Rạng sáng, Tô Lạc Lạc nằm một mình trên giường trằn trọc không ngủ được, cô muốn đi xem bọn trẻ con có đá chăn không, cô nhẹ nhàng mở cửa đi sang phòng bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra bỗng giật mình.

Bên cạnh giường của bọn chúng đã có một bóng người cao lớn, anh nhẹ nhàng kéo lại chăn cho bọn trẻ, sau dó vuốt trán hai đứa, thử xem có toát mồ hôi không.

Ánh đèn mờ nhạt dừng trên người người đàn ông, làm co người anh nhìn có vẻ cao lớn hơn nhiều.

Khi anh xoay người Tô Lạc Lạc muốn đóng cửa rời đi lại nghe giọng người đàn ông trầm thấp gọi lại:

– Từ từ.

Tô Lạc Lạc không khỏi luống cuống, anh có mắt sau lưng sao? Vừa rồi cô rõ ràng không phát ra tiếng động gì.

Long Dạ Tước từng trải qua huaansluyeenj, dù là tay hay tai, mũi đều rất mẫn cảm. Vửa rồi cửa phòng dù không tạo ra tiếng động nhưng hơi thở mang theo mùi hương của cô gái này giống như vào phòng.

Tô Lạc Lạc đứng ở cửa, chờ anh đi ra. Long Dạ Tước nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại nheo mắt nhìn cô, đối mắt lợi hại.

Tô Lạc Lạc lập tức cúi đầu, mới phát hiện lúc này mình đang mặc bộ đồ ngủ mỏng, không mặc áo ngực. Cô vội ôm ngực mình có chút tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông

– Không được loạn xem.

Long Dạ Tước hơi mỉm cười:

– Cô cảm thấy dáng người của cô có thể hấp dẫn tôi sao?

Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ đến ý tứ phía sau câu nói này. Dù cô không thừa nhận nhưng dáng người của Tô Vũ Phỉ mảnh mai hơn cô, tỷ lệ cũng hoàn hảo, cho nên anh ngủ với Tô Vũ Phỉ rồi tất nhiên sẽ không để ý đến cô.

– Anh gọi tôi làm gì?

Tô Lạc Lạc vuốt tóc hỏi.

– Chúng ta đưa ra mấy quy định. Phải sống với nhau hai năm, không có quy định ở trước mặt bọn trẻ chúng ta sẽ luống cuống chân tay.

Long Dạ Tước vừa nói vừa đi đến sô pha ngồi xuống. Anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, thân hình cao lớn có sự áp bức lớn.

Tô Lạc Lạc đi đến đối diện anh ngồi xuống

– Được, anh nói hay tôi nói.

– Đây là nhà của tôi đương nhiên là tôi nói.

Long Dạ Tước tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.

– Được rồi, anh nói đi.

Tô Lạc Lạc quyết định nghe xem anh đưa ra quy định gì.

– Thứ nhất, chúng ta phải lấy bọn nhỏ làm trung tâm, cố gắng hết sức để bọn chúng có được tình thương của cha và tình thương của mẹ, còn có cả tình yêu. Thứ hai, chúng ta chung sống hòa bình, cô phải thu lại hết tính tình xấu của mình làm một người mẹ đủ dịu dàng và bao dung, hơn nữa trước mặt bọn trẻ có sai phải thừa nhận không được trốn tránh.

Tô Lạc Lạc nghe vậy liền cắn môi tức giận, anh nói đến cái tát của Tô Vũ Phỉ hôm nay sao? Quên đi tất nhiên lúc đó cô đã thừa nhận coi như cô đánh đi. Hiện giờ giải thích không phải là làm kiêu sao.



Hơn nữa, anh là bạn trai của Tô Vũ Phỉ, nếu lúc này cô giải thích, cô cũng sẽ không nhận được lời xin lỗi của anh mà có thể đó là lời châm chọc.

Long Dạ Tước nói đến đây, lại nói tiếp:

– Thứ ba, chúng ta không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nhau, đặc biệt cô không được theo dõi tôi, không được phép tiết lộ đời tư của tôi ra ngoài hoặc là bán tin tức cho truyền thông.

Tô Lạc Lạc nhịn không được phản bác một câu

– Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú đối với anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước nheo lại

– Đây là một trong những quy định, tốt nhận cô không nên vi phạm.

– Tôi thì sao? Cuộc sống riêng của tôi có được bảo vệ không?

Tô Lạc Lạc bất mãn hỏi.

– Cô có gì riêng tư cần bảo vệ? Tôi chỉ cần cô ở trong nhà ăn mặc kín đáo không hở hang là được.

Tô Lạc Lạc lập tức bị sặc nước bọt, mặt cô đỏ lên

– Tôi lại không có bệnh cuồng hở hang, sao tôi lại có thể hở hang trước mặt anh? Anh suy nghĩ nhiều rồi.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước không chút thay đổi nhìn cô

– Tốt nhất cô nên như vậy, nếu không chúng ta sẽ có trừng phạt.

– Trừng phạt? Trừng phạt như thế nào?

– Nếu không theo đúng quy định, trái với yêu cầu của quy định, sẽ bị người khác trừng phạt.

– Phạt như thế nào?

Tô Lạc Lạc không khỏi tò mò hỏi.

– Tùy ý đối phương trừng phạt, mà người bị phạt không được phản đối.

Long Dạ Tước nói ra quy định.

Tô Lạc Lạc nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ nói

– Được, tôi có thể đồng ý với cô nhưng tôi phải bổ sung mấy quy tắc.

– Cô nói đi.

Long Dạ Tước chăm chú lắng nghe.

– Thứ nhất, không được để nhà họ Tô đặc biệt là Tô Vũ Phỉ tiếp cận con tôi.

– Có thể.

– Thứ hai, tôi sẽ không gặp mặt kỳ ai của nhà họ Long.



– Đây cũng là điều tôi muốn nói.

– Thứ ba, về sau anh phải tôn trọng tôi, đối tốt với tôi. Phương thức thô bạo như hôm nay phải tránh.

Người đàn ông lạnh lùng cười

– Việc này cần cô phải ngoan ngoãn nghe lời.

– Vì sao tôi phải nghe lời anh?

Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi.

Người đàn ông lạnh lùng nói

– Cô nghĩ tôi và cô ngang hàng trong quy định sao? Vậy thì cô sai rồi, cô ở trong nhà tôi, chính là chịu bảo hộ của tôi, không cho nhà họ Tô quấy nhiễu và thương tổn cô cho nên quy định là tôi đưa ra tôi chỉ có thể đồng ý với cô hai điều trước, điều thứ ba tùy tình huống. Cô đừng quên cô là người cần tôi.

Tô Lạc Lạc lập tức tức giận đến chết. Điều khoản bá đạo này chỉ một mình anh định đoạt, nói đi nói lại anh đang cường điệu cô không có địa vị này trong ngôi nhà này.

– Chuyện bọn trẻ đến trường tôi đã chuẩn bị, thứ hai có thể đưa bọn chúng đi học.

Đôi mắt to buồn ngủ của Tô Lạc Lạc nhìn anh giống như một đứa trẻ bị làm phiền

– Nói xong chưa? Nói xong tôi muốn đi ngủ.

Long Dạ Tước đứng dậy trước cô

– Về sau bữa sáng 8 giờ không được ngủ nướng không được xuống muộn.

Tô Lạc Lạc vừa nhìn đồng hồ thấy đã là rạng sáng cô vội trở về phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ Tô Lạc Lạc nhắm mắt ngủ còn những quy tắc mà người đàn ông này đưa ra cũng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ít nhất sau này có thể sống chung hòa bình trong cùng một nhà.

Sáng sớm.

8 giờ 30, Tô Lạc Lạc từ trên tầng xuống, đến trước phòng ăn đã nhìn thấy hai đứa trẻ con đã ngồi đó. Bên cạnh bọn họ đôi mắt thâm sâu của người đàn ông nheo lại một cách khó chịu.

Tô Lạc Lạc lập tức vội vàng ngồi cạnh các con cười gượng một tiếng

– Chào buổi sáng.

– Chào buổi sáng, mẹ hình như mẹ còn chưa tỉnh ngủ.

Tô Tiểu Hinh đang ăn trứng hỏi.

Tô Lạc Lạc lắc đầu, lấy lại tinh thần nhìn con gái

– Không, mẹ tỉnh rồi.

Ăn bữa sáng xong Long Dạ Tước nói muốn dẫn bọn trẻ đến trường học làm quen. Tô Lạc Lạc cùng đi. Đây là một ngôi trường quý tộc, học phí hàng năm rất cao, được xây dựng đặc biệt dành cho những gia đình giàu có và nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tạo ra pháo đài vững chãi, dù là giáo dục hay cuộc sống đều là tuyệt vời. Bọn trẻ được đón trước 8 giờ, buổi tối đón 6 giờ, trường còn có xe riêng đưa đón.

Ngôi trường giống như một tòa thành toàn bộ lấy bọn trẻ là điều kiện tiên quyết, cho nên Tô Tiểu Hinh vốn luôn không muốn đến trường, khi ra khỏi trường lại cứ đòi đi học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play