{ = Fire = }
Tôi yêu trẻ con. Mặc dù trẻ con hay khóc nhè, ngang ngược, bướng bỉnh tới cỡ nào thì bác sĩ Fire - kẻ chinh phục trẻ con (biệt danh mà cô y ta đặt cho) này cũng đều có thể xử lý hết. Trẻ con sợ bác sĩ còn phải ngừng khóc, trẻ con nhút nhát còn phải bật cười nếu gặp bác sĩ Fire.
Nhưng có một đứa trẻ to con 20 tuổi, không khóc nhè, không ngang ngược, không bướng bỉnh và không biết là đang muốn cái gì, tôi nên xử lý thế nào đây?
"Bác sĩ ơi, bác sĩ có cuộc hẹn nào mà quên không vậy?". Chị Pha, y tá trợ lý bước vào nói với tôi sau khi khám xong bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng. Tôi chau mày một chút.
"Em khám bệnh nhân cuối cùng xong rồi mà?"
"Cũng không chắc có phải là bệnh nhân hay không. Bởi vì bệnh nhân của bác sĩ được hẹn vào hôm nay đã hết rồi. Nhưng thấy bó bột ở cánh tay bên phải đó. Chị thấy em ấy đứng im trước phòng khám của bác sĩ được 2, 3 tiếng đồng hồ rồi. Hỏi cái gì cũng không trả lời, cứ nhìn chằm chằm về phía phòng này, có vẻ giống như e ngại. Hôm qua chị cũng thấy em nó nữa, đứng đợi trước phòng cả ngày. Bác sĩ không gặp được sao?"
"Vậy ạ?". Tôi đứng lên rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Nếu tính cách giống như chị Pha nói với tôi thì chắc chỉ có một người mà thôi.
"Em Karn!"
Khi cánh cửa được mở ra, khuôn mặt trắng sáng và non hơn độ tuổi, sắc mặt giống trẻ con cùng ánh mắt bất ngờ liền xuất hiện trước mặt. Chủ nhân cái tên từng cứ ở im một chỗ, nhanh chóng quay người bỏ đi về phía thang máy ngay lập tức.
"Em Karn, khoan đã! Em Karn!". Tôi đi thật nhanh theo sau, gọi lớn tiếng quá cũng không được bởi vì ở đây là bệnh viện.
Em ấy không chịu dừng lại, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ là nghe thấy, phải không ta? Em Kan đi nhanh, dừng lại phía trước thang máy, nhấn nút gọi thang máy liên tục 2 lần thì tôi vừa theo kịp, nắm lấy tay trái của em ấy.
"Em Karn, sao lại bỏ chạy khỏi anh?"
Chủ nhân bàn tay bất ngờ, cúi xuống nhìn bàn tay mà tôi nắm lại. Nhưng tôi không quan tâm, vẫn cứ xiết chặt lại, sợ em ấy sẽ trốn tôi nữa.
"Em Karn, trả lời anh đi. Tới tìm anh hả?"
Người nghe im lặt một lúc trước khi...
*Gật* *Gật*
"Rồi tại sao không nói với anh rằng sẽ tới? Chị y tá nói rằng hôm qua em Karn cũng tới đợi anh cả ngày luôn hả?"
Kỳ này em ấy không chịu gật đầu, nhưng lại hạ ánh mắt xuống phía dưới. Đôi mắt đảo qua đảo lại, sắc mặt cảm thấy tội lỗi giống như trẻ con sợ bị la.
"Đừng sợ nhé, Karn. Anh không có trách gì. Chỉ thấy lạ là tại sao em Karn tới mà không nói? Để anh có thể đi ra nói chuyện cùng đó mà."
"..."
"E ngại anh hả?"
*Gật* *Gật*
"Tại sao vậy?"
".........Nhìn có vẻ bận công việc."
"Thấy anh bận công việc thế nên em Karn ngại, không dám gọi. Là như vậy phải không?". Tôi hỏi em Karn với nụ cười thương yêu trẻ con.
*Gật* *Gật*
"Thiệt là, đâu thấy có sao đâu! Số điện thoại em cũng có mà, không phải sao? Tại sao không gọi tới? Hay nếu không muốn nói chuyện thì gửi tin nhắn cũng được. Anh add LINE em rồi mà.". Tôi vò đầu em ấy. Cảm thấy hơi buồn cười một chút việc cậu nhóc này là người hay e ngại quá mức. Nhìn đi, tới đứng đợi cả ngày hôm qua. Và tôi nghĩ rằng em ấy chắc không có ngồi đâu.
