Tô Lạc Lạc trở lại phòng mình ngồi trên giường, tức giận đến không ngủ
được. Mặc dù hôm nay cô mệt chết đi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Long Dạ Tước đang xem ảnh của cô thần kinh của cô lại căng thẳng.
Tô Lạc Lạc thật sự có suy nghĩ nửa đêm muốn đi lấy lại đồ.
Long Dạ Tước tắm xong đang mặc một chiếc quần lót tam giác, tóc vẫn ướt.
Dưới ngọn đèn điêu khắc ra đường cong rắn chắc thon thả của anh, mỗi một tác đều như một kiệt tác hoàn mỹ.
Anh tiếp tục cầm IPAD xem, cẩn thận xem lại ảnh chụp cuộc sống hàng ngày của hai đứa trẻ. Sâu trong
mắt anh hiện lên nụ cười trìu mến.
Nhìn con gái ăn kem đầy miệng, con trai đạp xe cười toe tóe. Không thể không nói cô thật sự cẩn thận,
từ nhỏ bọn trẻ đã được chăm sóc cẩn thận, nhìn quần áo chúng mặc cũng
rất hợp lý. Trên ảnh, cô con gái mặc chiếc váy hồng nhạt giống như thiên sứ, con trai thì ngầu như một hacker nhỏ. Ảnh chụp đều là lưu lại thời
thơ ấu vui tươi của bọn trẻ. Mặc dù không có anh, nhưng cuộc sống của
hai đứa tẻ cũng tràn ngập niềm vui.
Long Dạ Tước lòng đầy áy náy. Đồng thời cũng cảm thấy buồn bực. Cô rõ ràng mang thai con của anh, vì
sao phải trộm sinh ra? Vì sao không nói cho anh?
Ngày hôm đó sao
bọn nhỏ lại xuất hiện trong lễ đính hôn? Anh cẩn thận nghĩ lại, bọn trẻ
rõ ràng đến trước, hơn nữa trốn trong phòng tiệc, còn cô vào sau rõ ràng là bị lừa gạt.
Nghĩ đến đứa con thông minh của mình Long Dạ Tước cảm thấy đây là do con trai và con gái mình tính toán trước.
Còn hai đứa trẻ vì sao lại tìm đến đó, nhất định là thấy lễ đính hôn của
anh, hơn nữa cũng biết anh chính là cha chúng mới có thể lừa gạt Tô Lạc
Lạc.
Long Dạ Tước cười, con trai thông minh như vậy tuyệt đối là một chuyện tốt.
Lần trước bà nội và ba mẹ đến thăm bọn chúng đều vui mừng cười toe toét.
Còn Tô Lạc Lạc bọn họ không có cảm tình tốt, may mắn anh cản lại nói
quan trọng là bọn trẻ, để cô ở lại, để anh tham gia vào cuộc sống của
bọn trẻ, bồi dưỡng tình cảm cha con.
Mặc dù sau này đoạt tuyệt
quan hệ mẹ con của họ, anh vẫn làm một người cha có trách nhiệm cũng
không thể để bọn trẻ sau này hận họ.
Nhưng mẹ anh kiên quyết
khiến anh tuyệt đối không thể có tình cảm với Tô Lạc Lạc. Một khi quan
hệ cha con giữa anh và bọn nhỏ tốt lên, Tô Lạc Lạc sẽ biến mất khỏi cuộc sống của bọn trẻ.
Long Dạ Tước rõ ràng, người nhà mình không có
cảm tình đối với Tô Lạc Lạc là do Tô Vũ Phỉ tạo thành. Nhưng cô gái này
tính tình quật cường không chịu nói ra chuyện năm đó, anh không tin lời
Tô Vũ Phỉ nói cũng không tin cô muốn lên giường anh, mang thai con anh.
Nhưng nguyên nhân cụ thể cô không nói.
Cô không chịu nói anh cũng lười tìm hiểu. Đối với anh mà nói Tô Lạc Lạc ở đây chỉ là để bọn trẻ có đủ tình thương của ba mẹ. Anh hi vọng quan hệ này sẽ duy trì hai năm.
Trong hai năm này, cũng đủ làm cho anh cùng bọn trẻ có tình cảm ổn định. Đến lúc đó Tô Lạc Lạc đi hay ở anh sẽ không quan tâm.
