{ = Krist = }



"Dậy được rồiii!"

Tiếng kêu vang lớn, lực hất cái mền cùng với làn gió lành lạnh va vào cơ thể làm cho tôi vô thức ngồi dậy với sự hết hồn.

"Chết tiệt!"

"Con nít gì mà lúc nào cũng thô lỗi. Đây là mẹ đó, không phải cái người chết tiệt.". Người phụ nữ trung niên ăn mặc bộ đồ phu nhân quý tộc, mặt mũi tươi tắn được trang điểm đàng hoàng.

Thấy quen quen, tình huống như vậy đã từng xảy ra rồi phải không ta?

"Mẹ lại tới đây làm gì nữa vậy?". Tôi buông người xuống nằm như cũ. Đau đầu cực kỳ. Hôm qua nhớ là đi tiệc sinh nhật thằng Jins, rồi cuối cùng sao mà về căn hộ được vậy ta?

"Tới đón đi ăn chứ gì. Lâu lâu mới được đủ mặt gia đình.". Câu này cũng quen quen đó, bạn có thấy vậy không?

Đây rõ ràng là Déjà vu mà.

Rốt cuộc điều mà tên Abo nói ở nhà ăn hôm trước rằng ba nó hẹn ăn cơm với nhà tôi là sự thật hả trời? Tôi tưởng là nó chỉ đưa ba mẹ ra làm cái cớ để làm cho tôi mất mặt rằng người lớn nhận biết mối quan hệ của tôi và nó thôi chứ. Tự nói rồi tự mình ói. Ọe!

"Hưưư". Tiếng kêu như khó chịu vì bị ngắt quãng giấc ngủ vang lên bên cạnh. Tôi quay qua nhìn chỗ bên cạnh trên giường mà đáng lẽ là trống không, lại có người đang nằm.

"Ơ, sao tụi mày ở đây được vậy?". Không phải 1 người, mà là tận 2 người.

"Mẹ, xin chào ạ.". Ton nâng đầu dậy từ chỗ ngủ ngoài bìa chào hỏi mẹ tôi rồi nằm xuống ngủ tiếp. Còn Lann thì nằm ở giữa cũng đưa tay lên vái trước khi quay ánh mắt lạnh lùng qua trả lời câu hỏi.

"Tối qua mày say, lái xe không nổi thế nên tụi tao lôi mày chở về. Nhưng lười về nên ở lại. Mày không nhớ gì hết sao?"

".....Không. Tao chỉ nhớ lúc thằng sloth nó bỏ tụi mình lại rồi thằng Jins thì tới nói chuyện. Sau đó thì thần trí đi đâu mất hết."

"Rồi mày có nhớ rằng tối qua mày gặp Abo của mày hay không?". Ton đưa cái mặt lên.

"Thằng Ton chết tiệt, Abo của tao cái quái gì!". Tôi giơ chân lên vượt qua thằng Lann để đạp thằng bạn nghiệp chướng cho rớt xuống giường.

Thằng Tonnam trước xuống góc giường. Nhưng nó chưa kịp la lối, mẹ tôi đã cắt ngang trước.

"Được rồi, được rồi. Đi tắm rửa thay đồ được rồi, Krist. Đừng để ba đợi lâu. Mẹ đặt nhà hàng sẵn rồi. Để mẹ chọn quần áo cho."

"Chắc không chỉ có ba thôi phải không? Đừng nói là kêu đi gặp tên điên đó nữa đó?"

"Tại sao lại gọi anh ấy như vậy? Con phải gọi là anh Singto hay là anh bác sĩ chứ. Không dễ thương chút nào hết, Krist. Mẹ đã nói thế nào? Nếu hôm nay không đi hay là đi làm chuyện vô lễ nữa, mẹ sẽ bán bỏ cái căn hộ này, xe cũng tịch thu luôn."

"Mẹ!! Rốt cuộc ai mới là con của mẹ vậy? Khi nó đối xử với tụi mình thì sao? Tên điên đó gian muốn chết. Nó quỵt hẹn lần trước. Nó độc tài. Nó chuyên quền. Rồi nó còn đem hoa..."

"Cái gì?". Mẹ đứng khoanh tay nhìn. Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại bởi vì không muốn kể hành động gan dạ trăm đóa hồng cho mẹ nghe. Ngoài việc mẹ sẽ không mắng nó, tôi nghĩ mẹ nhất định sẽ khoái lắm và chắc chắn không nghĩ rằng nó chơi khăm tôi.

"Không có đi. Đi cũng được. Không cần phải dọa đâu. Đây cũng muốn biết là nó sẽ giở trò gì nữa... Tụi bây đi chung với tao không?". Tôi quay về phía Ton lúc này đã leo lên giường trở lại và Lann thì đang leo xuống giường.

"Đi đi. Kì cục lắm. Tụi tao không có liên quan.". Ton nói.

"Không sao đâu. Nếu Ton và Lann muốn đi, mẹ gọi đặt thêm bàn được. Toàn người mình không hà. Để còn giúp Krist kết thân với anh Singto nhiều hơn cũng được.". Mẹ mỉm cười tươi một cách sẵn lòng. Mẹ cũng thương tụi này giống như con cái vậy. Nếu khôn tính chuyện ép buộc tôi kết hôn với Abo, mẹ là người tốt bụng và yêu tôi nhiều nhất.