Lúc nãy mở cửa bước ra, em ấy cũng đứng nghiêng một bên so với phía trước phòng khám của tôi một chút. Nghĩa là hôm qua chắc cũng đứng cứng ngắc cái chân như vậy cả ngày.
Tội nghiệp quá.
"Rồi tới tìm anh có việc gì không nào?"
*Ngoắt* Ngoắt*
"À, biết rồi. Smoothie nhỉ? Xin lỗi nhé. Dạo này anh bác sĩ ngày nào cũng bận việc thế nên quên.". Tôi thừa nhận thẳng thừng rằng tôi thật sự quên. Nào là phẫu thuật, ward round, nào là trực ca nữa. Cộng với dạo này phải đi khám bệnh nhân ngoại trú nữa. Tôi suýt nữa không có thời gian nghỉ ngơi để thở nữa kìa.
"Xin lỗi... Về đây.". Em ấy cúi mặt tránh ánh mắt của tôi, cố gắng kéo tay ra. Ánh mắt buồn bã tới mức không che giấu được sau khi nghe tôi nói rằng quên. Tôi nhanh chóng nắm chặt tay em ấy lại.
"Khoan đã, em Karn. Anh bác sĩ Fire xin lỗi nhé. Đừng giận nhé. Giờ vậy đi, bây giờ vừa đúng lúc nghỉ trưa. Anh dẫn đi đãi bữa ăn, đãi smoothie nữa. Có quán ngon ở cách bệnh viện không xa, em Karn nhất định sẽ thích.". Tôi cảm thấy có lỗi với em ấy lắm. Mặc dù là người tự mình hứa, nhưng lại quên lời đã hứa với em ấy, làm cho đứa trẻ nhỏ bé (?) phải làm vẻ mặt buồn bã như vậy.
*Ngoắt* *Ngoắt*
Nhìn có vẻ em ấy rất buồn vì tôi quên. Tôi nhìn ra rằng em ấy cố gắng không thể hiện cơn giận ra và còn có dáng vẻ e ngại nữa.
"Anh bác sĩ Fire nhận hết lỗi về mình luôn vì đã quên lời hứa của tụi mình. Đừng tủi thân nhé! Công việc của anh nặng thiệt mà. Tuần này gần như không được ngủ nữa kìa. Lần sau anh sẽ không quên nữa. Nhé, em Karn?". Tôi bóp chặt tay em ấy. Em ấy ngẩng mặt lên nhìn với ánh mắt thắc mắc.
"Lần sau?"
"Ừ, lần này đãi theo lời hứa. Lần sau đãi xin lỗi, được không nào? Em Karn muốn ăn uống gì, anh cho chọn hết luôn. Hai ngày nữa, anh có ngày ngủ. Anh cho em Karn cả ngày luôn, được không nào? Đừng giận anh nhé!"
Sắc mặt em ấy tốt hơn thấy rõ. Em Karn nhìn chằm chằm mặt tôi rồi bắt đầu mỉm cười. Mỗi khi em ấy có nụ cười trên mặt thì dễ thương quá trời. Dễ thương tới mức tôi không nhịn được mà bật cười rồi vò đầu em ấy lần nữa.
"Hahahaha, hết giận anh nhé? Mình đi ăn với nhau đi, được không? Đói chưa?"
*Gật* *Gật*
"Nếu vậy, anh đi lấy đồ trước đã nhé. Đợi anh ở đây nhé.". Tôi nói, em ấy gật đầu. Tôi mỉm cười tươi lại, đi về phía phòng làm việc, cởi áo blouse ra treo lên tủ của mình, cầm lấy bóp tiền và chìa khóa xe rồi quay trở lại.
"Bác sĩ Fire, sắp đi nghỉ ăn cơm rồi hả?". Trên đường đi tới thang máy thì tôi gặp nàng tiên mà tôi đang đeo đuổi. Người đẹp của tôi không ở trong cái áo blouse, có một cái túi xách nhỏ đeo bên vai, mỉm cười chào hỏi làm cho tôi nở mặt chơi.
"Xin chào, bác sĩ Jane. Cũng đang định đi ăn hả? Rồi đi với ai vậy?"
"Hôm nay đi một mình, người khác vẫn chưa có nghỉ. Bác sĩ Fire thì sao? Bác sĩ Prachaya chiến hữu đi đâu rồi?". Bác sĩ Jane hỏi chọc ghẹo, tôi liền cười lớn lại.
Ai ai cũng thích gọi tôi và Singto là chiến hữu, chắc là bởi vì tụi tôi thân với nhau. Học chung với nhau rồi còn làm việc với nhau nữa.
"Hôm nay thằng Sing nó không có tới. Nếu bác sĩ Jane định đi ăn cơm, có hứng đi cùng không? Vừa đúng lúc tôi đang định đi.". Cơ hội mà tôi có thể mời bác sĩ Jane đi ăn như vậy không có thường xuyên đâu. Mặc dù thường hay (cố gắng) cùng ca trực, nhưng công việc của bác sĩ thật sự rất bận. Đôi khi không được gặp mặt nhau cũng có.
"Được chứ. Cũng tốt, Jane khỏi phải cô đơn."
Yes!!
Tôi mỉm cười đi bên cạnh bác sĩ Jane về phía trước thang máy, trao nụ cười tươi với đứa trẻ đang đợi phía trước thang máy, người cùng tham gia vào bữa ăn trưa còn lại. Khi đi tới gần, người đứng đợi liền làm vẻ mặt thắc mắc khi thấy ai đó đi tới cùng. Thế là tôi làm nhiệm vụ người trung gian, giới thiệu cả 2 người cho quen biết nhau.
"Em Karn, đây là bác sĩ Jane. Anh mời đi ăn trưa với tụi mình. Bác sĩ Jane, đây là em Karn, bệnh nhân mà tôi đang chăm sóc."
"Xin chào, em Karn. Mặt mũi đáng yêu quá. Bác sĩ Fire tốt bụng ghê nhỉ. Chăm sóc cho bệnh nhân tốt ơi là tốt.". Bác sĩ Jane mỉm cười với em Karn rồi quay qua mỉm cười ngọt với tôi.
"Cũng không phải mọi người đều vậy đâu. Người này đặc biệt một chút, tôi thương yêu như em trai. Mình đi luôn nhé? Xe của tôi cũng được, để khỏi phải lái nhiều chiếc."
Tôi giang tay mời bác sĩ Jane vào thang máy trước, quay lại nhìn em Karn đang nhìn chằm chằm mặt tôi trong im lặng, không nhúc nhích. Ánh mắt vui mừng lúc nãy biến mất, trở thành sự vô cảm tới mức tôi ngạc nhiên.
"Bị gì vậy, em Kanr? Đói hả?". Đợi một chút nhé, quán ở không xa. Không tới 10 phút là được ăn rồi. Tôi mỉm cười. Nhưng lần này em Karn không mỉm cười lại. Em ấy chỉ bỏ đi trốn tránh nụ cười của tôi và bước vào trong thang máy.
Xe của tôi là kiểu 4 cửa, không giống xe sport sang trọng chỉ có 2 chỗ ngồi như xe của Singto. Tôi mở cửa cho bác sĩ Jane ngồi phía trước, rồi mới mở cửa sau dẫn em Karn lên xe. Tay của em ấy vẫn còn bó bột nên làm gì cũng không tiện cho lắm. Em ấy thì lên xe mà không nói gì hết.
Hay thật ra em ấy là người không nói gì sẵn rồi?
Tôi mỉm cười nở mặt, trò chuyện với bác sĩ Jane một cách vui vẻ trong xe. Cho tới khi tới quán, có được bàn và gọi món ăn xong, 2 chúng tôi vẫn còn trò chuyện với nhau. Tôi đã nói với bác sĩ Jane rằng em Karn là người ít nói và không quen với người lạ mặt, nhưng không có kiêu căng. Thế là bác sĩ Jane ngừng việc cố gắng nói chuyện với em Karn từ việc lúc đầu hỏi gì em ấy cũng không trả lời. Ngay cả tôi, em ấy cũng không đáp trả gì hết mặc dù bình thường sẽ trả lời ngắn gọn hoặc là gật đầu lắc đầu.
Em ấy chỉ ngồi bất động, mơ màng nhìn về phía khác giống như không nghe chúng tôi.
"Đúng rồi, bác sĩ Jane đã thấy danh sách chưa? Hai người tụi mình được gửi đi công tác ở nước ngoài tháng sau đó.". Trong khi ăn cơm và nói chuyện liên quan tới bệnh viện thì tôi nhớ ra rằng tôi và bác sĩ Jane sẽ được đi công tác riêng 2 người với nhau. Là cơ hội rất tốt để phát triển mối quan hệ.
*Krẻng*!!
"Bị gì vậy, em Kanr?". Tiếng muỗng rơi va vào đĩa sau khi tôi nói xong, làm cho tôi rời sự quan tâm việc công tác về phía người ngồi im lặng suốt. Em ấy lơ lửng tay giữa không trung, có sắc mặt ngạc nhiên một chút, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
*Ngoắt* *Ngoắt*
Em ấy lắc đầu rồi cố gắng cầm muỗng lên bằng tay trái. Nhìn có vẻ không thuận tiện cho lắm, hơn nữa còn làm vẻ mặt buồn dữ lắm. Ánh mắt cúi gầm có vẻ e ngại, giống như muốn nói rằng hãy trò chuyện tiếp rồi cúi mặt cố gắng ăn cơm bằng tay không thuận với dáng vẻ cô đơn.
Tôi cảm thấy có lỗi tận đáy lòng. Tôi quên lời hứa, rủ em ấy đi ăn cơm lại cứ để ý tới bác sĩ Jane, không hề nhìn về phía em ấy nữa là. Quên ngay cả chuyện em ấy ăn cơm không tiện. Lúc ở bệnh viện, tôi còn phải thường xuyên đút cho.
"Để anh giúp thì hơn, em Karn.". Tôi đưa tay về phía muỗng của em ấy. Nhưng em ấy lại kéo tay tránh rồi lắc đầu.
Cảm giác gì đó đè nén ở trong lòng. Không biết em ấy bị gì nhưng tôi cảm thấy rằng em ấy không hề vui vẻ gì cả.
"Đừng cứng đầu mà. Em Karn vẫn ăn cơm chưa thuận tiện, cho anh bác sĩ Fire đút nhé? Giống như lúc ở bệnh viện đó.". Tôi kéo muỗng ra khỏi tay em ấy lần nữa. Lần này em ấy không kéo tay lại tránh, chịu để cho tôi cầm muỗng múc cơm cho rồi đưa tới gần miệng.
*Ngoắt* *Ngoắt*
"Há miệng đi nào. Lát anh bác sĩ Fire sẽ gọi smoothie cho nếu em Karn ăn hết cơm.". Khi dùng smoothie để dụ, cậu bé của tôi liền chịu mở miệng ăn cơm ngay lập tức mặc dù sắc mặt không tình nguyện cho lắm đi chăng nữa. Tôi mỉm cười một cách hài lòng rồi cứ đút cơm cho em ấy như vậy.
"Giỏi lắm! Uống smoothie gì đây?". Tôi đưa menu nước uống tới trước mặt sau khi chúng tôi đã ăn cơm xong.
"...No.". Em ấy lắc đầu, lấy tay đẩy nhẹ menu ra. Tôi quay qua hỏi bác sĩ Jane trước đó rồi, bác sĩ Jane cũng nói rằng không uống, sợ mập.
"Nếu vậy để lần sau cũng được. Anh đãi em Karn sau nhé."
*Gật* *Gật*
Chúng tôi ăn cơm với nhau xong thì đi ra phía trước quán. Tôi nhấn nút chía khóa xe để mở khóa thì em Karn ngừng bước. Khi tôi và bác sĩ Jane quay qua nhìn thì em ấy cúi đầu với chúng tôi thay lời tạm biệt. Sau đó thì bước lên taxi ở cạnh lề đường lớn mà tôi cản không kịp.
"Bác sĩ Fire dễ thương quá nhỉ! Ở cạnh em ấy bác sĩ nhìn có vẻ là người ấm áp và tốt bụng nữa. Jane không ngờ là bác sĩ Fire có mặt này nữa. Ai có được làm người yêu chắc là may mắn lắm.". Trên đường trở về bệnh viện, bác sĩ Jane cứ tán dương tôi chuyện tốt bụng suốt. Tôi liền mỉm cười đón nhận một cách e ngại rồi khiêm nhường một chút.
Việc ở riêng 2 người với bác sĩ Jane, tôi cũng thấy hạnh phúc lắm. Nhưng cũng không cảm thấy hạnh phúc hoàn toàn cho lắm. Có lẽ là vì ánh mắt giống như tủi thân của em Karn vẫn cứ vướng bận trong lòng tôi suốt.
Tôi rời ca trực lúc gần 11 giờ đêm, thử gọi cho em Karn lần nữa. Sau giờ trưa tôi gọi để kiểm tra xem em ấy về tới nhà hay chưa nhưng em ấy không bắt máy.
Có một lần đầu dây bên kia bắt máy sau khi tôi đợi tín hiệu gọi đi chỉ một chút thôi, nhưng không có người nói. Tôi cố gắng gọi đối phương thì chỉ nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ chen vào một lúc trước khi đường dây bị cắt đứt. Khi gọi lần nữa thì không tín hiệu không tới được nữa.
****************************************
"Bác sĩ ơi, em đó lại tới nữa."
Tôi đứng dậy ngay lập tức mà không cần hỏi rằng là em nào. Chỉ có một người mà thôi. Người đã mất tích 1 ngày, gọi cũng không bắt máy. Tôi nhanh chóng mở cửa bước ra liền thấy lưng của em Karn thấp thoáng bỏ chạy về phía thang máy lần nữa.
"Em Karn, đợi anh trước đã.". Chạy đuổi bắt nhau tới tận thang máy lần nữa thì tôi đã nắm lấy được bàn tay em ấy. Em ấy cố gắng dứt ra nhưng tôi nắm chặt bằng 2 tay.
"Tại sao anh gọi điện mà không bắt máy? Anh lo lắng muốn chết, không biết em với tới nhà hay chưa."
Em ấy không trả lời, cúi mặt im lặng.
"Có giận gì anh không?"
*Ngoắt* *Ngoắt*
"Nếu vậy chiều nay đi ăn cơm với anh nhé? Anh sẽ đãi xin lỗi vì làm cho em giận, dù không biết là giận chuyện gì đi chăng nữa.". Mặc dù em ấy lắc đầu, nhưng ít ra tôi biết rằng em ấy nhất định là đang tủi thân tôi chuyện gì đó.
"..........Không, không có giận."
"Vậy tại sao anh gọi điện mà không bắt máy?"
"Ngủ"
"Nhưng có lần em đụng trúng nút bắt máy, anh nghe thấy tiếng nhạc giống như ở trong pub vậy.". Tôi nhìn một cách trách móc, em ấy liền ngạc nhiên một chút trước khi trở lại làm vẻ mặt không cảm xúc như cũ.
Mặc dù 20 tuổi rồi, nhưng tôi nghĩ địa điểm như vậy không hợp với em Karn cho lắm. Tưởng tượng không ra dù chỉ một chút cảnh tượng đứa trẻ ngây thơ như 5, 6 tuổi ngồi trong quán rồi uống rượu. Hơn nữa, chắc không có quán nào chịu cho đứa trẻ có khuôn mặt trẻ hơn độ tuổi bước vào đâu.
Em Karn nhìn có vẻ hợp với khu vui chơi hơn.
"Sao nào? Em Karn không có đi chơi pub phải không nào?"
"................Đói.". Khuôn mặt nhợt nhạt giống như người sắp đói, hơn nữa còn lảo đảo một chút làm cho tôi hết hồn, nhanh chóng đỡ lấy người em ấy.
"Bây giờ là 3 giờ rồi, vẫn chưa ăn cơm trưa sao?"
*Ngoắt* Ngoắt*
"Vậy tới đợi trong phòng làm việc của anh nhé? Có sandwich và bánh. Anh bác sĩ làm xong việc trước rồi sẽ dẫn đi ăn cơm."
*Gật* *Gật*
Tôi dìu em ấy vào trong phòng làm việc. Chiều nay tôi không có bệnh nhân để khám ngoài việc đang nghiên cứu một số ca bệnh. Trên đường đi tới phòng làm việc, em ấy thỉnh thoảng vẫn cứ đi lảo đảo như sắp quỵ. Tôi phải luôn đỡ lấy. Một tay nắm vai trái, tay còn lại ôm vòng quanh eo em ấy.
Eo em ấy nhỏ lắm, mỏng tới mức giống như sắp đứt ra. Bởi vì ăn gì chỉ có một chút rồi no chứ gì, nên mới nhỏ như vậy.
Dẫn vào trong phòng thì tôi liền đẩy một cái ghế tới sát vào tường, cho em ấy ngồi chỗ đó trước khi đi ra ngoài rót nước lọc và quay trở lại. Em Karn đang ngồi đợi nhìn chằm chằm với đôi mắt trong veo. Nhìn tôi chuẩn bị nước, bánh và sandwich cho mình ở trước mặt.
"Lót dạ trước đi nhé, em Karn. Rồi đợi anh bác sĩ Fire ở đây nhé.". Em ấy nhận lấy mọi thứ. Tôi vò đầu em ấy một cái rồi trở lại ngồi làm việc.
****************************************
Trong khi làm việc, tôi rất tập trung tới mức không có nhìn em Karn đang làm gì. Khi quay qua nhìn lần nữa thì thấy hộp sandwich hết sạch, bánh cũng hết, nước cũng hết. Chắc là thật sự chưa có ăn gì hết. Bình thường em ấy ăn có một chút thôi. Còn em ấy thì lên nằm trên giường dùng để khám bệnh, nằm ngửa ra chơi điện thoại.
"Ăn nhiều như vậy, còn chỗ trống cho bữa ăn tối với anh không, em Karn?". Tôi đứng dậy khỏi ghế, đi tới đứng bên cạnh giường bệnh nhân.
*Gật* *Gật*
"Nói với anh bác sĩ Fire chút đi, đừng cứ gật đầu."
Em ấy thích gật đầu lắc đầu suốt. Ngoại trừ câu trả lời không thể làm điều đó được mới nói ra được 1 từ. Tôi biết rằng em ấy không thích cho lắm. Nhưng nghĩ rằng tôi chúng tôi đã khá là thân nhau rồi, có lẽ em ấy sẽ tin tưởng mở miệng nói chuyện với tôi một chút, chứ không phải làm như người lạ mặt như vậy.
"......". Em Karn đặt điện thoại xuống bên cạnh, năm ngửa nhìn mặt tôi trong im lặng.
Tôi cảm thấy giống như đứa trẻ này đang cứng đầu, đang tuổi chống đối hay là sao đó nên đặt tay qua người em ấy, chống tay lên giường bên cạnh eo, cúi xuống tạo áp lực đứa trẻ 20 tuổi mà tôi hay vô tình nghĩ là 5, 6 tuổi. Tôi giảm khoảng cách giữa khuôn mặt của 2 chúng tôi chỉ còn lại một gang để nhìn chằm chằm vào mắt em ấy.
"Anh bác sĩ Fire hỏi rằng em Karn còn ăn bữa tối với anh bác sĩ Fire nổi hay không?"
"Ơ...". Em ấy tránh mặt sang hướng khác, khuôn mặt trắng trẻo đỏ hồng lên một chút.
"Trả lời anh chút đi mà. Có biết là khi nghe thấy em Karn nói câu dài dài anh mừng lắm không?"
*Ngoắt* *Ngoắt*
Em ấy lắc đầu mạnh. Tóc màu đẹp hất qua lại tới nỗi rối bù. Một số bám vào khuôn mặt và trán, một số thì chọt vào mắt. Nhưng chủ nhân mái tóc lại để yên tới nỗi tôi thấy khó chịu thay. Khi tóc chọt vào mắt không phải chuyện giỡn chơi đâu đó.
Tôi di chuyển cái tay đang rảnh, với tới phủi nhẹ tóc ra khỏi mặt của em ấy bằng mu bàn tay, hất hất chỗ gò má mịn màng của em ấy và chỗ trán trong khi nói chuyện.
"Tại sao vậy? Đáng lẽ em Karn nên nói gì đó dài dài với anh chút đi. Hai chúng ta thân nhau rồi mà không phải sao?... Hay là tự anh suy diễn một mình?"
"Không phải!". Em ấy trả lời lại với giọng nhỏ xíu.
Bởi vì đứng tư thế này tới nỗi thấy mỏi nên mặt tôi thấp dần dần xuống mà tôi không nhận ra. Em ấy làm vẻ mặt khó chịu, ánh mắt né sang hướng khác suốt.
"Rồi sao nào? Rốt cuộc trả lời anh rằng chiều tối nay đi ăn cơm với anh nổi hay không được chưa? Người em có chút xíu, ăn cũng ít, eo thì mỏng.". Tôi kéo tay tới bên cạnh người em ấy rồi vuốt em kèm theo lời nói.
Em ấy giật mình, chuyển ánh mắt qua nhìn chằm chằm ngược lại vào mặt tôi mà lúc này chóp mũi suýt nữa đã đụng nhau rồi. Sau đó thì mặt đỏ gắt. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau lâu lắm. Mắt của em ấy khá là đẹp nên tôi không hề cảm thấy muốn tránh đi đâu cả.
"Đói rồi, làm việc xong chưa?". Người có mặt đỏ gắt trả lời nhỏ tiếng như cũ với câu nói dài hơn tới mức đáng mừng.
"Em Karn dễ thương lắm đó, em có nhận ra không?". Tôi mỉm cười ngọt ngào với em ấy. Kỳ này người nghe nhắm chặt mắt rồi quay hẳn mặt đi tránh tôi. Nhưng cũng không đi đâu được bởi vì lưng kẹt giường bệnh nhân, thân người thì bị tôi đưa tay vòng qua người chặn lại. Thế nên một bên gò má của em ấy áp sát vào giường, bên còn lại lơ lửng gần chóp mũi của tôi.
"Đói rồi.". Em ấy nhắm mắt nhắm mũi nói lần nữa.
"Hahaha, dễ thương quá. Anh tin là em đói rồi. Làm dáng vẻ lạ lùng ghê.". Tôi bật cười với em ấy. Thấy gò má trắng trẻo thu hút ánh nhìn trước mặt thì không nhịn được mà muốn nhéo thế nên...
...đưa tay lên nhéo mạnh một cái.
"Làm gì?". Em ấy quay qua trợn to mắt nhìn, đưa tay trái lên sờ gò má của mình.
"Muốn nhéo.". Tôi chỉ trả lời nhiêu đó rồi quay trở lại ngồi ở bàn làm việc như cũ. Trong khi đọc tài liệu thì tôi nói với em ấy mà không quay qua nhìn. "Đợi một chút nữa nhé. Không quá nửa tiếng đồng hồ là mình đi được rồi. Ăn cơm tối xong thì anh chở về nhà nhé."
****************************************
*Cốc* *Cốc* *Cốc*
"Vâng!". Tôi ngẩng mặt lên nhìn về phía cánh cửa sau khi làm việc tiếp được một lúc cho tới khi gần xong và đúng lúc đang định dọn dẹp đồ chuẩn bị về.
"Vẫn chưa về nữa hả, bác sĩ Fire?". Bác sĩ Jane hé cửa ra gửi nụ cười vào.
"Sắp rồi. Bác sĩ Jane thì sao? Sắp tan làm rồi phải không?". Hôm nay tôi bận công việc. Mặc dù biết rằng bác sĩ Jane trực ca cùng một thời gian, nhưng cũng không được gặp mặt gì hết. Thật may mắn vì cô ấy đi tới tìm tôi tận đây.
"Vâng, chuyện là...". Bác sĩ Jane dừng lại đứng bên cạnh bàn làm việc của tôi rồi làm vẻ mặt ngập ngừng một chút.
"Sao?"
"Bác sĩ Fire rảnh không ạ? Jane có việc muốn bàn bạc một chút."
"Bây giờ hả? Cũng không có làm gì đặc biệt, ngoài việc ăn cơm tối với em trai. Giờ như vầy được không, bác sĩ Jane đi cùng đi, để có thể vừa ăn vừa nói chuyện.". Tôi mỉm cười với bác sĩ Jane, cô ấy liền gật đầu mỉm cười lại.
"Như vậy cũng được ạ. Nhưng mà phải để Jane đãi nhé, bởi vì Jane làm phiền bác sĩ Fire."
"Sao mà được? Quý ông lịch lãm nào mà lại để cho phụ nữ đãi chứ? Tôi là người mở lời mời mà để cho bác sĩ Jane đãi, tối nay tôi nhất định sẽ nghĩ nhiều tới mức ngủ không được. Sau đó sẽ khám bệnh mắc lỗi đó.". Tôi nói chọc ghẹo cùng lúc dọn dẹp đồ trên bàn nữa. Một số tài liệu mà tôi định đem về đọc tiếp ở trong phòng cũng được xếp vào túi.
Bác sĩ Jane liền bật cười thích thú với cái trò đùa.
"Nói năng thuyết phục người khác giỏi ghê, bác sĩ Fire. Nếu vậy thì mình đi liền luôn không?"