Long Dạ Tước lật đến bức ảnh, trên ảnh Tô Lạc Lạc nằm trên cỏ một tay che
ánh mặt trời, một tay cầm di động tự chụp, ánh mắt trời chiếu vào khuôn
mặt trong trắng xinh đẹp của cô, nụ cười của cô còn sáng hơn ánh mặt
trời.
Trái tim Long Dạ Tước hơi cứng lại, anh nhìn chằm chằm bức
ảnh này hơn mười giây sau đó mới tiếp tục xem tiếp. Trên ảnh tiếp cô
ngồi trên sô pha, hai bên là hai đứa trẻ đang chu miệng hôn lên hai má
cô, cô cười như một đứa trẻ.
Long Dạ Tước híp mắt, chết tiệt, rõ ràng anh em ảnh bọn trẻ đã xong, vì sao vẫn muốn xem ảnh cô?
Tiếp theo hơn mười bức ảnh đều là ảnh Tô Lạc Lạc tự chụp. Sau đó là ảnh bọn
trẻ hơn ba tuổi, đưa bọn trẻ đến lơp buổi sáng mùa hè cô mặc chiếc váy
hoa gợi cảm. Sau đó là ảnh chụp thân mật giữa cô và một người đàn ông
ngoại quốc.
Người đàn ông kia ôm vai cô hai người cười sáng lạn.
Ánh mắt Long Dạ Tước trầm xuống vài phần, cô gái này quả nhiên không thiếu
đàn ông, hơn nữa mấy bức ảnh tiếp theo đều là ảnh bọn họ chụp chung, có
vẻ rất thân mật.
Người đàn ông này là ai? Long Dạ Tước tò mò, chẳng lẽ đây là bạn trai của cô ở nước ngoài?
Sau đó là ảnh Tô Lạc Lạc tự chụp, ăn mặc mát mẻ, còn có ảnh cô mặc bộ đồ ở
nhà. Long Dạ Tước cảm giác cả người nóng lên, hơn nữa, càng khiến anh
kinh ngạc chính là cơ thể ngủ say của anh lại thức tỉnh.
Long Dạ Tước nhìn thấy nơi nào đó, càng lúc càng không vui. Anh chán ghét mình bị ảnh hưởng khi xem ảnh cô.
Lúc này, đã rạng sáng, Long Dạ Tước cũng xem xong hết ảnh, ma xui quỷ khiến anh lật lại tấm ảnh cô cho con bú, lập tức có luồng điện chạy khăp
người, anh hít một hơi tắt IPAD đi, kéo chăn chuẩn bị ngủ.
Hai giờ sáng.
Tô Lạc Lạc thật sự không ngủ được. Nếu IPAD tiếp tục ở trong tay Long Dạ
Tước, cô nhất định nằm mơ thấy chuyện này, cho nên cô muốn cướp nó về.
Không là đòi lại đồ của cô.
Không thể gọi là cướp được.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng xuống giường, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, bên ngoài
phòng khách vẫn có ngọn đèn mờ nhạt, để bọn trẻ nửa đêm thức dậy muốn
tìm bọn họ thì không phải sợ.
Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua cửa
phòng của bọn trẻ. Sau đó ánh mắt gắt gao nhìn về phía cửa phòng xa hoa
trong mắt cô hiện lên một nụ cười lạnh.
Long Dạ Tước chắc chắn không nghĩ cô làm như vậy.
Tô Lạc Lạc giống như con mèo đi đến cửa sau đó cô híp mặt nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Trên giường trong phòng Long Dạ Tước vừa mới đi vào giấc ngủ nhưng tính cảnh giác của anh giống như con báo, dù đang ngủ, anh vẫn luôn cảnh giác.
Tiếng mở cửa rất nhỏ, cũng không thoát khỏi lỗ tai của anh.
Đôi mắt tối như đêm của anh mở ra.
Long Dạ Tước nghĩ không biết có phải bọn trẻ tìm anh không. Từ cửa có gió
lạnh truyền vào, tiếng bước chân như mèo, nghe cũng không phải bọn trẻ.
Mà là cô gái kia.
Khóe miệng Long Dạ Tước gợi lên một nụ cười lạnh, cô lại làm trộm, anh nằm im đợi cô gái này đến gần.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng, vui vẻ vì trong phòng vẫn có một bóng đèn tường, đây là Long Dạ Tước để đèn cho bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc vui mừng khi nhìn thấy IPAD đặt ở đầu giường. Nghĩ đến những
bức ảnh riêng tư của mình bị bại lộ trước mặt anh cô thật sự tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT