Tô Lạc Lạc nói xong, từ bên cạnh anh bước qua chuẩn bị kéo cửa ra ngoài.
Ngay khi cô vừa chạm đến cánh cửa, người đàn ông bên cạnh giơ chân dài ra,
thân hình cao lớn uy nghiêm bước qua kéo cơ thể cô xoay lại, hay tay
chống bên người cô, kẹp cô giữa ngực anh và bồn rửa tay.
Đầu óc
Tô Lạc Lạc choáng váng, lưng đụng vào bồn rửa tay, xúc cảm lạnh buốt làm cô run lên, mà người đàn ông trước mặt càng trở lên nguy hiểm bắn ra
bốn phía.
“Long Dạ Tước, tôi cảnh cáo anh đừng có xằng bậy! Anh
làm bậy thì tôi gọi người đến đấy.” Tô Lạc Lạc cảm thấy người đàn ông
này có thể bất kì lúc nào đều muốn xâm phạm cô, giống như một con dã thú mất đi lí trí vậy.
“Nói đi, em có quan hệ gì với Dạ Trạch Hạo!” Giọng nói khàn khàn ép hỏi của anh vang lên.
“Quan hệ của chúng tôi là quan hệ công việc, quan hệ giữa cấp trên và cấp
dưới!” Tô Lạc Lạc đỏ mặt, dùng hai tay đẩy anh, cố gắng thoát ra, hơi
thở trên người anh làm cô áp lực.
Thế nhưng thân hình người đàn ông này như núi, làm cô không cách nào lay chuyển được.
“Em lên giường với anh ta rồi sao?” Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của người
đàn ông sáp lại gần cô, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang
hoảng hốt của cô, đáy mắt lộ rõ lửa giận âm thầm cuồn cuộn.
Đầu óc Tô Lạc Lạc trống rỗng mất vài giây, cô phản bác lại theo bản năng: “Anh nói bậy bạ cái gì đó?”
Một tiếng cười lạnh trầm thấp: “Hửm! Tôi không biết công việc của em thì ra là làm ấm giường cho đàn ông đấy.”
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả dáy tai trắng nõn cũng đỏ bừng vì tức giận, người đàn ông này chặn cô ở đấy chỉ để nói những
điều ngớ ngẩn này sao?
Cô cắn môi xấu hổ và giận dữ nhìn chằm
chằm người đàn ông nguy hiểm thâm trầm ở trước mặt: “Đây là chuyện của
tôi, liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi cơ chứ?”
Những
lời này làm khuôn mặt như tạc của người đàn ông lập tức ảm đạm, khóe
miệng nở nụ cười lạnh, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt chiếc cằm nhỏ
nhắn xinh xắn của cô: “Trước đây không có liên quan gì, bây giờ thì có!”
Tô Lạc Lạc bị đau, trừng mắt “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, bàn tay giữ chặt cằm cô không hề thả lỏng ngược lại còn siết chặt làm Tô Lạc Lạc đau thở hổn hển.
Mà lúc này, đôi môi mỏng gợi cảm của anh áp lên tai cô, một giọng u ám và
lạnh lùng vang lên: “Tôi muốn em rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
Tô Lạc
Lạc hơi mở to mắt, phản bác lại theo bản năng: “Không được, tôi đã kí
hợp đồng năm năm với anh ấy. Nếu như tôi không làm việc cho anh ấy, tôi
sẽ phải trả khoản tiền bồi thường thiệt hại rất cao đấy, tôi không trả
nổi.”
“Bao nhiêu?” Người đàn ông híp mắt hỏi.
“Không biết, tóm lại không ít!” Cô tức giận quay mặt đi.
“Tôi giúp em gánh chịu, từ giờ trở đi, tôi muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh
tôi, trừ tôi ra, không cho phép em đến gần người đàn ông khác.” Anh vô
lí và hống hách đánh đòn phủ đầu.
Tô Lạc LẠc ngây người, cô ngẩng đầu lên đụng phải đôi mắt sâu thẳm và u ám của anh: “Long Dạ Tước, anh có ý gì?”
Cô sắp không hiểu anh rồi.
Khuôn mặt anh tuấn quá mức của anh đột nhiên tiến gần bên tai cô, tiếng nói
khàn khàn ám muội nặng nề rơi xuống: “Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn
em.”
Sắc mặt Tô Lạc Lạc trắng bệch đi vài phần, người đàn ông này có cần trực tiếp như vậy không?
Cô lập tức muốn phản bác, vừa mới mở miệng, đôi môi mỏng của người đàn ông đã gắt gao cuốn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Lực đạo như muốn trừng phạt, cuồng dã lại mãnh liệt, giống như cô hầu gái làm sai bị ông chủ trừng phạt vậy.
