi đi ra đem mấy túi đồ quay trở lại vào đặt vào trong phòng. Quay lại cởi giày cùng áo khoác cho người say ngủ thoải mái hơn.
"Bác sĩ Faiiii, làm gì vậy?"
"Chỉ cởi áo khoác thôi. Bác sĩ Jane ngủ như vậy không được đâu.". Tôi trả lời một cách nhã nhặn, đâu có định sàm sỡ cô ấy đâu. Nhưng bác sĩ Jane lại bật cười (kiểu người say).
"Tốt bụng ghê. Nào, cho hôn một cái."
Người say giữ lấy 2 vai tôi lúc tôi cúi xuống cởi áo khoác ra khỏi người, thế nên mặt di chuyển tới gần. Bác sĩ Jane thừa dịp đó đặt môi lên gò má.
"........."
"Ưmm, lạnhhh!". Chỉ một lúc thôi, bác sĩ Jane liền rời ra, lật người về phía còn lại và lầm bầm một mình.
Tôi đắp mền cho rồi đặt chìa khóa lên bàn. Đi ra rồi đợi cho tới khi cửa đóng hoàn toàn rồi cũng về phòng của mình. Không cần thiết phải khóa bởi vì cửa có hệ thống khóa tự động sẵn rồi.
Khi vào phòng thì tôi thấy mệt tới nỗi lười tắm, thế là đi tới ngồi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô định.
'Nhớ em nữa đó.'
Giọng ngọt ngào của người nào đó bay vào trong suy nghĩ.
*Ting*
Tiếng điện thoại gọi lại sự tỉnh táo từ việc mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi đã mở roaming đây mà. Âm thanh như vậy chắc là LINE.
(Roaming: chuyển vùng quốc tế - dịch vụ để cho khách hàng có thể sử dụng SIM và thuê bao di động của mình khi đang ở nước ngoài)
LOM = Wind
Anh Fire, đừng quên đồ mà Donut nhờ mua nhé.
Mở ứng dụng màu xanh lá ra là thấy tin nhắn của em trai tôi. Ra là đòi quà cho người yêu.
Plerngkan
Lom, trước khi đòi quà, có nên chào hỏi anh trai trước không vậy?
Như là 'khỏe không', 'thời tiết lạnh không' chứ.
Thằng em xấu xa!
LOM = Wind
Khỏe không? Thời tiết lạnh không?
Rồi nó copy câu của tôi để chi vậy? Đúng là chán thiệt mà.
Plerngkan
Ờ, không tình nguyện thì không cần hỏi. Thứ Bảy sẽ mua cho trước khi về, rồi sẽ đem gửi lại ở nhà.
Thôi nhé, sắp ngủ rồi.
Em trai gửi thêm 2 cái nhãn dán chúc ngủ ngon gây ớn lạnh cho tôi rồi lặng đi.
Tôi vẫn chưa mua quà cho em Karn nữa. Định là thứ Bảy, Chủ nhật trước khi về Thái, không có lịch công tác gì rồi hẳn đi mua một lần luôn. Chứ kêu tôi đi mua sắm mỗi ngày như bác sĩ Jane chắc không nổi. Chỉ việc tình nguyện đi chung bầu bạn thôi tôi còn mệt thay nữa là.
Tay đang định ra khỏi ứng dụng LINE thì ánh mắt lại nhìn thấy tên của người nào đó trong danh sách bạn bè.
Giờ này ngủ chưa nhỉ?
Plerngkan
Em ngủ chưa vậy?
Tôi nhấn gửi đi, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Chưa từng chat LINE với nhau bao giờ. Bình thường tôi gửi tin nhắn qua điện thoại, không thì gọi điện luôn mà em ấy không bắt máy suốt.
*Ting*!
Âm thanh thông báo vang lên sau khi trôi qua 2, 3 phút. Tôi giật mình, nhanh chóng mở khóa màn hình. Và là người mà tôi đã gửi tin nhắn trả lời lại.
Karn Kavin
Ngủ rồi. Ở bên đó có lạnh không? Đừng quên mặc áo dày dày nhé.
Tôi mỉm cười mà không rõ nguyên nhân.
Plerngkan
Nhớ anh không?
Karn Kavin
Anh thì sao?
Plerngkan
Nói anh nghe trước.
Karn Kavin
Em sắp ngủ tiếp rồi.
Plerngkan
Anh video call qua LINE nhé. Bắt máy nhé.
Màn hình hiện lên đã đọc. Nhưng em ấy lặng đi một lúc trước khi trả lời lại.
Karn Kavin
Ừ
Tôi nhanh chóng video call cho em ấy. Đợi một lúc sau thì thấy mặt em Karn. Đầu hơi bù xù một chút nằm ngửa trên giường. Mền đắp tới ngực. Lộ ra khỏi cái mền là làn da mịn màng không có cái gì che chắn hết.
[Ư]. Em ấy lên tiếng ngái ngủ chào hỏi. Nó hơi khàn một chút, nghe rồi thấy cực kỳ gợi cảm, cộng với bộ dạng mà tôi nhìn thấy nữa.
Tim đập mạnh tới mức muốn chui vào điện thoại để tới chỗ em ấy luôn.
"Bình thường ngủ không mặc áo hả?"
[Hey! Đợi chút]. Em ấy làm vẻ mặt kinh ngạc, đặt điện thoại lên giường cho thấy hình ảnh trần nhà màu xanh dương đậm. Tiếng di chuyển qua lại vang từ xa xa. Một lúc sau quay lại lần nữa thì đã có áo ở trên người rồi.
Tiếc ghê. Thiệt không nên hỏi tới mà.
"Anh hỏi em Karn thôi mà. Đâu có kêu đi mặc áo đâu."
[Em quen. Mặc đồ ngủ không được.]
"Lúc ở nhà anh không thấy cởi gì hết."
Em ấy không trả lời mà lại đỏ mặt, tránh ánh mắt quay đi hướng khác. Ngay cả khi nhìn vào mắt nhau qua điện thoại mà em ấy cũng mắc cỡ nữa hả?
"Ở Thái mấy giờ rồi?"
[4 giờ sáng]. Oh ho~, tôi đánh thức em ấy hả trời. Tôi nhìn đồng hồ phòng ngủ của mình. Ở đây mới 10 giờ tối. Giờ ở Thái sớm hơn 6 tiếng nhỉ.
"Anh xin lỗi vì đã đánh thức. Không ngờ là khuya tới như vậy."
[Không sao. Em sắp thức dậy chạy bộ ở công viên rồi.]. Em ấy tập thể dục nữa hả? Hèn gì, hôm đó sờ cái thấy bụng săn chắc ghê.
Như vậy là chúng tôi có hoạt động ưa thích giống nhau rồi. Hôm sau rủ em ấy đi tập thể dục vậy.
"Không bao nhiêu ngày nữa là về rồi. Em Karn có muốn quà gì không nào?". Tôi không hỏi tiếp chuyện tập thể dục mà bàn vào vấn đề chính làm cho tôi video call, bởi vì không muốn phiền em ấy lâu. Phòng khi em ấy viện cớ để cho tôi thấy an lòng hơn, để em ấy còn có thể đi ngủ tiếp.
[Sao rồi?] Em ấy không trả lời chuyện mua quà, mà thay vào đó lại hỏi chuyện khác.
"Cái gì ra sao? Chuyện công việc hả? Cũng tốt đó. Ở đây thiết bị tân tiến hơn quê nhà mình."
[Bác sĩ Jane thì sao?]
"Về phòng ngủ rồi." Tôi tránh không kể chuyện bác sĩ Jane say rồi thơm má. Không biết bởi vì cái gì nữa. Chúng tôi không là gì với nhau nhưng tôi lại không muốn nói với em ấy.
[À... anh ngủ một mình hả?] Tôi bắt đầu mỉm cười thỏa mãn.
"Muốn chiếm hữu anh hả?"
[Kh... Không có. Chỉ hỏi. .//////.] Nhưng em đỏ mặt đó, có tự nhận ra không vậy nè.
"Nếu không chiếm hữu thì anh đi tìm người ngủ chung thì hơn."
[.........]. Em ấy im lặng, ánh mắt xìu đi ngay lập tức.
"Anh giỡn thôi, đừng làm vẻ mặt như vậy chứ. Anh chỉ muốn em Karn cản anh thôi.". Không biết tại sao, mỗi khi em thấy làm vẻ mặt như vậy thì tôi đều buồn theo em ấy.
[Nếu cản... anh sẽ nghe hả?]
"Thử cản chút đi, rồi sẽ nói."
[Đừng] Em ấy nói một từ duy nhất.
"Chỉ vậy thôi? Đây là cản rồi hả?"
[Anh kêu cản. 'Đừng' là từ ngăn cản.]. Em ấy cũng biết ghẹo gan nữa ta. Tôi có hoa mắt không vậy vì đã thấy em ấy mỉm cười chọc điên ở khóe miệng. Chắc là tín hiệu video call không được tốt. Em Karn của tôi không đời nào mỉm cười như vậy đâu...... nhỉ?
"Rốt cuộc vụ quà thì sao? Muốn cái gì?". Tôi quay lại chuyện cũ.
[Anh...]
"Muốn anh hả? Đợi anh quay về rồi sẽ trao thân mình cho nhé. Muốn làm gì anh thì cứ tự nhiên.". Tôi biết là em ấy nói chưa xong, nhưng vẫn nhanh chóng cắt ngang để chọc.
[Khùng! //////]
[Anh không cần mua gì đâu. Em không cần cái gì hết.]
"Tại sao vậy? Anh đi tận nước ngoài vậy mà. Nhiều món đồ ở đây không giống Thái Lan đâu. Cứ nói ra đi, không cần phải ngại. Anh định đi mua quà cho người yêu của em trai sẵn rồi."
[Không sao. Đi mua sắm chán muốn chết. Không cần đi tìm đồ mua đâu, thời tiết lạnh nữa.]
"Em Karn...". Tôi gọi tên người ở phía bên kia thế giới với giọng thều thào. Nếu ở bên cạnh tôi sẽ ôm thật chặt cho xứng đáng với sự đáng yêu và sự để tâm tới tôi.
[Dạ?] Nhưng em ấy không hiểu, tưởng rằng tôi gọi.
"Không có gì. Ở đây lạnh ghê, không có người để ôm giống như lúc ở nhà gì hết.". Tôi truyền ánh mắt thỏa mãn qua màn hình tứ giác, nhưng em ấy lại quay màn hình đi trốn mất. Chắc là mắc cỡ lắm.
Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau... nó nóng bỏng lắm.
"Em Karn, cho anh nhìn mặt chút đi. Đừng quay màn hình trốn anh mà."
[Em sắp ngủ rồi.] Hồi nãy nói rằng sẽ đi chạy bộ mà, không phải sao?
"Mắc cỡ với anh hả? Quay điện thoại qua chút đi, em Karn. Anh sẽ không nhắc tới chuyện em ngồi lên người anh rồi chúng ta hôn nhau, sau đó em Karn lại ngọt ngào tới mức anh muốn nuốt cả thân người vào bụng để làm cho em Karn mắc cỡ đâu."
*Tìng Tíng*
Em ấy không quay điện thoại qua, mà em ấy cúp máy luôn. Mắc cỡ hả? Tôi nói rằng sẽ không nhắc tới rồi mà. Sao lại mắc cỡ chứ? Hừ hừ!
Tôi thử video call lần nữa nhưng em ấy không bắt máy, chỉ gửi tin nhắn LINE lại chúc ngủ ngon thôi, rồi không mở ra đọc gì nữa dù cho tôi chọc ghẹo lại nhiều tới cỡ nào.
Muốn thấy khuôn mặt mắc cỡ đó nữa ghê. Chắc phải về nhìn ở Thái Lan nhỉ!
**************************************
Hôm nay bác sĩ Jane vẫn tiến hành mua sắm như cũ, chỉ thêm vào việc không rủ tôi đi cùng. Không biết là bởi vì ngại hay là lười tranh cãi với tôi chuyện lựa đồ để mua. Tôi cũng không nài nỉ đòi đi. Tôi không hiểu việc lựa chọn mua đồ sao phải tốn thời gian nhiều tới cỡ đó chứ? Chỉ cần nhìn, cầm lấy, trả tiền là xong.
Lúc thấy mặt bác sĩ Jane, cô ấy xin lỗi tôi quá trời luôn. Hơn nữa còn xấu hổ đỏ mặt vì đã say rồi vô tình thơm má tôi. Vì sự ga lăng (?), thế nên tôi nói rằng không sao, tôi hiểu rồi giả vờ đổi chủ đề để không làm cho đối phương cảm thấy ngột ngạt. Thế nên bác sĩ Jane có vẻ thoải mái hơn.
Buổi chiều tối tôi đi ra khỏi khách sạn về phía con đường của dân du lịch, định là sẽ kiếm chỗ ngồi nhấp bia thư giãn một mình. Tới Đức thì phải uống bia cho đáng. Nhưng trong khi kiếm quán thích hợp, ánh mắt tôi lại nhìn thấy cửa hàng trang sức. Phía trước tủ kính có nhiều mẫu sản phẩm được trưng bày. Cả nhẫn, vòng tay, vòng cổ, đồng hồ và bông tai.