"Con xin phép về thôi, thưa mẹ. Tại vì hôm nay phải làm slide cho thầy Perapat cho xong.". Lann chuồn đầu tiền.

"Con cũng không đi đâu ạ. Lười ngăn chiến tranh. Chỉ tối qua thôi là đã hồi hộp muốn lộn tim rồi.". Ton cười ngại ngùng.

"Tối qua có gì vậy?". Tôi quay qua hỏi nhưng bị mẹ đánh vào bắp tay cái chát.

"Đây nè! Đây nè! Đừng có cứ lo nói chuyện, một hồi người lớn đợi lâu. Nhanh chóng tắm rửa được rồi. Còn chuyện say tới nỗi không biết gì, mẹ sẽ xử lý sau."

"Dạạạạạ!". Chạy đi chứ. Quỷ nhập mẹ rồi.



********************************

Tôi tách ra với 2 đứa bạn ở trường căn hộ. Còn bản thân thì lái xe chở mẹ tới nhà hàng. Trên đường đi, mẹ cứ càm ràm suốt nào là chuyện uống rượu quá giới hạn bản thân, nào là lái xe nhanh quá mức tới nỗi tim mẹ muốn ngừng đập.

Vế sau thì tôi cãi tới cùng. Chiếc xe đang lái là chiếc Benz sang trọng của mẹ. Nó làm sao mà nhanh bằng chiếc xe đua GT được thay động cơ mới toanh của tôi được chứ? Cuối cùng là có được cái bàn tay đập vào cánh tay lần nữa cùng với cái liếc dữ dội.

Nhà hàng lần này là nhà hàng lúc trước từng hẹn gặp rồi bị quỵt hẹn. Là căn phòng rộng rãi, sang trọng giống cứ như là nhà hàng trong khách sạn 5 sao. Đầu bếp đẳng cấp Michelin star. Thức ăn có đủ mọi nước: Thái, Trung, Tây. Và quan trọng là có khu vực riêng tư là căn phòng mà phải đặt trước lâu lắm mới có được nếu như đây không phải là nhà hàng bạn của ba.

"Đừng có thô lỗ với bác Pawee và anh ấy đó, Krist.". Mẹ ra lệnh lại lần nữa trước khi 2 chúng tôi bước vào trong phòng riêng.

"Xin chào ạ.". Bước vào trong phòng thì gặp 2 người lớn đang ngồi cười nói với nhau trước đó rồi. Trên bàn có thức uống và một chút món ăn.

Tôi đưa tay lên vái bác Pawee ngay lập tức.

"Tới rồi hả, Krist. Ngồi đi, ngồi đi!". Bác Pawee mỉm cười tươi ngoắc tay gọi tôi tới ngồi bên cạnh chính mình.

Tôi nhanh chóng tới ngồi bởi vì chỗ ngồi đó ở cách xa mẹ. Đại khái là nói cái gì sai cũng không bị nhéo tới nỗi bầm tím như lần trước nữa.

"Bác Pawee khỏe không ạ? Lâu lắm rồi không gặp."

"Ôi, lại bác rồi. Đã nói là gọi ba mà, thằng nhóc này. Mà dạo này con học nặng hả Krist? Hôm nay mặt có vẻ đuối đuối đó.". Bác ấy vỗ vai, mỉm cười tốt bụng và lo lắng với tôi.

Tôi chỉ biết mỉm cười e ngại, không dám trả lời gì. Nhưng ba ngồi đối diện bác Pawee lại lên tiếng.

"Trả lời đi Krist. Đừng có cười không, bất lịch sự."

"Không sao, không sao. Đừng la con chứ, Danai. Tụi nhỏ tuổi này là như vậy đó.". Bác ấy huơ tay nhưng ba vẫn truyền tới ánh mắt ép buộc. Trong khi mẹ thì cố gắng khều ba và mỉm cười ngượng ngập.

Muốn vậy hả? Được thôi ạ. Perawat là trẻ ngoan, biết nghe lời ba mẹ thầy cô. Nếu ba kêu trả lời thì tôi sẽ trả lời.

"Là như vầy, bác Pawee... ới... Thưa ba! Hôm qua bạn trong khoa của con mở tiệc ăn mừng sinh nhật ở quán rượu. Rồi con say dữ lắm, làm sao về được phòng còn không biết nữa là. Không nhớ gì hết bởi vì uống rượu với nhau vui vẻ cực kỳ. Rượu không biết đã hết bao nhiêu chai. Hơn nữa còn đấu rượu với bạn bè nữa nên bị choáng sau cơn say ạ. Mẹ vừa lôi dậy từ căn hộ mới nãy đây thôi."

Sao nào? Mặt tái nhợt hết luôn. Muốn sự thật, phải không? Ép buộc nhau lắm chứ gì? Khi mà không được cư xử bất lịch sự thì nói năng dễ nghe và ngây thơ nhưng bêu ra bản chất thật sự của bản thân luôn. Ba truyền ánh mắt hung dữ để cho ngưng nói. Nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy. Còn mẹ thì tái mặt. Bác Pawee thì đứng hình rồi.

