Kình Phong thấy Mặc Ảnh chỉ toàn né tránh mà không đánh lại hắn, hắn bực tức nói to, cho rằng đối thủ không tôn trọng hắn
"Mặc Ảnh đại nhân, trên lôi đình, không cần nể mặt ta!"
"Sao ngươi không phản công?"
Mặc Ảnh chỉ cười không đáp, hắn né nhanh cú đánh cực lực của Kình Phong, rồi di chuyển trên đỉnh của chồng đá lúc nãy. Đằng sau lưng hắn như có bóng dáng của đại bàng lửa, uy nghi, quyền lực, hùng mãnh. Sử dụng hỏa nhãn kim tinh, thao túng trí óc của Kình Phong.Kình Phong như rơi vào vực tối, không lối thoát. Hắn thấy trước mắt hắn chỉ là hố đen vô cực, có đi mãi cũng không thoát ra ngoài được. Kình Phong khụy người xuống, có chút đau đớn. Huyền Chi Tử không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chăm chú dõi theo.
Rõ rằng không ai đụng vào hắn.
Nhưng hắn lại co quắp lại, trở nên đau đớn như hứng nhiều mũi kim tim cùng một lúc.
Kình Phong thấy trước mắt mình là những sinh mạng của kẻ địch hắn giết hại, đang đến để báo thù hắn. Hắn sợ hãi cực độ, mặt mũi tái nhợt, gào thét lên
"Đừng lại gần đây....thả ta ra!!!"
Thấy nét mặt hắn đau đớn, quan thần trong triều không ai hiểu được mà trố mắt nhìn nhau. Có kẻ nhìn thấy được đôi mắt của Mạc Ảnh sáng lên, có chút dữ dội, như con sóng lớn đánh vào bãi cát. Khi mắt hắn trở lại bình thường thì Kình Phong cũng nhìn thấy ánh sáng trở lại. Lúc này Lí Diệu thái hậu cũng đã hiểu ra vài phần, vì sao tên thích khách lúc nãy bỗng dưng sẫy chân rơi xuống từ mái ngói, kêu đau kinh khủng.
Năng lực này...
Nhất định không được rơi vào tay kẻ xấu!
Kình Phong tướng quân nhìn hắn tâm phục khẩu phục, cuối đầu nhận thua. Vài tên quan trong triều muốn chứng kiến năng lực của Vương Dạ Nguyệt, đã yêu cầu Kình Phong tướng quân quyết đấu với nàng. Tuy nhiên, hắn chưa đấu với phụ nữ bao giờ. Dù có thắng cũng không đang mặt quân tử. Ai lại đi đánh nữ nhi bao giờ?
Vương Dạ Nguyệt bật cười thích thú, nàng nhận ra tâm tư của Kình Phong tướng quân kia. Có chút thiện cảm, quân tử lắm!
"Không sao, ngài đừng bận tâm, cứ coi ta như sư phụ của ta mà đánh, rửa lại nhục thù"
Kình Phong nghe thấy thế cũng cười lên khanh khách, tiểu cô nương này thật lanh lợi
"Dạ Nguyệt cô nương đã nói thế thì đừng trách ta"
"Hoàng Vương Quyền!"
Rầm
Hai tay Kình Phong đập mạnh xuống đất, khiến đất đá cuồng cuộng dân tới như muốn lấy mạng Vương Dạ Nguyệt. Nàng nhanh nhạy như sóc, thoắc đã biến mất trong không gian.
Tiểu cô nương đó đâu rồi?
"Ta ở đây!"
Hắn ngước nhìn lên bầu trời, Vương Dạ Nguyệt lao mình trên không trung, phóng phi tiêu xuống. Kình Phong tuy mang bộ giáp rất nặng, nhưng hắn vẫn đủ linh hoạt né đòn. Chân hắn khụy xuống một chút, lấy đà bay lên không trung. Nấm đấm mãnh liệt của hắn xé toạt cả gió. Nếu là kẻ thường thì khó giữ được mạng. Thấy Kình Phong dần trở nên điên cuồng, chiến đấu như một cổ máy, Vương Dạ Nguyệt cười ma mị, con ngươi trở nên thích thú, nàng cao hứng, gọi thiên nhiên giúp sức.
Vụt
"A"
Một chiếc lá mảnh xẹt qua gương mặt hắn, để lại vết thương chí tử. Vương Dạ Nguyệt đáp đất nhẹ nhàng, khi Kình Phong vừa tiếp đất, nàng ta phóng đến, gạt phắt chân hắn. Kình Phong lúc ngã chóng tay kịp đất, bật người dậy như chưa có chuyện gì
"Thân thủ khá lắm!"
"Các hạ cũng vậy!"