Thời điểm Ninh Tri Phi trở lại phòng khách sạn, Ứng Cát Tường còn đang ngồi chơi game trên máy tính, thấy cậu trở về sớm như vậy không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Cậu không phải cùng Hàng tổng…”

“Hồi nãy em hỏi Hàng tổng một vấn đề.” Ninh Tri Phi hướng trên sô pha ngồi xuống, một bàn tay đặt ở đầu gối, ngón tay vô thức không ngừng đánh xương bánh chè.

“Cái gì?”

“Em hỏi cô ấy có muốn từ bỏ Lâm Quan rồi bao nuôi em hay không.”

Ứng Cát Tường: “… Lá gan của cậu lớn thật, cô ấy nói như thế nào?”

Ninh Tri Phi trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi ở trong xe, Hàng Nhân nhìn cậu một cái  thật sâu mà cái gì cũng chưa nói.

“Lâm Quan gọi điện cho cô ấy, em nhìn thấy tên người gọi trên màn hình.” Ninh Tri Phi không trả lời câu hỏi của Ứng Cát Tường, ngược lại đổi đề tài khác.

Ứng Cát Tường sửng sốt, động tác trên tay ngừng lại, đem tai nghe bỏ ra quay đầu lại nhìn Ninh Tri Phi, lúc này mới phát hiện trạng thái của cậu không thích hợp.

“Tri Phi, cậu sẽ không đối với Hàng tổng…”

Ninh Tri Phi lẳng lặng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ừm.”

Không biết vì cái gì, Ứng Cát Tường bị ánh mắt của cậu làm cho hoang mang, hắn nhịn không được sờ sờ gáy, “Cho nên cậu hiện tại không vui là bởi vì hoài nghi đêm nay Hàng tổng sẽ ở bên Lâm Quan?”

“Không nghĩ nữa, khẳng định là Hàng tổng cùng Lâm Quan ở bên nhau, nhưng mà em không có vui.”

“Vậy cậu vì cái gì…”

Ninh Tri Phi: “Em đang suy nghĩ, nếu một người muốn có được thứ gì đó, vậy quá trình quan trọng hay kết quả mới quan trọng.”

Trong lòng Ứng Cát Tường càng thêm hoang mang: “Thằng nhóc này, anh càng ngày càng nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.”

Ninh Tri Phi cười nhẹ hai tiếng, đứng lên vỗ vỗ bả vai Ứng Cát Tường: “Anh, em cảm thấy anh hiểu được, anh chơi tiếp đi, em đi ngủ đây.”

Không còn tâm trạng chơi game, Ứng Cát Tường vẻ mặt xám xịt về phòng gọi một cuộc điện thoại.

“Hàng tổng, tôi là Ứng Cát Tường”.

Hàng Nhân ngồi trong thư phòng khách sạn, thanh niên đứng đối diện là Lâm Quan.

“Chuyện gì?”

Ứng Cát Tường:” Tôi cảm thấy hình như Tri Phi đã phát hiện”.

Hàng Nhân đối Lâm Quan vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đi ra ngoài trước, chờ đến khi trong phòng còn một mình cô, mới mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Ứng Cát Tường: “Trạng thái của cậu ấy không ổn lắm, vừa rồi còn hỏi tôi cái gì mà quá trình quan trọng hay là kết quả quan trọng.”

Hàng Nhân cười cười, tựa hồ đều có thể tưởng tượng đến cái biểu tình của cậu: “Không sao đâu, Ứng tiên sinh, mấy ngày nay anh vất vả rồi.”

Ứng Cát Tường thở dài, trì trừ hỏi: “Hàng tổng, nếu không lát nữa tôi nói sự thật cho cậu ấy biết đi.”

Hàng Nhân: “Không cần đâu, anh bảo cậu ấy 10 giờ nữa đến đây tìm tôi, lát nữa tôi đưa địa chỉ cho anh.”

Xử lý xong chuyện này, Hàng Nhân liền bắt đầu giải quyết Lâm Quan.

Cô cho Lâm Quan một căn nhà, chỉ cần Lâm Quan muốn, lúc nào cũng có thể có thể sang tên.

Lâm Quan sắc mặt cực kỳ kém, kỳ thật so sánh với người khác, Hàng Nhân đã rất tốt, ít nhất là cô chưa từng yêu cầu hắn làm gì quá đáng.

Nhưng liền bởi vì cô cũng quá tốt, Lâm Quan mới khó có thể tiếp thu sự thật, hắn thậm chí không rõ tại sao hắn bị Ninh Tri Phi lặng yên không tiếng động hớt tay trên.

“Hàng tổng…” Lâm Quan có chút khẩn cầu, hắn nhắm mắt thật sâu, hỏi: “Tôi có thể hỏi tại sao, tại sao lại là Ninh Tri Phi.”

Hàng Nhân cười nhẹ, cô không nhất thiết cùng hắn náo ra chuyện, thuận miệng tìm cái lý do: “Hắn đẹp.”

Cảm giác bi thương của Lâm Quan bỗng nhiên gian bay đi hơn phân nửa, hắn hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Ngài rõ ràng biết tôi giảm suất diễn của hắn, lại còn dung túng tôi.”

Hàng Nhân nhìn nhìn Lâm Quan, kỳ thật hắn lớn lên cũng đẹp, tuy rằng hơi kiêu căng nhưng là Hàng Nhân cũng không để ý, ít nhất ở trước mặt cô là ôn nhu nghe lời, sinh hoạt cá nhân cũng tương đối sạch sẽ, tóm lại hắn ta coi như thành phần hiếm thấy trong giới giải trí rối loạn này.

Nhưng, Hàng Nhân chính là Hàng Nhân, cô vì cớ gì phải tự ủy khuất chính mình, yêu cầu chỉ cần “ cũng được”, rõ ràng đã có lựa chọn tốt nhất, cô tất nhiên phải đem cái tốt nhất dành cho mình.

Đến cùng, quá trình hay phương thức để lấy được không quan trọng, chỉ cần cuối cùng có được kết quả là “Được” là tốt.

Cô hướng Lâm Quan cười cười, rốt cuộc vẫn là không nhẫn tâm làm tổn thương người đã làm bạn với mình mấy tháng trời này, cho hắn một cái lí do mà hắn muốn, mặc dù điều đó chưa bao giờ là thật, “Cứ coi như là quà đáp lễ sau chia tay đi.”

Lâm Quan đã đi được nửa giờ thì Ninh Tri Phi tới rồi gõ cửa phòng Hàng Nhân.

Cậu vừa vào cửa liền ngay lập tức dò xét toàn bộ nhà ở, ngay cả phòng bếp cũng đều bị cậu tỉ mỉ kiểm tra một lần.

Hàng Nhân cũng không ngăn cản, hoàn toàn dung túng tùy ý cho bạn nhỏ nháo, chính mình đứng ở một góc bưng một ly sữa bò lẳng lặng mà nhìn cậu, vẻ mặt cưng chiều.

“Xem xong rồi? Có phát hiện ra cái gì sao?” Chờ Ninh Tri Phi dừng lại, Hàng Nhân mới lên tiếng hỏi.

Ninh Tri Phi tức giận đem ly sữa bò trong tay cô đoạt lấy, uống một hơi cạn sạch, kiêu ngạo bĩu môi: “Thư phòng có mùi của một tiểu yêu tinh.”

Hàng Nhân nhéo nhéo mặt cậu, cười mắng yêu: “Thật là thính như mũi chó.”

Ninh Tri Phi lại lầm bầm một tiếng, tỏ vẻ cậu còn chưa nguôi giận, nhưng nói thật ra, kỳ thật cậu có chút chột dạ, bởi vì trong lòng cậu cũng tự rõ ràng, quan hệ của cậu và Hàng Nhân còn không có rõ ràng, cậu chỉ là đang đánh cược, đến cuối cùng Hàng Nhân đối với cậu có bao nhiêu kiên nhẫn, cậu có thể dùng điều này cân nhắc chính mình ở trong lòng cô có bao nhiêu phân lượng.

Cũng may kết quả là tốt, Hàng Nhân vẫn là thực sự kiên nhẫn lại dỗ dành cậu, cuối cùng lại còn gọi cậu là “Tiểu bảo bối”.

Kết quả là Ninh Tri Phi rốt cuộc nhịn không được nữa, nhào lên ôm eo Hàng Nhân,chính mình đem cô vào trong lòng ngực, cố ý dùng một giọng nói rất là ủy khuất, làm nũng nói: “Em làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng em không cần tôi.”

Hàng Nhân tâm tư xấu xa nảy sinh, cố ý nói giỡn: “Vốn dĩ lúc đầu là như vậy, nhưng tôi cẩn thận ngẫm lại, mới ngủ có một lần liền từ bỏ không khỏi quá lãng phí, cho nên, ừm, đành ——”

Ninh Tri Phi không chút khách khí hôn lấy Hàng Nhân, thẳng đến khi hai người đều sắp ngạt thở mới chậm rãi tách ra, ngẩn người nhìn cô nói: “Vậy em liền cùng tôi ngủ cả đời, được không?”

Hàng Nhân xoa xoa đầu cậu: “Được.”

Sau này, Hàng Nhân có hỏi Ninh Tri Phi, làm sao biết được cô và Ứng Cát Tường thiết kế cái hố này cho cậu nhảy vào.

Ninh Tri Phi nhân lúc đang uống ly nước đường, bớt chút thời gian nói: “ Kỹ thuật diễn của Cát Tường ca quá cường điệu, mỗi lần dùng phép khích tướng kích thích anh, mọi thời điểm đều sẽ trộm liếc xem biểu tình của anh như thế nào, hơn nữa dựa theo tính tình của hắn, suất diễn của anh bị cắt bớt thành như vậy hắn sớm nên tức giận mà đi mặt đối mặt với Lâm Quan  nhưng hắn thế nhưng cái gì cũng không làm, còn cổ vũ anh đi ôm đùi em!”

“Hắn không phải người như vậy.” Ninh Tri Phi dừng một chút, lại nói: “Ngày đầu tiên tôi ký hợp đồng, hắn đã mời anh đi ăn xiên nướng, còn nói với anh, khi lăn lộn trong giới giải trí, những quy tắc ngầm có thể giúp anh né tránh mấy năm, nhưng tuyệt đối sẽ không giúp anh chân chính có được thứ gì giá trị. Không ai có thể nổi tiếng cả đời, nhưng ít nhất anh phải xứng đáng với số tiền mà chính bản thân anh kiếm được, để có thể không làm cho những người đã hâm mộ anh, ủng hộ anh phải thất vọng.”

“Anh tin tưởng hắn vĩnh viễn sẽ không hại anh.”

Hàng Nhân sờ mặt cậu, nhẹ giọng an ủi, nói: “Hắn nói rất đúng, anh quả thực có một người đại diện rất tốt.”

Ninh Tri Phi cọ mặt vào lòng bàn tay của Hàng Nhân, cảm thụ độ ấm trên làn da, lại vô tình đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Hàng tổng, em làm như thế nào mà có thể khiến cho Cát Tường ca thay em làm việc?”

Hàng Nhân cười cười, “ Trước khi ký hợp đồng với hắn, hắn đã đắc tội với không ít người bởi cái tính tình quá bộc trực, thẳng thắn. Sau đó, là em đem hắn nhét vào công ty của anh Ngụy.”

“Em và Ngụy tổng?”

“Anh Ngụy là học trưởng trước đây của em.”

Cái đầu nhỏ của Ninh Tri Phi đột nhiên thông minh, quay đầu lại nhìn về phía Hàng Nhân, lại nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Cho nên nói, Hàng tổng, khi nào em bắt đầu coi trọng anh thế?”

Hàng Nhân: “… Bảo bối, hay là chúng ta đổi đề tài đi, phần hai của bộ phim mới do đạo diễn Trương có được không?”

————

Vào đêm mà Ninh Tri Phi cùng Hàng Nhân chính thức xác định quan hệ, Ứng Cát Tường trước khi đi đã từng hỏi cậu, hiện tại đã nghĩ kỹ chưa, nếu như muốn đạt được một thứ, đến tột cùng thì là quá trình hay là kết quả, cái nào quan trọng.

Ninh Tri Phi nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là những thứ khác, đó chính là quá trình quan trọng hơn. Nhưng nếu là Hàng Nhân, tôi cũng chỉ muốn một kết quả.”

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play