Tô Lạc Lạc muốn choáng váng, bên trong miệng đều là hơi thở xâm lược của
anh, bàn tay nhỏ bé của cô tạo thành nắm đấm, không ngừng đẩy anh ra.
“Ưm…”Tô Lạc Lạc muốn mắng anh, ngược lại bị anh hôn càng ngày càng sâu, đem hết thảy thanh âm của cô đều nuốt xuống hết.
Nụ hôn này kéo dài chừng hai phút, Tô Lạc Lạc có cảm giác thiếu dưỡng khí
nghiêm trọng, cô cố gắng thở hổn hển, tức giận đến mức muốn giết nguời.
Lại nhìn người đàn ông chiếm tiện nghi của cô, ánh mắt anh như chưa thỏa
mãn nhìn cô: “Tô Lạc Lạc, nhớ kĩ lời tôi nói…từ nay về sau, tất cả sinh
hoạt cá nhân của em tôi đều muốn xen vào.”
Tô Lạc Lạc tức giận: “Anh tốt nhất là nên quản tốt chuyện của bản thân mình đi.”
“Tôi sẽ xử lí tốt hết thảy mọi chuyện, sau đó sẽ chính thức giới thiệu em với gia đình tôi.”
Tô Lạc Lạc có một dự cảm không lành, cô khẩn trương nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn kết hôn với em!”
Lời nói của anh rơi xuống.
Tô Lạc Lạc cũng không vui mừng một chút nào, ngược lại là kinh hãi.
Long Dạ Tước đầu óc bị bệnh hả! Anh muốn kết hôn với cô?
“Anh nói giỡn đấy à!” Tô Lạc Lạc thật tưởng rằng đây là chuyện cười của anh.
Long Dạ Tước nghiêm túc nhìn cô: “Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nghiêm
túc, nếu lấy người phụ nữ khác về để nuôi dưỡng chăm sóc con của tôi
không bằng cưới em.”
“Anh muốn cưới, tôi còn không muốn gả đây này!” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, nói như thể lấy cô là ủy khuất cho anh vậy.
Long Dạ Tước cong môi cười: “Không gấp, chúng ta còn nhiều thời gian. Tóm
lại, em là người phụ nữ mà Long Dạ Tước tôi nhìn trúng, người khác cướp
không được, em cũng đừng hòng trốn thoát.”
Lời này giống như con sư tử đang nói chuyện với con cừu nhỏ đang sắp bị ăn thịt vậy, giọng điệu nhất định phải đạt được.
Trái tim Tô Lạc Lạc run lên, cô thật sự muốn kiễng chân lên sờ trán anh để xác định xem anh có bị ấm đầu không.
“Tùy anh muốn làm gì cũng được nhưng tôi chỉ biết rằng thế giới của tôi
không đến lượt anh khoa tay múa chân.” Tô Lạc Lạc nói một cách độc đoán, mở cửa toilet rồi sải bước ra ngoài.
Long Dạ Tước nhìn bản thân mình trong gương, dường như đang nhận thức lại bản thân mình, làm sao có thể?
Vừa rồi anh nói ra những lời kia giống như người phụ nữ tuyên chiến quyền
sở hữu, mà cô lại là người phụ nữ mà anh căn bản chẳng để vào mắt.
Tối hôm qua anh thật sự đã suy nghĩ thấu triệt rồi, đối với con của hai đứa trẻ, anh không muốn chúng bị ủy khuất, cũng không muốn làm chúng thất
vọng, càng không muốn cho chúng một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm. Cho
nên cuối cùng anh đưa ra quyết định, có thể giải quyết được vấn đề mà
anh đang lo nghĩ về sự phát triển của bọn trẻ chính là cưới người phụ nữ này.
Tô Lạc Lạc từ toilet trở lại vị trí của mình, Dạ Trạch Hạo nhìn thấy bối rối trong mắt cô, lập tức nheo mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì! Tôi ăn no rồi, chúng ta đi trước được không?” Tô Lạc Lạc nói xong có chút bối rối nhìn về phía cửa.
Dạ Trạch Hạo không cần đoán cũng biết nhất định cô bị Long Dạ Tước dọa sợ
rồi, vừa rồi trong toilet Long Dạ Tước đã nói gì đó với cô sao?
Lúc này, Long Dạ Tước thong dong bình tĩnh cất bước trở về, trên khuôn mặt
góc cạnh không nhìn ra chút cảm xúc gì, anh tiếp tục cùng khách của anh
nói chuyện với nhau, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng rơi lên trên người Tô
Lạc Lạc, đặc biệt âm trầm.
Tô Lạc Lạc có cảm giác cô sắp bị anh nhìn đến thở không ra hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT