Dạ Trạch Hạo nhìn thấy rõ ràng là cô mặt bỗng ngẩn ra. Tô Lạc Lạc vội
vàng đứng lên, Dạ Trạch Hạo cũng được trợ lý giúp đứng lên. Tô Lạc Lạc
quay đầu nhìn Tô Vũ Phỉ còn chưa đuổi kịp, cô vội vàng muốn chạy nhanh
ra cửa.
Đúng lúc này một cánh tay giữ cô lại, Tô Lạc Lạc quay lại thấy là Dạ Trạch Hạo.
– Đè lên tôi còn muốn chạy?
Anh ta không hài lòng nhăn mày hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức muốn khóc, đây là ngoài ý muốn được không?
– Rất xin lỗi tôi giải thích.
– Giải thích cũng vô dụng.
– Vậy anh muốn như thế nào?
Tô Lạc Lạc vội vàng muốn rời khỏi đây.
Đúng lúc này Trình Phương sắc mặc khó coi bước ra, thấy Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo giữ tay cô nói:
– Tô Lạc Lạc, cô dám dùng keo bôi lên mặt khách?
– Thật xin lỗi, đây là ân oán của tôi và cô ta.
Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ cười khổ nói.
Lúc này Tô Vũ Phỉ cùng bạn tức giận đi ra đến
– Tô Lạc Lạc, hôm nay nếu cô không bồi thường cho tôi một trăm vạn, cô đừng hòng đi.
– Một trăm vạn?
Tô Lạc Lạc trợn mắt, còn chưa phản ứng lại.
Thì lúc này giọng người đàn ông bên cạnh vang lên:
– Tiền của cô ấy tôi sẽ bồi thường.
Nói xong anh ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng
– Đây là thẻ ngân hàng tiêu vặt của tôi, bên trong vừa đúng có một trăm vạn.
Tô Lạc Lạc quay đầu kinh ngạc nhìn Dạ Trạch Hạo, bọn họ rất thân sao?
– Cậu Dạ, cậu đang làm gì vậy?
Chị Trình kinh ngạc nói.
Dạ Trạch Hạo đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý,
– Bồi thường cho cô Tô đây.
Đồng thời, anh ta nắm tay Tô Lạc Lạc nhìn Trình Phương nói
– Từ giờ trở đi, cô âysẽ là chuyên gia trang điểm riêng của tôi, những người khác không được sử dụng.
Nhân viên của cửa hàng đang đứng xem xung quanh đều khiếp sợ hâm mộ nhìn cô gái may mắn . này, sao cô ấy may mắn như vậy?
Tô Lạc Lạc dùng một ít khí lực mới rút được tay mình từ trong tay Dạ Trạch Hạo ra.
Tô Vũ Phỉ lập tức tức giận nói
– Bồi thường một trăm vạn còn chưa xong, cô ta phải xin lỗi tôi. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô ta.
Dạ Trạch Hạo nhếch môi, anh ta đi đến bên ạnh Tô Vũ Phỉ nói nhỏ vào tai cô:
– Cô Tô, còn nhớ lần trước chúng tay gặp nhau ở quán ăn đêm, cô say nên
ôm tôi chụp ảnh không? Có muốn tôi gửi tấm ảnh đó đến nhà họ Long không?
– Bắt đầu từ ngày mai cô trở thành chuyên gia trang điểm và stylist cho tôi. Đến công ty tôi làm việc.
– Tôi còn chưa đồng ý.
Tô Lạc Lạc lập tức phản đổi.
– Vậy một trăm vạn vừa rồi, cô có thể trả cho tôi bây giờ sao? Hay là trả góp dần?
– Tôi…
Tô Lạc Lạc lúng túng.
– Cho nên cô không có lựa chọn, từ giờ trở đi, cô chính là người của tôi.
Những lời này khiến những cô gái trẻ đang đứng xem xung quanh lập tức hâm mộ và đố kỵ. Tô Lạc Lạc sao lại may mắn như vậy?
Người của Dạ Trạch Hạo, thật mập mờ.
Tô Vũ Phỉ cũng kinh ngạc, Tô Lạc Lạc sao có thể hấp dẫn được Dạ Trạch Hạo. Dạ Trạch Hạo rõ ràng cũng từng tiếp cận cô, nhưng khi đó cô một lòng
kiên định muốn gả cho Long Dạ Tước nên từ chối anh ta, hóa ra người đàn
ông này lại thích thay đổi như vậy.
