Một cung điện Ánh Sáng dưới lòng đất.
Đó chắc chắn là cái tên hợp nhất cho hình ảnh của tầng thứ 3 này. Những hồ nước tích tụ trên nền đá không thấm nước đã tạo điều kiện cho sự phát triển của sinh vật ở bên dưới Đại Mạc Friya. Bốn hồ nước nằm hoàn hảo ở bốn góc đối diện nhau như hình vuông, tạo nên 4 nền đất hoạt động như một lối đi vào trung tâm tầng.
Có điều, khác với hai tầng trên, nơi này trong như một hang động tự nhiên với vô vàn cửa miệng dẫn tới một hang động khác.
Ánh sáng được cung cấp bằng một loại rêu phát quang kì lạ, phủ kín sàn, biến toàn bộ tầng trở thành một cung điện huyền ảo.
Không có dấu hiệu Sâu Cát Khổng Lồ đang ở quanh đây, chắc chắn nó sẽ quay lại nên chúng tôi tranh thủ chuẩn bị các bước tác chiến.
Tiện thể thì khi nãy tôi có nói về một khoảng đất trống, khô ráo nằm ở giữa, tôi và Seimon phát hiện ra một cái tổ. Một cái tổ khổng lồ đúng nghĩa.
Vì bị chôn mất một nửa xuống dưới bề mặt, cộng thêm ánh sánh mờ ảo xung quanh nên mãi tới khi tiến lại gần, tôi mới phát hiện ra những quả trứng to hơn quả dưa hấu nằm thành những cụm lớn.
“Ai vậy?” (Seimon)
“Eh?”
Seimon bỗng giật mình lùi lại và nhìn ngó xung quanh làm tôi cũng bất ngờ ngoảnh lại. Con bé vẫn nhìn đủ tám hướng và bắt đầu đối thoại với cái gì đó. Tôi chắc chắc Seimon không tự nhiên mà làm vậy.
Không lẽ con bé nghe thấy gì đó mà tôi không nghe được à? Tôi tự hỏi trong khi để ý từng biểu cảm của Seimon.
(Những gì Seimon nghe thấy:
“Ai đó?”
“Mau...rời...khỏi...đây”
“Không! Chúng tôi không đến đây để trở về tay không, tôi không biết ông là ai nhưng nếu muốn nói chuyện đàng hoàng thì mau ra mặt đi”
“Trở...lại...nơi...các...ngươi...thuộc...về”
“Cái giọng đó không dọa được ai đâu”
“Không à?”
“Phải— Cái gì? Ông nghe được tôi hả?”
“Không!...Ý ta là...Mau...trở...về…”
“Lết cái xác ra đây!”
“Tch, Thôi được rồi”. )
[Ầmmmm!]
Mặt sàn rung lên mỗi lúc một mạnh. Tôi có thể cảm thấy có gì đó rất lớn đang lao về phía mình. Chẳng chờ đợi gì, tôi bế thốc Seimon lên và nhảy bật khỏi chỗ đất trống.
Một thân hình to lớn nhào ra từ một trong những miệng hang xung quanh, cuộn mình lại rồi nhô cái đầu vảy đá lên như một con rắn.
Không thể nhầm lẫn được, nó chắc chắn là con sâu.
___________________
“To...To quá!! To hơn cả mình tưởng tượng!” (Sonomi)
“Trông đầu nó như một con thằn lằn mà phía sau lại không khác gì một con sâu bướm với lớp vỏ đen nhẵn cả. Kì lạ thật” (Ichigo)
“Đây không phải thời gian tán ngẫu đâu! Chuẩn bị tấn công nó đi!”
“Khoan đã, Nii-sama! Đừng tấn công, nó có ý thức và có thể giao tiếp với con người” (Seimon)
““Hả?””
Seimon vẫn nằm trong vòng tay tôi rồi phóng ra hai sợi xích ma thuật, kéo cả Sonomi với Ichigo về chỗ cũ.
Chúng tôi định thần trước con Sâu Cát ấy. Đúng như Seimon nói, nó sẽ không tấn công ai cả nếu không ai tấn công nó trước.
“Roooarr!”
“Xin lỗi nhưng như tôi đã nói, chúng tôi không thể trở về tay không được” (Seimon)
“RoooA! RaaaRr!”
“Nii-sama, nói gì đó đi” (Seimon)
“Eh? Nhưng anh có hiểu nó nói gì đâu”
“Nii-sama không nghe thấy tiếng nói của ông ta trong đầu sao?” (Seimon)
“...Không hề”
““Bọn này cũng vậy”” (Sonomi, Ichigo)
Seimon tỏ ra ngạc nhiên vì điều đó. Con bé không hề sử dụng bất cứ loại ma thuật nào có khả năng phiên dịch ngôn ngữ của quái vật cả. Song âm thanh mà Seimon nghe thấy chắc chắn đến từ con Sâu Cát.
________________
“Thần Giao Cách Cảm?” (Sonomi)
“Đó là lời giải thích duy nhất phải không?” (Ichigo)
Tôi gật đầu. Seimon và con Sâu Cát đang giao tiếp qua Thần Giao Cách Cảm ép buộc từ một phía. Lí do con Sâu Cát chọn Seimon là bởi con bé là người có lượng ma lực lớn nhất. Nó tưởng cả nhóm chúng tôi chỉ là một đám mạo hiểm gia đang đi săn quái vật nên đã lựa người có nhiều khả năng chiến đấu nhất mà cảnh báo, xua đuổi.
Khoan đã, vậy tức là trong mắt nó, tôi không có khả năng chiến đấu à?
“Ông hiểu rồi chứ? Tôi không phải người chỉ huy ở đây, vậy nên hãy nói chuyện với anh ấy” (Seimon)
“Roar….”
Con Sâu Cát làm điệu bộ như vừa thở dài trước khi một lớp tơ được tiết ra phía sau nó, đan vào nhau, cuốn cả con Sâu Cát vào trong thành một chiếc kén khổng lồ.
Một áp lực tỏa ra từ chiếc kén như một cơn gió lớn, thổi bay toàn bộ đất đá xung quanh nó. Bốn hồ nước tạo ra một dòng xoáy vào chính tâm của nó cùng với lớp rêu dần chuyển sang ánh sáng màu vàng, tạo nên một cảnh tượng huy hoàng khó diễn tả.
Từ lớp rêu vừa đổi màu ấy, những bông hoa với những lớp cánh xếp thành hình cầu bắt đầu mọc lên rồi nở rộ.
Trong giây lát tôi gần như quên rằng mình vẫn đang ở trong lòng đất.
“T...Tuyệt quá” (Ichigo)
“Mình phải đã làm gì phúc đức để được ngắm nhìn cảnh tượng này?” (Sonomi)
Tôi và Seimon không nói gì cả, sự thư giãn của chúng tôi biến mất khi chiếc kén ở trung tâm bắt đầu rạn nứt. Những tia sáng cầu vồng len lỏi qua dần nhường chỗ cho một thứ màu nhiệm bước ra ngoài.
“Thế này thì ta có thể nói chuyện trực tiếp tiếp rồi. Xin lỗi đã làm mọi người sợ hãi nhưng ta không quen đón tiếp con người như những vị khách...Ư hừm. Xin tự giới thiệu, tên ta là Gaea”
Trước mắt chúng tôi, một người phụ nữ bước ra từ trong kén như một câu chuyện cổ tích. Mái tóc vàng dài, nổi bồng bềnh cùng bộ váy lụa hở lưng, bám sát từng đường nét trên cơ thể trưởng đầy đặn cùng vòng eo thon thả.
“Ah...Aaaahhhhh!” (Ichigo)
“Eh?? Ichigo, sao cậu phun nhiều máu mũi vậy?? Tỉnh lại đi!” (Sonomi)
“Hmm...Tôi không biết cô có để ý không...nhưng cô chỉ mặc 1 lớp vải lụa và...chúng rất mỏng (Cô không mặc đồ lót)”
Gaea hơi nghiêng đầu thắc mắc rồi nhìn lại y phục của mình. Cô ấy bật cười.
“Xin lỗi lần nữa. Như đã nói, ta không quen đón tiếp con người nên đây là một trong những lần hiếm khi ta mặc gì đó trên người. Mà, chàng trai, cậu cũng không phản ứng gì nhiều nhỉ?” (Gaea)
“Hmmm…” (Seimon)
“Phiền hai người đừng nhìn vào chỗ ấy của tôi nữa”
Hắng giọng, tôi bắt đầu giải thích cho Gaea vì sao tôi đến Đại Mạc này, hoàn cảnh của James, và nhiệm vụ mà tôi phải hoàn thành để giải cứu hai cô bé Alisha và Tina.
“Vậy mấy người cần ta giúp đỡ ư?” (Gaea)
“Đúng vậy”
Gaea nheo mắt một chút.
“Xin lỗi tiếp lần nữa, nhưng ta sẽ từ chối” (Gaea)
“Khoan đã, tại sao chứ?”
“Từ lâu lắm rồi, ta mất thói quen nghe theo yêu cầu của con người. Lúc nào cũng ‘làm cái này’, ‘cho tôi cái nọ’,...” (Gaea)
“Nhưng chúng tôi có lí do mà”
“Nah, ta chán phải dính dáng tới việc của con người lắm rồi. Ta không cần con người phải cầu xin giúp đỡ, nhưng ít nhất cũng nên cảm ơn ta chứ...vậy mà...họ bỏ mặc ta ở đây” (Gaea)
Gaea hơi cúi mặt xuống. Một nỗi buồn nào đó thoáng hiện qua trong đôi mắt cô ấy. Tôi thở dài rồi mạnh dạn tiến lại gần Gaea.
“Vậy nếu tôi cầu xin, cô sẽ đồng ý giúp chứ?”
“Eh? Eh? Điều đó...chắc ta sẽ suy nghĩ—” (Gaea)
“Làm ơn, hãy trao cho tôi trái tim của cô”
Gaea đứng hình một lát. Mặt cô ấy đỏ lên ngay sau khi tôi nói hết câu.
“N-n-na...Cái gì? Đột ngột vậy, dù chúng ta mới gặp nhau…” (Gaea)
“Êh. Cô đang hiểu nhẩm gì đó thì phải”
“Dù mới gặp nhau nhưng anh đã muốn cầu hôn ư? Kyaa!!” (Gaea)
“HIỂU NHẦM RỒI MẸ TRẺ!!”
“Nii-sama...muốn một người vợ ngực bự ư…” (Seimon)
“Seimon, không phải cả em nữa chứ”
________________
Cuối cùng mọi chuyện cũng quay lại chủ đề sau khi tôi phải vẽ hình giải thích câu vừa nói. Ichigo cũng đã tỉnh lại mà không tóe máu mũi nữa, vì tôi cuốn Gaea thêm một lớp áo choàng sau khi cô ấy định khỏa thân nhảy tới người tôi. E hèm.
“Tiếc thật đấy” (Gaea)
“Nghiêm túc đi, cô nói mình sẽ suy nghĩ sau khi tôi cầu xin cơ mà”
“Ta nói là có thể suy nghĩ, ai ngờ được các người đến đây để moi tim ta chứ. Rất tiếc nhưng ta vẫn sẽ từ chối” (Gaea)
“Tại sao chứ? Dù gì thì đó cũng là bộ phận vô dụng của Sâu Cát mà”
“Đó là Sâu Cát! Ngay lúc này đây cơ thể ta hoàn toàn giống một con người, móc tim ta ra bây giờ thì ta đi luôn đấy. Loài Sâu Cát khổng lồ như ta có một trái tim rất nhỏ, song kích thước nó vẫn ngang với một trái tim của con người, nó vô dụng trong hình dạng Sâu Cát nhưng với hình dạng con người thì nó hoạt động không khác trái tim của các người đâu” (Gaea)
“Vậy thì cô chỉ cần biến hình về Sâu Cát là được, phải không?”
“Mệt lắm. Mỗi lần biến hình như vậy ta tốn rất nhiều ma lực, lại cộng thêm thể chất yếu đuối của con người nữa, ta sẽ nghỉ ngơi thêm vài ba ngày nữa trước khi biến hình lại” (Gaea)
“Cô!”
Gaea đanh định quay đầu đi và không thèm nghe tôi nữa. Ngay lúc đó, một tia sáng đột ngột lao tới ngay sau lưng Gaea với một tốc độ kinh dị.
Một đầu gậy kim loại cháy sáng gần như ngắm thẳng vùng cổ Gaea mà xuyên qua. Tôi chỉ kịp nắm lấy tay cô ấy rồi cả hai lăn xuống hồ nước ngay bên cạnh.
[BOOOoooMMM!!!]
“Ôh, trượt mất rồi”
Môt chất giọng đáng ghét lại vang lên. Tôi không cần nhìn khi bế Gaea lên bờ nhưng vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt đẹp mã với điệu cười khinh thường đang oang oang phía cầu thang.
“Tên khốn!?” (Sonomi)
“Ôh, đó là một biệt danh quá thiếu tôn trọng để gọi một Dũng Giả Vô Danh đấy”(Kel)
Kel, tên mạo hiểm gia “vàng đoàn” đã tranh chấp nhiệm vụ với chúng tôi lúc còn ở thành phố. Tôi quên mất bọn chúng cũng đang trên đường đến đây.
Ba kẻ còn lại cũng nhanh chóng có mặt sau khi Kel ra đòn.
“Gaea, mau biến hình lại đi, cô sẽ bị chúng giết nếu còn ở hình dạng này đấy”
Gaea gật đầu rồi một đôi cánh mở rộng sau lưng cô ấy, bao lấy toàn cơ thể như chiếc kén lúc đầu. Tôi lùi lại trước khi Gaea trở lại hình dạng Sâu Cát Khổng Lồ và một lần nữa chiếm hết toàn bộ chỗ đất trống ở giữa.
“Vô ích thôi” (Kel)
Hai tên đàn ông trong nhóm hắn lập tức rời khỏi vị trí và tung những quả cầu kim loại khắp khu tầng. Chúng mở tung ra và thoát ra một luồng khí nén đặc.
“ROARRRR—!”
Ngay tức khắc, Gaea hít phải thứ khí đó và giãy giụa trong đau đớn.
“ORDER—Thiêu Đốt!!”
“ORDER—Đóng Băng!!”
Tôi nhanh chóng phá hủy tất cả những cầu kim loại bằng cách nung chảy chúng và đóng băng toàn bộ số khí vừa thoát ra.
Một tiếng “Rầm” khi cơ thể Sâu Cát Gaea đổ xuống. Cô ấy vẫn sống, nhưng sự quằn quại vừa rồi làm toàn bộ cơ thể khổng lồ ấy không thể di chuyển sớm được nữa.
“Ồh, xem ra tôi lại cứu mọi người nữa rồi” (Kel)
[Crack]
Một âm thanh gì đó đổ vỡ trong đầu, tôi nghiến răng lại với cảm giác khó chịu hơn bao giờ hết.
“Seimon”
“Nii-sama?” (Seimon)
“Hãy bảo vệ Gaea, tìm cách hồi phục cô ấy”
“Còn Nii-sama thì sao?” (Seimon)
Seimon lo lắng.
Bằng toàn bộ sự phẫn nộ và bực tức trong lòng, tôi đưa một ngón tay chỉ thẳng vào kẻ vừa tấn công Gaea.
“Bọn này chết chắc rồi!”
_________________________________________