“Tôi. . .” Trong lúc nhất thời Tô Lạc Lạc không biết giới thiệu bản thân mình như thế nào mới tốt.
Dạ Trạch Hạo ôm eo của cô kéo cô lại gần anh ta hơn một chút: “Cô không xem tin tức sao? Cô ấy là bạn gái mới của tôi.”
Lúc này cô Bạch mới cẩn thận nhìn Tô Lạc Lạc, đương nhiên cô ấy sẽ xem tin
tức giải trí, tin tức cô ấy chú ý nhất chính là tin về Dạ Trạch Hạo. Cô
trừng to mắt: “Cô ấy là bạn gái tin đồn của anh? Khẳng định các người
không phải là thật.”
Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng: “Đúng là thật.” Nói xong, anh ta dẫn Tô Lạc Lạc đi về phía sảnh của tiệc đứng.
“Dạ Trạch Hạo. . .” Sau lưng cô Bạch kia gọi với theo anh ta.
Dạ Trạch Hạo dẫn Tô Lạc Lạc trực tiếp đi, không để ý đến.
“Này! Cô Bạch kia là ai vậy?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, xem ra nhất định có chuyện liên quan đến Dạ Trạch Hạo.
“Là fan cuồng của tôi, nhưng cô ta là người có bối cảnh kia!” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
“Cô ấy có bối cảnh gì thế?”
“Ba của cô ta có chút ảnh hưởng đến giới chính trị, tóm lại, cô ta luôn có cơ hội gặp được tôi.” Dạ Trạch Hạo rất bất đắc dĩ nói.
Tô Lạc
Lạc đồng tình nhìn anh ta có chút đáng thương, anh ta là minh tinh, có
cuộc sống riêng, mà gặp gỡ một số fan hâm mộ vừa có thân phận lại quấn
người, thật đúng là rất bất đắc dĩ.
“Chúng ta dùng một ít đồ ăn
trước. Đối với kiểu yến tiệc như thế này, bình thường tôi chỉ đến cho có mặt mà thôi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười nói với cô.
“Sao thỉnh
thoảng anh lại được mời tham gia những yến tiệc như thế này? Anh là
người trong ngành giải trí mà.” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi.
Dạ Trạch Hạo cong môi cười một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Tôi còn có chút bối cảnh trong giới chính trị.”
“A!” Tô Lạc Lạc kinh ngạc, Dạ Trạch Hạo cũng không muốn nhiều lời: “Tóm lại, em đừng xem thường tôi là được.”
Tô Lạc Lạc phì cười nhẹ một tiếng: “Tôi nào dám xem thường anh chứ!”
Sau đó, hai người ở lại trong tiệc đứng, Tô Lạc Lạc đói bụng, cô bèn chọn cho đồ mình thích ăn.
Ở cửa đại sảnh lầu dưới, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, hai người vệ sĩ từ hai bên xe trước sau đi ra ngoài. Trong lúc bảo an muốn tiến
lên mở cửa thì vệ sĩ cản lại anh ta, bảo an lập tức lui về vị trí cũ.
Những lúc như thế này, bọn họ đều biết người đến tuyệt đối không phải bình thường, mà là một nhân vật lớn.
Ngay sau đó, bên trong bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, anh mặc một bộ âu phục màu tối, dáng người cao lớn khôi ngô tuấn tú. Ở dưới ánh đèn, càng lộ ra tinh xảo như điêu khắc, toàn thân đàng hoàng mà cao quý, duy chỉ
có đôi mắt kia lại sâu như hàn đàm, mang theo băng lãnh cùng xa cách
người khác chớ gần.
Bảo an liếc mắt đã nhận ra, đó là cậu cả tôn quý Long Dạ Tước của gia tộc Long thị.
Khó trách không thích người lạ tới gần.
“Chào buổi tối, cậu chủ Long.” Bảo an lễ phép chào hỏi.
Long Dạ Tước gật đầu theo phong thái cao quý và lịch sự, nhưng đôi mắt không bao hàm tình cảm của con người kia lại khiến nhiều người nhìn một chút
đều muốn quỳ bái. Dưới ánh mắt sắc bén bảo vệ của hai vệ sĩ, anh bước
vào đại sảnh.
Tầng thứ mười.
Thân phận của Long Dạ Tước
ngay cả các nhân viên an ninh kiểm tra nghiêm ngặt cũng bớt đi chương
trình, ai sẽ không biết anh chứ?
Nhưng Long Dạ Tước tới đây tham
gia yến tiệc, tuyệt đối mang theo mục đích. Anh đến đây không phải để
chào hỏi xã giao các vị khách mời, anh đến chỉ vì một người khách ở đây, đó chính là ông Ottingsen. Bởi vì Long Dạ Tước có một dự án ở nước F
chưa được thông qua, mà Ông Ottingsen là người sử dụng mảnh đất đó. Ông
ấy vừa mới đi du lịch vòng quanh thế giới trở về, hành tung của ông ấy
không rõ ràng, mà đêm nay, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội gặp mặt
ông ấy.
“Anh Long, anh đã tới, đã lâu không gặp.” Ở đây các khách mời trông thấy anh đi vào đều rất cung kính chào hỏi anh, dù chỉ lướt
qua trước mặt anh làm quen cũng là một chuyện tốt.
Đúng lúc Long Dạ Tước đang tìm Ottingsen thì có giọng nói gọi lại anh: “Dạ Tước, cháu cũng tới đây à?”
Long Dạ Tước vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Vĩ Khâm cũng ở đây. Kiểu yến tiệc của những người nổi tiếng trong giới kinh doanh này cũng không
thiếu một phần nhà họ Tô được.
“Bác trai.” Long Dạ Tước thờ ơ nói.
“Dạ Tước, từ sau lễ đính hôn, chúng ta vẫn luôn không gặp mặt nhau, bác đã
sớm muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cháu về hôn sự của cháu và Ngữ
Phù.” Vẻ mặt Tô Vĩ Khâm nghiêm túc nói.
Mày kiếm của Long Dạ Tước nhíu một cái, ánh mắt của anh lãnh đạm lộ ra một tia cự người ở ngoài
ngàn dặm: “Bây giờ tôi không có thời gian, hôm nào có thể bàn lại hay
không?”
Tô Vĩ Khâm lập tức gật đầu: “Được, cháu cứ bận việc của cháu đi.”
Tô Vĩ Khâm nhìn thân ảnh cao lớn kiêu ngạo của Long Dạ Tước được mời lên
lầu hai, không khỏi siết chặt nắm đấm lại, dạng con rể giống như Long Dạ Tước này, ông ta nhất định không thể bỏ qua, tương lai, nhà họ Tô muốn
thịnh mãi không suy thì còn phải dựa vào kỳ tài Long Dạ Tước trong giới
kinh doanh này.
Hơn nữa dựa vào thực lực khổng lồ của tập đoàn
Long Thị cũng tuyệt đối là ổn thỏa nhất. Tô Vĩ Khâm vẫn luôn nghĩ đến
việc trở thành nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, mà muốn thực
hiện được giấc mộng này của ông ta thì nhất định ông ta phải dựa vào sự
hỗ trợ và trợ giúp của Long Dạ Tước.
Hôm nay, tầng hai còn có
sảnh tiệc cỡ nhỏ, nhưng không đủ thân phận cũng tuyệt đối không tiến vào được, hầu như hôm nay người có thể lên tầng sẽ không vượt qua mười
người.
Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo đi ra từ tiệc đứng thì hai người đã rất no, mà đúng lúc này, có một giọng nói gọi lại Dạ Trạch Hạo.
“Trạch Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi uy nghiêm gọi anh ta lại.
Dạ Trạch Hạo khẽ giật mình, nói với Tô Lạc Lạc: “Em đi ra ngoài trước chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đi tìm em.”
Tô Lạc Lạc hiểu chuyện gật gật đầu, cô cất bước đi vào trong đại sảnh,
nghĩ thầm, người đàn ông kia là người thân của Dạ Trạch Hạo đi! Nếu
không phải người thân sẽ không gọi anh ta thân mật như thế.
Tô
Lạc Lạc nhàm chán bước ra phía ngoài, có nhân viên phục vụ xoay người
đưa rượu cho cô, cô đưa tay cầm một chén Champagne bên trong. Cô cầm ly
rượu ở trong tay cũng không thể lúng túng, dù sao, đối với trường hợp
như thế này cô hoàn toàn không thích ứng.
Mặc dù bề ngoài cô ăn mặc ngăn nắp hoa lệ, nhưng trong lòng lại thấy không phù hợp.
Tô Lạc Lạc đi đến một góc của đại sảnh, cô đột nhiên phát hiện ra lan can
tầng hai cũng có khách đang tán gẫu, cô cũng chỉ là hiếu kì ngước mắt
nhìn một cái.
Thình lình trông thấy Long Dạ Tước cùng với một
người đàn ông ngoại quốc cao lớn mắt xanh đang trò chuyện với nhau. Với
dáng người phương Đông của anh áp lấy dáng người phương tây của người
đàn ông kia, đơn giản hiên ngang lại thẳng tắp.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc đến sững sờ mất mấy giây, ngay sau đó theo bản năng cô trốn vào đằng sau cây cột.
Nhưng Long Dạ Tước đứng ở trên cao nên thu hết phong cảnh trong đại sảnh vào
tầm mắt mình, khi Tô Lạc Lạc khoan thai tự đắc cầm chén rượu trong đại
sảnh lắc loạn thì Long Dạ Tước đã trông thấy cô.
Cô mặc một chiếc váy màu hồng trễ vai, ở dưới ánh đèn dường như da thịt đều được tôn lên rực rỡ, một khuôn mặt thanh thuần lại sạch sẽ khiến cho người ta khó có thể không chú ý đến cô.
Anh cũng không nghĩ đến có thể gặp được
cô ở những nơi như thế này, vì sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở
đây? Chẳng lẽ cô ấy còn muốn ở đây câu dẫn một người chồng giàu có sao?
Long Dạ Tước trầm giọng lên tiếng chào hỏi vị khách bên cạnh, anh ưu nhã cất bước xuống tầng.
Tô Lạc Lạc vẫn luôn trốn ở đằng sau cây cột, cô nghĩ thầm, khẳng định Long Dạ Tước còn chưa trông thấy cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT