Bỗng chốc Mặc Ảnh nhìn sang Dạ Nguyệt giả kia. Một luồn sáng lóe lên, kẻ giả mạo kia hóa thành khói mà bay đi mất...
" Ngươi lừa ta! Vậy không lẽ nàng cũng là giả sao?"- Hắn run rẫy, ôm chặt nàng trong tầm tay...
" Hahaha...Đương nhiên cô gái đó là thật. Chỉ có điều, kẻ đứng trên cao quan sát này cũng là thật!"
Mặc Ảnh ngước nhìn lên cao, đôi mắt hắn không khỏi kinh ngạc khi thấy cả Dạ Nguyệt, Bạch Cố Vương và Hắc Khuyển đã quan sát hết tất cả...
" Vương Dạ Nguyệt, trãi nghiệm thích chứ?"- Hắn ta cười lớn.
Đôi mắt kiêu ngạo lúc nãy của ngươi so với bây giờ làm ta thích thú vô cùng a...
Hắn ta vừa cười vừa nói to:" Đôi mắt ngươi lúc này thật tuyệt. Chẳng khác gì một con dã thú vừa bị phản bội cả."
Bức tường vô hình ấy cũng biến mất, xung quanh nơi đó dần sụp đổ...
Gương mặt nàng dần lạnh đi, đôi mắt vô hồn nhanh chóng lấy lại kiên định. Trái tim nàng lúc này như tách trà bị vỡ vậy. Chẳng thể khóc cũng chẳng thể cười...
Âm mưu của hắn chỉ là chia rẽ ta và sư phụ...
Ta thừa biết điều đó...
Nhưng tại sao lại đau đến như vậy!
Ám khí toát ra từ nàng ngày càng nặng. Đến Hắc Khuyển và Bạch Cố Vương cũng cảm nhận được.
Trước mặt nàng bỗng phát ra một ánh sáng màu đen âm u, chết chóc. Thần khí đã được tạo ra từ trong trái tim đầy đau thương, rỉ máu...
Dạ Nguyệt dần trấn tỉnh lại bản thân, nàng không thể để cảm xúc lấn át lí trí được. Tay nàng bắt lấy thần khí. Thần khí của nàng là một bảo kiếm, cũng được bao phủ bởi một lớp bóng tối giống với Bạch Cố Vương.
Dạ Nguyệt tốc độ nhanh như cắt, phi người đến chỗ Mặc Ảnh đang ôm lấy Tuyết Băng Tâm
" Mau rời khỏi đây!"- Nàng ta vung kiếm, một lượng ma thuật lớn khắc lên vách tường đá tạo ra một lỗ hổng đi ra bên ngoài.
" Nguyệt Nhi..."- Mặc Ảnh bế Tuyết Băng Tâm tạm thời ngất đi trên tay, nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
Hắc Khuyển ở phía trên cao, phá hủy những tảng đá lớn đang rơi xuống vị trí của họ. Hắn cũng nhanh chóng rời đi.
Khi xoay đầu nhìn lại hắn nhìn thấy Bạch Cố Vương đang nói chuyện với kẻ nào đó...
Không lẽ hai tên đó quen biết nhau?
"
" Đội trưởng, à không, phải gọi là đội trưởng cũ chứ! Bạch Cố Vương huynh lâu ngày không gặp sức mạnh lại uy hùng thế này rồi..."
" Nhất Song Luân, lâu ngày không gặp, ngươi đã mạnh hơn nhiều rồi..."- Gương mặt Bạch Cố Vương vẫn bình thãn, mặc cho xung quanh đang dần đổ sập xuống.
" Hahaha...Cũng một phần nhờ ơn huynh! Nếu năm đó huynh không rời bỏ hội, cả ta và những người khác đều ra sức luyện tập, "lấp hố" cho hậu quả huynh để lại thì ta đâu có ngày hôm nay!"
Bạch Cố Vương cười nhạt