Bông tai kim cương kiểu dáng đơn giản đó hợp với em Karn ghê. Dù cho em ấy nói rằng không cần gì hết, nhưng khi nhìn thấy rồi thì tôi liền nghĩ tới việc món đồ này ở trên cái tai trắng trẻo mà mình từng dùng miệng tiếp xúc đó, cái vành tai mềm mại thường hay đổi sang màu đỏ ưa nhìn đó.
Nghiệp chướng chưa! Tôi đứng suy nghĩ bậy bạ gì phía trước cửa hàng người ta vậy nè!
Hai chân đã đưa bản thân vào bên trong cửa hàng rồi. Từ việc lúc đầu nghĩ rằng sẽ chỉ tay nói với nhân viên rằng lấy đôi bông tai đó, nhưng bên trong cửa hàng lại có thêm nhiều kiểu bông tai, mà dù cho là kiểu nào thì tôi nhìn thấy cũng đều nhớ tới gương mặt đáng yêu của em Karn hết.
Như người ta nói, người mặt mũi đẹp thì đeo gì nhìn cũng đẹp hết.
Rồi như vậy tôi nên lấy đôi nào đây?
Mãi cho tới khi tỉnh ra và có được đôi vừa ý, tôi nói chuyện với nhân viên bán hàng và tốn thời gian lấy đôi này so với đôi kia, nhìn màu ngắm kiểu này nọ thì đã tiêu tốn thời gian gần 1 tiếng đồng hồ cho 1 đôi bông tai.
Và không chỉ kết thúc tại đó, tôi đi ngang qua cửa hàng đồng hồ nổi tiếng, cửa hàng vòng tay, ngay cả cửa hàng quần áo con trai. Tiệm nào tiệm nấy không hề ít hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tất cả là của em Karn.
Tôi đi xách túi đầy hết cả 2 tay dừng lại trước cửa hàng chocolate. Người yêu của Lom cũng nhờ mua chocolate. Dù sao cũng tới rồi, mua luôn thì hơn, đỡ phải quay lại nữa.
Chỉ tốn thời gian 5 phút trong việc lựa đồ cho người yêu của em trai. Đang định trả tiền thì thấy chocolate hình gấu koala. Tôi đứng mỉm cười dừng lại một lúc lâu, tới nỗi người trong cửa hàng lén quay qua nhìn. Thì tại nhìn thấy rồi lại nhớ tới người nào đó mà.
Tôi cầm điện thoại lên, mở ứng dụng LINE lần nữa.
Plerngkan
Thức dậy chưa vậy?
Karn Kavin
Bây giờ 10 giờ tối rồi.
Em ấy trả lời lại nhanh lắm. Chắc là đang chuẩn bị đi ngủ. Tôi cũng quên mất rằng giờ ở Thái sớm hơn ở đây 6 tiếng đồng hồ.
Plerngkan
Muốn video call nữa ghê. Có chuẩn bị đi ngủ chưa?
Lại không mặc áo nữa phải không?
Anh trở về thì tới ngủ lại ở nhà anh đi.
Tôi nhấn gửi rồi mới ngộ ra rằng: Mày dâm dê gì mà lắm vậy, Fire!
Karn Kavin
Chúc ngủ ngon.
Em ấy sợ tôi chắc luôn nên mới cắt ngang như vậy.
Plerngkan
Khoan đã, em Karn. Anh giỡn thôi.
Anh định hỏi rằng em có thích ăn chocolate không?
Anh định mua tặng.
Karn Kavin
Không cần đâu. Cảm ơn ạ.
Plerngkan
Anh hỏi là có thích hay không.
Không có hỏi là cần hay không cần.
Anh đang ở trong cửa hàng rồi. Nếu em không trả lời thì anh sẽ cứ đứng như vậy đó.
Karn Kavin
Ừ, thích.
Plerngkan
Rồi chocolate và anh, em Karn thích cái nào hơn?
Karn Kavin
Em sắp ngủ rồi.
(Nhãn dán con sloth nằm ngủ)
Hahaha, ngay cả nhãn dán của em ấy mà cũng là con sloth nữa.
Plerngkan
Anh không chọc nữa cũng được. Tại sao hay mắc cỡ quá vậy?
Karn Kavin
Anh thử là em đi.
Oh ho~, dạo này có cãi lại nữa.
Plerngkan
Nếu vậy em Karn đi ngủ đi.
Chúc ngủ ngon nhé! Anh đi mua đồ tiếp.
Karn Kavin
Ừ
Tôi cất điện thoại vào trong túi, đứng chọn chocolate và mua mấy loại bánh kẹo khác cho em ấy thêm cỡ... nửa tiếng nữa.
---------- End Chap 26 ----------