Cứ nhớ mỗi khi ăn cơm cùng gia đình. Mẫu thân thường gấp thức ăn qua chén của ta, người nhìn thấy trên má ta có dính hột cơm thì bật cười.
Giản dị như thế lại tốt...
Những thứ hằng ngày diễn ra, ta cứ nghĩ có là điều dĩ nhiên...
Cho đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng...
Sau khi ăn xong, Vi Vi đã sắp riêng hai căn phòng lớn để chiêu đãi Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh. Cả hai đều vào phòng nghỉ ngơi, định ngày mai sẽ trở về Cố Loa Thành giúp Huyền Chi Tử giải quyết nhiều chuyện triều chính...
Đêm hôm đó...
Trời trở lạnh.
Dạ Nguyệt đang mơ màng, chuẩn bị rơi vào một giấc mơ vô định thì Hắc Khuyển trong không gian thần thú liên tục gọi nàng:" Nha đầu, mau tỉnh dậy!"
Nàng ta khẽ nhíu mày, chậm rãi ngồi dậy, lấy tay xoa đầu. Đôi mắt ấy khẽ nhìn ra cửa sổ. Mặt trăng đã lên cao, trời vẫn còn tối...
Nhưng điều kinh hãi nàng nhất là nguồn ma lực huyền bí lúc nãy lại xuất hiện, nhưng lần này lại mạnh hơn rất nhiều.
" Dạ Nguyệt, ma lực này không phải chỉ riêng kẻ hồi nãy, còn có một thần thú khác!"- Hắc Khuyển thúc giục, hắn muốn ra ngoài lắm rồi!
Vương Dạ Nguyệt nhanh tay khoác thêm áo choàng rồi đi ra ngoài qua đường cửa sổ, tránh làm hỏng giấc ngủ của sư phụ nàng
"Khuyển!"
Một vùng sáng huyền ảo dần mở ra, không gian thần thú vừa hé, Hắc Khuyển đã nhanh chân phóng ra. Hào khí toát ra từ nó thật oai hùng!
Vương Dạ Nguyệt một tay chạm vào thân nó, người phóng qua, trèo lên lưng của Hắc Khuyển mà cưỡi.
Nguồn ma lực đó ở rất gần đây...
Hắc Khuyển đảo mắt nhìn tứ phía, hắn liền đáp xuống nhanh một cái hang lớn. Nơi này chắc hẳn đã hình thành trong gần triệu năm, nó thật hùng vĩ và hoang dã, cảnh quan diệu kì làm mờ mắt người nhìn, khiến họ đấm chìm trong vẻ đẹp nơi đây...
Dạ Nguyệt phi xuống, ánh mắt dè chừng:" Vào trong thôi!"
Hắc Khuyển cùng nàng ta đi vào bên trong.
Ở một khoảng không vô định, kẻ nào đó lại mỉm cười!
...
Tại quán trọ
Mặc Ảnh vẫn chìm sâu trong giấc mộng. Gương mặt hắn lấm tấm mồ hôi. Hắn mơ thấy ác mộng...
Đó là trận hỏa hoạn của nhiều năm về trước, câu chuyện này xảy ra trước khi hắn kết thân với Huyền Chi Tử và Lam Hồ.
Mặc Ảnh lúc trước có quen biết với Tuyết Băng Tâm. Cả hai bọn họ đều sống trong một ngôi làng nhỏ. Ngày nào hắn với nàng ta cũng ra sông bắt cá. Hắn rất thích làm nàng cười. Nụ cười của nàng tuyệt đẹp như ánh nắng ban mai, làm người khác rất dễ chịu, bình yên. Bản thân hắn cữ ngỡ ngày tháng tốt đẹp ấy cứ mãi tiếp diễn...
Buổi lễ hội hôm ấy, ánh sáng từ ngọn lửa dữ dội đã xóa nhòa tâm trí hắn khi cướp đi người hắn yêu.
Trong cơn hoảng loạn, nàng ta đã cùng một đứa trẻ khác rơi xuống vách đá gần làng. Hắn đứng từ xa chạy đến mà nước mắt đầm đìa, tim hắn thắt lại đầy đau đớn, hai chân run rẫy mà khụy xuống. Hắn định nhảy xuống phía dưới cứu nàng thì người làng lại cản hắn, đem hắn chạy đi xa...
Còn bao lời ta chưa nói với muội...
Ta thích muội...
Hãy trở về bên cạnh ta...
Trong bóng tối của sự tuyệt vọng, một âm thanh cứ thế vang vọng trong giấc mơ hắn
" Mặc Ảnh, là muội, Tuyết Băng Tâm đây..."
Một tia sáng lóe dần ở góc khác, xóa tan đi nỗi đau thầm kín trong lòng hắn, nàng từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống, như tiên nữ giáng trần, nàng đưa hai tay chạm vào gương mặt đau khổ của hắn.
" Là muội ư?"- Đôi mắt hắn dần lóe lên tia hi vọng mà ôm chầm lấy nàng.
" Trận hỏa hoạn năm đó là lỗi của ta, ta đã không cứu được muội, ta..."
Nàng khẽ đưa ngón tay lên đôi môi ấy
" Chuyện đó đã qua rồi, bây giờ ta đang cần huynh giúp đỡ..."
Hình bóng của Tuyết Băng Tâm dần phai mờ đi, giấc mộng ấy dần tan.
" Có kẻ đã bắt cóc ta nhầm uy hiếp huynh làm việc cho chúng. Bọn chúng là người của Phi Điểu Tam Hội, huynh mau đến..."
Câu nói tựa gió mây bay ấy khiến hắn tỉnh giấc.
Bản thân hắn không biết chuyện vừa xảy ra là chỉ đơn thuần là mơ hay lời báo mộng. Mặc Ảnh cảm nhận được nguồn ma lực lớn đang ở rất gần đây...
Nhưng Phi Điểu Tam Hội là thứ gì, ta chưa từng nghe đến...
Mặc Ảnh nhanh chóng phi ra ngoài.
Nếu đó là lời cầu cứu từ nàng, ta sẽ không để vuột mất nàng một lần nào nữa...
Không bao giờ!
...