Tô Lạc Lạc đã lâu rồi không chạy như vậy nhưng hiện giờ cô đang dùng tốc độ chạy 100m để chạy về phía nhà của Dạ Trạch Hạo.
Chạy đến cửa nhà anh ta cô không kịp ngừng lại vội vàng nhấn chuông cửa. Rất nhanh cửa mở ra, cô chạy nhanh vào phòng khách chỉ thấy một người đàn
ông đang nằm trên sô pha, một người vừa gọi điện nói đang vội lại vẫn
đang ngủ.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn có một quyển hợp đồng, cô vội cầm lên, chuẩn bị cầm lên xem thì anh ta đã giục:
– Nhanh lên, tôi đang vội.
Tô Lạc Lạc cắn môi nói:
– Tôi phải xem đã.
– Không có thời gian xem, ký đi.
Người đàn ông trầm mặt:
– Mười phút nữa tôi phải xuất phát.
Tô Lạc Lạc bị anh ta thúc giục có chút loạn, cô cầm bút trên bàn ký tên mình lên hợp đồng, ký xong cô vội nói:
– Tôi mang theo đồ trang điểm của mình, anh không có ý kiến chứ?
– Ấn dấu tay.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc, ngay cả hộp dấu cũng chuẩn bị tốt? Cô lấy ngon tay ấn lên hộp dấu rồi ấn lên, nhìn anh ta hỏi:
– Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Chỉ thấy Dạ Trạch Hạo đứng dậy, thu lại hợp đồng của cô sau đó lại một lần
nữa ngồi lên sô pha, đầu dựa ra phía sau, nhìn cô nói:
– Tôi đói bụng làm cho tôi bữa sáng đi.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, khó hiểu nhìn anh ta sau đó hỏi lại lần nữa:
– Anh vội vã gọi tôi đến đây là để tôi làm bữa sáng cho anh?
– Cũng là một trong những công việc của cô.
Dạ Trạch Hạo lười biếng nói.
– Tôi chỉ là chuyên gia trang điểm, không phải bảo mẫu của anh.
Tô Lạc Lạc phản bác.
– Tôi sẽ giải thích về nhiệm vụ của cô sau này, ngoài làm chuyên gia
trang điểm, tạo hình cho tôi, còn phải làm trợ lý riêng kiêm bảo mẫu của tôi. Nói cách khác, cuộc sống hàng ngày, ẩm thực hay bất cứ việc gì của tôi sau này chỉ cần cô có thể làm cô đều phải làm.
Tô Lạc Lạc lúc này mới phát hiện mình vừa ký hợp đồng chính là khế ước bán thân.
Vì vậy, cô lập tức làm ra một hành động buồn cười, cô chạy đến trước mặt
Dạ Trạch Hạo cướp lấy hợp đồng trong tay anh. Dạ Trạch Hạo không đoán
trước được việc này, nhanh chóng đứng lên, dựa vào chiều cao của mình
giơ hợp đồng lên cao, đắc ý nhìn cô:
– Không được lấy.
– Anh trả lại cho tôi, không không làm việc cho anh.
Tô Lạc Lạc mặc kệ.
Hôm nay là ngày gì vậy, buổi sáng chọc Long Dạ Tước, giờ lại bị Dạ Trạch Hạo đùa giỡn.
– Tô Lạc Lạc, cô đã điểm chỉ còn muốn đổi ý, không dễ dàng như vậy.
Dạ Trạch Hạo giống như đứa trẻ đắc ý vì mình thành công.
– Dạ Trạch Hạo, anh chắc chắn muốn tôi hóa trang cho mình? Mỗi ngày tôi sẽ trang điểm cho anh thành cương thi.
Tô Lạc Lạc uy hiếp.
Dạ Trạch Hạo không hề sợ, ngược lại anh ta an ủi cô:
– Tô Lạc Lạc, cô không biết là cô rất may mắn sao? Rất nhiều cô gái muốn
tiếp cận tôi, cô là người duy nhất may mắn, cô nên cảm thấy vinh hạnh
mới đúng.
Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, không lấy lại được hợp đồng cô tức giận nói:
– Tôi yêu cầu mức lương mười vạn một tháng.
– Tám vạn.
Dạ Trạch Hạo cò kè mặc cả.
– Mười vạn, không nhiều như vậy tôi mặc kệ.
Tô Lạc Lạc không thỏa hiệp.
– Được rồi, mười vạn thì mười vạn, cứ quyết định như vậy đi.
Dạ Trạch Hạo vui vẻ đồng ý. Anh ta cũng không thiếu tiền, chỉ cần anh ta
tham gia một hoạt động sẽ có mấy ngàn vạn, thậm chí cả triệu.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến tiền cũng không náo loạn nữa, chỉ hơi tức giận nói:
– Chưa thấy một người nào xấu xa như anh.
Dạ Trạch Hạo không để ý hỏi lại:
– Cô đang khen tôi sao? Hay là cô mê luyến tôi?
– Trước hết tôi xin giải thích, tôi không phải là Fan của anh.
Tô Lạc Lạc nói.
Dạ Trạch Hạo cười nhìn cô:
– Đó chính là điều tôi muốn, nếu cô là fan cuồng nhiệt của tôi tôi sẽ không cần cô.
Tô Lạc Lạc vẫn có chút chưa từ bỏ ý định nhìn hợp đồng trong tay anh ta một cái hỏi:
– Hợp đồng này ký mấy năm?
– 5 năm.
– Này, anh sao có thể độc ác như vậy? Anh muốn tôi hầu hạ anh 5 năm?
Tô Lạc Lạc tức giận.
– Tiền lương cũng không bớt của cô.
– Tôi muốn hàng năm được tăng lương.
Tô Lạc Lạc tranh thủ quyền lợi của mình.
– Xem biểu hiện của cô.
Dạ Trạch Hạo không nghĩ cô là người được một tấc lại muốn tiến một tấc. Long Dạ Tước sẽ thích cô ta sao?
Tô Lạc Lạc đành phải cắn răng nói
– Được rồi, ngoài bữa sáng anh còn muốn tôi làm gì?
Dt không khỏi che bụng nói:
– Chỉ cần bữa sáng thôi tôi đói rồi.
Tô Lạc Lạc không nói gì. Anh ta lớn như vậy hơn nữa cũng không thiếu tiền lại để mình đói như vậy.
– Sao anh không mua ngoài?
Tô Lạc Lạc tức giận hỏi một câu.
Dạ Trạch Hạo bĩu môi nói:
– Tôi dám gọi mua sao?
Tô Lạc Lạc lúc này mới hiểu được, một ngôi sao nổi tiếng như anh ta sao có thể gọi đồ ăn bên ngoài? Anh ta hiện giờ còn không dám đi ra đường. Vạn nhất gây ra tắc đường thì phiền toái.
Quả nhiên người nổi tiếng cũng không có chuyện gì tốt.
– Vậy người đại diện của anh và những trợ lý khác đâu?
Tô Lạc Lạc mở tủ lạnh ra phát hiện chỉ có vài gói mì trong đó, thật đúng là tồi tàn.
Dạ Trạch Hạo nhún vai
– Không muốn gọi họ.
– Vậy anh xứng đáng bị đói.
Tô Lạc Lạc cầm một gói mì đi vào phòng bếp. Từ khi chăm sóc bọn trẻ cô cũng học được một chút kinh nghiệm.
Mươi phút sau Tô Lạc Lạc bưng một tô mì ra nói với anh ta:
– Không có gia vị gì, hơi nhạt nếu sau này anh muốn tôi nấu bữa sáng cho anh thì nên mua thêm đồ.
– Được, chờ tôi ăn xong chúng ta đi dạo phố.
– Cùng anh?
Tô Lạc Lạc lập tức thể hiện sự ghét bỏ, sau đó kiên định nói
– Tôi không cần.
– Vì sao?
Dạ Trạch Hạo uống một ngụm canh, mùi vị thơm ngon khiến anh ta giật mình.
Không ngờ vài loại nước sốt đơn giản cô có thể nấu ra món canh ngon như
vậy.
– Bởi vì rất áp lực, nếu có người nhận ra anh thì sẽ bị đám
người đuổi theo. Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ đến hình ảnh đám đông vây xem.
– Cô yên tâm, tôi không ngốc để bị người khác nhận ra. Ăn cơm xong, tôi cải trang chúng ta đi mua đồ, OK?
Nói xong Dạ Trạch Hạo ăn xong bát mì ngon cô nấu.
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta đột nhiên cảm thấy người nổi tiếng có chút đáng thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT