Bên cạnh đó, Vương Dạ Nguyệt cũng luyện tập, nâng cao khả năng đoạt dao, cận chiến. Nàng không muốn lạm dụng năng lực của mình quá nhiều.
Nếu sử dụng sức mạnh trước mặt người ngoài, không phải là đang dọa chúng khiếp sợ sao?
Mà nơi này lại là phía Bắc của Phong Liên Quốc
Người dân nơi này xem những kẻ như ta cũng giống như quái vật, chúng sẽ truy lùng, đuổi tận chỉ để thu phục ta
Vương Dạ Nguyệt khẽ nhếch môi cười nhẹ, bảo sao nơi đây chẳng thể khá hơn phía Tây và Phía Nam của Phong Liên Quốc
Trong hai năm, không chỉ luyện tập, nàng còn đi điều tra về dị nhân, nơi họ thường xuất hiện lẫn hoạt động. Người dân phía Nam và phía Tây đều xem dị nhân như thần, cường giả vi tôn, không phân biệt tuổi tác, địa vị, chỉ cần có sức mạnh, họ đều kính trọng, sùng bái.
Nghe đồn rằng người đứng đầu quân đội ở phía Nam cũng là một dị nhân a!
Hèn chi cả triều đình phía Bắc muốn lật đổ phía Nam lại càng cân nhắc!
Vương Dạ Nguyệt cũng nhận ra rằng, trong trần thế lãnh khốc này, không có chỗ cho kẻ yếu, kẻ mạnh, kẻ dành phần thắng thì bỗng khắc hóa anh hùng.
Nếu ta không đủ mạnh để khiến chúng khiếp sợ, chúng sẽ leo lên ta mà giẫm đạp!
Đi đến ngã rẻ, nàng trông thấy một đám người khoác trên mình bộ y phục của triều đình đang cố gắng truy bắt một cô gái. Nhìn thoáng qua cô gái này thật xinh đẹp, gương mặt dịu hiền nhưng lại đang lo lắng mà bỏ chạy
Ta ghét nhất kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu
Chi cũng là vị cô nương
Dạ Nguyệt kéo mũ trùm đầu xuống thấp, đôi mắt dưới vành nón dần trở nên lãnh khốc. Những chiếc xe chở hàng bỗng dưng trượt đi khỏi quỷ đạo mà lao vào bọn lính triều đình khiến bọn chúng nằm dưới đất mà kêu oai oán. Bỗng có thêm nhiều tên kéo đến, quyết không cho cô gái chạy thoát!
Đành hết cách!
Nàng đích thân lao đến, đưa mắt điều khiển các hàng hóa bên đường, chậu cây, xe ngựa bay đến cản chân bọn chúng
Còn Vương Dạ Nguyệt thì nhanh chân đưa cô gái đi
Nàng khinh công, ẩm cô gái, di chuyển trên các tòa nhà. Thấy trước mắt là khu rừng um tùm, nàng nhanh chóng đưa cô gái đến đó. Cô gái được nàng ẩm trên tay không biết phải nói gì, mở to mắt quan sát những chuyện vừa diễn ra.
Nào là đồ vật tự biết di chuyển, tự bay đến bọn lính. Nào là khả năng khinh công, né tránh điêu luyện phi tiêu, cung tên của đám lính. Vừa được bay trên không, ngắm cảnh vật. Cô bé không khỏi thích thú hay vì hoảng sợ
Vương Dạ Nguyệt tìm một góc khu rừng, thấy không có ai thì đặt cô bé xuống.
"Ở đây an toàn rồi! Cô bé mau về nhà đi"
Khi nàng định quay người rời đi thì cô bé nắm tay áo nàng lại hỏi :" Tỉ tỉ là ninja ạ? Tỉ ngầu quá đi!"
Thấy cô bé nhìn mình với đôi mắt sùng bái, Dạ Nguyệt chỉ mỉm cười
Cô bé này không sợ ta, mà lại còn tỏ ra ngưỡng mộ như vậy!
Khoác trên mình một bạch y, trên tóc lại có cây trâm nạm hột soàn, viên kim cương nhỏ. Nàng chắc rằng cô bé đây là tiểu thư khuê cát của một đại phú nào đó. Đôi mắt hồn nhiên,trong veo, vui vẻ chính là thứ thu hút nàng.
Bởi vì nó giống nàng lúc trước...
Vui vẻ, vô lo vô âu, không đoái hoài chuyện thế gian
Cô gái này chắc hẳn chưa được cha mẹ tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Ta khoác một hắc y phục, không rõ lai lịch nhưng vẫn cười nói với ta