Chắc bác ấy nghĩ rằng tôi đáng yêu, dễ bảo, ngoan hiền (nghe kể từ Abo). Nhưng nếu biết rằng thật ra tôi thô lỗ, lưu manh, uống rượu, say xỉn, chắc sẽ không muốn đem tôi kết hôn với con trai mình và hủy bỏ đám cưới chắc luôn.

Khi mà bây giờ xử lý con trai vẫn chưa được thì xử ba đi vậy. Hố hố hố hố!

"Krist!". Ba hạ thấp giọng sau khi cố gắng truyền ánh mắt ngăn cản để tôi ngưng kể hành động của bản thân trong quán rượu tối qua, mà tôi đã thêm màu đánh trứng vào tới nỗi trở thành tên men rượu rồi.
(Thêm màu đánh trứng: giống "thêm mắm thêm muối")

"Hahahaha, vui quá nhỉ? Tuổi trẻ là vậy đó. Thỉnh thoảng có thời gian nghỉ ngơi ngoài việc học hành là tốt rồi. Để khỏi phải bị căng thẳng quá mức. Bản thân ba cũng lâu rồi không tiệc tùng và say xỉn như vậy. Còn nhớ không, Danai? Hồi tụi mình còn trẻ đó, từng thi nhau tán gái xem trong 1 đêm, ai sẽ được áp gò má nhiều hơn nữa.

Ơ? Bác ấy không bị chấn động gì luôn ta. Hơn nữa bây giờ còn quay qua khơi dậy kỷ niệm với ba nữa chứ. Cho tới khi nhân viên vào nhận gọi món thì khoảng thời gian trở lại quá khứ mới hết. Người tốt bụng muốn có con dâu là con trai liền đưa menu cho tôi gọi hết mình.

"Gọi cho phần anh ấy luôn đi Krist. Một chút nữa anh ấy sẽ tới thôi.". Mẹ nửa nói nửa ép buộc từ phía đối diện. Tôi lén trề môi một chút bằng cách lấy menu che mặt lại.

"Con không biết là nó... anh bác sĩ thích ăn gì ạ."

"Cứ gọi đi, cái gì cũng được. Sing nó ăn được hết, chỉ cần không cay là đủ. Nó ăn cay không được.". Người làm ba của cái thằng trăm đóa hồng nói.

Hừ hừ! Nó ăn cay không được chứ gì! Một hồi sẽ biết tay nhau, thằng Abo.

"Cũng được ạ. Nếu vậy thì lấy........ À, và thêm phần xúc xích cơm nữa nhé. Anh bác sĩ ăn được phải không ạ, thưa ba?". Tôi quay qua mỉm cười ngọt lấy lòng, ra vẻ hỏi han rằng những món mà tôi gọi cái tên nghiệp chướng đó có thích hay không.

"Được, được. Món ruột của anh ấy luôn đó. Thiệt là, chưa gì đã hiểu lòng nhau rồi.". Đừng để con phải ói bởi vì câu nói sến súa này thay vì do cơn say, bác ạ.

"Hehe, nếu vậy con xin phép đi vệ sinh một chút ạ.". Tôi cười cười. Lười biện minh rồi. Đám người lớn gật đầu, tôi liền chuồn ra hít thở không khí bên ngoài và làm theo kế hoạch một chút.

Lúc trở lại là gần tới giờ hẹn rồi. Nhưng số lượng người trong phòng vẫn như cũ. Bác Pawee thì bắt đầu làm vẻ mặt khó xử một chút, cùng với bấm điện thoại gọi đi 2, 3 lần.

"Ơ... Krist...". Gần tới giờ hẹn rồi mà con trai mình vẫn chưa ló ra, thế là người làm ba quay qua cười gượng lấy lòng tôi.

Déjà vu! Lại Déjà vu nữa hả? Đừng nói là cái tên Abo đó lại quỵt hẹn nữa.

Chết tiệt! Mặc dù không muốn nhìn mặt nó cho lắm. Nhưng bị quỵt hẹn liên tiếp 2 lần như vậy, rõ ràng là chà đạp lên danh dự của thằng Perawat mà. Hơn nữa khi càng quen biết nhau, biết sự ghẹo gan của nó, tôi lại càng giận tới nỗi suýt điên. Nhưng khi quay qua thấy sắc mặt của ba và mẹ không hài lòng cho lắm thì tôi bắt đầu mỉm cười tươi.

Mà phải nói là nếu nó quỵt thường xuyên như vậy cũng tốt đó. Ba mẹ tôi chắc đã nghĩ rằng nó không sẵn lòng rồi. Và cuối cùng có thể sẽ hủy hôn luôn, bởi vì nó làm cho ba và mẹ tôi mất mặt. Hơn nữa, bác Pawee chắc không phản đối gì được.

Khi nghĩ được như vậy tôi liền giương nụ cười ngọt cho người tái nhợt bên cạnh.

"Không sao đâu bác. Nếu anh bác sĩ không tới được, con cũng không trách đâu. Tiếc ghê vậy đó vì con nghĩ rằng tụi con đáng lẽ sẽ được thân thiết với nhau hơn như vậy.". Tôi làm vẻ mặt buồn bã khúc cuối. Ba của tên bác sĩ điên đó mặt tái nhợt hơn trước. Ba tôi thì làm vẻ mặt lầm lì. Còn mẹ tôi thì truyền ánh mắt tội nghiệp tới.

"Ôi, Krist!"

Cái thằng được 'Ôi, Krist!' thì cúi mặt giấu nụ cười. Trong lòng cầu nguyện một câu duy nhất, hủy bỏ thỏa thuận đi. Nói đi! Hủy bỏ! Hủy bỏ! Hủy bỏ! Dù sao thì ba và mẹ tôi nhất định cũng sẽ hủy thôi. Không cần phải làm gì hết. Perawat lại chiến thắng rồi. Hố hố hố hố!

*Krẹttt*

"Xin lỗi vì đã tới trễ ạ."



Đột nhiên cánh cửa được mở ra cùng với người mới tới có sắc mặt nóng vội, mồ hôi đẫm trên trán.

"Abo!!!". Nghiệp chướng rồi. Sao nó lại xuất hiện được vậy?

"Xin lỗi ạ, thưa cô chú, thưa ba.". Tại vì giữa đường gặp một chút tai nạn nên con xuống xem người bị thường và gọi điện kêu xe cấp cứu. Thật sự không có ý định tới trễ ạ.". Tên bác sĩ Abo đang ở trong bộ dạng mà ai cũng tin vào lời của hắn. Ngay cả tôi đã có thành kiến với nó còn tin nữa là. Thì cái áo sơ mi màu nhạt có một chút vết bẩn bùn đất và vết máu, thế là đương sự phải nhanh chóng phủi bụi đất ra rồi nói tiếp.

"Xin lỗi vì đã ăn mặc không lịch sự tới ạ. Sợ rằng nếu quay về thay đồ thì sẽ trễ hơn vậy nữa.". Tên Abo nó đưa tay lên vái xin lỗi ba và mẹ tôi một cách trịnh trọng lần nữa.

Khi nghe xong lý do của nó, mẹ đang định há miệng trách móc liền ngậm chặt miệng, ba thì có sắc mặt giãn ra hơn, bác Pawee thì vui vẻ tới nỗi phình mặt ra như mì gói bị nở ngay lập tức.

"Qua đây ngồi nhanh lên, Sing. Qua ngồi kế bên em nó này.". Người ba gấp rút ngoắc tay gọi con trai, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh tôi.

Nó khựng lại một chút lúc quay qua thấy ánh mắt tôi đang nhìn chằm chằm sẵn rồi. Sau đó thì chau mày lại một chút rồi giãn ra, đi tới ngồi bên cạnh tôi mà không nói gì, để cho bác Pawee làm nhiệm vụ giới thiệu chào hỏi và giơ tay vái nhau tiếp.

"May là vẫn tới kịp. Đây là chú Danai và cô Wan, còn nhớ không Sing? Còn đây thằng con trai, Singto. Cuối cùng cũng được gặp nhau nhỉ."

"Lớn lên đẹp trai ghê vậy đó. Lần cuối cùng gặp nhau chỉ mới 9 tuổi, 10 tuổi đây thôi. Lần mà thăm Krist ở bệnh viện đó, nhớ không con?". Mẹ nhanh chóng mỉm cười ngọt.

"Bệnh viện??"

"Lúc cô vừa mới sinh Krist đó. Singto còn bám lên tủ kính nhìn em nó vào ngày đầu tiên được sinh và còn nói rằng em nó dễ thương nữa đó.". Hờ hờ, hèn gì! Ra là ngày đầu tiên tôi sinh ra có sao chổi tới thăm nên mới xui xẻo cả cuộc đời như vậy.

"Không nhớ ạ. Con xin lỗi.". Tên Abo cúi đầu xin lỗi với dáng vẻ nhã nhặn mà rất là giả tạo trong ánh mắt của tôi.

"Krist, chào anh ấy chưa nào?". Ba quay qua truyền ánh mắt hung dữ ép buộc lần nữa.

"Xin chào ạ."

"Sao lại làm dáng vẻ như vậy? Cư xử đàng hoàng với anh ấy đi, Krist.". Khi tôi giơ tay lên vái nhanh nhanh rồi làm vẻ mặt chán ghét, mẹ liền giúp ba trách móc nữa.

Tôi sẽ không chịu đựng nữa đâu đó, nói luôn. Chỉ thấy mặt thôi là tôi đã chịu không nổi rồi. Hôm nay sống chết mặc bay, dù sao cũng phải một mất một còn.

"Cái gì mà dữ vậy! Con nói luôn rằng con sẽ không kết hôn với tên điên này. Không đời nào! Con ghét nó. Con ghét thằng bác sĩ nghiệp chướng, ghét thằng Abo. Ba, mẹ và bác bị điên hết rồi hay sao mà lại bắt con trai kết hôn với nhau? Giờ là thời đại nào rồi? Tại sao không hỏi ý nguyện của con chứ? Con không cướiiiiii! Không đời nàoooooo!"

"Krist... Krist!!"

"Hả?... Dạ?". Tôi ngẩng mặt lên nhìn mọi người quanh bàn đang làm vẻ mặt khó hiểu với tôi.

"Dạ cái gì con? Mẹ kêu là cư xử đàng hoàng với anh ấy mà? Ngồi cười cái gì một mình vậy? Thằng con này đúng là lạ lùng mà.". Mẹ truyền ánh mắt hung dữ tới, thế nên tôi nhanh chóng dập tắt sự ảo tưởng của chính mình rằng sẽ đứng lên la lối, chỉ mặt mắng người lớn với sự thỏa mãn, trở lại thành bé Krist đáng yêu như trước.

Chỉ có thể mơ mộng mà thôi, bỏ qua đi nhé!

"Xin chào, Abo. Khỏe không ạ? Tiếc ghê nhỉ vì hôm nay không kẹt ca mổ khẩn cấp.". Tôi mỉm cười giả tạo một cách cố tình, đưa tay lên vái suýt chút nữa thành lạy trên ngực nó luôn rồi. Nhưng không tới được đâu, cách cỡ 5 cm. Không muốn đụng chạm người nó. Ghéttt!

"Abo gì của con vậy, Krist?"

"À, không có gì ạ. Con gọi là anh bác sĩ đó, anh bác sĩ. Gọi nhầm một chút, đang suy nghĩ vu vơ. Thấy khuôn mặt đẹp trai hơn là đẹp trai nên vô tình mơ màng một chút."

Sao mà có thể kể biệt danh Abo có nghĩa là gì, nguồn gốc thế nào ra được chứ? Một hồi bị tra hỏi rồi bể hết chuyện, có mà tôi bị chửi chết. Nhưng bị chửi không có sợ đâu, bây giờ sợ mẫu thân tịch thu tài sản nhiều hơn.

"Krist cứ khen Sing nó quá mức, nhưng nó cũng đẹp trai như ba nó đó. Hahahaha!". Bác Pawee bật cười ngay lập tức. Nhưng mà đó không phải chủ đề chính bác ơi. Con chỉ viện cớ, không có ý nói con của bác đẹp trai thiệt.

Sau đó người lớn cứ tám chuyện mặt mũi của Abo và tôi. Tôi và nó ngồi nghe trong im lặng, có mỉm cười đáp lại một chút nếu các ông ba quay qua hỏi. Món ăn đã gọi bắt đầu dần dần được đưa lên. Tôi vẫn như trước, say xỉn, choáng, dậy trễ và đói meo.

Tôi nhìn thức ăn lè lưỡi, muốn quét sạch ngay lúc này. Nhưng kẹt ở chỗ mẹ mở đề tài mới nữa và không có ai bắt đầu động vào thức ăn hết.

Hỏi thật nhé, hơn 1 giờ rồi không ai đói hết hả?

"Singto nhìn im lặng quá vậy con?"

Nó không có im lặng đâu mẹ. Nó không muốn trò chuyện với tụi mình. Thử mở miệng đi, dữ chết mẹ.

"Tại vì có chuyện công việc cần suy nghĩ một chút ạ. Xin lỗi ạ, cô Wan.". Nó nhanh chóng mỉm cười với mẹ tôi, nhưng tôi lén nhìn thấy rằng có ánh mắt ép buộc của bác Pawee.

"Cô hiểu. Làm bác sĩ căng thẳng vậy đó. Nếu căng thẳng thì cứ nói chuyện với Krist đi. Em nó là người hài hước, vui vẻ. Có lẽ sẽ có thể giúp cho Singto giải tỏa căng thẳng.". Mẹ ơi, nếu gài hàng con trai được tới như vậy thì bỏ lên lư dâng cho luôn đi, thấy được không?

À, dâng rồi mà.

"Krist, sao rồi?". Tôi lén nhìn thấy Abo bị ánh mắt ép buộc của ba nhìn tới (lần nữa), thế nên liền quay qua hỏi tôi.

Ờm... sao rồi ấy hả !?

Trả lời là 'giận muốn chết vì bị người đem trăm đóa hoa hồng tới chơi khăm giữa nhà ăn, bây giờ hận lắm, cho xin đấm vào mặt một cái được không Abo?', vậy được không ta?

"Khỏe ạ."

"Ừ"

"Ừ"

Kết thúc rồi, cuộc đối thoại đó...

Mà phải nói là nếu không chiến đấu với nhau thì 2 người chúng tôi cũng không có chuyện gì để nói chuyện với nhau hết. Như tôi đây không muốn nói chuyện với nó, còn bản thân nó cũng không muốn nhìn mặt tôi cho lắm. Có thể thấy được từ việc ngày hôm nay nó không chịu nhìn vào mắt tôi gì hết. Mặc dù bình thường nhất định sẽ nhìn chằm chằm tới mức hiện lên ánh lửa, bắn laze, ném tia sét vào nhau.

"Hahahaha, nhìn có vẻ như tụi nhỏ nó mắc cỡ với nhau đó.". Không có mắc cỡ ạ, mẫu thân. Ghét nó thì đúng hơn. Nhưng không nói được.

"Vậy múc thức ăn cho anh ấy đi, Krist.". Ba giúp tìm cách kết thân kiểu cổ xưa giống như việc đem chúng tôi ra sắp xếp hôn nhân.

Nghĩ rằng tôi chịu không... Dừng lại! Không cần trả lời, tôi tự trả lời cho. Câu trả lời là chịu...

"Được ạ, anh bác sĩ muốn ăn cái nào ạ? Em múc cho.". Tôi quay qua mỉm cười ngọt ngào. Nếu như không có ghét nhau sẵn trước đó rồi, tên điên này chắc sẽ lơ là. Nhưng giờ nó khựng lại thật dữ dội rồi truyền tới ánh mắt dè chừng ngay lập tức.

Tôi vẫn tiếp tục mỉm cười ngây thơ.

"Em nó hỏi kìa Sing, mắc cỡ làm gì?". Bác Pawee cũng gài hàng với giọng điệu hung dữ mà không bao giờ dùng để nói với tôi, nhưng lại dùng với con của mình.

Nó không có mắc cỡ đâu bác. Nó đang nghĩ rằng con sẽ chơi khăm gì nó nữa. Ghét mấy người biết tỏng!

"Anh Singto ăn rau xào không ạ? Em múc cho. Ăn rau thật nhiều, mỗi khi mệt mỏi từ công việc thì có thể bổ dưỡng thân thể cho tươi tỉnh. Để anh khỏi phải quá căng thẳng tới nỗi một ngày nào đó sẽ bị điên.". Vừa nói, tay vừa múc rau xào bỏ vào đĩa người ngồi bên cạnh, chửi xéo nó một chút. Nhưng mọi người lại bật cười với trò đùa, nghĩ rằng nó đáng yêu.

"Không sao, để tôi tự múc. Cậu cứ ăn cái của cậu đi.". Abo nó định đẩy đĩa cơm tránh.

"Sing!". Và tay phải khựng lại bởi vì giọng hung dữ nhẹ của ba nó. Ba và mẹ tôi chắc không nghe thấy. Nhưng tôi ngồi giữa 2 người này đó mà, nên nghe thấy mọi thứ.

"Haizzz, đưa đây. Muốn múc cái gì thì múc.". Nó than thở một chút, chịu đẩy đĩa cơm trở lại.

"Đừng sợ nhé, anh Singto. Em không dám làm gì đâu.". Mỉm cười ngây thơ vào! Mỉm cười ngây thơ!

"Ừ, cảm ơn.". Thằng cha bác sĩ làm vẻ mặt giống như rau xào trong đĩa là thuốc đắng. Nhìn nhìn, ngửi ngửi một cách dè chừng, sau đó thì múc vào miệng. Lúc đầu nó không dám nhai mà bất động một chút. Nhưng chắc là mùi vị bình thường, thế nên chịu nhai rồi nuốt xuống họng.

"Ngon không ạ?"

"Ừ"

"Nếu vậy thì thử chả giò nhé? Em thấy nó là món ăn đề nghị, chắc anh bác sĩ sẽ thích. Nếm thử chút nhé.". Tôi múc chả giò đặt vào đĩa.

Kì này người ăn chịu bỏ vào miệng nhai một cách dễ dàng, giảm sự dè chừng đi một chút.

Bây giờ đám người lớn giả vờ quay qua nói chuyện với nhau. Nhưng tôi biết là tai và mắt cứ nhìn lén, nghe lén tụi tôi hết mình. Và không dám ngắt quãng nữa, để cho chúng tôi nói chuyện với nhau nhằm mở cơ hội nhỉ? Hờ hờ, đôi khi cũng nên hỏi con cái một chút đi.

"Ngon không ạ, anh bác sĩ?"

"Ừ"

"Đừng chỉ trả lời ừ thôi vậy chứ. Anh bác sĩ ít nói quá. Há há!". Tôi bật cười nhẹ giống như chọc ghẹo. Ba của thằng cha bác sĩ liền tằng hắng một lần nữa.

"Ngon lắm.". Thằng cha bác sĩ Abo truyền nụ cười gượng gây ớn lạnh cho tôi, trước khi cúi mặt xuống gần bên tai tôi để nói sao cho chỉ có 2 người nghe. "Rốt cuộc cậu định làm gì? Giả vờ làm trẻ ngoan trước mặt mọi người hay sao?"

Tôi nhếch miệng mỉm cười, liếc nhìn cái gò má ở ngoài rìa ánh mắt, trước khi trả lời lại với giọng nhỏ y vậy.

"Bản thân Abo cũng làm giống vậy mà, không phải hay sao? Nếu không dám la lối thì đừng có mà nói người khác."

"Úi, 2 đứa lén thì thầm gì với nhau thế?". Tiếng của mẹ vang lên. Nó liền nhanh chóng lùi ra ngồi ăn cơm như cũ.

"Không có gì, có bụi dính trên áo anh bác sĩ, thế nên phủi cho. Anh thử ăn xúc xích cơm nhé, cái này ngon.". Tôi dùng nĩa xiên xúc xích cơm ở trong đĩa của mình, đưa lên tới miệng nó với nụ cười. Người lớn liền quay ngoắt nhìn.

"............". Người được đút làm vẻ mặt còn hơn bị ép buộc uống thuốc đắng hồi nãy nữa. Miệng ngậm hoàn toàn.

"Chê sao, anh bác sĩ?". Tôi nghiêng đầu giả vờ làm vẻ mặt buồn bã, kêu gọi ánh mắt gây áp lực từ cả 3 ba mẹ tới chỗ cái người không chịu mở miệng.

"Ơ..."

"Ô, há miệng rồi.". Nó chỉ nói ơ, tôi liền nhét xúc xích vào miệng ngay lập tức. Đương sự đảo mắt lên trời chán chường nhưng cũng chịu nhai một cách bất đắc dĩ.

Vì 2 món mà tôi múc trước đó không có gì bất thường, thế nên thằng cha bác sĩ chịu nhai xúc xích mà không dè chừng. Nhưng khi trôi qua được một lúc...

"Khẹc, khẹc, khẹc"

Kraaaakakakaka!

Thằng cha bác sĩ sặc đỏ mặt. Cầm nước lên uống một ngụm thật lớn cho tới khi hết ly, nhìn tôi với ánh mắt thù hận ngay lập tức.

"Krist!"

"Gì vậy, anh bác sĩ? Anh bác sĩ sặc ạ? Đói chứ gì? Từ từ ăn cũng được. Em không có giành đâu.". Tôi tiếp tục mỉm cười ngây thơ. Nhưng người trước mặt sự nhẫn nại có lẽ thấp hơn mọi ngày, nắm lấy cổ tay tôi rồi đứng lên, ra sức kéo cho tôi đứng theo.

"Con định đi làm sạch áo một chút, không thì vết máu sẽ khó giặt ra về sau. Xin phéo mượn em nó đi giúp ạ.". Thằng cha bác sĩ tuyên bố xong liền cúi đầu với ba và mẹ tôi một chút rồi lôi tôi ra khỏi phòng ngay lập tức. Không thèm hỏi sự tự nguyện của tôi dù chỉ một chút.



********************************

"Hê, ai sẽ giặt áo cho bác sĩ chứ? Tự làm dơ thì tự giặt đi.". Bị kéo tới nhà vệ sinh thì tôi hất tay ra.

"Rồi ai nói là sẽ cho cậu giặt áo hả? Câu chơi cái trò gì vậy? Cậu bỏ gì vào thức ăn?"

"Đâu có đâu. Chắc là công thức đặc biệt của nhà hàng nhỉ? Không có chứng cứ, sao lại đổ lỗi cho tôi chứ?". Tôi đứng khoanh tay mỉm cười thắng thế, đang định quay người trở lại bởi vì đối phương hận tới nỗi suýt nữa không nói lên lời. Nhưng sự xui xẻo mà tên nghiệp chướng này tới thăm tôi vào ngày đầu tiên ra đời nó lại phát tác, túi nhựa nhỏ nhỏ mà tôi giấu kỹ rớt ra khỏi túi quần rơi xuống đất.

*Tụp*

Tôi cúi xuống nhìn.

Bác sĩ cúi xuống nhìn.

Và 2 chúng tôi ngẩng mặt lên nhìn nhau.

"Chết!". Tôi nhanh chóng lấy chân đạp lên nó để hủy chứng cứ, mặc dù biết rằng không kịp rồi đi chăng nữa.

"Hừ, sao nói là công thức đặc biệt của nhà hàng mà? Tránh ra, tôi sẽ đem đi cho ba mẹ cậu xem.". Thằng cha bác sĩ đi tới bộ dạng khát máu, mỉm cười ở khóe miệng như nhân vật phản diện, đưa 2 tay lên đẩy vai làm cho tôi lùi ra khỏi cái túi đó.

"Đâu phải của tôi đâu. Ớt hiểm ai ai cũng có. Có khi trong bếp người ta đã bỏ ớt vào. Bác sĩ đem đi cũng không làm chứng cứ được. Hay là bác sĩ sẽ đem xúc xích cơm có nhét ớt hiểm bên trong đi xác định dấu vân tay? Chia buồn nhé, nó đã lọt vào bụng bác sĩ hết rồi. Hahahaha!"

"Tôi nói xúc xích cơm có ớt hiểm hồi nào?"

!!!!!

Ừ nhỉ, nó vẫn chưa có nói mà.

"Thì... Thì lúc bác sĩ nhìn có vẻ đang cay mà. Dù thế nào cũng phải là do ớt gì đó thôi."

"Nó có thể là ớt gì cũng được nếu không phải tình cờ cậu có túi ớt hiểm ở trong túi quần vừa đúng luôn.". Bác sĩ đẩy tôi ra một chút, chân loạng choạng lùi lại 2 bước, đương sự liền cúi xuống cầm ớt lên tay, truyền ánh mắt đại khái như: Mày tiêu chắc, thằng nhóc quỷ!

"Mách lẻo! Bác sĩ là đồ mách lẻo! Lần trước bỏ cơm hộp của tôi, tôi còn chưa mách gì với ba hết."

"Nhưng cậu cũng đã trả đũa bằng việc tuyên bố rằng tôi là tụi biến thái ngay giữa bệnh viện rồi mà."

"Bác sĩ cũng trả đũa theo bằng việc ôm hoa hồng điên khùng đó tới chơi khăm tôi ở trường rồi đó. Có biết là tôi bị bao nhiêu bồ nhí tát vào mặt không? Nào là bị Kiwi đấm tới bầm miệng nữa, tên bác sĩ điên.". Sau khi tin lan khắp nơi, bồ nhí trong trường dù cho ở trong vựa trái cây hay không đều xếp hàng tới chia tay hết với tôi. Giải thích là bị chơi khăm cũng không nghe.

"Đáng đời, muốn lăng nhăng bừa bãi cho lắm."

"Anh có quyền gì mà nói người khác chứ? Cuộc sống của tôi, tôi muốn làm gì là chuyện của tôi."

"Tôi cũng không muốn xen vào cuộc sống của cậu. Muốn làm gì là chuyện của cậu. Nhưng tối qua cậu nói với bạn bè tôi như vậy, lại còn... chết tiệt!"

"Còn cái gì? Tối qua cái gì? Tôi đã làm gì?"

"......... Cậu không nhớ hả?"

"Nhớ cái gì? Tối qua tôi đi tiệc sinh nhật bạn. Sao? Bác sĩ cũng đi sinh nhật thằng Jins sao?"

"Cậu không nhớ rằng tối qua cậu gặp tôi sao?". Thằng cha bác sĩ nheo mắt nhìn như không muốn tin.

"Không, tối qua say... thì tại vì bác sĩ đó, làm cho cả trường ai cũng nhìn tôi."

"Cậu cũng làm cho cả bệnh viện nhìn tôi thôi."

"Rồi rốt cuộc tối qua tôi đã làm gì? Đạp bác sĩ trước mặt bạn bè phải không? Thỏa mãn ghê.". Tôi lắc đầu cười lớn. Bác sĩ thì nhìn chằm chằm giống như nửa tin nửa không.

"Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ đem ớt này đi.". Nói xong nó liền đi ngang qua tôi, đi trở về phòng ăn.

Tiêu chứ gì nữa! Nếu mẹ thấy thì kì này tịch thu thẻ tín dụng không chừa thẻ nào chắc luôn.

Tôi nhanh chóng chạy theo chặn đầu chặn đuôi, thuyết phục cho nó đổi ý. Cho tới khi cánh cửa được đẩy trở lại vào trong phòng và tên điên này đi vào dẫn trước.

"Dừng lại đi, Abo! Đã nói là dừng lại mà!". Tôi chạy theo vào trong, kéo tay tên điên này làm cho quay mặt lại nhìn tôi.

"Sao? Dám làm mà không dám nhận hả?"

"Đã nói không phải là tôi mà. Abo vờ như huề nhau không được sao? Lần trước ở trường, Abo sai đó."

"Tôi sai sao? Bó hoa hồng lớn như vậy, ai ai cũng muốn có. Cậu không vui mừng hay sao?". Nhìn nó cười chọc điên kìa.

"Vui mừng cái khỉ gì! Làm như vậy là không định kết thúc phải không?"

"Lúc đầu cũng định kết thúc bởi vì tội nghiệp đó, nhưng bởi vì tối qua cậu chơi khăm tôi rát quá, nên không kết thúc thì hơn."

"Thế thì tôi đã làm cái gì nữa vậy? Tôi chỉ đi uống rượu đàng hoàng với bạn bè tôi, có gặp bác sĩ đâu?"

"Cậu say be bét tới như vậy mà là uống rượu đàng hoàng ấy hả? Nếu tối qua người cậu gặp không phải tôi thì sẽ như thế nào? Có nhận ra rằng nó hư hỏng tới cỡ nào không?"

"Rồi nó liên quan gì tới bác sĩ chứ? Đây là cuộc sống của tôi. Lo lắng?"

"Ai lại lo lắng cho người như cậu. Có tự luyến quá không vậy?". Thằng bác sĩ Abo cắn răng trả lời lại.

"Cái gì đó? Cãi nhau cái gì vậy, mấy đứa?". Tiếng chen vào của mẹ tôi làm cho 2 chúng tôi định thần lại, mỗi người lùi ra xa nhau một bước với sự bất ngờ.

Lần đầu tiên tôi và nó nhìn vào mắt nhau với cùng một suy nghĩ.

"Không có gì ạ! / Không có!". Abo và tôi trả lời mẹ cùng lúc. May là chúng tôi thì thầm cãi nhau nhỏ tiếng, nên đám người lớn chỉ biết chớp mắt lia lịa với dáng vẻ của chúng tôi, nhưng không nghe thấy gì hết.

"Hahaha, đi giặt áo với nhau thế nào mà quay lại nhìn có vẻ thân thiết hơn vậy? Như vậy cũng tốt. Tụi ba đỡ phải lo một chút khi tụi con chuyển tới ở riêng với nhau.". Bác Pawee bật cười (lần nữa) với tụi tôi. Nhưng tôi không quan tâm lời chọc ghẹo hay câu hỏi gì, ngoài việc...

"Chuyển tới ở với nhau?"

"Đúng vậy, tụi ba bàn chuyện với nhau một chút rồi, rằng sẽ cho Krist và anh ấy chuyển tới ở với nhau luôn để có thể thân nhau nhanh nhanh. Sau khi Krist tốt nghiệp rồi hẳn làm nghi thức lễ cưới.". Ba tôi nói điều mà làm cho tôi và bác sĩ phải nhìn nhau một cách không cố ý và kêu lên đồng thanh lần nữa.

"Cái gì!!!"



Đây nhất định là nghiệp chướng từ việc sao chổi tới thăm tôi vào ngày đầu tiên ra đời chắc luôn!


---------- End Chap 10 ----------

Rồi, 2 đứa về chung một chuồng 🤣🤣🤣 Mình đặc biệt rất thích những lần mà ba mẹ 2 bên gọi họp mặt. Báo trước luôn mỗi là họp mặt là có chuyện vui 😅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play