"Ừ, em Karn, mình đi... Ơ!". Tôi quay qua gọi người vẫn ở trên giường bệnh viện, nhưng em ấy lại ngủ say rồi.
"Ơ, em ấy cũng ở đây nữa ạ? Jane không kịp nhìn gì hết.". Cô ấy đi tới dừng lại gần tôi bên cạnh giường.
"Tới từ trưa rồi. Tôi hứa rằng sẽ dẫn đi đãi bữa ăn. Chắc là đợi lâu nên ngủ quên. Em Karn à! Em Karn!". Tôi lung lay vai của em ấy một chút, nhưng em ấy không chịu nhúc nhích gì hết.
Con sloth của bạn bè nằm yên dữ lắm. Dù cho tôi gọi lớn tiếng tới cỡ nào, tăng lực lung lay nhiều hơn bao nhiêu, em ấy vẫn nằm ngủ như chết. Cùng nhau đánh thức gần 10 phút cũng không chịu dậy.
"Chắc em Karn đuối lắm rồi. Lúc tới mặt tái nhợt lắm. Có lẽ là nghỉ ngơi không đủ.". Tôi quay qua nói với bác sĩ Jane.
"Nếu vậy thì bác sĩ Fire đưa em ấy về nhà đi ạ. Để Jane bàn việc vào hôm sau cũng được. Không phải chuyện gấp gáp gì.". Bác sĩ Jane mỉm cười.
Tôi lưỡng lự một chút bởi vì cơ hội được gần gũi bác sĩ Jane không phải dễ có. Nhưng khi quay lại nhìn người ngủ say trên giường thì thấy thật sự tội nghiệp. Em ấy tới đợi tôi nhiều tiếng đồng hồ lắm, vừa mệt vừa đói. Chắc là định đợi cho tới khi chán.
"Xin lỗi nhé, bác sĩ Jane.". Tôi quay qua cúi đầu và mỉm cười xin lỗi cô ấy một chút.
"Không sao hết. Jane về trước nhé. Bác sĩ Fire cũng về nhà cẩn thận nhé.". Cô ấy mỉm cười lại, lắc đầu nhẹ không chấp nhất gì. Sau đó thì xin phép đi ra khỏi phòng.
Tôi quay lại nhìn đứa trẻ đang ngủ say. Từ bỏ việc đánh thức rồi. Thế nên phải luồn tay qua bế người ăn cơm ít tới nỗi thân người gầy gò và nhẹ hều lên rồi đưa ra khỏi phòng. Thỉnh thoảng có người nhìn qua, nhưng tôi không quan tâm. Ngay cả khi y tá nam đem giường đẩy tới cho tôi, tôi cũng lắc đầu từ chối và tự mình bế em ấy tới chỗ chiếc xe.
"Trẻ con à, sao lại ngủ sâu tới như vậy chứ?". Sau khi đặt em Karn lên ghế ngồi cạnh ghế lái, thắt dây an toàn xong xuôi thì tôi đi vòng qua ngồi vào vị trí của mình. Quay lại nhìn người ngủ say mà không hề khởi động xe, bởi vì có vấn đề quan trọng.
Tôi không biết nhà em Karn.
"Em Karn, nhà ở đâu vậy? Để anh còn biết đường đưa về.". Tôi thử lung lay vai em ấy nhè nhẹ, nhưng cũng không dậy như trước.
"Nếu không dậy, anh đưa về nhà anh đó... Có bị tội bắt cóc không ta?". Dọa cũng không dậy.
Tôi khởi động xe lái ra khỏi bệnh viện. Kế hoạch định dẫn em ấy đi ăn cơm tối trở nên thất bại. Lái xe thẳng về nhà của mình. Dù sao thì em ấy cũng lớn rồi, không phải trẻ con như tôi thường hay vô tình nghĩ. Là con trai qua đêm bên ngoài nhà 1 đêm chắc cũng không sao. Ngày mai là ngày nghỉ của tôi nữa. Để dẫn đi chơi một lần luôn vậy.
Thất hứa với em ấy bao nhiều lần rồi vậy nè, thằng Fire à. Tôi thỉnh thoảng liếc nhìn người đang ngủ không biết gì bên cạnh.
"Haizzz, nếu tỉnh dậy ở nhà anh, em ấy có ngạc nhiên tới nỗi khóc không vậy ta?"
---------- End Chap 12 ----------