Trình Phương nhìn Tô Lạc Lạc nói
– Từ giờ trở đi cô chính là nhân viên của công ty của cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc cảm thấy như mơ, cô không biết vì sao Cậu Dạ gúp cô, hơn nữa còn muốn cô trở thành chuyên gia trang điểm cho anh ta?
Tô Lạc Lạc lập tức nhìn về phía người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi thành thật nói
– Tôi có thể sẽ khiến anh tức giận, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này.
– Tôi cho cô thời gian học.
– Tôi không quen biết anh.
– Chúng ta sẽ từ từ làm quen.
Tôi…
Tô Lạc Lạc còn đang suy nghĩ.
Người đàn ông đã cười nói
– Tôi sẽ bao dung hết thảy khuyết điểm của cô.
Mọi người xung quanh lập tức ngừng thở. Trời ạ! Đây là thổ lộ sao? Tô Lạc
Lạc lại được Dạ Trạch Hạo coi trọng, tổ tiên cô đã tích nhiều hay ít
đức.
– Tôi…
Tô Lạc Lạc còn đang định nói cái gì.
Dạ Trạch Hạo nhướng mày nói
– Mặc kệ cô lấy lý do gì, cô… tôi đã quyêt định rồi.
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung. Người đàn ông này có cần phải nói
những lời mờ ám như vậy không? Nói giống như cô và anh ta có quan hệ gì
đó vậy.
Tô Vũ Phỉ cũng mở to mắt kinh ngạc, không dám tin Tô Lạc Lạc được Dạ Trạch Hạo coi trọng.
– Cô Tô, chúng mừng cô gia nhập công ty chúng tôi. Về sau, cô chính là chuyên gia trang điểm và tạo hình của cậu Dạ.
Chị Mai cũng bất đắc dĩ chào hỏi Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc gặp may mắn như vậy, từ người thử việc ở YO nháy mắt trở chuyên gia trang điểm cho siêu sao.
Từ Từ, nguyện vọng của cô sao đã nhanh thành hiện thực như vậy?
Tô Lạc Lạc sắp bị làm cho choáng váng.
Dạ Trạch Hạo cẩn thận nhìn khuôn mặt no đủ, trắng xinh của cô, thật sự
không nhìn ra được cô đã sinh hai đứa con. Cô gái này nhìn rõ ràng vẫn
là một cô gái mới lớn. Mẹ của con Long Dạ Tước, thật thú vị.
– Đi theo tôi đi.
Nói xong Dạ Trạch Hạo dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Phía sau ánh mắt hâm mộ nhìn theo Tô Lạc Lạc rời đi theo Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc vừa ra khỏi cửa nhanh chóng đuổi theo người đàn ông phía trước
– Dạ Trạch Hạo, anh chắc chắn mình muốn tôi làm người tạo hình cho anh? Còn trang điểm cho anh?
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn cô:
– Cô không tự tin?
– Đúng vậy. Tôi đã nói tôi không có kinh nghiệm.
Dạ Trạch Hạo tự tin cười:
– Không sao, người đàn ông đẹp trai như tôi cô tùy tiện cho tôi mặc bao
tải tôi cũng có thể mê hoặc người khác, tôi không mặc gì mới là người
khác muốn nhìn.
Tô Lạc Lạc muốn ngất, đã gặp nhiều người tự tin, chưa thấy ai tự tin quá như vậy.
Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở cửa, chị Mai nhìn cô nói
– Mời cô Tô lên xe chúng ta về nhà cậu Dạ.
Tô Lạc Lạc cảm giác phỏng vấn này rất tùy tiện, cô nghĩ đây là một cái bẫy.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Trạch Hạo đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu, sườn mặt lộ ra chút kiêu ngạo. Tô Lạc Lạc
nhìn anh ta một cái trong chốc lát như có ảo giác, sườn mặt này sao có
chút tương tự với Long Dạ Tước.
Cô nhìn lại một lần, quả nhiên là giống.
Quả nhiên có một câu nói, người đẹp, dù giống nhau những mỗi người mỗi vẻ.
Cô không khỏi tò mò, hai người họ không phải là anh em chứ?
Không nghĩ xe đi về con đường cô quen thuộc, đây không phải là đường về biệt thự của Long Dạ Tước sao? Sao anh ta cũng ở đây?
Tô Lạc Lạc thầm lo lắng.
Cô thấy sắp đến biệt thự của Long Dạ Tước. Lúc này, xe rẽ đi qua biệt thự
của Long Dạ Tước khoảng 1km, một căn biệt thự rộng lớn khác xuất hiện.
Xe đi thẳng vào đây là nhà của Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc ngây người.
Sao anh ta cũng ở chỗ này?
– Cô Tô, sao cô lại kinh ngạc như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT