Phụt
Chu La Kì đang uống nước, nghe câu này mà ho sặc. Hắn không ngờ là nữ nhân bây giờ lại bạo như vậy a...
Trương Liêu Vũ thấy suy nghĩ của hắn không đúng đắn, liền kí Chu La Kì lần hai
" Dạ Nguyệt cô nương chỉ muốn biết Hữu Thiên đại nhân có điểm yếu gì hay không thôi! Ví như khi ngươi trên chiến trận, người ngươi yêu thương nhất bị bắt làm con tin, ngươi lại quay sang phản bọn ta..."- Trương Liêu Vũ đính chính
A
Cũng đúng...
Nếu bắt cóc em gái ta là Tiểu Bạch làm con tin, e rằng ta không còn lựa chọn nào khác mà nghe theo ý bọn chúng...
Chu La Kì nhìn sang Tôn Hữu Thiên.
Không biết bản thân hắn có điểm yếu gì không a...
Tôn Hữu Thiên bật cười. Hắn hiểu ý bọn họ đang muốn ám chỉ điều gì. Chỉ tiếc là...
" Hữu Thiên ta không có ý trung nhân, cũng không có gia đình. Điểm yếu duy nhất chỉ có thể là huynh đệ mà thôi!"
Thế là bọn họ dành thời gian nói chuyện, luyện tập cả ngày hôm đó. Dạ Nguyệt cũng xin nghỉ ngơi ở Thẩm An Cung vài hôm. Bản thân nàng cũng mệt lả người, giấc ngủ cũng không đủ...
...
Hai hôm sau
Đêm nay trăng khuyết
Ánh trăng vẫn dịu nhẹ như vậy. Chẳng hiểu sao nhìn vào nó tâm tình ta lại xáo trộn như vậy...
Huyền Chi Tử ngồi trên ghế đá, tay cầm tách trà mà đôi mắt đầy tâm trạng, suy tư
Cũng nhiều ngày kể từ khi Mặc Ảnh dẫn vị cô nương ấy về. Ban đầu, người trong cung đều bàn tán, hỏi hắn về tung tích của Dạ Nguyệt cô nương. Hắn chỉ im lặng không đáp.
Khi ta cùng Yên Nhi đến thăm. Đã thấy hắn đang chăm sóc cho Tuyết Băng Tâm cô nương. Đôi mắt hắn vỗ về, quan tâm đến nàng ta. Nhưng lại chẳng nhớ gì đến đồ đệ của hắn cả...
Lúc biết được mọi chuyện, ta lại muốn giáng cho hắn một bạt tay!
Nhưng nghĩ lại, không ai sai trong chuyện này cả.
Người chịu thiệt duy nhất chính là muội ta...
Vương Dạ Nguyệt!
Vù vù
Cơn gió lại thổi lên, mang theo bao khúc nhạc trầm lắng trong lòng mà bay đi
"
" Huyền huynh..."
Vương Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống từ trên cao. Bóng dáng vẫn tàn khốc, vô tình như vậy.